Ánh nắng mặt trời mới lên, tiếng còi xe cảnh sát gào rú đã quấy rầy giấc ngủ yên của rừng sâu.
Vừa mới mưa xong, từng chiếc xe cảnh sát xuyên qua màn sương mù dày đặc trong núi, lái đến trạm di động trên đỉnh núi trước.
Tối hôm qua, cục cảnh sát nhận được tín hiệu điện thoại di động, chính là phát ra từ trạm di động này, xác định là dãy số của Tiêu Văn Đông.
Người này biến mất suốt một tháng, cuối cùng cũng có tung tích.
Cục trưởng thành phố vô cùng coi trọng lần hành động này, hai nhánh nhân viên của đội điều tra hình sự gần như điều động toàn bộ.
Cục thành phố còn đặc biệt điều một chiếc xe khám xét tín hiệu tới hiện trường, phụ trách theo dõi tung tích tín hiệu của Tiêu Văn Đông.
Tới mục tiêu rồi, người xuống đầu tiên từ trên xe tín hiệu là Lâm Học Nguy. Anh ta là kỹ sư trưởng của công ty di động, đặc biệt phụ trách công việc kết nối các loại tín hiệu. Lần này cục thành phố mời anh ta hỗ trợ, đương nhiên Lâm Học Nguy không thể từ chối, tự mình đi tới hiện trường.
Mới vừa xuống xe, trước mặt Lâm Học Nguy đã xuất hiện một cô gái xinh đẹp, môi đỏ răng trắng chân cực dài, mới nhìn một cái còn tưởng rằng là cô tiên trong rừng sâu, anh ta ngẩn ngơ: “Cô Nhan, sao cô lại ở đây?”
“Anh Lâm, đã lâu không gặp!” Nhan Lôi thấy anh ta tới, cười nói: “Cục thành phố không đủ nhân viên, tôi cũng coi như cảnh sát chính thức, nên tới trợ giúp lục soát núi. Lần này lại làm phiền các anh xác định vị trí tín hiệu điện thoại di động rồi!”
“Ầy, loại chuyện nhỏ thế này thì phiền toái gì chứ? Tôi cũng đã quen rồi.”
Lâm Học Nguy tự giễu mang cái mệnh chân chạy vặt cho cục thành phố, ai bảo công ty di động là công ty internet lớn nhất toàn thành phố chứ? Công ty lớn tất nhiên cũng phải gánh trách nhiệm xã hội của công ty lớn.
Dùng máy tính xách tay kết nối với trạm ở ven đường, Lâm Học Nguy gõ lạch cạch trên bàn phím một hồi, đã phong tỏa được tín hiệu đang xuất hiện của tên Tiêu Văn Đông này. Theo thứ tự là lúc 18 giờ 10 phút, 18 giờ 35 phút và 19 giờ 21 phút tối ngày hôm qua.
Trong đó tín hiệu lúc 19 giờ 21 phút cách “bắt tay” của trạm gần nhất, chỉ dùng 0,001 giây đã đến trạm.
Căn cứ vào đoạn tín hiệu này, Lâm Học Nguy vẽ đại khái phạm vi cho bọn họ. Lúc ấy điện thoại di động của Tiêu Văn Đông đang ở trong khoảng 500m trên đỉnh núi.
Nhưng sau một đêm trôi qua này, tên Tiêu Văn Đông này đã đi đâu thì vẫn còn là một ẩn số.
Chỉ chốc lát sau, càng nhiều xe đặc vụ đi lên đỉnh núi. Đây đều là lực lượng tiếp viện mà tối hôm qua cục thành phố họp mời tới.
Cộng thêm hai nhánh cảnh lực của đại đội điều tra hình sự, tổng cộng có khoảng hơn 100 cảnh sát đặc vụ phối hợp với cảnh sát hình sự gia nhập đội ngũ lục soát núi. Ắt phải bắt được tội phạm giết người liên hoàn Tiêu Văn Đông.
Thật ra thì, vào sáng sớm ngày hôm nay đã bắt đầu tiến hành bắt người, tổ chuyên án mở một cuộc họp đặc biệt. Mọi người chủ yếu tảo thuận xem làm sao để thiết kế kế hoạch chặn Tiêu Văn Đông lại.
Nhưng cũng có một chuyên gia của cục thành phố đưa ra một vấn đề, đó chính là tại sao Tiêu Văn Đông không chạy trốn kia chứ?
