Cục cảnh sát, phòng thẩm vấn.
Sau khi bắt được Cao Hàm, cảnh sát hình sự đã nhốt anh ta tại đây.
Ông Trần, chuyên gia thẩm vấn hàng đầu của tỉnh, đã đích thân thẩm vấn Cao Hàm.
Sự đối xử này không phải là những tội phạm bình thường có thể được hưởng. Có thể thấy, cảnh sát rất coi trọng vụ án này.
Đến gần nửa đêm, ông Trần đến phòng thẩm vấn. Ông ấy đẩy cửa bước vào, thấy một chàng trai chừng hai mươi tuổi đang ngồi trên ghế thẩm vấn. Tay chân bị còng lại, gương mặt tiều tụy. Thấy có người bước vào, nam sinh giật mình, dường như vẫn chưa hoàn hồn trước thực tế mình đã bị bắt.
Trần Trung Lương định tham gia làm một cuộc chiến tâm lý, vì vậy trước tiên ông ấy đã đưa bản ghi lại lịch sử trò chuyện ra.
[Tôi]: Rốt cuộc Adam có ở đó không? Anh ta đã đi đâu, liệu có người còn sống nào có thể trả lời không?!
[Tôi]: Này! Thái Thiến đã chết, mọi người còn sợ gì nữa chứ? Xin trả lời, Adam đã đi đâu?
[Con thỏ]: Cậu ồn ào quá, có phiền không vậy? Thái Thiến đã chết, tại sao cậu không chết?
[Tôi]: Chết tiệt, mấy người trả lời thế nào vậy? Có muốn trở thành Lưu Luyện tiếp theo không?!
Mặc dù chỉ có vài câu đối thoại, nhưng Cao Hàm này thực sự là một thằng hề, anh ta liên quan đến cả hai vụ án Thái Thiến và Lưu Luyện. Điều này cũng trực tiếp chứng minh cái chết của hai người này có liên quan đến tổ chức mười hai con giáp này.
Khi đưa nhật ký trò chuyện ra, ánh mắt Cao Hàm hết nhìn trái lại nhìn phải, Trần Trung Lương thô lỗ nói cho anh ta biết: “Từ bây giờ, điều anh phải làm không phải là thoát tội, mà là nghĩ cách trả lời để giảm bớt tội cho mình.”
“Được, tôi sẽ phối hợp điều tra với các người.”
Thật bất ngờ, Cao Hàm thành thật nhận tội và bày tỏ sẵn sàng hợp tác với cảnh sát để làm chứng.
Anh ta nói anh ta mệt mỏi, mệt mỏi, không thích, không muốn tiếp tục…
Ông Trần: “…”
So với ý chí kiên định của những người đi trước, biểu hiện của mười hai con giáp lần này rất tệ.
Không có gì lạ khi những người tham gia phiên bản [Mười hai con giáp] 2.0 này đều là sinh viên đại học. Ở độ tuổi đôi mươi, tâm lý trưởng thành hơn học sinh trung học và đã đến độ tuổi có thể phân biệt đúng sai và tính toán được mất.
Cao Hàm là một người như vậy, anh ta rất thông minh và chăm chỉ, đã ba lần giành được học bổng cấp trường và học bổng quốc gia, anh ta còn là trụ cột vững vàng trong phòng thí nghiệm và là học trò cưng của các giáo sư. Vốn nên có một tương lai đầy hứa hẹn.
Anh ta nói: “Tôi không muốn hủy hoại bản thân bởi một sai lầm nhất thời.”
Anh ta thú nhận chính mình là người đầu tiên gia nhập tổ chức [Mười hai con giáp]. Lúc đầu, anh ta chỉ muốn giải cứu bạn gái Thi Nhị của mình, nên anh ta mới tham gia vào cái gọi là [nhóm hỗ trợ lẫn nhau] này.
“Adam” là danh hiệu của thủ lĩnh mười hai con giáp mới, quản lý mười hai người tham gia của họ.
