Tổng chỉ huy hạ lệnh, Trần Bạc Vũ liền nhận được tin tức.
Anh đang chuẩn bị nói “Bắt đầu hành động.” Thì ánh mắt lại do dự một chút rồi gọi điện cho cục trưởng Vương.
Cảnh sát Tiểu Đàm đi theo bên cạnh anh chú ý đến chi tiết này, chỉ nghe thấy Trần Bạc Vũ nói: “Cục trưởng Vương, ông bảo Nhan Lôi rời khỏi phòng phát trực tiếp, sau đây là hình ảnh bắt giữ nghi phạm, tôi không muốn để cô ấy nhìn thấy.”
Tiểu Đàm vui vẻ, thời điểm này mà lão đại còn lo lắng cho cô Nhan? Vì vậy bắt đầu trêu ghẹo: “Lão đại, sao anh lại không muốn để cô Nhan nhìn thấy? Hệ số nguy hiểm của lần bắt giữ này cũng đâu có cao?”
Thuyền trưởng của Bihar đã liên hệ với bọn họ, nói cho bọn họ biết rằng Dư Triệu Cảnh hoàn toàn không mang theo nhiều vệ sĩ lên thuyền.
Dư Triệu Cảnh chỉ là yểm hộ em trai mình chạy trốn, cũng không muốn xảy ra xung đột chính diện với cảnh sát. Cho nên cậu ta cũng chỉ là con rùa đen rút đầu kéo dài thời gian mà thôi, để các vệ sĩ ở nguyên chỗ cũ đợi lệnh.
“Chuyện không liên quan đến cậu vẫn nên bớt quan tâm lại.”
Trần Bạc Vũ tắt máy, anh không muốn để Nhan Lôi nhìn thấy những hình ảnh tiếp theo là vì lần đầu tiên hai người gặp nhau, Nhan Lôi suýt chút nữa đã bị anh ngộ thương. Anh không muốn để cô nhìn thấy hình ảnh bạo lực của mình một lần nữa.
Dù sao anh vẫn cảm thấy rất có lỗi về lần bắt lầm kia.
Bây giờ, phần diễn của cảnh sát và truyền thông đã vào đúng vị trí. Sau đây, chính là thời khắc bắt tội phạm.
…
Năm phút sau.
Sự giằng co trên Hoàng Hải vẫn đang tiếp tục.
Trên trời lại có ba chiếc máy bay trực thăng đủ loại màu sắc bay đến, trên thân máy bay có in một vài cái tên của truyền thông tin tức.
Trong phòng ngắm cảnh VIP trên tầng thượng của du thuyền Bihar, vệ sĩ của nhà họ Dư ở bên cửa sổ phát hiện ra những máy bay trực thăng mới đến này liền thông báo cho ông chủ của mình, nhưng Dư Triệu Cảnh cũng không quá để ý.
Những phóng viên này muốn chụp thì cứ chụp đi, coi như quảng cáo miễn phí cho công ti nhà mình.
Dư Triệu Cảnh nghĩ như vậy.
Cậu ta chỉ cần bảo vệ cho em họ Dư Triệu Phi của mình trốn ra Hàn Quốc, sau đó đem hành động bắt giữ này quy tội cho cảnh sát bắt lầm người, vậy thì sẽ không có bất kỳ một sơ hở nào.
Đến lúc đó, cậu ta không chỉ không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Hơn nữa, cậu ta sẽ tổ chức một nhóm luật sư kiện ngược lại cảnh sát, khiến cho đám cảnh sát cuồng vọng này ra tòa án xin lỗi.
Nghĩ tới đây, cậu ta đắc ý lấy ra một hộp thuốc lá, châm lửa ngậm điếu thuốc lên miệng rồi nhìn về phía những chiếc thuyền cảnh sát cách đó không xa ngoài cửa sổ.
Lúc này, ba người vệ sĩ của nhà họ Dư ở trong phòng đều đang tập trung cao độ đề phòng liệu có chiếc thuyền nào trên biển tiến đến cần Bihar hay không, cộng thêm cả Dư Triệu Cảnh, ánh mắt của bốn người đều không nhìn lên không trung.
