Editor: Violet
Beta: Mạc Y Phi
"Chúc Thanh Thần, em có bằng lòng đi cùng anh không?"
Đã được nửa năm kể từ lúc Tiết Định đưa chiếc nhẫn kia ra cầu hôn cô trong phòng bếp cũ kỹ ngập tràn mùi khói và dầu ăn ở tiểu viện Giang Nam.
Nửa năm, Chúc Thanh Thần cũng không đi theo Tiết Định đến Israel.
Anh đã sớm trở lại Israel sau khi kết thúc kỳ nghỉ đông, rốt cuộc anh, Kiều Khải, hai người không ngại xa ngàn dặm trở về nước theo đuổi tình yêu, còn một mình Kiều Vũ bị điều đi Israel đáp ứng nhu cấp bức thiết, cũng không được trở về.
Thoáng cái đã hết bảy ngày nghỉ đông, Tiết Định sẽ lên đường rời đi.
Đêm cuối trước khi đi, Khương Du ở nhà làm một bàn lớn thức ăn ngon, gà vịt thịt cá có đủ, không phải là lễ mừng năm mới nhưng lại làm hoành tráng hơn cả lễ mừng năm mới.
Không chỉ có thế, bà còn mua một chai rượu ngon về, người xưa nay chưa từng uống rượu bỗng nhiên nổi hứng uống rượu. Bà uống rượu, sắc mặt dần dần đỏ lên, nụ cười đêm nay còn nhiều hơn hai mươi năm trước, thậm chí còn chân thật hơn.
Chúc Thanh Thần kéo kéo ống tay áo mẹ mình, thấp giọng khuyên nhủ bà, "Mẹ uống ít thôi."
Khương Du mỉm cười nghiêng đầu nhìn cô, cái dáng vẻ nghiêng đầu nhìn về phía cô trông như đứa trẻ mười mấy tuổi, bà nói: "Hôm nay mẹ rất vui, không cần phải lo."
Chúc Thanh Thần không nói nữa, cô thở dài, buông lỏng tay.
Trở ngại ở đây là lần đầu anh dùng thân phận con rể tương lai đến nhà chào hỏi, mấy ngày liên tiếp Tiết Định đều ngủ ở phòng Chúc Thanh Thần, mà Chúc Thanh Thần ngủ một phòng với mẹ.
Đêm hôm nay, Chúc Thanh Thần đang trải giường chiếu, Khương Du uống rượu mặt đỏ bừng bừng ngồi bên cạnh nhìn cô, bỗng nhiên nói: "Đêm nay con trở về phòng con ngủ đi."
Khuôn mặt Chúc Thanh Thần đỏ lên, tay cô không ngừng làm nhưng vẫn không nói gì.
Khương Du: "Ngày mai nó phải đi rồi, hai đứa nên nói chuyện cho vui. Mẹ cũng không phải người cổ hủ, huống chi bát tự của hai đứa cũng trao đổi rồi."
Chúc Thanh Thần bật cười, "Trước đây không phải mẹ và bố không cẩn thận nên cũng gạo nấu thành cơm sao? Đương nhiên con biết rõ mẹ không phải là một người cổ hủ."
Khương Du: "..."
Chúc Thanh Thần dừng lại một lúc, lại sợ mình quá đà nhắc tới chuyện đau lòng của mẹ khiến mẹ tức giận nên ngừng động tác trải chăn lại, quay đầu nhìn bà.
Lại không thể đoán được Khương Du còn cười với cô, bà nháy mắt mấy cái, "Đúng vậy, mẹ con coi như là người của thời đại có tinh thần dũng cảm, ý chí tiến thủ."
Chúc Thanh Thần không nhịn được bật cười ha ha.
"Thời đại có tinh thần dũng cảm, ý chí tiến thủ", đến cả việc ly hôn mẹ cô còn dây dưa mãi mà còn nói mình là người của thời đại có tinh thần dũng cảm, ý thí tiến thủ?
Cuối cùng Chúc Thanh Thần cũng không ngại ngùng nữa, Khương Du đã nói như vậy rồi, cô cũng không cần phải tỏ vẻ, trải chăn xong, sau khi nói một câu ngủ ngon với Khương Du thì bắt đầu trở về phòng của mình.
Khương Du vừa nằm lên giường, vừa ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô, cuối cùng than nhẹ một câu: "Con may mắn hơn mẹ."
Chúc Thanh Thần đã đi đến cửa rồi, chân vẫn bước tiếp, không quay đầu lại.
Loading...
Suy nghĩ một lúc cô nói: "May mắn lớn nhất của con là có mẹ làm mẹ."
Sau lưng truyền đến tiếng cười của phụ nữ, nhẹ nhàng mà sung sướng, hai mươi năm qua chưa từng hạnh phúc và nhẹ nhõm như lúc này.
Lúc Chúc Thanh Thần trở về phòng thì thấy Tiết Định đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cô đẩy cửa vào, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của anh, ho khan một tiếng, "Mẹ em nói anh sắp đi rồi nên cho chúng ta có thể nói chuyện thoải mái, để tránh anh khỏi hoảng sợ, đi đến Jerusalem lại không cố gắng làm việc."