Cao Hàm nói với bọn họ: “Lúc đầu, tôi thấy tin nhắn của Adam trên diễn đàn của trường. Adam nói rằng nhiều sinh viên đã bị lừa bởi các khoản vay trong trường, anh ta muốn tổ chức một nhóm bảo vệ quyền lợi và để lại email liên hệ. Sau khi tôi thấy nó, tôi đã gửi một thư tự giới thiệu cho Adam. Nửa tháng sau, Adam nói rằng tôi đã vượt qua cuộc đánh giá và để tôi tham gia.”
Cách làm giống hệt anh Xà trước đây, người tổ chức mới “Adam” đã đăng một bài trên diễn đàn của trường học và sàng lọc trình độ theo từng lớp, và sau đó mới có thành viên của mười hai con giáp mới.
Ban đầu, anh ta thực sự nghĩ đây chỉ là một nhóm từ thiện phản đối việc cho vay tiền trong trường. Tuy nhiên, khi Mười hai con giáp đủ thành viên, Adam bắt đầu tiến hành tổ chức các hoạt động trực tuyến cho các thành viên. Lúc này, anh ta nhận ra rằng “Adam” này rất biến thái.
Adam bắt họ phải online lúc 12 giờ trưa để nghe giảng, và đều nói về lòng hận thù.
Adam nói cho bọn họ biết một trăm lý do Từ Hiểu Bân phải chết. Trong miệng anh ta, nhà họ Từ mà không chết, thì bọn họ cả đời sẽ không được yên ổn.
Adam còn nói tham gia vào tổ chức mười hai con giáp của mình sẽ là lựa chọn thành công nhất trong cuộc đời bọn họ.
Khóa học tẩy não nhồi nhét lòng thù hận này được tiến hành trong nửa năm. Sau đó, Adam loại một số thành viên và chọn lại một số con giáp. Sau một năm tẩy não, Adam mới tổ chức được một đội ngũ mười hai con giáp.
Lúc đó, Adam nói với bọn họ rằng mục đích cuối cùng của anh ta là ám sát hai ba con Từ Hiểu Bân và Từ Văn Bác, và chỉ những người sẵn sàng tham gia mới có thể tiếp tục là mười hai con giáp.
Tuy nhiên, một năm đã trôi qua, sự nhiệt tình của các thành viên cũng đã vơi đi phần nào.
Một số người trong mười hai con giáp không hề thù hận nhà họ Từ, cũng có một số người muốn rút lui không tham gia các hoạt động nữa. Trong số đó có hai thành viên, Lưu Luyện và Thái Thiến.
Cao Hàm là người liên lạc trong nhóm, là cấp dưới đầu tiên của Adam, anh ta được Adam vô cùng tin tưởng. Sau đó, Adam nói cho anh ta biết tên thật của bốn con giáp, và tình cờ là cả bốn thành viên con giáp này đều đến từ phòng 234 của ký túc xá nam.
Vì nó quá quen thuộc, ông Trần để cho anh ta giải thích về việc “tự sát” của Lưu Luyện trước.
Vẻ mặt của Cao Hàm có chút khó nói: “Lưu Luyện là một người rất nhát gan. Là một người đàn ông, tôi rất khinh thường anh ta.”
Trần Trung Lương nói anh ta đừng ngắt lời, giọng điệu của ông ấy cũng rất có tính áp chế: “Cậu biết tôi muốn hỏi cậu điều gì mà, nói thật cho tôi biết, Lưu Luyện đã chết như thế nào?!”
“… Chính bạn cùng phòng của Lưu Luyện đã giết cậu ta.”
Cao Hàm im lặng một lúc, sau đó mới kể lại câu chuyện.
Một tháng trước, vào giờ ăn trưa của hội nghị, Lưu Luyện nói rằng anh ta muốn rút khỏi tổ chức mười hai con giáp. Anh ta cũng là người đầu tiên trong một nhóm lớn nói rằng anh ta muốn rời tổ chức, có thể hình dung được rằng việc Lưu Luyện rút lui khỏi nhóm hẳn đã khiến chính Adam tức giận.
