Đột nhiên trời đất quay cuồng, trong hư không giống như có một cái tay kéo linh hồn của cô hướng xuống đất.
Cổ họng nóng bỏng giống như bị lửa thiêu đốt, dạ dày, cổ họng giống như có nham thạch, khiến cô khó chịu ho khan liên tục, bên cạnh vẫn có tiếng cười nói không ngớt
"Ha ha ha, chị dâu, tửu lượng này không được a, đây mới là chén thứ nhất ?"
"Đến, chị dâu, lại cùng Văn Bác uống thêm đi, chén rượu này chị cũng phải uống nha."
Hạ Sanh Ca kịch liệt ho khan, ngay cả nước mắt cũng chực chờ chảy xuống.
Qua ánh đèn mờ ảo cô nhận ra đây là. . . Tiền Hạo nhưng cùng Triệu Văn Bác?
Hạ Sanh Ca mờ mịt xem bốn phía. Lúc này mới phát hiện xung quanh là một đám người, cả nam cả nữ, ăn mặc hở hang; vừa tán tỉnh nhau vừa uống rượu; thậm chí khi đưa mắt ra xa còn có thể nhìn thấy một vài thước phim người lớn kèm thêm âm thanh rêи ɾỉ. Trong không khí tràn ngập mùi rượu, mùi son phấn.. khiến người ta thật buồn nôn. Cảnh tượng này. . . Rất quen thuộc.
Đúng, cô nhớ ra rồi. Đây chính là đêm trước khi cô và Cố Thần Diệp đính hôn, hắn mang cô đến một club để ăn chơi tiệc tùng, nói là tạm biệt những tháng ngày độc thân. Đây là thời điểm cách việc kia xảy ra năm năm, không lẽ cô thật sự trùng sinh, sống lại....
Chính là đang trong suy nghĩ, bống tay truyền đến một trận đau đơn, âm thanh khó chịu của Tiền Hạo vang lên bên tai “Chị dâu, cô đây là có ý gì? Không chịu nể mặt thiếu gia tôi đây? Ha ha... Cô nên ra ngoài hỏi thăm một chút, Tiền Hạo tôi kính rượu toàn bộ Vân Đô này, nào có ai không dám tiếo? Cô chỉ là một đứa conn gái do tiểu tiện nhân bên ngoài sinh ra, lại cho rằng được gả cho Diệp ca liền có thể lên mặt với tôi”
Nói xong, hắn liền dùng tay ấn trụ Hạ Sanh Ca, rót đầy rượu vào miện cô. Hạ Sanh Ca ánh mắt lạnh lẽo, không một lời liền cướp lấy chén rượu trên tay Tiền Hạo. Nguyên chén rượu hạ cánh trên mặt của Tiền Hạo, hắn nhất thời choáng váng, hai mắt trợn lên gắt gao trừng lên nhìn cô, tựa hồ không thê tin được là cô sẽ phản kháng . “ Tiểu tiện nhân, cô muốn chết...”
Hắn đột nhiên giơ tay qua, hung hăng muốn tát Hạ Sanh Ca, nhưng cô nhanh chóng lùi về sau một bước, chỉ là thân thể rất nhanh liền va vào một vòm ngực, hương thơm cổ long nhàn nhạt quanh quẩn đầu mũi. Vốn dĩ mùi hương này rất thơm nhưng bây giờ lại hỗn tạp không biết bao nhiêu mùi son phấn của người phụ nữ khác, thật khiến người ta buồn nôn.
Cố Diệp Thần rất nhanh liền đỡ được cái tát của Tiền Hạo đang tới, thanh âm mang vài phần lãnh ý nói
“Sanh Ca là vị hôn thê của ta, cậu đừng quá phận”
Tiền Hạo cả giận không cam lòng: “Diệp ca, anh xem tiểu tiện nhân dám làm như thế với tôi. Trên người tôi mặc toàn là đồ phiên bảng giới hạn”
“Được rồi, tôi bồi thường cho cậu”. Nói rồi Cố Diệp Thần hướng tới Hạ Sanh Ca nói “Tiểu Sanh, em đừng chấp nhạt với đám người bọn họ, hắn chính là nhìn thấy anh lần đầu tiên mang phụ nữ đến nơi tiệc tùng thế này nên muốn trêu đùa em một chút thôi, kì thật họ cũng không có ác ý gì, chuyện này cũng coi như bỏ qua đi. Tiền Hạo, cậu cũng không được tiếp tục nháo, nếu không đừng trách tôi không khách khí”
Tiền hạo nghe vậy nghiến răng nghiến lợi cũng không dám phản bác. Nhưng Hạ Sanh Ca bên cạnh nhịn không được trầm thấp cười một tiếng. Đúng là sự quan tâm của vị hôn phu trong truyền thuyết, nhưng nếu đổi lại kiếp trước bị mỡ heo che nấp, chỉ sợ cô đã cảm động khóc ròng. Nhưng trên thực tế? Tiền Hạo ngang nhiên gọi cô “tiểu tiện nhân” vậy mà hắn lại chỉ nhẹ nhàng ảo một câu đừng quá phận liền cho qua. Biết rõ bản thân cô không uống được rượu còn tùy ý để Triệu Văn Bác, Tiền Hạo “mời” cô uống.
Rốt cuộc kiếp trước cô có bao nhiêu hèn mọn mới có thể đem chút hư tình giả ý này mà coi thành báu vật nhét trong tim. Thậm chí ngay cả khi Cố Thần Diệp làm ra những chuyện quá đáng hơn vẫn có thể tùy tiện tha thứ. Hạ Sanh Ca bây giờ không biết có bao nhiêu phỉ nhổ với cô trong quá khứ. Nhưng ông tròi đã cho cô cơ hội thay đổi tất cả, tất nhiên cô sẽ tận dụng triệt để hết thảy, khiến đám người đó phải trả giá thật đắt.