Nhan Vũ khởi động con xe yêu phóng mất, để lại Cố Cảnh Luật đứng ngơ ngác tại chỗ. Lượng thông tin Nhan Vũ vừa nói quá lớn, hắn lúc ấy chưa kịp phản ứng, giờ ngẫm lại ——
Cái gì mà bãi đỗ xe là của anh ta?! Cái gì mà toàn bộ quảng trường đều là của anh ta?!
Quảng trường N nhà hắn là cao ốc thương mại trứ danh, trong quảng trường có trung tâm thương mại, trung tâm giải trí đầy đủ không thiếu thứ gì. Quảng trường tọa lạc tại trung tâm thành phố, có thể xem như một trong những công trình kiến trúc mang tính cột mốc của thành phố.
Quảng trường S là của nhà Nhan Vũ? Sao vậy được! Tên kia trước khi nói xạo cũng không biết đường viết nháp. Vài năm không gặp, đúng là ngày càng buồn cười. Cố Cảnh Luật ở trong lòng cười nhạo Nhan Vũ dốt nát nông cạn, đè nén rung động sâu trong tâm can, đi khỏi bãi đỗ xe.
Điều làm Cố Cảnh Luật ngạc nhiên là xe hắn vậy mà vẫn dừng trước cửa quảng trường. Hắn đến gần thì thấy tài xế cùng Lý Thu Nghi đều còn trên xe, xem ra là vẫn chờ ở đây.
Lý Thu Nghi thấy Cố Cảnh Luật, thầm oán nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi chờ cậu lâu lắm rồi đó.”
Cố Cảnh Luật lên xe, “Không phải bảo chị về trước rồi sao?”
Lý Thu Nghi cười: “Dù sao cũng không có việc gì, tôi muốn chờ cậu cùng về.”
Cố Cảnh Luật gật gật đầu, nói với tài xế: “Đưa Thu Nghi đến khách sạn trước đi.”
Mắt Lý Thu Nghi tối sầm lại, nhưng vẫn ra vẻ thoải mái nói: “Tới khách sạn không tiện, tôi ở nhà cậu không được sao?”
“Có gì không tốt chứ! Mới trước đây chúng ta vẫn ngủ chung một giường đó thôi, sao thế, cậu xấu hổ à?” Lý Thu Nghi chọc ghẹo nói.
Cố Cảnh Luật không trả lời, tài xế cũng khó xử, nhịn không được mở miệng hỏi: “Cố tiên sinh, rốt cuộc đi đâu?”
Cố Cảnh Luật không chút do dự trả lời: “Khách sạn.”
Lý Thu Nghi không nói gì nữa. Da mặt cô cũng không dày đến thế, vì Cố Cảnh Luật cô đã bỏ đi rất nhiều kiêu hãnh một nữ thần quốc dân nên có, nhưng nếu muốn cô đeo bám hắn không buông, thì xin lỗi, cô không làm được.
Lại nói tiếp, Lý Thu Nghi còn chưa chính thức thổ lộ với Cố Cảnh Luật. Cô đã từng từ chối hắn, cô biết trước kia Cố Cảnh Luật thích mình, nhưng cũng không dám cam đoan tình cảm hiện giờ của người kia đối với cô có xa hơn tình bạn hay không. Trước khi có thể nắm chắc hắn trong tay, Lý Thu Nghi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Đến khách sạn, Cố Cảnh Luật đưa Lý Thu Nghi đến cửa phòng. Lý Thu Nghi hỏi hắn: “Có muốn vào ngồi một lúc không?”
Cố Cảnh Luật gật đầu, “Được.”
Lý Thu Nghi giật mình, cô chỉ hỏi vậy chứ cũng không mong chờ Cố Cảnh Luật sẽ đồng ý. Đã trễ thế này, phòng khách sạn cũng không có gì hay để ngồi cả, Cố Cảnh Luật hắn…
Lý Thu Nghi tâm tình phức tạp mở cửa phòng, “Cậu ngồi đi, tôi pha cafe cho cậu nhé?”
“Không cần.” Cố Cảnh Luật đi vào phòng, cũng không ngồi xuống, “Tôi có một chuyện muốn hỏi chị.”