Adam từng hỏi anh ta tại sao lại muốn rút lui, chẳng lẽ không muốn trả thù cho bạn gái sao? Kết quả, Lưu Luyện nói rằng anh ta không muốn giết Từ Hiểu Bân, vì anh ta đã có kế hoạch tự tử vào ngày Văn Văn qua đời, và thà đi cùng cô ấy.
Nhưng Adam cười nhạo Lưu Luyện là một kẻ hèn nhát, một người không dám giết kẻ thù của mình sao có thể có can đảm mà tự sát chứ?
Vì vậy, Lưu Luyện đã viết một bức thư tuyệt mệnh cho Adam để thể hiện quyết tâm tự tử của anh ta, đây là bức thư tuyệt mệnh mà cảnh sát tìm thấy sau đó.
Trần Trung Lương hiểu ra: “Adam không tin tưởng Lưu Luyện tự sát, nên đã sắp xếp một con giáp khác giết Lưu Luyện đúng không?”
Cao Hàm gật đầu: “Lưu Luyện nói rằng anh ta sẽ rời khỏi tổ chức, vì vậy Adam đã cử tôi tự liên hệ với Lưu Luyện và lấy lại USB của anh ta. Trong USB có một hệ thống trò chuyện [Minh Cổ Trụ], đây cũng là phần mềm mười hai con giáp chúng tôi dùng để liên lạc với nhau. Vì vậy… thật ra USB của Lưu Luyện đã nằm trong túi xách của tôi.”
Trần Trung Lương yêu cầu cảnh sát đi lấy chứng cứ và tiếp tục hỏi: “Sau đó, Adam nói gì?”
“Adam đã cho Lưu Luyện một tuần để suy nghĩ, chỉ cần Lưu Luyện trả cuốn sách kia cho thư viện, Adam sẽ coi anh ta là hối hận và có thể chấp nhận anh ta một lần nữa.”
“Sách gì?”
“Nghĩa trang người sống, Adam từng bắt chúng tôi phải đọc cuốn sách này mỗi ngày.” Cao Hàm phàn nàn: “Tôi không thích đọc loại tiểu thuyết này, nhưng Adam nói cuốn sách này rất thú vị.”
Trần Trung Lương đột nhiên nghĩ đến bài thơ nhỏ trên thẻ kẹp sách, ông ấy hỏi: “Đoạn thơ mà Lưu Luyện viết trên thẻ kẹp sách là thế nào?”
“Tôi không biết, tôi thực sự không biết chuyện này.” Cao Hàm ngập ngừng một lúc, sau đó cười khổ: “Mặc dù tôi là phó quản lý của nhóm, nhưng Adam thường không tin tưởng tôi. Anh ta sẽ cô lập các thành viên trong nhóm ở chế độ riêng tư. Không để mọi người gặp nhau. Sau đó trò chuyện riêng để nắm tình hình của mỗi người.”
Trần Trung Lương gật đầu, đây là cách làm của anh Xà. Trò chuyện riêng trong nhóm, không cho biết danh tính của nhau, để đảm bảo rằng tổ chức mười hai con giáp không bị cảnh sát quét sạch cùng một lúc.
Đó cũng là điều mà câu tục ngữ thường nói, không nên bỏ trứng gà vào cùng một giỏ.
Nếu như vậy, Adam đúng là đàn em của anh Xà. Hai “Thuyền cứu nạn Noah” rất giống nhau. Chẳng qua là Adam đã sai lầm khi chọn sinh viên để làm nhóm mượn dao giết người, đây là nguyên nhân sâu xa dẫn đến sự thất bại của Adam.
Phải biết rằng, suy nghĩ của học sinh cấp ba còn non nớt, có thể bị lừa. Anh Xà cũng nhìn trúng điểm này và tẩy não bọn họ bằng lòng thù hận, sau đó mới thống nhất mười hai con giáp.
Nhưng những sinh viên đại học này có đầu óc linh hoạt, suy nghĩ dần trưởng thành, và không có gì lạ khi có những người hối hận như Lưu Luyện và Thái Thiến.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là: Bọn họ tập trung thành một nhóm là vì chuyện cho vay nặng lãi, nhưng lòng căm thù của họ đối với Từ Hiểu Bân chưa đủ sâu.
