Lương Dĩ Toàn bị anh làm cho không có lời nào để nói, nhìn xung quanh, kéo góc chăn quấn lại mình một lần nữa.
Giống như đang nói, chí ít chăn là của cô.
Biên Tự bị cô chọc đến quay đầu cười một tiếng, sau đó quay qua lại nghiêm mặt lại, nhìn nước mắt ở khóe mắt cô, nhẹ nhàng rút hai tờ khăn ướt đặt trong hộp trên tủ đầu giường, lau nước mắt: “Mơ cũng có thể khóc được, trước kia sao không thấy em yếu ớt như vậy.”
Lương Dĩ Toàn cúi đầu không nói lời nào.
“A…,” Biên Tự nhớ ra cái gì, động tác lau khóe mắt cô ngừng một chút, hạ giọng lầm bầm lầu bầu một câu, “Cũng không phải chưa thấy qua.”
Chỉ là không phải nằm mơ.
Là làm chuyện khác.
Lương Dĩ Toàn nghi vấn ngẩng đầu tới, thấy khóe môi Biên Tự mang ý cười hạ mí mắt, không biết nghĩ cái gì.
“Anh nói thầm cái gì?”
“Không có gì.” Biên Tự che dấu ý cười, tiếp tục lau khóe mắt của cô, cẩn thận lau sạch sẽ xong cầm khăn ướt trong lòng bàn tay, xoa nắn hai lần ném vào sọt rác cách đó không xa, “Rốt cuộc mơ thấy cái gì, nói chút xem.”
Lương Dĩ Toàn mất hứng nhìn anh: “Anh ôm tôi… Đưa lên đây, là tra thẩm phạm nhân?”
“Đúng.” Biên Tự đáp rất tự nhiên.
Lương Dĩ Toàn tức giận mở mắt lườm, nhìn nhìn dưới giường, không thấy dép lê, liền muốn đi chân trần xuống dưới.
Biên Tự đỡ lấy người: “Là cho em thẩm tra tôi.”
Động tác xuống giường của Lương Dĩ Toàn ngừng một lúc.
“Ngoan ngoãn ngồi chờ tôi đi.” Biên Tự đứng dậy đi ra ngoài, nghe tiếng bước chân giống như ra ngoài đi xuống lầu.
Lương Dĩ Toàn ôm lấy chăn cúi đầu, cằm đặt ở trên đầu gối, ánh mắt lại tập trung trên hoa văn của chăn.
Hai phút sau, Biên Tự cầm theo một cái vali trở về phòng ngủ, ở trước mặt cô mở ra.
Lương Dĩ Toàn liếc mắt nhìn qua.
Biên Tự ở trên đảo còn nhiều quần áo với đồ dùng hàng ngày, trong vali chỉ có đo độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày với hai bộ áo khoác dự phòng, để thay đổi trên đường, còn lại đều là giấy chứng nhận, còn có… một hộp quà màu đen.
Biên Tự mở nắp hộp ra, lấy ra từ bên trong một máy phát nhạc với một chiếc tai nghe, đứng dậy, đem tai nghe một trái một phải nhét vào trong lỗ tai cô, đứng ở bên cạnh mở máy phát nhạc lên.
Lương Dĩ Toàn không rõ chân tướng ngồi chờ, một lát sau, một tiếng sóng biển đập vào đá ngầm truyền vào trong lỗ tai, từ xa rồi lại gần, từ gần lại ra xa, tiếng động cứ thế phát ra cạnh tai cô.
Âm thanh cực kì chân thật khiến cho cô giống như đang đặt mình ở trên biển.
Lương Dĩ Toàn sững sờ ngẩng đầu nhìn về phía Biên Tự.
Đầu ngón tay Biên Tự lại trượt trên máy phát nhạc.
Âm thanh bên tai lại thay đổi, vang lên tiếng mưa rơi tí tách, giọt mưa rơi trên cửa sổ thủy tinh giống như gần trong gang tấc.