“Cậu nói đi.”
“Bốn mươi vạn kia…Nhan Vũ đã trả chị chưa?”
Lý Thu Nghi không ngờ đến Cố Cảnh Luật sẽ hỏi cái này, mấy năm vừa rồi, người kia cơ hồ chưa từng nhắc tới cái tên “Nhan Vũ” này, Lý Thu Nghi cũng nghĩ hắn đã sớm từ bỏ, không ngờ Cố Cảnh Luật vẫn chưa quên.
Cô đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực, đi đến mở cửa sổ, đồng thời nói bằng giọng bình tĩnh: “Sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này?”
Cố Cảnh Luật tiếp tục truy vấn: “Đã trả hay chưa.”
Lý Thu Nghi dừng một chút, “Đã trả.”
Cố Cảnh Luật nhắm mắt, “Khi nào?”
Lý Thu Nghi cũng không có ý định nói dối, “Anh ta mượn không bao lâu liền trả cho tôi.”
Mắt Cố Cảnh Luật tối sầm lại, “Chị không nói với tôi.”
“Cũng đâu phải chuyện gì lớn.” Lý Thu Nghi quan sát vẻ mặt Cố Cảnh Luật, lại không nhìn ra được điều gì. Sáu năm xuất ngoại du học khiến Cố Cảnh Luật trưởng thành không ít, hắn đã không còn là đứa trẻ mọi tâm tư đều viết trên mặt khi xưa nữa.
Cố Cảnh Luật im lặng.
Lý Thu Nghi thở dài, kéo tay Cố Cảnh Luật ngồi xuống, “Đã là chuyện của 6 năm trước rồi, sao đột nhiên lại nghĩ tới?”
Cố Cảnh Luật nhìn Lý Thu Nghi, chậm rãi nói: “Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ. Chị nói lúc trước anh ấy vì số tiền kia đáp ứng điều kiện của chị, duy trì khoảng cách với tôi. Nhưng nếu giao dịch đã đạt thành, tại sao anh ấy lại lập tức trả chị tiền?”
Lý Thu Nghi cười khổ: “Cảnh Luật, cậu hỏi như vậy là đang nghi ngờ tôi lừa cậu sao?”
Cố Cảnh Luật lắc đầu, “Chị không gạt tôi. Tôi chỉ tò mò, tại sao anh ấy lại làm vậy.”
Lý Thu Nghi do dự trong chốc lát, thật cẩn thận hỏi: “Cậu còn để ý chuyện của anh ta? Dù sao, chuyện của anh ta bây giờ cũng đâu liên quan đến cậu.”
“Ai nói tôi để ý anh ta!” Biểu tình Cố Cảnh Luật rốt cuộc có chút biến hóa, “Tôi đã nói rồi, tôi chỉ tò mò!”
Lý Thu Nghi sửng sốt, cô không ngờ nhắc tới Nhan Vũ lại làm Cố Cảnh Luật trở về vẻ trẻ con 6 năm trước. “Cảnh Luật, vô luận mục đích anh ta đòi tiền sau đó trả tiền đến tột cùng là gì, thì chuyện lúc trước anh ta vì 40 vạn rời khỏi cậu vẫn là sự thật không thể chối cãi.”
“…Đó là chị dụ dỗ anh ấy.” Cố Cảnh Luật không nhịn được phản bác.
“Tôi dụ dỗ anh ta?” Lý Thu Nghi đứng bật dậy, “Tôi chỉ thăm dò anh ta, tôi nghĩ cậu thích anh ta như vậy, anh ta cũng sẽ thích cậu, tôi đâu ngờ được anh ta lại đồng ý một cách thản nhiên như thế! Cảnh Luật, cậu có thể thích phụ nữ, đừng canh cánh trong lòng chuyện trước đây nữa, được không?”
Cố Cảnh Luật mất tự nhiên quay đầu đi, “Tôi không canh cánh trong lòng, tôi chỉ…Không cam lòng. Cái tên chẳng ra hồn người Nhan Vũ đó, anh ta dựa vào cái gì mà bỏ rơi tôi? Còn nữa, dù sao cũng là chuyện của tôi, chị kích động như thế làm gì?”