Anh Xà thao túng nhân tính con người thế nào? Đó là dựa vào sự hận thù, khắc sâu vào tận trong xương tủy sự không cam lòng. Ngẫm lại, sự thù hận của ba mẹ của chị em nhà họ Chung, chính là sức mạnh đảo trắng thay đen làm thay đổi bản chất con người.
Nhưng đối với những sinh viên đại học này thì bạn gái có thể thay đổi, tình yêu có thể phai nhạt. Dù bị cắm sừng thì họ vẫn có thể bỏ qua, dù có bị tổn thương đến đâu, họ cũng tự học được cách liếm vết thương của mình.
Trưởng thành qua từng ngày, họ tha thứ cho những người đã làm tổn thương mình, và những vết thương đó sẽ trở thành sẹo.
Đây là sai lầm thứ hai mà Adam mắc phải, anh ta đánh giá quá cao sự thù hận của những người tham gia.
Từ khi vào tổ chức mười hai con giáp, đến nói ra kế hoạch muốn ám sát Từ Hiểu Bân, thời gian cách nhau một năm, lòng nhiệt huyết cũng những thành viên trong nhóm đã dần bị mai mòn.
Chính vì vậy, hai người Thái Thiến và Lưu Luyện thậm chí không còn ghét Từ Hiểu Bân nữa.
Trong khi đó, cách tiếp cận của anh Xà rất thông minh, anh ta đã tổ chức nhóm chat “Thuyền cứu nạn Noah” vào tháng ba, và thực hiện kế hoạch ngay vào tháng bảy, khoảng thời gian chỉ cách nhau bốn tháng. Để bảo đảm rằng đầu óc bị bơm lòng thù nhận của những thanh thiếu niên này còn chưa tỉnh táo lại thì đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp.
Kế hoạch của anh Xà là kiểm soát lòng người đúng chỗ, không có bất kỳ sơ suất nào.
Nhưng Adam người của tổ chức mới không thông minh, vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó*. Điều này dẫn đến bi kịch của Lưu Luyện và Thái Thiến.
*Vẽ hổ không thành lại thành vẽ chó: ẩn dụ cho việc cố gắng đạt mục tiêu quá cao một cách phi thực tế.
Cao Hàm nói với ông ấy: “Tôi đợi trong thư viện một tuần, nhưng Lưu Luyện không trả lại cuốn “Nghĩa trang người sống”. Adam nói Lưu Luyện đã quyết tâm, sẽ không bao giờ quay đầu lại. Vì vậy, ba người bạn cùng phòng Lưu Luyện đã nhận được lệnh diệt khẩu Lưu Luyện, cụ thể là ai ra tay thì tôi cũng không biết.”
Cao Hàm chỉ biết từng ấy về cái chết của Lưu Luyện.
Sau đó, nghe tin Lưu Luyện qua đời, những người bạn cùng phòng cũng dùng thư tuyệt mệnh để giải tỏa nghi ngờ.
Tiếp theo, tiếp tục giải thích bi kịch của Thái Thiến.
Tuy nhiên, Cao Hàm không biết gì về chuyện của Thái Thiến, anh ta nói: “Nếu không phải Thái Thiến đã chết, tôi hoàn toàn không biết cô ta là một trong mười hai con giáp. Mấy hôm trước Adam mới nói thân phận của cô ta cho tôi biết.”
Thực ra, anh ta chỉ biết phòng 234 có bốn nam sinh là con giáp. Cho đến ngày thư viện bốc cháy, Thái Thiến bị thiêu chết, Adam đã gửi cho anh ta một tin nhắn: [Con chuột cũng đã chết. Cậu thấy đấy, đây là số phận của kẻ phản bội.]
Lúc đó anh ta mới biết Thái Thiến là một trong mười hai con giáp.
Nói đến đây, Cao Hàm sợ hãi nói: “Khi đó tôi mới biết Adam thực sự không nói đùa. Nếu ai không nghe lời anh ta, anh ta sẽ giết người đó!”
Thủ đoạn giết người này khiến Cao Hàn vô cùng khiếp sợ.