Phải biết Tiêu Văn Đông chạy trốn ra khỏi bệnh viện từ ngày 1 tháng 5, đến ngày 1 tháng 6, tín hiệu điện thoại di động của anh ta mới xuất hiện trên đỉnh núi. Nói như vậy, Tiêu Văn Đông hẳn đã ẩn núp ở trên núi Nam suốt một tháng trời.
Lợi dụng một tháng này, Tiêu Văn Đông trốn ở đâu cũng có thể. Thậm chí đi bộ cũng có thể đi ra ngoài được, nhưng mà tại sao anh ta còn ở lại bản xứ?
Nói cách khác, là thứ gì khiến cho Tiêu Văn Đông quyết định ở lại, đọ sức cùng với cảnh sát?
Không biết rõ vấn đề này, bọn họ lục soát núi sẽ có nguy hiểm.
Nhưng mà đối với vấn đề này, mấy đại lão của đại đội điều tra hình sự cũng có cái nhìn khác nhau.
Cái nhìn của Trần Bạc Vũ chính là: “Có thể Tiêu Văn Đông có đồng bọn sẽ tiếp ứng anh ta, nghe đồn quan hệ xã hội của anh ta rất tốt, không loại bỏ khả năng tẩy não mấy người dân trong thôn kế cận để giúp mình chạy trốn.”
Cái nhìn của Chu Diên lại là: “Căn cứ vào phân tích trước đó của chúng ta, có thể đưa ra một kết luận. Giữa Tiêu Văn Đông và cha con Từ Văn Bác có tồn tại thù sâu hận lớn. Tôi nghĩ Tiêu Văn Đông ở lại chủ yếu là bởi vì muốn báo thù nhà họ Từ.”
Cái nhìn của đội trưởng Lý chính là: “Tôi thấy thằng nhóc Tiêu Văn Đông này vốn là không chạy nổi! Đừng quên, dù sao Tiêu Văn Đông cũng chỉ là một tên ăn bám cả ngày ngồi trong phòng làm việc. Mấy cậu cho rằng thứ người như vậy có thể vượt núi băng đèo đi đường núi giống như Long Chương Quyền đó ư? Cậu ta vốn không thể đi được nhiều quãng đường núi như thế, không thể làm gì khác hơn là ở lại nơi ấy.”
(Long Chương Quyền: Hung thủ trong vụ án Phương Tiểu Nam, đã từng núp ở trong miếu thổ địa với án diệt môn, bị Trần Bạc Vũ bắt được.)
Cái nhìn của Nhan Lôi (Nhan Quốc Hoa) chính là: “Người này ở lại có thể còn có những âm mưu khác, dù sao mọi người cũng phải cẩn thận. Tiêu Văn Đông còn có năm con giáp hậu thuẫn phía sau, quỷ mới biết anh ta sẽ giở trò gì.”
Cuối cùng khi cuộc họp kết thúc, đội điều tra hình sự 1 và đội 2 bắt đầu điều tra hai vụ án mạng lớn trước đó, hơn nữa đích thân mời lực lượng của đại đội đặc cảnh tiếp viện.
Thường xuyên qua lại như thế làm chậm trễ thời gian, đại đội điều tra hình sự lăn lộn đến sáng sớm hôm nay mới bố trí xong hành động.
Mặc dù đã trải qua cả một đêm, cũng may có Lâm Học Nguy tới hỗ trợ, rất nhanh dưới sự giúp đỡ về mặt kỹ thuật của anh ta, cuối cùng cảnh sát cũng phong tỏa được phạm vi tín hiệu điện thoại di động của Tiêu Văn Đông.
Sau khi xác định được phạm vi, việc còn lại chỉ là phong tỏa núi bắt người, lựa chọn chiến thuật biển người.
Tổng chỉ huy hiện trường là đội trưởng Lý của đại đội điều tra hình sự, ra lệnh cho các đội đi dọc theo đường đá xanh, tiến hành kiểm tra từng thảm một, bất kỳ bóng cây ngọn cỏ nào cũng không thể bỏ qua.
Đồng thời, tất cả đồng nghiệp đặc cảnh hay cảnh sát hình sự cũng đều đeo súng, để phòng ngừa Tiêu Văn Đông còn có mai phục phía sau.
Lần hành động này, Trần Bạc Vũ và Nhan Lôi thuộc về nhân viên ngoại biên, đội trưởng Lý chia bọn họ thành một tổ.