Lý Thu Nghi ý thức được vừa rồi cảm xúc bản thân đúng là có phần không khống chế được, không giống tác phong bình thường của cô. “Ừm, vừa rồi tôi không nên to tiếng với cậu. Chỉ là, đừng để tâm vào những chuyện khác, cậu về nước để kế thừa gia nghiệp, hẳn là nên chuyên tâm cho công việc mới phải. Tôi nghe ba cậu nói, lần này cậu tới công ty…”
Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn nghe Lý Thu Nghi “thuyết giáo”. Lý Thu Nghi chưa nói được mấy câu, hắn liền quyết đoán đứng dậy cáo từ.
Nhan Vũ ngồi ở ghế điều khiển nho nhỏ ngâm nga, bộ dạng cà lơ phất phơ, thế nhưng lại lái xe hơi đắt tiền, đích thị là con nhà giàu có.
Lục Khê nhớ tới dáng vẻ tinh anh của Nhan Tiêu, không thể không cảm thán, hai anh em nhà này hơn kém cũng nhiều quá.
Nhan Vũ câu được câu không trò chuyện, Lục Khê nhìn biểu tình anh như thể không có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhịn không được hỏi: “Anh nhìn thấy Cố Cảnh Luật, có cảm giác gì?”
Nhan Vũ thành thật tự hỏi một chút, nói: “Ngoại hình cậu ta đúng chuẩn gu của tôi.”
“Anh không khó chịu? Tôi thấy trước anh thích cậu ta lắm mà.”
“Giờ tôi vẫn thích cậu ta mà.”
“Hơ…Cái gì?” Lục Khê mặt đầy khiếp sợ nhìn Nhan Vũ.
Nhan Vũ cảm thấy Lục Khê ngạc nhiên có hơi quá mức, “Ở cái thế giới trông mặt bắt hình dong này, tôi là gay, thích Cố Cảnh Luật không phải rất bình thường sao? Nhưng sẽ không tiếp tục theo đuổi cậu ta là được —— cậu ta khó theo đuổi chết đi.”
Cho dù biết Nhan Vũ niệu tính (1), Lục Khê cũng nhịn không được mắng anh: “Thích cái kiểu hời hợt như anh ấy à, còn thế nữa thì đếch tìm được tình yêu thực sự đâu nghe chưa.”
Nhan Vũ không sao hết đáp: “Không sao, Nhan Tiêu độc thân cũng sẽ thu lưu tôi.”
“Anh không nuôi em mãi được đâu.” Nhan Tiêu mặt không chút thay đổi nói, “Em chơi 6 năm, anh nghĩ em từ nhỏ đã chịu khổ, để cho em hưởng thụ chút cũng không sao. Giờ em chơi chán, bằng thạc sĩ cũng lấy được rồi, nên đi làm đi.”
“Oh!” Nhan Vũ biểu tình “đã hiểu”, “Anh, anh không cần an bài cho em mấy chức tổng giám đốc tổng giám sát linh tinh gì đâu, em không có kinh nghiệm làm việc, chức vị càng cao, trách nhiệm càng lớn, em sợ không đảm nhiệm được. Anh để em làm tổ trưởng, quản lý gì đó được rồi.”
Nhan Tiêu buồn cười nói: “Nghĩ gì đấy hả, em nghĩ anh để em vào công ty làm việc, mà lại cho em công việc làm ít tiền nhiều?”
Nhan Vũ chớp chớp mắt nhìn Nhan Tiêu, “Chẳng lẽ không đúng sao? Trong tiểu thuyết đều viết vậy hết.”
Nhan Tiêu bất đắc dĩ nói: “Bớt xem mấy cái tiểu thuyết vô vị đấy đi. Em là đàn ông, dựa vào gia thế không cảm thấy nhục nhã sao?”
Nhan Vũ thành khẩn lắc đầu, “Không hề.”
“…”
Nhan Vũ ôm lấy cánh tay Nhan Tiêu, “Anh, em lớn đến vậy rồi, còn chưa từng thực sự ra ngoài làm việc lần nào. Anh nhất định không định ra tay giúp em xíu nào sao?”