Anh ta từng rất ghét Từ Hiểu Đông, muốn hợp tác với Adam để tiêu diệt nhà họ Từ, nhưng anh ta không ngờ rằng mình lại trở thành đồng phạm trong vụ sát hại hai sinh viên.
Một mặt, nhân tính đã thức tỉnh.
Mặt khác, nhân tâm đang thay đổi.
Adam không phải là thượng đế, anh ta nghĩ rằng anh ta làm việc tốt, nhưng cuối cùng anh ta phát hiện ra: Con tàu Noah này bị rò rỉ khắp nơi và rất nhiều hàng hóa lừa dối bị trộn lẫn vào, khiến anh ta rất bức xúc.
Trước khi bắt đầu kế hoạch tiêu diệt nhà họ Từ, Adam đã dùng phương pháp tàn nhẫn này để trấn áp những kẻ phản bội trong nhóm. Lưu Luyện, Thái Thiến là những nạn nhân.
Cao Hàm bắt đầu sợ hãi, nhưng anh ta không dám đưa ra ý kiến với Adam. Vì Adam đã nói, phản bội thì phải chết. Sống hàng ngày trong nỗi sợ hãi, đã làm hao mòn hết lòng trung thành của anh ta dành cho Adam.
Hơn nữa, anh ta đã chia tay với Thi Nhị được hơn nửa năm, thậm chí đã rung động với một nữ sinh khác, sự hận thù của anh ta đối với Từ Hiểu Bân cũng dần dần phai nhạt. Anh ta không còn hận nhà họ Từ, và cũng không có lý do gì để tiếp tục tham gia.
Cao Hàm thở dài, vò đầu bứt tóc, than thở một tiếng: “Thật ra tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tình yêu của tôi với Thi Nhị đã là quá khứ. Dù tôi có đối xử tốt với cô ấy như thế nào, cô ấy vẫn nghĩ đến những người nhiều tiền, vậy tôi có thể làm gì đây? Yêu phải loại phụ nữ này, coi như tôi không có mắt. Tôi sẽ không tiếp tục ngu ngốc và lầm lỡ cả đời mình vì cô ấy nữa.”
Anh ta gọi đây là loại suy nghĩ trưởng thành. Một người đàn ông không còn bị mê muội vì tình yêu, một người đàn ông đi ra khỏi cảnh khốn khó, anh ta cảm thấy mình đã trưởng thành. Có một cảm giác vui vẻ ngây ngất khi thoát khỏi thấp hèn.
Nói đến đây, Cao Hàm còn hào hứng đọc một bài thơ: “Tuổi trẻ không biết ưu sầu, biết háo sắc thì sẽ thích thiếu ngả*.”
*Thiếu ngả: Người phụ nữ trẻ và xinh đẹp.
Nhìn màn hình giám sát, nghe thấy những lời này, Nhan Lôi đột nhiên cảm thấy hơi buồn, thật ra Thi Nhị vẫn thích Cao Hàm, nhưng Cao Hàm đã từ bỏ cứu cô ta. Trong khi cả hai day dứt, tình yêu của bọn họ đã đi đến hồi kết.
Cô thở dài xúc động: “Đàn ông đều thế này sao? Cảm giác chỉ nóng ba phút*.”
*Nóng ba phút: Là một câu nói phóng đại, ở một thời điểm nào đó rất thích một thứ gì đó, nhưng khi thực sự có được nó rồi thì lại nhanh chóng cảm thấy chán.
Người đàn ông họ Trần nào đó ở bên cạnh bị ám chỉ, anh ho khan một tiếng, chủ động nói rõ: “Lôi Lôi, em nghĩ nhiều rồi, anh sẽ không đối xử với em như vậy đâu.” Anh đã thề rằng mình sẽ mãi mãi thuộc về cô.
Nhan Lôi cười nhạt: “Đúng là anh là một người đàn ông quy củ, nhưng em thấy, giữa hai chúng ta chỉ là tình cảm đồng chí trong sáng, không phải là quan hệ bạn bè gái trai.”