Đội trưởng Lý biết bọn họ mới vừa trải qua “Mưa sao băng tốt đẹp”, để ăn mừng thẳng nam đệ nhất của cục thành phố thành công thoát kiếp cô đơn, đội trưởng Lý không muốn để bọn họ mệt nhọc quá độ, cố ý phân cho bọn họ hai nhiệm vụ nhẹ nhất, kiểm soát tình hình ở động Bồ Tát là được.
Nhan Lôi còn nhớ, cửa động Bồ Tát chính là nơi mà Phương Tiểu Nam rơi xuống trong vụ án đó, cũng nằm trong phạm vi 500 mét xung quanh trạm.
Lùng bắt từ Phong Sơn đến bây giờ, khu du lịch ngắm cảnh núi Nam Sơn đã gần một tháng không tiếp khách, đi tới điểm ngắm cảnh động Bồ Tát, xung quanh đã không có một bóng người, trên án kỷ cung phụng Bồ Tát cũng là một màu u tối, Nhan Lôi mới vừa đi vào, ngay sau đó đã bị sặc, hắt hơi một cái.
Ách xì ách xì!
Khắp nơi mịt mờ! Ngộp chết người ta! Đây là tro bụi thì thế này!
Đi cùng cô là cảnh sát Lâm của tiểu đội Ưng Xám, Tiểu Lâm trêu chọc: “Chị dâu, trong động này có một pho tượng Quan Âm Tống Tử, nghe nói linh nghiệm lắm đấy, hiếm khi thấy chị lên núi một chuyến, nếu không cùng bái nhé?”
Nhan Lôi không nói gì nhìn trời, người nào đó là thẳng nam với trái tim sắt thép, muốn lật đổ anh? Chỉ số độ khó rất cao rất cao.
Cô cũng chỉ có gan mà không dám làm thôi…
Như đã nói qua, bên trong động Bồ Tát này không có gì đẹp mắt, sau khi đi vào chỉ là một cái hang trơ trụi, ở giữa bày một tượng điêu khắc Quan Âm Tống Tử, phía dưới bày một cái hương án, một cái bồ đoàn, còn lại thì không có gì cả.
Trái lại có dấu chân và bụi bặm đầy đất, nhìn trông có vẻ xốc xếch không chịu nổi, cũng may còn có mấy tấm ván có thể đặt chân.
Một nơi nhỏ như thế, một người lục soát là đủ rồi, Tiểu Lâm chủ động đẩy cô ra ngoài: “Chị dâu, chị ra ngoài cùng với lão đại đi, chỗ này giao cho tôi kiểm tra là được rồi!”
“Vậy thì giao cho cậu nhé!” Nhan Lôi phất tay.
Cô đi ra ngoài xem thử, Trần Bạc Vũ đang khom người, chui vào động Quan Âm đứng xem bàn thờ Phật. Có lẽ lần trước bắt Long Chương Quyền đã để lại bóng ma trong lòng anh, cho nên bây giờ mỗi lần đi ngang qua bàn thờ Phật, anh cũng muốn thử kiểm tra xem bên trong có người hay là không.
Nhìn dáng vẻ anh cố gắng làm việc, Nhan Lôi nghĩ tới một chuyện. Chu Diên cũng đã từng nói, năm năm trước, bốn người bạn học của Trần Bạc Vũ hy sinh ở trên núi đồi cao, đều bị “thuốc nổ điên cuồng” Phương Vũ Long gì đó đánh sau lưng, sau đó, Trần Bạc Vũ còn tự tay bắt tên điên cuồng đó.
Thật ra thì, anh vốn không thích chỗ này phải không?
Liên quan tới chuyện này, cô chưa từng cẩn thận trò chuyện qua với anh. Trần Bạc Vũ có bóng ma hay không nhỉ?
Cô đang định đi tới nói chuyện với anh, đột nghiên nghe thấy Tiểu Lâm quát to: “Chị dâu, chị mau tới xem thử này, chỗ này có một chiếc điện thoại di động!”
Nhan Lôi lập tức xoay người trở lại trong động, quả thật, Tiểu Lâm phát hiện được một cái điện thoại di động ở phía sau tượng Quan Âm Tống Tử, còn là một chiếc iPhone 8 mới tinh, phía trên không có một chút bụi bặm nào!
“Điện thoại này mới vừa được đặt ở đây, chắc chắn là điện thoại của kẻ tình nghi Tiêu Văn Đông!” Tiểu Lâm kích động không thôi, vội vàng vươn tay cầm lấy.