“Tránh ra.” Nhan Tiêu dở khóc dở cười, định gạt Nhan Vũ ra. Nhưng bản lĩnh bám người của tên kia đã sớm luyện thành cấp bậc SSS, hơn nữa Nhan Tiêu cũng không thật sự muốn đẩy anh ra, Nhan Vũ liền ôm chặt hơn nữa.
Vất vả lắm mới có một ông anh trai cao phú soái, bị ngu mới không đi ôm đùi.
“Anh, anh sẽ giúp em một lần chứ…”
Nhan Tiêu nhìn trong mắt Nhan Vũ lộ ra “chân thành tha thiết”, trong lòng mềm nhũn, “Được rồi, một lần cuối cùng thôi đấy…Sau này em nhất định phải tự lực cánh sinh đấy.”
Nhan Vũ cười đến sáng lạn, “Dạ.”
Nếu Nhan Tiêu đã đồng ý thay anh giải quyết hết chuyện công việc, Nhan Vũ tuyệt không lo lắng nữa. Có anh trai tốt như vậy cưng chiều, anh cảm thấy bản thân về sau chỉ cần ở văn phòng uống cafe, xào chứng khoán, là có thể sống tốt được rồi.
Cho nên, khi anh nhận được offer của công ty NS, cả người đều không ổn.
NS là công ty lớn thì đúng rồi, phúc lợi cũng không tồi, đãi ngộ cao không hết, nhưng —— đâu phải sản nghiệp nhà anh đâu!
Nhan Vũ cầm offer mặt táo bón đứng trước mặt Nhan Tiêu, không tiếng động lên án y. Nhan Tiêu bình tĩnh lật báo, “Anh không thể để em vào công ty chúng ta được.”
“Vì mao?” (2)
“Ở cuộc họp hàng năm lần trước, anh đã giới thiệu em với công nhân viên toàn công ty, bọn họ đều biết em là nhị công tử Nhan gia rồi, ai lại thực sự đi đối đãi với em như nhân viên bình thường chứ?”
“Anh, cái em anh muốn chính là được đối đãi không bình thường đó!” Mr.L không phải nói sẽ để anh hưởng thụ cuộc sống ở thế giới này thật tốt sao? Giờ lại thành cái của nợ gì rồi?!
Nhan Tiêu buông tờ báo, ngoắc ngoắc Nhan Vũ, ý bảo anh lại đây. Nhan Vũ buồn bực tới gần Nhan Tiêu, y dịu dàng sờ sờ tóc anh, “Anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Ngoan, nghe lời anh hai.”
Nghe lời anh hai, sau đó chính là không thể không tới một công ty xa lạ làm một viên chức quèn. Nhan Vũ tuy rằng không vui, nhưng cũng không muốn làm trái ý Nhan Tiêu, rối rắm vài ngày, đến đầu tuần, vẫn đành không tình nguyện lái xe đi làm.
Nhưng khi anh lái con xe yêu đi vào cao ốc NS, lại bị một bảo an đứng ngoài cửa ngăn lại.
Bảo an là một cậu chừng hơn 20 tuổi, trông cũng rất có hương vị, Nhan Vũ không nhịn được nhìn mấy lần.
“Ngài là khách?”
“À, không phải, tôi là nhân viên.”
Bảo an đánh giá Jaguar của Nhan Vũ, “Anh không phải mới tới sao?”
“Là tôi đây.”
“Công nhân viên có xe đều được chỉ định vị trí đỗ xe, trước khi được phân phối, cảm phiền anh đỗ xe ở khu dành cho khách.”
Nhan Vũ chớp chớp mắt với bảo an, “Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu.”
“…”
Nhan Vũ đỗ xe xong, đi vào cao ốc NS, nói mục đích mình đến đây, trong chốc lát có người tới đưa anh lên lầu, tới bộ phận của anh.
Công ty lớn chính là như vậy, chỉ một bộ phận thôi cũng có không ít người, ai ai cũng bận rộn làm việc, chủ quản giới thiệu Nhan Vũ vài câu qua loa, đưa anh đi làm thủ tục nhậm chức, Nhan Vũ coi như đã trở thành nhân viên chính thức của NS.