Bọn họ không hề biết camera HD trên máy bay trực thăng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào căn phòng của bọn họ.
Trần Bạc Vũ nhìn thấy một màn này thông qua hình ảnh mà máy bay trực thăng truyền về lập tức hạ mệnh lệnh thứ nhất: “Máy bay không người lái, đạn hơi cay pháo sáng chuẩn bị.”
Một phút sau, một chiếc máy bay trực thăng ở trên không trung lặng lẽ thả hai chiếc máy bay không người lái cỡ nhỏ ra. . Truyện Việt Nam
Nhân lúc Dư Triệu Cảnh không chú ý phía cảnh sát biển chỉ huy hai chiếc máy bay không người lái này từ bên cạnh du thuyền vòng qua, bay đến phía trên bên cạnh ban công của phòng ngắm cảnh.
Tiếng vù vù của máy bay trực thăng che chắn cho âm thanh cánh quạt của hai chiếc máy bay không người lái này, bốn người trong phòng chỉ chú ý đến thuyền của cảnh sát biển nên không có ai để ý đến máy bay không người lái đang đến gần.
Đếm ngược ba tiếng ba, hai, một… Máy bay không người lái “vụt” một tiếng, nhanh chóng bay lượn qua ban công xông vào phòng của Dư Triệu Cảnh.
Dư Triệu Cảnh đang nuốt mây nhả khói hoàn toàn không hề phòng bị.
Cậu ta cho rằng không để những chiếc thuyền cảnh sát biển kia đến gần thì sẽ không xảy ra sai sót, đâu ngờ rằng cảnh sát biển còn có thể thả máy bay không người lái ra đánh lén.
Trên màn hình hiển thị một đóa hoa màu trắng bùng nổ, hai chiếc máy bay không người lái thả một viên pháo sáng và một viên đạn hơi cay ra, sau đó ánh sáng màu trắng lóe lên, bốn người trong phòng liền mất thị giác, lại bị đạn hơi cay làm cho sặc sụa đến không đứng dậy nổi.
Ngay sau đó, một chiếc máy bay trực thăng cấp tốc hạ xuống, ném thang dây đến tận ban công của phòng ngắm cảnh.
Chỉ trong phút chốc, vài cảnh sát biển đã trang bị súng ống đầy đủ giẫm lên thang dây lần lượt đi xuống. Trong vài giây ngắn ngủi, bọn họ đã đi đến ban công, lại nhân lúc người trong phòng chưa kịp phản ứng phá cửa mà vào, lập tức bắt được Dư Triệu Cảnh.
Toàn bộ quá trình chỉ trong ba phút ngắn ngủi.
Máy bay không người lái ném pháo sáng, máy bay trực thăng hạ xuống, cảnh sát biển lên thuyền bắt người, quá trình tiến hành liền mạch.
Đợi đến khi ánh sáng trắng tản đi hết, Dư Triệu Cảnh liền đối mặt với họng súng đen ngòm, mồ hôi lạnh không khỏi ướt đẫm cả quần áo.
Cậu ta không thể ngờ được rằng những cảnh sát này lại giảo hoạt đến vậy, những chiếc máy bay trực thăng trên trời mới tới kia hoàn toàn không phải là máy bay của truyền thông đến tham gia náo nhiệt chụp ảnh lấy tin tức mà là máy bay trực thăng chuyên dụng của cảnh sát ngụy trang thành máy bay dân dụng.
Từ bao giờ mà những cảnh sát này lại xảo quyệt hơn cả kẻ gian rồi?
Dư Triệu Cảnh nghĩ mãi mà không ra.
Chỉ trong chốc lát, Trần Bạc Vũ dẫn đầu tiểu đội Ưng Xám giao nhận nhân công, nhân tiện mang theo một chiếc còng tay.
Nhìn thấy còng tay, Dư Triệu Cảnh lập tức lửa giận phun trào. Cậu chủ Dư là người coi trọng thể diện, đã bao giờ phải chịu đựng sự đối đãi như vậy? Vậy là cậu ta cả gan đi về phía trước hai bước, cao giọng kêu lên: “Con mẹ nó, các anh làm gì vậy hả? Tôi là người dân lương thiện, sao cảnh sát các anh lại tùy tiện bắt người?”