Lại chuyển một cái, đã là tiếng máy sưởi cạnh tường, tiếng lửa dẫn nhẹ nhàng nổ tung, khiến cho lỗ tai hơi ngứa.
Sau đó là tiếng gió thổi qua rừng cây, tiếng canh sôi ở trong bếp, căn phòng trống trải mang theo tiếng nhạc…
Trong đầu giống như có một dòng nước ấm chảy qua, kinh hoàng và khẩn trương từ trong cơn ác mộng của Lương Dĩ Toàn đều bị từng âm thanh kia vờn quanh kéo dậy.
Biên Tự lại ngồi xuống mép giường, lấy tai nghe trong tai cô ra: “Nghe được không?”
Lương Dĩ Toàn gật gật đầu: “Đây là?”
“Âm thanh định chế cho em.”
Lông mi Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng rung rung vài cái: “Anh về đảo là vì…”
“Muốn nghĩ cách hỗ trợ giấc ngủ cho em.”
Lương Dĩ Toàn không dễ dùng thuốc, lo lắng khả năng sẽ nảy sinh ỷ lại và tác dụng phụ, ảnh hưởng nội tiết hoặc là lực phản ứng của tứ chi bị hạ thấp khi múa, vậy thì dùng phương pháp vật lý.
Trên mạng quả thật có không ít tiếng ghi âm, nhưng ghi âm bình thường đương nhiên không bằng với thiết bị thu âm chế tác đứng đầu toàn cầu được, cũng không thể căn cứ vào tình hình giấc ngủ của một người mà tạo ra âm thanh thích hợp nhất được.
“Đây là tai nghe đặc biệt cho giấc ngủ,” Biên Tự suy nghĩ bỏ máy phát nhạc trong tay xuống, giải thích cho cô, “Trước khi ngủ dùng máy phát nhạc này đúng giờ, đến lúc đó bỏ ra, cũng không ảnh hưởng tới lỗ tai.”
Biên Tự hiếm khi mà kiên nhẫn nói chuyện đứng đắn, lực chú ý của Lương Dĩ Toàn lại hoàn toàn không đặt ở trên lời nói của anh.
Cô nhìn tới anh, lúc này mới chú ý đáy mắt anh có tia đỏ mệt mỏi, không biết có phải do đã lâu rồi không nghỉ ngơi hay không.
“Những thứ này đều là anh… Tự mình thu âm à?” Lương Dĩ Toàn nhỏ giọng hỏi.
“Vậy chẳng thế thì tôi đi du lịch hả?”
“Tôi nói là tất cả đều là một mình anh làm à?”
“Trước khi đưa ra phương án có một bác sĩ chuyên nghiệp, ghi âm với hậu kỳ có bốn trợ thủ.”
“Vậy anh tham dự bao lâu?”
Biên Tự nhớ lại: “Bốn năm mươi tiếng đi.”
Cổ họng Lương Dĩ Toàn nghẹn ngào.
Cô nhớ rõ Trình Lạc là nói chuyện cô bị mất ngủ là vào thứ hai, sáng sớm thứ ba Biên Tự liền xuất phát, trước đó chắc là đề xuất kế hoạch cả đêm, lại trải qua chuyến bay hơn mười tiếng, lại tiếp tục vượt biển mới lên tới đảo.
Tính toán như vậy, sau khi anh đặt chân xuống đảo, từ sáng sớm thứ ba đến rạng sáng thứ sáu này, cả mấy ngày nay chỉ ngủ lúc trên máy bay.
Lương Dĩ Toàn nhăn mày lại: “Tôi cũng không phải có bệnh nặng gì, anh gấp như vậy làm gì…”
Biên Tự giương chân mày lên: “Chính là gấp như vậy, không thì có người lén khóc?”
“Tôi…” Lương Dĩ Toàn cúi mắt xuống, “Đã nói đều là khóc trong mơ rồi.”
Biên Tự thở dài một hơi.