Đây là công việc đầu tiên của Nhan Vũ, lại không phải công ty nhà mình, cả buổi sáng anh nơm nớp lo sợ, nghiêm chỉnh nghe tiền bối trong công ty dạy bảo, tuy rằng những tiền bối kia có người cũng chả lớn tuổi hơn anh là bao nhiêu.
Vất vả chịu đựng đến giữa trưa, đúng lúc Nhan Vũ bụng đã sớm kháng nghị đang định đi “thị sát” nhà ăn NS thì nhận được điện thoại từ trợ lý của Nhan Tiêu, biết được Nhan Tiêu cố ý phái trợ lý tới đưa cơm cho mình.
Nhan Vũ cảm động muốn chết, nhận cơm trưa “tình yêu” của anh trai tính trở lại cái xó nhỏ của mình hưởng thụ. Anh ở tầng 1 chờ thang máy, nếu không phải sợ sẽ mất hình tượng, Nhan Vũ đã mở cặp lồng ăn luôn rồi —— để làm một phú nhị đại có mặt mũi anh cũng rất cố gắng đấy chứ.
Leng keng một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Nhan Vũ vừa bước được một bước, nhìn thấy người bên trong, ngẩn người, yên lặng rụt chân về, xoay người muốn chạy.
Nhưng anh quên mất người nào đó học Taekwondo, sức lực vô cùng dồi dào.
Kinh ngạc lúc ban đầu qua đi, Đỗ Vũ Ninh nhanh chóng phản ứng lại, trực tiếp túm cravat Nhan Vũ, xách người vào thang máy.
Cũng may thang máy chỉ có hai người bọn họ, bằng không Nhan Vũ đúng là mất mặt đến chết.
Đỗ Vũ Ninh nhìn Nhan Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhan. Vũ!”
Nhan Vũ lấy lòng cười cười, đưa cặp lồng cho Đỗ Vũ Ninh, “Đói bụng không? Muốn ăn cùng không?”
Mười phút sau, Nhan Vũ dưới cái nhìn chằm chằm không che giấu của Đỗ Vũ Ninh, không yên lòng ăn cơm trưa.
Đỗ Vũ Ninh vài lần muốn mở miệng, lại miễn cưỡng nhịn xuống, chờ Nhan Vũ ăn xong miếng cuối cùng, cô lập tức hỏi: “Vài năm nay anh rốt cuộc đi đâu? Bặt vô âm tín! Em còn tưởng anh đã chết, em bỏ lỡ lễ tang của anh rồi chứ!!!”
Nhan Vũ chột dạ sờ sờ mũi, “Em ác quá đấy.”
“Người ác là anh ấy!” Mắt Đỗ Vũ Ninh phiếm hồng, tiếng cũng nhịn không được lớn thêm, “Anh cứ như vậy không nói một tiếng chia tay em và chị! Đồ quá đáng! Chẳng lẽ chị em em sẽ nhờ vả anh cả đời sao? Anh cũng không biết, chúng em lo cho anh thế nào…Anh là tên khốn vô lương tâm! Đột nhiên biến mất, em và chị biết làm sao bây giờ…”
Mấy lời này của Đỗ Vũ Ninh có phần ái muội, khiến cho người qua đường đều nhìn qua đây. Mắt thấy Đỗ Vũ Ninh sắp khóc đến nơi, Nhan Vũ vội vàng nói: “Anh không có đột nhiên biến mất gì cả…Anh chỉ muốn đi du lịch một mình thôi. Không ngờ các em sẽ lo lắng như vậy, anh hẳn nên liên lạc với hai người mới phải, xin lỗi, đừng giận mà…”
Nhan Vũ dùng toàn bộ thời gian nghỉ trưa để dỗ dành Đỗ Vũ Ninh, sau một hồi cố gắng tâm trạng Đỗ Vũ Ninh cuối cùng cũng tốt lên được chút ít.
Nhan Vũ thấy cô đã tạm thời từ bỏ ý tưởng đánh cho mình một trận nên thân thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Vũ Nhu cùng bà nội vẫn khỏe chứ?”
Đỗ Vũ Ninh gật gật đầu, “Chị hiện giờ đã tìm được việc, bà nội cũng có thể tự lo sinh hoạt rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Nhan Vũ cười nói. Thực ra, việc này anh đều biết cả.