Trần Bạc Vũ đi đến, ánh mắt lạnh lùng quét qua. Anh không nói hai lời mà dùng một tay vặn lại cánh tay của Dư Triệu Cảnh, ép cậu ta lên tường, trói hai cánh tay cậu ta ra sau lưng rồi còng tay lại.
Đối phó với loại nghi phạm không thành thật này thì phải để cho bọn họ biết cái gì gọi là chấp hành nghiêm chỉnh pháp luật, phạm pháp chắc chắn phải truy cứu.
Tiểu Đàm ở một bên đang tán thưởng khí chất thực sự là một thứ tự nhiên mà thành, nhìn thân thủ linh hoạt này của lão đại của tiểu đội Ưng Xám bọn họ xem. Vậy mới nói, người ta trời sinh đã có khiếu làm lão đại.
Bắt Dư Triệu Cảnh xong, Trần Bạc Vũ liền dẫn cậu ta đến thuyền cảnh sát biển giam giữ trong một nhà giam một người được thiết kế tạm thời.
Nhà giam trên thuyền cảnh sát biển được chuẩn bị riêng biệt cho phạm nhân đặc biệt là Dư Triệu Cảnh. Thực ra điểm đặc biệt ở đây chỉ là trong phòng có một chiếc máy tính, trên màn hình máy tính được kết nối với một nhà giam khác trên chiếc thuyền này.
Hai phòng giam trên thuyền đang phát trực tiếp thẩm vấn phạm nhân, Trần Bạc Vũ đưa phạm nhân vào trong, Dư Triệu Cảnh chỉ nhìn qua hình ảnh trên màn hình máy tính lập tức sợ hết hồn vía.
Em trai Dư Triệu Phi của cậu ta đang bị cảnh sát ấn vào trên tường, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót, trên huyệt thái dương đang có một họng súng áp lấy.
“Thành thật một chút.” Trần Bạc Vũ lạnh lùng nói: “Em họ của cậu đã bị bắt, cậu ta có tội gì thì hẳn là trong lòng cậu biết rõ.”
Xong rồi.
Cậu ta biết mình đã hoàn toàn xong rồi.
…
Hoa nở hai đóa, mỗi đóa đại diện một cành. (Câu chuyện chia thành hai phần, chúng ta lần lượt kể từng phần một.)
Mười phút trước, phía Chu Diên cũng đã bắt đầu hành động.
Theo tin tức mà anh ta được biết thì Dư Triệu Phi ngồi trên một chiếc tàu chở khách đi từ Thanh Đảo đến Incheon Hàn Quốc. Cậu ta dùng căn cước công dân giả để lừa gạt quá cảnh, là hành vi vượt biên trái phép.
Khi Trần Trung Lương hạ lệnh bắt giữ, Dư Triệu Phi đang khỏa thân cùng một cô gái trang điểm đậm làm chuyện không thể miêu tả trong bể bơi.
Không giống tình hình căng thẳng của anh trai, cả con đường chạy trốn của Dư Triệu Phi luôn rất thả lỏng.
Cậu ta cảm thấy cảnh sát hoàn toàn không thể khám phá ra mưu kế của mình. Vậy nên, sau khi đi đến vùng biển quốc tế, Dư Triệu Phi liền ra khỏi phòng định đến bể bơi vui vẻ một chút, trải nghiệm sự phục vụ của người đẹp trên chiếc du thuyền Hàn Quốc này.
Đương nhiên, khi đi trải nghiệm dịch vụ này không thể để vệ sĩ đi theo, vậy là cậu ta để các thuộc hạ của mình đi ăn nhậu cho thỏa thích.
Lúc này, cậu ta đang khỏa thân một mình.
Phục vụ đi ngang qua bể bơi báo cáo tình hình cho tổ trọng án, ông Trần đưa ra nhận định thời cơ bắt tội phạm đã đến.
Ngay vào lúc Dư Triệu Phi đang trải nghiệm sự phục vụ của người đẹp thì cảnh sát đặc công mạnh mẽ xông đến.