Cùng nhau phá án, cô và anh đã sống chung với nhau hơn nửa năm, nhưng đến bây giờ vẫn rất trong sáng. (Đề cập đến khía cạnh vật lý)
Người đàn ông họ Trần nào đó lại bị ám chỉ, anh nghĩ một lúc rồi nói: “Lôi Lôi, hay tối nay chúng ta về nhà sớm?”
“Anh có tà tâm mà không có gan làm. Hừ!”
“Anh sợ cơ thể của em không chịu đựng được. Em sinh non mà, cơ thể rất yếu, chẳng may lúc sinh con gặp nguy hiểm…” Người đàn ông họ Trần nào đó định nói xong lại thôi.
Anh thực sự rất trân trọng cô, tuyệt đối không đành lòng để cô rơi vào tình thế nguy hiểm. Ngẫm lại cũng cảm thấy không nên…
“…”
Ồ ồ? Đây có phải là điều mà anh sợ?
Sợ cô có thai, sau đó sợ cô bị đau khi sinh con cho anh?
Trong mắt Nhan Lôi hiện lên những đốm nhỏ, sao anh không nói sớm, chúng ta lên mạng mua bao, DuPont gần đây có đợt giảm giá! Anh có thể mua trước mấy hộp để sau này dùng mà! [Sương mù!]
Tiểu Lâm ở bên cạnh không chịu nổi được nữa, rốt cuộc cũng biết tại sao cục cảnh sát lại quy định các cặp đôi không được ở chung một đội, nếu còn nhịn nữa thì đến tường cũng có thể ăn được: “Lão đại, chị dâu à, hai người xin hãy rủ lòng thương, ở đây còn có một con chó độc thân là em đó! Tình cảm mà hai người khoe ra đủ đè chết em rồi!”
“…” Á, mặt đỏ bừng.
Nhan Lôi len lén bỏ bao vào giỏ hàng, sau đó tiếp tục lặng lẽ quan sát thẩm vấn, giả vờ làm ra vẻ rất ngoan ngoãn.
Cuối cùng, Cao Hàm nói hết ra những gì mình biết, anh ta cũng nói ra một kẻ tình nghi: “Tôi nghi ngờ người quản lý phòng đọc Tiêu Văn Đông chính là Adam.”
“Nói ra thử lý do của cậu đi.”
Trần Trung Lương bấm tai nghe, chuyện liên quan đến kẻ chủ mưu, ông bảo đội điều tra tội phạm ghi lại lời khai sắp tới của Cao Hàm.
Cao Hàm không phải đồ ngốc, anh ta biết mình không thể trốn thoát, nhất định sẽ hợp tác với cảnh sát để lập công, bắt được tên đầu sỏ Adam, tội của anh ta có thể được giảm đến mức tối thiểu.
Cao Hàm bắt đầu nói: “Đầu tiên, Adam chọn dùng thư viện làm căn cứ, có nghĩa là bản thân anh ta rất quen thuộc thư viện. Thứ hai, Adam sử dụng một cuốn tiểu thuyết “Nghĩa trang người sống”, làm ám hiệu liên lạc giữa các thành viên trong nhóm, có nghĩa là anh ta có thể xem hồ sơ mượn của cuốn sách này. Nên nhất định anh ta phải là một trong những người quản lý thư viện. Thứ ba, Tiêu Văn Đông là người cuối cùng chạy ra khỏi đám cháy, nghi vấn anh ta là người gây án.”
Vào ngày xảy ra vụ án, Tiêu Văn Đông đến phòng đọc sách lúc sáu giờ, ngoại trừ Thái Thiến bị chết cháy, Tiêu Văn Đông là người cuối cùng chạy ra ngoài.
Không phải là anh ta, còn có thể là ai nữa?
Phải biết rằng rất có khả năng Thái Thiến đã chết trong tay Adam!
Trần Trung Lương nhìn Cao Hàm, khóe miệng dần dần cong lên thành một nụ cười, đối phương cũng cười, người thông minh tính toán với nhau, chỉ cần một ánh mắt, là hiểu nhau.
Cao Hàm nói: “Tôi rất phối hợp điều tra phá án với cảnh sát đúng không? Có thể cho tôi hưởng án treo hay không?”