Đỗ Vũ Ninh lại trừng mắt lườm Nhan Vũ, “Anh còn biết quan tâm chúng em à, tưởng quên chúng em lâu rồi chứ.”
Nhan Vũ cười gượng, “Sao thế được.”
Đỗ Vũ Ninh thở dài, “Dù sao thì lúc trước anh cũng giúp chúng em rất nhiều, nếu không phải anh, chúng em nói không chừng…”
Nhan Vũ vẫn là câu nói kia, “Chúng ta là bạn tốt mà.”
Đỗ Vũ Ninh rốt cuộc mỉm cười, cô nói với Nhan Vũ mình sau khi tốt nghiệp đại học đã từ bỏ cơ hội bảo nghiên, vào NS làm việc. Đến nay đã làm vài năm, tiền lương cũng rất khá, đã đủ nuôi gia đình, hơn nữa còn tiết kiệm được một ít. Nói tới đây, Đỗ Vũ Ninh hỏi: “Đúng rồi, anh bây giờ còn liên lạc với Cố Cảnh Luật không?”
“A? Không có.”
Đỗ Vũ Ninh cau mày, “Sao tìm được cậu ta đây.”
“Em muốn tìm cậu ta làm gì?”
“Lúc trước cậu ta cho em mượn 40 vạn còn gì! Còn có một thời gian cậu ta mỗi tháng đều hỗ trợ nhà chúng em phí sinh hoạt. Nói thật, em thấy mình với Cố Cảnh Luật chỉ là bạn bè bình thường, cậu ta có thể giúp em đến mức đó thật sự là không ngờ được. Em rất cảm kích cậu ta, nhưng cậu ta cũng giống anh, đột nhiên biến mất, em không tài nào liên lạc được. Em còn muốn trả tiền cậu ta mà!”
Nhan Vũ lúc này mới nhớ ra, lúc trước để đề phòng Đỗ Vũ Ninh biết mình bán nhà giúp hai chị em vượt qua cửa ải khó khăn mà từ chối mình giúp đỡ, anh đem mọi chuyện tốt giao hết cho Cố Cảnh Luật. Làm đến giờ nha đầu ngốc này vẫn tưởng người luôn giúp mình là vị Cố đại thiếu gia kia.
Hết giờ nghỉ trưa, Nhan Vũ trở lại văn phòng, phát hiện đám đồng nghiệp không làm việc mà tụm lại một chỗ, vui vẻ bàn luận gì đó.
Nhan Vũ ngồi trên ghế, nghe thấy hai em gái bên cạnh hưng phấn nói:
“Nghe nói tổng tài mới nhậm chức trẻ cực nhá! Còn chưa đến 30 tuổi!”
“Em nghe một tiền bối đi qua trụ sở đào tạo nói, chị ấy gặp tổng tài mới rồi…”
“Sau đó thì sao sau đó thì sao?”
“Sau đó, nam thần trong lòng bả lập tức thay đổi!”
“Oa! Đẹp trai đến thế cơ á? Hóng quá đi mất.”
…
Nhan Vũ càng nghe càng cảm thấy không đúng. Tuy rằng ở thế giới ngôn tình tiểu thuyết, nhưng từ khi anh từ bỏ nhiệm vụ công lược nam chủ, ngoại trừ việc Mr.L an bài thân phận mới cho, Nhan Vũ cảm thấy thế giới này vẫn bình thường lắm.
Nhưng hiện tại, nhìn nữ hoa si mặt đầy say mê bên cạnh, anh mơ hồ có dự cảm không lành —— thế giới bình thường nào có nhiều tổng tài chưa đến 30 như vậy?
Cảnh tượng giống như đã từng quen biết này làm Nhan Vũ cúc hoa căng thẳng, anh ma xui quỷ khiến mở ngăn kéo, chỉ thấy bên trong đặt một cuốn tiểu thuyết bìa rất đẹp ——
Chú thích
(1) Từ này không biết, để bao giờ hỏi được edit sau ;__; ↑
(2) Ngôn ngữ mạng TQ, nghĩa là tại sao ↑