“Aaaaa.” Trong bể bơi truyền đến tiếng hét chói tai của phụ nữ, còn tưởng là có cướp đến.
Nhưng những cảnh sát này trang bị vũ khí đầy đủ, mặc đồng phục riêng của đặc công.
Dư Triệu Phi ngây người, cậu ta hoàn toàn không thể tin được. Rốt cuộc những đặc công này xuất hiện từ lúc nào, xuất hiện từ đâu? Đây không phải là vùng biển quốc tế sao?
Một đặc công cầm súng lôi cậu ta đang trần truồng ở dưới hồ bơi lên, Dư Triệu Phi và cô gái kia vẫn chưa làm xong việc, thứ đó vẫn còn đang cao vút, trông vô cùng nhếch nhác thảm hại.
Đặc công chỉ ném cho cậu ta một chiếc quần lót, lạnh lùng nói: “Đi theo chúng tôi.”
Kết quả là Dư Triệu Phi cũng sa lưới, thời gian bắt giữ chỉ có hai phút, so với thời gian Trần Bạc Vũ bắt anh trai của cậu ta còn ít hơn một phút.
Bắt địch trước hết phải bắt kẻ cầm đầu, trông thấy cậu chủ nhà mình bị bắt, vệ sĩ nhà họ Dư cũng không còn cách nào phản kháng, đành phải đầu hàng cảnh sát.
Sau đó đặc công lập tức lục soát phòng của Dư Triệu Phi, phát hiện ra ba cây súng tiểu liên, hơn mười cây súng ngắn và mấy trăm băng đạn. Đây đều là vũ khí riêng của Dư Triệu Phi.
Chỉ riêng việc cất giấu riêng vũ khí có tính sát thương lớn này cũng đủ để định tội Dư Triệu Phi.
Sắc mặt của Dư Triệu Phi đã đen đến mức có thể chảy thành nước.
Cậu ta gặp được lãnh đạo cảnh sát, chỉ hỏi một câu hỏi: “Sao các anh lại đuổi kịp tôi?”
Chu Diên bình thản đáp: “Cảnh sát đã sớm phát hiện ra cậu dùng căn cước công dân giả để qua hải quan, thuyền của cảnh sát biển vẫn luôn đi theo cậu.”
Tối hôm qua, chiếc du thuyền Hàn Quốc này rời khỏi bến cảng không lâu, tổ trọng án đã phát hiện hai anh em nhà họ Dư đã đánh tráo lẫn nhau.
Thế là tổng chỉ huy tổ hành động lão cục trưởng Trần ra quyết định, phái một chiếc thuyền cảnh sát biển lặng lẽ đi theo sau du thuyền Hàn Quốc, kiên nhẫn đợi đến lúc Dư Triệu Phi ở một mình.
Dư Triệu Phi là một nghi phạm gian xảo, là một tay bắn súng gà mờ, là một sát thủ tự đại cuồng vọng, cũng là một hoa hoa công tử vừa háo sắc vừa hoạt bát. Bởi vậy, lão cục trưởng Trần phán đoán loại người này chắc chắn không chịu ngồi yên, cậu ta sẽ không chịu ngồi trong phòng mãi, chắc chắn sẽ có lúc rời khỏi sự bảo vệ của vệ sĩ.
Chờ đợi suốt một ngày, cuối cùng ông Trần cũng đợi được cơ hội.
Khi Dư Triệu Phi đi hẹn hò với người đẹp Hàn Quốc, thuyền của cảnh sát biển phía sau lập tức đến gần, để đặc công lên thuyền bắt lấy Dư Triệu Phi ngay lập tức.
Ông Trần đã bắt nghi phạm cả một đời, đương nhiên biết làm thế nào mới có thể không hề có sai sót. Cho nên hai anh em nhà họ Dư này nhất định chạy không thoát.
Sau khi bắt Dư Triệu Phi về quy án, Chu Diên dẫn cậu ta đến thuyền của cảnh sát biển nhốt vào phòng giam đặc biệt.
Trần Trung Lương để học trò Chu Diên đích thân phụ trách thẩm vấn, không cần đợi đến lúc lên bờ, thẩm vấn ngay ở trên thuyền cảnh sát là được, đây gọi là bắt được liền thẩm vấn.