“Cậu biết một số thủ thuật đàm phán, nhưng, nếu cậu muốn giảm án, cậu phải đợi ngồi lên ghế xét xử rồi hẵng nói.” Trần Trung Lương nhàn nhạt nói.
Chắc chắn Cao Hàm có tội, anh ta phải chịu trách nhiệm về nó.
Pháp luật không nhân từ.
***
Sáng hôm sau, phiên tòa tiếp tục.
Ông Trần ngựa không ngừng vó tiếp tục lên sân khấu, điểm nổi bật hôm nay là phiên tòa xét xử về cái chết của Lưu Luyện.
Theo lời thú nhận của Cao Hàm, tối hôm đó, cả ba nam sinh ở phòng 234 được mời đến cục cảnh sát uống trà.
Ba người bọn họ vẫn không chịu thừa nhận, thậm chí còn nói rằng họ không quen biết Cao Hàm, Lưu Luyện chết là vì tự tử.
Đối mặt với ba tên ương ngạnh bướng bỉnh, ông Trần đã chơi mẹo, tách ba người ra, thẩm vấn từng người một, và cảnh cáo bọn họ: “Người đầu tiên thú nhận sự thật, có thể nhận được sự khoan hồng, đó có thể được cho là biểu hiện lập công. Người cuối cùng thú nhận coi như tội tăng thêm một bậc, bao che đồng phạm!”
“Các cậu ai chậm một bước, thì ngồi tù thêm mấy năm!”
“Các cậu phải suy nghĩ rõ ràng, cuộc sống tươi đẹp, đừng tùy tiện đưa ra một bản án tử hình và thi hành nó ngay lập tức!”
Thẩm vấn là thế nào? Đây là thẩm vấn.
Đặc biệt là loại tội phạm băng nhóm này, đều không thể chịu đựng được nhất là sự dây dưa lẫn nhau.
Họ đều là sinh viên đại học, họ biết rằng điều này không sai. Ai thú tội muộn thì hình phạt sẽ nặng hơn.
Cuối cùng, Bành Đào là người đầu tiên đánh mất phòng vệ tâm lý.
Trong phòng 234, Bành Đào và Lưu Luyện có mối quan hệ tốt nhất, anh ta khóc và nói với ông Trần: “Ông à, xin ông thương xót, thực sự là không phải tôi ra tay! Là Quách Tiểu Quân dùng khăn thắt cổ Lưu Luyện, Liêu Triều Lượng bật nút nguồn của gậy điện. Tôi hoàn toàn không hề ra tay giết cậu ấy!”
Hóa ra Bành Đào là người đứng xem, nhưng anh ta lại là một trong những con giáp, bị ép buộc bởi lời cảnh cáo của Adam, không thể làm gì khác hơn ngoài chứng kiến Lưu Luyện bị giết.
Bàng Đào cũng giải thích, một năm trước bọn họ gia nhập tổ chức mười hai con giáp. Nguyên nhân là phát hiện bạn gái hãm sâu vào việc cho vay nặng lãi, nên mới gia nhập tổ chức và muốn xử lý Từ Hiểu Bân. Nhưng không ngờ Adam sẽ tẩy não bọn họ và coi bọn họ như con dao nhỏ, mượn dao giết người.
Ngay sau khi Bành Đào thú nhận, phòng thủ tâm lý của Liêu Triều Lượng cũng sụp đổ. Anh ta thành thật thú nhận, Adam đã ra lệnh cho họ giết Lưu Luyện.
Nửa tháng trước, Lưu Luyện nói trước mặt Adam, ngày bạn gái anh ta tự sát anh ta cũng sẽ đi theo cô ấy. Anh ta cũng đưa cho Adam xem bức thư tuyệt mệnh của mình.
Adam nói với bọn họ, nếu Lưu Luyện nói mà không làm được, vậy thì bọn họ hãy làm theo kế hoạch của anh ta, dùng gậy điện giết Lưu Luyện. Đúng lúc Lưu Luyện viết xong thư tuyệt mệnh, nó có thể được sử dụng như một pháp bảo để bọn họ có thể thoát tội.