Tiết Định dừng một chút, chậm rãi hỏi lại: "Hoảng sợ ở chỗ nào? Cơ thể hay là tinh thần?"
Anh còn chưa thay áo ngủ, mặc áo sơ mi trắng và quần tây nhàn nhã đứng dưới ánh đèn mờ nhạt, trong đôi mắt đen bóng nửa là trêu chọc, nửa là chăm chú, cho dù đang nói chuyện hơi lỗ mãng, nhưng ngữ điệu vẫn rất lôi cuốn người khác, giống như lỗ đen, rất dễ làm cho người khác nảy sinh dục vọng.
Dù sao anh cũng phải đi...
Chúc Thanh Thần không lên tiếng, cô bước về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, khéo léo nhảy lên người anh, hai chân quấn lấy anh.
Cô ghé miệng vào lỗ tai anh, khẽ cười hì hì: "Anh nói đi?"
Hơi thở ấm áp sát mặt, chân tay cô gần như dính sát lên người anh, không một kẽ hở.
Ánh mắt Tiết Định trầm xuống, một tay ôm eo cô, một tay đóng cửa sổ vào.
Anh nên nói gì đây?
Anh không có gì để nói, nhưng việc vận động thân thể từ trước đến nay luôn tốt hơn miệng anh.
Giường trong phòng là giường đơn, cũ kỹ, động một cái là bắt đầu vang lên tiếng cót két.
Giang Nam ẩm ướt nhiều mưa, tất nhiên không thể thiếu màn, tấm màn lụa mỏng trắng đung đưa qua lại giống như cảnh trong mơ.
Trần nhà có chút dấu vết ẩm mốc, xen lẫn màu vàng xanh, lại điểm thêm những chấm đen, nhưng không hiểu sao lại gợi cho người khác cảm giác thân mật.
Mỗi khi đến lúc này, anh đều không thích nói chuyện, luôn luôn chuyển động rất mãnh liệt.
Ngược lại cô lại nói khá nhiều, vừa gọi tên anh vừa nói luyên thuyên, "Nhẹ một chút", "Được rồi được rồi", "Đã đủ rồi đừng tiếp tục"...
Anh bỗng nhiên dừng lại, mồ hôi đầm đìa trên trán, trong ánh mắt rõ ràng tràn đầy hàm ý không thỏa mãn, lại không nhúc nhích nữa.
Chúc Thanh Thần bỗng chốc trợn mắt, khuôn mặt đỏ bừng, run rẩy hỏi anh: "... Anh làm gì thế?"
"Không phải đã đủ rồi à?"
"..."
Chỉ còn một chút nữa thôi, vậy mà anh còn xấu xa dừng ngay giây phút mấu chốt này!
Chúc Thanh Thần cảm thấy muốn phát điên, nghiến răng nghiến lợi nói, "Tiết Định!"
Trong nháy mắt anh cúi đầu nhìn cô, "Ừ?"
Nhẹ nhàng nói ra một chữ, bình tĩnh giống như không có việc gì, nhưng nếu cẩn thận phân biệt thì có thể nghe ra được sự kiềm chế ẩn sâu trong giọng nói.
Chúc Thanh Thần nhìn anh một lúc, nở nụ cười, chống người lên muốn bỏ đi, "Không muốn thì thôi vậy."
Quả nhiên, vừa mới dịch chuyển được một đoạn thì cánh tay của người đàn ông đã giữ lấy cô, kéo cô lại, tiếp tục chuyển động nhịp nhàng.
Cô gần như không chịu nổi hét lên một tiếng.
Nhưng cô đã thắng, lại một lần nữa nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiết Định, trong mắt cô mang theo vẻ đắc ý, hoàn toàn không che giấu.
Tiết Định híp mắt, khẽ bật cười, đối với người phụ nữ cố chấp quật cường này quả thật là vừa yêu vừa ghét.
Giường gỗ kêu cót két hết nữa đêm, hai người cũng đắp chăn vào, cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.
Chúc Thanh Thần gối đầu lên cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh, cô nhìn người bên cạnh đang nhắm mắt có chút mệt mỏi, nói: "Anh về Israel trước đi, em sẽ đi sau."
Người đàn ông trợn tròn mắt nhìn cô, "... Đổi ý rồi à?"
Cô cười, "Không phải, còn có chút việc chưa làm, làm xong em sẽ đến đó tìm anh."
Anh nhìn cô một lát, cũng không hỏi có chuyện gì chỉ gật đầu, "Được."
Anh không thắc mắc nhiều, bởi vì tin tưởng cho nên hỏi gì cũng đều dư thừa.
Trong vòng nửa năm, Tiết Định vẫn tiếp túc công việc của anh ở Israel, vào thời điểm giữa hè, ở Jerusalem bùng nổ xung đột vũ trang, Chúc Thanh Thần nhìn thấy anh trên kênh tin tức.
Khương Du rất khẩn trương, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong.
Ngược lại, Chúc Thanh Thần rất bình tĩnh gặm bánh mì đọc sách, cô vững vàng như núi.