Chu Diên làm theo trình tự rồi bắt đầu thẩm vấn.
Sau khi bị bắt, Dư Triệu Phi vẫn bày ra một bộ dạng bình chân như vại, còn phách lối mà nói: “Các người lại dám bắt tôi? Có biết tôi là ai không? Có biết công ti nhà chúng tôi cống hiến cho thành phố các người bao nhiêu GDP không? Tôi khinh! Có tin là đắc tội tôi rồi tôi sẽ bảo ông nội tôi bắt hết cảnh sát các người vào tù không?”
“Chúng tôi chỉ nói đến bản án của cậu, không liên quan đến việc cậu là con trai, là cháu trai của ai.” Chu Diên bình thản đáp, nghi phạm phách lối như vậy vẫn rất ít khi gặp phải.
“Tôi? Tôi thì có bản án gì?” Dư Triệu Phi vẫn còn giả vờ là một trang hảo hán, chết cũng không chịu nhận.
Chu Diên ép hỏi: “Vậy những súng đạn trong phòng cậu giải thích như thế nào?”
“Tôi thích sưu tập vũ khí không được sao?”
“Vậy cậu mang những vũ khí này đến Hàn Quốc làm gì?”
“Tôi có một người bạn muốn xem súng đạn mà tôi sưu tập được. Sao, không được à?”
“Vậy cậu nói xem, buổi tối thứ sáu tuần trước cậu đang ở đâu?”
“Tôi ngủ ở nhà.”
“Tại sao khi qua hải quan cậu lại dùng thẻ căn cước giả?”
“Thẻ căn cước của tôi mất rồi, vẫn chưa kịp đi làm lại nên làm giả một cái để ứng phó trước.”
Xem cách người này trả lời, một mực tránh khỏi trọng điểm, quả thực là một con lươn xảo trá tàn nhẫn.
Chu Diên cười lạnh, xem ra đối phương chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.
Anh ta đeo tai nghe không dây, đợi một lúc thì nghe thấy thầy giáo Trần Trung Lương ra lệnh: “Tiểu Diên, phía Tiểu Vũ đã bắt được Dư Triệu Cảnh. Làm theo kế hoạch, cậu dùng súng uy hiếp Dư Triệu Phi để tạo áp lực cho anh trai Dư Triệu Cảnh của cậu ta.”
Đây là dự tính của lão cục trưởng Trần, tình cảm giữa hai anh em nhà họ Dư không tệ, nhưng tính cách lại hoàn toàn ngược nhau. Dư Triệu Cảnh khá là nhát gan sợ phiền phức, nhưng Dư Triệu Phi lại là một người gan to bằng trời. So sánh ra thì có lẽ Dư Triệu Cảnh tương đối dễ thẩm vấn hơn, cho nên ông ấy đã lợi dụng tình cảm giữa hai anh em này, dùng Dư Triệu Phi để đánh vỡ phòng thủ tâm lý của Dư Triệu Cảnh.
Chu Diên lập tức làm theo, thực ra tám năm qua anh ta vẫn luôn rất muốn hỏi những hung thủ đó vì sao phải lại phát rồ đến mức hủy hoại đập nước.
Tại sao lại tạo thành một thảm án vô tội như vậy?
Cuối cùng bây giờ anh ta cũng đợi được cơ hội này.
Một giây sau, Chu Diên liền rút súng ra đè Dư Triệu Phi lên tường, dùng súng chĩa thẳng vào đầu của cậu ta.
Thông qua camera trên màn hình máy tính, một màn này đã bị Dư Triệu Cảnh ở trên một chiếc thuyền khác nhìn thấy, cậu ta lập tức bị dọa sợ đến nhũn cả hai chân.
Trần Bạc Vũ cũng bắt đầu uy hiếp Dư Triệu Cảnh: “Nếu như cậu không nói thật thì em trai cậu sẽ chết.”
Dư Triệu Cảnh nhìn thời gian thực hiển thị trên màn hình máy tính, cũng nhìn thấy tên cảnh sát họ Chu kia đang đằng đằng sát khí, cậu ta tin rằng cảnh sát sẽ thực sự ra tay.