Trước kia Lương Dĩ Toàn cũng không dính người như vậy, tuy hiện tại anh đã biết cô rất nhiều khi đều là miệng không ứng với tâm, nhưng anh cho rằng, dùng chuyên tâm của Lương Dĩ Toàn với sự nghiệp, sẽ không tới mức một ngày không gặp như cách ba năm với một người đàn ông, cho dù người đàn ông kia là anh, cho nên sắp xếp hành trình như vậy là đủ rồi.
Sớm biết rằng cô gái này buồn khổ như vậy, anh sẽ không chuẩn bị kinh hỉ gì nữa, trực tiếp nói rõ ràng với cô cho xong.
Thấy Lương Dĩ Toàn cúi mắt không nói lời nào, giống như còn sợ hãi chuyện trong mơ, Biên Tự hơi hơi nhíu nhíu mày.
Cô là nóng gan nóng ruột với anh, theo lý anh nên vui vẻ chứ.
Nhưng nghe được cô thừa nhận mình khóc là vì anh, anh không những không cảm thấy vui vẻ, ngược lại lại giống như gõ một đòn cảnh cáo.
Bản chất của chuyện này, cũng không phải anh chiếm được gì đó từ chỗ Lương Dĩ Toàn, mà là nhắc nhở anh: Hiện tại Lương Dĩ Toàn như này, là do ở quá khứ đã trải qua như vậy.
Biên Tự lại giống như không có cách nào coi đây là một loại thắng lợi.
Thắng lợi này được tạo dựng lên trên đau khổ của cô, mà với anh mà nói là ti tiện đáng xấu hổ.
Có cái gì đổ ra ở trong lồng ngực, khiến cho xương ngực đau đớn từng đợt. Biên Tự thở dài một hơi, đem cả người Lương Dĩ Toàn với chăn ôm lên chân.
Thân thể Lương Dĩ Toàn hoảng một cái, theo bản năng chụp lấy vạt áo anh.
Biên Tự điều chỉnh tư thế, bế cô vững chắc, nhìn cô nói: “Trước kia…”
Cánh tay Lương Dĩ Toàn nắm vạt áo Biên Tự càng khẩn trương, trái tim cũng giống như bị cái gì đó chặt chẽ níu chặt, rõ ràng là tư thế quen thuộc trước kia, cách trước đó hơn hai tháng lại giống như không tìm ra được hô hấp.
“Trước kia là tôi không tốt.” Biên Tự đem lời này nói ra.
Lương Dĩ Toàn bị lời nói kéo lực chú ý, nghiêm túc nhìn anh.
Từ đắn đo với anh mà nói là cực kì xa lạ, cuộc đời chưa bao giờ mở miệng dùng qua từ này, cũng không dễ dàng gì nói xong từng chữ một: “Tôi nghĩ em không thèm để ý tôi, cho nên mới không để bản thân quá để ý em.”
Lương Dĩ Toàn nhăn mày lại: “Tôi có không thèm để ý tới anh sao…”
Biên Tự có chút nghiến răng nghiến lợi: “Không có, là tôi mù quáng.”
“…”
“Lương Dĩ Toàn, chuyện đã xảy ra tôi không thay đổi được, nếu có thể quay lại, tôi cũng không về tháng mười hai năm trước làm gì, trực tiếp trở về đêm giao thừa bốn năm trước để lừa em rồi.”
“…”
“Nhưng này cũng không có cách? Chuyện tôi có thể làm chỉ có từ nay về sau, nếu em cảm thấy trước kia chịu ấm ức quá lớn, liền để cho tôi bù đắp, làm thế nào, chờ bao lâu đều được.”
Lương Dĩ Toàn xem xét anh: “Nếu tôi muốn xem anh độc thân mười năm thì sao?”
“…”
Biên Tự dơ tay nhẹ nhàng nhéo mũi của cô: “Biết chính xác làm sao động tâm người ta, cơ linh như vậy, sao trước kia lại im lặng chịu ấm ức hả?”
“Anh còn chưa trả lời tôi.”