Đúng vào giờ khắc này, ánh mặt trời chiếu vào trong cửa hang, phía dưới điện thoại đè lên một sợi dây mảnh màu đỏ, dây đỏ phản chiếu lại ánh sáng ở cửa động, đúng lúc rơi vào trong đôi mắt của cô.
Thấy sợi dây màu đỏ này, ánh sáng trong mắt Nhan Lôi chợt lóe, một sợi dây nào đó trong đầu nháy mắt đứt phựt.
Thật ra thì khi vào cái hang này lần thứ hai, từ đầu tới cuối cô luôn có dự cảm xấu, vào giờ phút này dự cảm kia đã thành thật, cô quát to một tiếng: “Dừng tay! Không được động vào cái điện thoại đó!”
Tay Tiểu Lâm dừng tại chỗ, nghi ngờ nói: “Sao thế chị dâu?!”
Mồ hôi Nhan Lôi túa ra như mưa, từ nhỏ cô đã đi theo ba xem không ít hồ sơ hình sự, bây giờ sau khi nhìn thấy sợi dây đỏ này, mấy câu nói đã từng xem trong sách hiện lên trong đầu.
“Mỗi một loại thuốc nổ được gắn xuống đều cần phải có cơ quan kích hoạt nổ. Mà trong các vụ án hình sự, thường gặp mấy cơ quan nổ như áp sát, điều khiển từ xa, kéo nổ, nghiêng và kết hợp vân vân.”
“Nói cách khác, mìn thường gặp trên chiến trường thật ra chính là một loại thuốc nổ áp sát (áp lực coi như là ngòi nổ, người nào đạp phải một cái sẽ nổ ngay lập tức).”
“Cho dù là thiết bị kích nổ gì đi chăng nữa, mục tiêu cuối cùng đều là khiến cho người ta tới kích hoạt cơ quan, tạo thành mạch điện tia lửa!”
“Cũng có một vài tên lưu mạnh cực kỳ xảo quyệt, sẽ kết hợp liên cơ quan cảm quan hoặc giọng nói, tạo cho mạch điện ngòi nổ không có một chút sơ hở nào để tấn công. Loại lựu đạn mắc song song nhiều sợi cũng có thể chọn nổ mạnh tại chỗ. Nếu không, cho dù là chuyên gia tháo gỡ bom mìn có chuyện nghiệp đến thế nào đi chăng nữa, cũng rất nguy hiểm. (quá dễ dàng bị kích động)”
“Dưới tình huống bình thường, bản thân thuốc nổ đều bị giấu đi, chỉ có thiết bị kích nổ bị lộ ra bên ngoài…”
“Bình thường thứ gọi là thiết bị kích nổ, chẳng qua chỉ là một sợi dây rất mảnh, một cây kim nho nhỏ, hoặc là kim chỉ nam, con quay gì đó rất khó để nhận biết…”
… Khi mà chiếc dây đỏ này rơi vào trong đáy mắt, Nhan Lôi cảm thấy cảm kích ba đã từng bắt cô phải xem qua nhiều cuốn sách có liên quan đến án hình sự như thế, trong đó bao gồm cả cuốn sách đặc biệt giảng giải về lựu đạn.
Nhưng mà sau khi ý thức được vấn đề này, cô một lần nữa đánh giá xung quanh sợi dây màu đỏ kia, chợt phát hiện ở chỗ tàn hương rơi trên mặt đất ở cửa có để lại một vệt dấu chân mới phía trên.
Vệt dấu chân này không thuộc về cô, cũng không thuộc về Tiểu Lâm, đúng lúc rơi vào phía sau tượng Quan Âm Tống Tử…
Chẳng lẽ đây là dấu chân của Tiêu Văn Đông ư?
Vệt dấu chân này còn đi vòng vòng xung quanh chỗ cô và Tiểu Lâm đứng, vậy thì, người này dừng lại ở chỗ này để làm gì đây?!
Trong nháy mắt mỗi một lỗ chân lông trên người Nhan Lôi đều đổ mồ hôi lạnh, cô cúi đầu xuống nhìn thử, dưới bàn cân mình đạp phải một tấm ván cứng.
Lúc nãy khi tiến vào, cô còn tưởng rằng những tấm ván này là do khu du lịch đặt cách nhau, nhưng bây giờ nhìn lại, những tấm ván này cũng không có tàn hương bao phủ, cực kỳ không bình thường.
Ngẩng đầu lên lần nữa, không chỉ là dưới chân chỉ cô, dưới bàn chân của cô cũng có một tấm ván màu vàng giống vậy!