Kết quả là, phòng tuyến tâm lí bắt đầu có chút sụp đổ.
Cảnh sát bọn họ đã sắp xếp hết cả rồi.
Bắt được cậu ta, đồng thời cũng bắt được em trai Dư Triệu Phi của cậu ta.
Còn dùng phương thức liên lạc từ xa để cậu ta nhìn thấy em họ của mình bị súng chĩa vào đầu, uy hiếp cậu ta mở miệng.
Dư Triệu Cảnh hiểu rõ điều này, liền giống như Tôn Ngộ Không không thoát khỏi bàn tay của Phật Như Lai, chắc chắn cậu ta và em trai không chơi lại những cảnh sát này.
“Tôi khai, tôi khai!” Dư Triệu Cảnh hoàn toàn sụp đổ mà kêu lên.
Dần dần giải quyết từng việc một, Trần Bạc Vũ cũng không sốt ruột, anh chầm chậm nói: “Trước hết, cậu nói cho tôi biết việc Dư Triệu Phi tập kích cảnh sát có liên quan đến cậu hay không?”
“Tôi thật sự không biết Tiểu Phi sẽ đi tập kích các anh?”
“Tiểu Phi nói rằng cảnh sát các anh xen vào việc của người khác nên mang theo súng đi tìm các anh, nhưng không ngờ rằng lại lộ ra sự thật.”
“Tiểu Phi còn nghĩ rằng cảnh sát các anh không bắt được nó nên ngay từ đầu không có ý định chạy trốn ra nước ngoài. Cho đến chiều hôm qua, ông chủ của sân tập bắn Tinh Long nói có cảnh sát đến điều tra danh sách khách hàng, Tiểu Phi mới nhận ra có điều không ổn. Nên nó thương lượng với tôi, bảo tôi phối hợp với nó tráo đổi thân phận chạy trốn. Nó còn nói, chỉ cần nó an toàn thì tôi chắc chắn sẽ không sao.”
Dư Triệu Cảnh thực sự không muốn nhìn thấy họng súng đen ngòm kia nữa, khai hết ra tất cả mọi việc.
Nhưng Trần Bạc Vũ cũng chưa buông tha cho cậu ta, còn có một vấn đề tiếp nữa: “Vụ án vỡ đập tám năm trước, rốt cuộc có phải ba người gồm cậu, em trai cậu và Trần Lăng Huy cùng nhau làm hay không?”
Dư Triệu Cảnh do dự một lúc, dường như không tình nguyện nói ra việc này cho lắm.
Cậu ta bắt đầu có một vài động tác nhỏ, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn xuống dưới, hai tay không tự chủ mà nắm chặt thành quyền. Tất cả đều bán đứng sự lo lắng và bất an của cậu ta.
Trần Trung Lương thu hết những biểu cảm nhỏ của cậu ta vào mắt rồi dặn dò con trai: “Trong lòng người này có quỷ, có lẽ cậu ta là một trong những nghi phạm của vụ án vỡ đập. Nói với cậu ta rằng nếu hiện giờ chủ động khai báo thì có thể có được sự xử lý khoan hồng, xem như là phối hợp với cảnh sát phá án. Nếu như đợi đến khi thuyền cập bờ mà cậu ta vẫn không khai thì sẽ coi cậu ta như chủ mưu, đây chính là vụ trọng án 39 mạng người.”
Trần Bạc Vũ thuật lại lời nói của ba mình một lượt.
39 mạng người, vụ án lớn. Những lời nói này lại một lần nữa đánh sập phòng tuyến tâm lý của Dư Triệu Phi, hơn nữa chiếc thuyền này đã sắp cập bến rồi.
Chỉ chốc lát sau, đầu Dư Triệu Cảnh đầy mồ hôi cuối cùng cũng không chịu nổi mà khai báo:
“Tôi… tôi biết vụ án vỡ đập kia là cố ý, nhưng tôi và em trai của tôi, còn cả Trần Lăng Huy đều không phải chủ mưu.”
“Chúng tôi chỉ làm việc theo lời của người kia mà thôi.”