Biên Tự suy nghĩ: “Mười năm sau tôi 34, em 31, cũng không phải không được. Dù sao nhà tôi trên có anh trai, chuyện giục cưới cũng không tới trên đầu tôi. Đương nhiên nếu thật sự thúc giục cũng không ai giục được tôi, cái này em yên tâm.”
Còn muốn lâu hơn nữa, vậy rất khó trèo.
Lương Dĩ Toàn đẩy anh một cái, ngồi không yên, lúc này mới nhớ lại chăn của cô với cả cô đều ở trên chân anh.
Biên Tự đúng lúc kéo cô lại một cái: “Độc thân có thể ôm như vậy…”
“Không thể.”
“Chăn của em thì sao?”
“…”
Lương Dĩ Toàn linh hoạt kim thiền thoát xác, đem chăn ném cho anh.
“Đừng để cảm lạnh,” Biên Tự cười đem chăn đắp kín cho cô, “Không chọc em nữa, không khó chịu thì liền ngủ đi.”
Lương Dĩ Toàn quay đầu nhìn đồng hồ.
Đồng hồ điện tử trên đầu giường đã hiện là 3 rưỡi.
“Lúc tôi xuống lầu lấy vali bạn cùng phòng của em đã đóng cửa ngủ rồi.” Biên Tự nhắc nhở cô.
Lương Dĩ Toàn do dự.
“Tăng ca đến 2 rưỡi sáng, vừa mới ngủ lại bị đánh thức.” Biên Tự tiếc nuối lắc lắc đầu.
Bình thường sao không thấy anh thông cảm thay người khác?
Lương Dĩ Toàn nhìn bốn phía, chú ý tới ghế sofa bên cạnh: “Tôi ngủ ở đây…”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Biên Tự ấn cô về trên giường, “Tôi ngủ sofa em ngủ trên giường.”
“Thân thể của anh…”
“Lương Dĩ Toàn,” Biên Tự dơ tay cắt ngang cô, vẻ mặt ảm đạm, “Tôi đề nghị em, thừa dịp tôi độc thân để lăn qua lăn lại tôi nhiều vào, sau này muốn để tôi ngủ ở sofa sẽ không dễ dàng đâu.”
“…”
***
Lương Dĩ Toàn vốn tưởng rằng nửa đêm về sáng phải thích ứng hoàn cảnh một lần nữa, hoặc là khả năng không thể bỏ qua Biên Tự đang tồn tại ở mấy mét bên cạnh, nhưng cũng không biết là mệt mỏi, hay là nhận được cách an tâm từ chỗ Biên Tự, thể xác lẫn tinh thần đều thả lỏng xuống, hoặc là trên khăn trải giường có mùi tuyết tùng nhàn nhạt là mùi hương cô quen thuộc, sau khi nằm xuống, một trận bối rối của cô bị giết cho không còn một mảnh, dính gối liền mất đi ý thức.
Vừa cảm giác không mơ gì, lại tỉnh giấc, vì tiếng vang của đồng hồ điện tử trên đầu giường.
Là trước khi ngủ Lương Dĩ Toàn đã hẹn giờ trước.
Trong phòng tối đen, nghe tiếng chuông báo thức xa lạ, Lương Dĩ Toàn không phản ứng kịp, trợn mắt nhìn trần nhà ngây ngốc một hồi lâu.
Biên Tự trước nay làm việc và nghỉ ngơi đều tùy ý liền càng không cần nói tới, dù sao đời này còn chưa dùng qua thứ đồng hồ báo thức này, lúc bị đánh thức liền vò đầu, không thoải mái mà chuyển người lại ở trên ghế sofa chật hẹp.
Lương Dĩ Toàn nghe thấy động tĩnh mới hồi phục tinh thần, mò mẫm tìm đồng hồ điện tử trên đầu giường, tắt báo thức đi, trong chốc lát, khẽ đặt chân xuống giường, sờ soạng gấp lại chăn.
Vừa mới chuẩn bị rời khỏi, cô nhớ tới cái gì, mở đèn đầu giường lên, đi đến cạnh ghế sofa vỗ nhẹ nhẹ lưng Biên Tự.