Nghe vậy, Trần Trung Lương lạnh lùng hỏi: “Lưu Luyện là bạn học của cậu, hai người ở bên nhau ba năm, sao có thể tự tay giết cậu ta vì một lý do nực cười như vậy?!”
“…”
Liêu Triều Lượng không trả lời câu hỏi này, nhưng khóc sướt mướt, nói rằng anh ta có lỗi với ba mẹ của mình.
Và người cuối cùng thú nhận là Quách Tiểu Quân, Quách Tiểu Quân nói ra sự thật về cái chết của Lưu Luyện: “Sau khi Khương Văn Văn tự sát, thầy giáo liền tìm Lưu Luyện, thầy giáo nói… Lưu Luyện đã được xếp vào danh sách bảo nghiên*, và tất cả chúng tôi đều ghen tị với cậu ấy…”
*Bảo nghiên: Những sinh viên mới tốt nghiệp xuất sắc được đề nghị lấy bằng thạc sĩ mà không cần phải kiểm tra và làm các thủ tục bình thường khác.
Bảo nghiên, đây là động cơ cuối cùng khiến ba người giết Lưu Luyện.
Ghen tị, thực sự rất ghen tị.
Bọn họ thường thảo luận với nhau: Lưu Luyện, thằng nhóc này, nó không đủ tư cách để trở thành bảo nghiên…
Mỗi khi Lưu Luyện không làm bài tập về nhà hoặc chơi trò chơi, bọn họ ở sau lưng nói hàm ý: Người được bảo nghiên đúng là ghê gớm…
Mệnh lệnh của Adam chẳng qua chỉ là giọt nước tràn ly cuối cùng để mở ra cánh cửa giết chóc.
Rất lâu trước đó, bọn họ không thể hiểu được Lưu Luyện. Nếu nói phòng 234 có quan hệ hài hòa, thật ra chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Thực ra, Lưu Luyện cũng biết chuyện mình được bảo nguyên là không hợp lý, nên anh ta luôn khúm núm vâng vâng dạ dạ bảo sao nghe vậy, nhưng vẫn không loại bỏ được sự ghen ghét đố kỵ của bọn họ.
Cứ như vậy, đêm đó, bọn họ giơ con dao mổ lên và chĩa nó vào người bạn thân cùng trường của mình.
Bởi vì ghen tị.
Bởi vì cậu may mắn hơn tôi.
Bởi vì họ cần Lưu Luyện làm vật hy sinh.
Đây mới là động cơ thực sự dẫn đến vụ án “tự sát” của Lưu Luyện.
Khi Nhan Lôi nghe đến đây, cô chợt nhớ đến lời ba cô đã nói. Đừng bao giờ thử thách nhân tính của con người, bởi vì không ai có tấm lòng trong vắt như lưu ly. Trong lòng mỗi người ít nhiều sẽ cất giấu những bí mật, và sẽ che giấu những cảm xúc không trút bỏ ra đâu được.
Đừng dùng thử thách để kéo nhân tính phản diện của con người ra, hậu quả có thể không thể chịu đựng được.
Đây là lời cảnh báo tốt nhất cho trường hợp phòng 234.
Sự ghen tị của người khác là địa ngục, chính bàn tay đã đưa đẩy mở ra cánh cửa nhân tính.
Bọn họ còn quá nhỏ, không thể tiêu hóa được những cảm xúc tiêu cực của sự ghen tị, và nó sẽ bọn họ đi đến con đường hủy diệt.
***
Lúc cuộc thẩm vấn kết thúc, mặt trời mới mọc.
Sau khi hai cuộc thẩm vấn đặc sắc kết thúc, cuối cùng ông Trần đã giải quyết xong hai vụ án.
Cái chết của Thái Thiến và Lưu Luyện không làm rõ được vực thẳm của bản chất con người.
Nhưng ngay sau đó, Nhan Lôi phát hiện ra một chuyện rắc rối, đó là một rắc rối lớn. Tiêu Văn Đông đã biến mất!
Tiêu Văn Đông rất có thể là chính là “Adam”!