Trong chớp mắt này, đầu của cô vang lên ong ong.
Dự cảm bất thường nhanh chóng phóng đại, sau đó hình thành một trận gió bão gào thét trong đầu.
Cô nhớ tới trong hồ sơ của Tiêu Văn Đông có viết, anh ta không chỉ là nhân viên bảo vệ an toàn internet, anh ta còn là một cao thủ mạch điện, nhận nghiệp vụ sửa chữa tất cả những máy vi tính của Đỉnh Đại.
Cái gọi là thiết bị kích nổ, nói trắng ra chính là làm một bộ cảm biến, mạch con quay hồi chuyển được nối với kíp nổ, sau đó kíp nổ được nối với thuốc nổ, tương đương với lắp trang bị dẫn mạch.
Lắp đặt loại đồ chơi này, không phải là hạng mục sở trường của Tiêu Văn Đông hay sao?
Một khi có người kích hoạt thiết bị kích nổ, mạch điện nối nhau, dòng điện lập tức tạo thành tia lửa điện, dẫn thuốc nổ!
Hơn nữa dựa vào lý thuyết này, tốc độ nổ tung chính là tốc độ của dòng điện, gần với tốc độ ánh sáng, loài người không thể nào tránh thoát được, phản ứng có nhanh đến thế nào cũng không sánh nổi với tốc độ ánh sáng được!
Xong rồi!
Chỗ này chính là đường cùng!
Xảy! Ra! Vấn! Đề! Lớn! Rồi!
“Tiểu Lâm… cậu nghe tôi nói.” Nhan Lôi thật vất vả mới tìm lại được giọng nói của mình, sống chết trước mắt, cô cưỡng ép mình phải tỉnh táo lại, lấy lý trí tuyệt đối nói: “Nơi này có thể có thiết bị kích nổ. Cậu hãy nhìn kỹ sợi dây phía dưới điện thoại di động kia, có thể chính là một cơ quan trong thiết bị kích nổ. Tấm ván dưới chân cậu và tôi… có thể cũng là thiết bị kích nổ.”
“…”
Vừa nghe cô nói thế, cảnh sát Lâm chợt đổ mồ hôi lạnh ào ào: “Chị dâu, chị không nói đùa đó chứ?”
“Tôi cũng hy vọng là tôi nói đùa.” Nhan Lôi có hơi khó khăn nói: “Nhưng mà cậu thử nghĩ lại mà xem, tại sao Tiêu Văn Đông lại không rời đi? Tại sao anh ta lại trốn một tháng trời, bỗng nhiên hiện thân trên đỉnh núi? Tại sao anh ta lại bỏ điện thoại di động ở chỗ này? Còn nữa, tại sao điện thoại lại đè lên một sợi dây đỏ… Tôi nghĩ, tất cả đều vì một nguyên nhân.”
Nguyên nhân đó chính là, Tiêu Văn Đông muốn báo thù cảnh sát!
Cảnh sát ngăn cản kế hoạch “báo thù” của anh ta, bắt bảy tên đàn em của anh ta, cho nên, Tiêu Văn Đông muốn dùng thuốc nổ để tiến hành trả thù.
Toàn bộ động Bồ Tát, đều là đất chôn mà Tiêu Văn Đông đã chuyên tâm sắp xếp, cô và Tiểu Lâm bất hạnh trở thành cảnh sát phụ trách lục soát chỗ này, suýt chút nữa đa đụng vào sợi dây phía dưới chiếc điện thoại di động kia.
Tỉnh táo lại!
Hít thở sâu!
Đừng sợ!
Không có gì phải sợ!
Đừng quên rằng tà không thẳng được chính!
Conan đã chiếu hơn năm trăm tập rồi, người ta gặp phải nhiều nguy hiểm như thế, không phải vẫn sống rất tốt hay sao!
Nhưng mà cho dù nói là nói như thế, Nhan Lôi vẫn rất muốn khóc, bây giờ nên làm gì đây?!
Tấm ván dưới chân càng giống một cơ quan kích nổ hơn, đồng nghĩa với dưới chân cô có mìn vừa nhấc chân lên thì sẽ nổ!
(Kiểu kích nổ buông ra: Đạp lên không thành vấn đề, nhưng mà giơ chân lên, vừa thả ra sẽ lập tức nổ)
Cô cực kỳ có khả năng đang giẫm trên một đống thuốc nổ!