Biên Tự đưa lưng về phía cô, không có phản ứng gì.
Lương Dĩ Toàn lại thử thăm dò lắc lắc cánh tay của anh.
Biên Tự hít sâu một hơi, vừa mới há mồm, chợt nghe ở bên tai vang lên một tiếng nói: “Tôi phải rời giường rồi.”
Biên Tự bỗng dưng mở mắt ra, quay đầu lại, nhìn Lương Dĩ Toàn chậm rãi trừng mắt nhìn, liền tỉnh táo lại, xốc chăn từ trên ghế sofa ngồi dậy.
Lương Dĩ Toàn nhíu mày quan sát sắc mặt của anh: “Vừa rồi có phải anh muốn mắng tôi hay không?”
“Không phải,” Bốn ngày nay Biên Tự bị chênh lệch giờ nên chưa rõ ràng, ở trên đảo cũng là ở trên sofa phòng thu âm chợp mắt một lát, nhất thời không phản ứng kịp mình đã về nước, “Tôi tưởng là Lục Nguyên.”
Lương Dĩ Toàn dò xét liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ chỉ giường ở đằng sau: “Tôi muốn xuống lầu rửa mặt, anh đừng ngủ ở đây nữa, lên trên giường cho thoải mái.”
Biên Tự hoạt động cổ tay cứng ngắc, đứng dậy nói: “Đưa chăn cho tôi, đưa em đi xuống.”
“Không cần…”
“Lương Dĩ Toàn, tôi hôm qua tôi mới bị đồn đãi, để một mình em từ phòng tôi đi ra, em muốn để cho tôi đeo trên lưng cái tên “tra nam” hả?”
“…”
Biên Tự lập tức ôm lấy chăn của Lương Dĩ Toàn, trước khi ra ngoài, nhìn hai đầu hành lang, hất hất cằm với cô.
Lương Dĩ Toàn theo ra ngoài, cẩn thận nói: “Anh đừng để tổ tiết mục thấy cảnh này…”
“Biết.” Biên Tự cười liếc nhìn cô một cái, ôm chăn đi tới lầu hai, “An tâm làm vai của em đi, người ác tôi làm được chưa.”
“Anh vốn là người ác.” Lương Dĩ Toàn lẩm bẩm một câu, vừa mới đi tới hành lang lầu hai, gặp phải Triệu Mộng Ân vừa đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Tầm giờ này tất cả mọi người còn chưa rời giường.
Lương Dĩ Toàn chỉ nghĩ tới màn ảnh, từ đầu không nghĩ tới chỉ đoạn đường ngắn ngủi như vậy còn có thể gặp người khác, xoay người muốn chạy lên lầu bốn.
Bất đắc dĩ Triệu Mộng Ân quay đầu lại đã thấy được hai người: “A, thầy Biên, anh trở về rồi sao! Oa, cô Lương, hai người là…”
Triệu Mộng Ân tỉnh tỉnh sửa sửa tóc tai lộn xộn, nhìn hai người trước mặt cầm một cái chăn.
“Phơi chăn.” Biên Tự bình tĩnh nói.
Lương Dĩ Toàn đứng tại chỗ, chỉ chỉ chăn trong lòng Biên Tự: “Ừ, đúng, tôi lên sân phơi chăn, thầy Biên giúp tôi cầm lên.”
“A…, là thế này,” Mấy phút trước Triệu Mộng Ân bị báo thức gọi tỉnh dậy, lúc này đầu óc còn chưa tỉnh táo, cười cười đi xuống dưới, “Tôi chuẩn bị đi học.”
Lương Dĩ Toàn vừa mới phất tay chào cô, chợt thấy Triệu Mộng Ân chạy xuống được hai bậc thang liền ngẩng đầu lên, lại quay người: “A? Mặt trời còn chưa lên, phơi chăn kiểu gì?”
“…” Lương Dĩ Toàn cứng ngắn nhìn Biên Tự.
Biên Tự nhíu mày: “Ánh trăng cũng có thể phơi nắng, cô không biết?”