Khương Di hỏi cô: "Tại sao con chẳng lo lắng chút nào vậy?"
Chúc Thanh Thần nói: "Lo lắng cái gì? Mẹ yên tâm, con còn đang ở đây, anh ấy không nỡ chết đâu."
Khương Du: "..."
Chúc Thanh Thần dành thời gian nửa năm, một lần nữa trải qua thời gian cực khổ giống cấp ba, thi lấy chứng nhận làm phóng viên.
Cô muốn dùng thân phận đồng đội, sánh vai với chiến sĩ của mình cùng nhau đứng trên mảnh đất của Israel.
Cô gặm bánh mì, uống cafe, ghi ghi chép chép, còn đi đến thư viện mượn một số lượng sách rất lớn.
Cô đến trường đại học dự thính, đi sớm về trễ, dốc lòng học hành giống như một thiếu niên ham học hỏi.
Cô đã không còn trẻ nữa, trí nhớ không bằng thời đi học, bình thường muốn nhớ một chút kiến thức đều phải xem đi xem lại mới nhớ rõ. Nhưng bởi vì cô không còn trẻ nữa, bởi vì cô đã trưởng thành nên lúc học bài cô lại càng cố gắng nhiều hơn.
Nửa năm sau, cô lấy được chứng nhận làm phóng viên, cũng nhận được thông báo thi vòng hai của Tân Hoa Xã.
Lúc nói chuyện với Tiết Định, anh hỏi cô: "Cần anh gọi điện bảo người Tân Hoa Xã giúp em đi cửa sau không?"
Cô đáp: "Anh dám."
Anh khẽ cười, "Anh đùa thôi, đừng nghiêm túc như thế."
Chúc Thanh Thần ngồi trên hành lang chờ người phỏng vấn gọi tên cô, hít một hơi thật sâu, lại nhìn về phía cửa sổ ở cuối hành lang. Miền Bắc ở Trung Quốc đã sang thu, bầu trời quang đãng, cây bạch quả màu vàng đầy ngoài phố, vừa xán lạn vừa rực rỡ.
Cô nhớ tới Tiết Định cũng đã từng giống hệt như cô ngồi trên hành lang này, mang theo tâm trạng lo lắng thấp thỏm, chờ đợi bước chân vào cuộc phỏng vấn mang tính quyết định.
Suy nghĩ một lúc, cô cười nói với anh: "Mặc dù em không làm được, nhưng trước giờ em chưa từng nghiêm túc thế này."
Là 27 năm qua chưa từng nghiêm túc như thế này đối với anh, đối với tương lai.
Cô từng cho rằng vận mệnh khó lường, cô có tài nhưng không gặp thời, ôm máy ảnh đi khắp ngõ hẻm, lúc thì chạy tới chụp những cảnh đẹp của non sông đất nước. Cô không biết sau này mình sẽ như thế nào, không biết mình và Tô Chính Khâm sẽ có một tương lai hoàn mỹ hay không, không biết tài năng nhiếp ảnh có được người khác tán thành, có đất dụng võ không.
Hôm nay mặc dù không biết kết quả phỏng vấn, nhưng cô lại cảm thấy từ trước đến nay chưa từng tỉnh táo như bây giờ.
Cô muốn đi đến vùng đất kia, muốn đi bảo vệ thành cổ với người đàn ông đó.
Những ngày lênh đênh cực khổ đã kết thúc, cô cũng không muốn lặp lại tuổi trẻ như hôm nay nữa, một lần nữa như những người trẻ tuổi bắt đầu lại, mạnh mẽ liều lĩnh vì khát vọng mà làm chút gì đó.
Bởi vì anh, trái tim cô đơn đã lâu dường như sống lại lần nữa, cô của năm hai mươi bảy vẫn có cảm giác giống như mình sống lại năm mười bảy tuổi.
Trong nhiều phim ảnh tiểu thuyết cũng có thường nói như thế, nhân vật chính đã từng xúc động nói với người mình yêu: "Nếu như gặp anh sớm hơn một chút nữa thì tốt biết bao."
Cô ngồi trên ghế dài, nhìn những tán lá màu vàng bên ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên.
Rất kỳ lạ, cô lại cảm thấy mình đã gặp anh vào thời điểm tốt đẹp nhất, không sớm cũng không muộn, không có sự ngây thơ, mà càng thêm quý trọng hạnh phúc.
Ba ngày sau, trong email có thêm một thư mới.
Sau khi Chúc Thanh Thần nhìn nội dung lá thư, cô không phấn khích như trong tưởng tượng, chỉ có cảm giác như trút được gánh nặng. Cô thu dọn hành lý ở khách sạn, đầu tiên là gọi điện cho Khương Du, ngược lại với cô, Khương Du ở đầu dây bên kia rất phấn khích, nói năng lộn xộn chúc mừng cô.
Cô hơi xấu hổ.
Giống như lúc đi học được điểm cao, cô rất ít khi khiến cho Khương Du tự hào, hôm nay coi như bổ sung được rồi.
Khương Du hỏi: "Đã nói với Tiểu Tiết chưa?"
Cô nói: "Con vẫn chưa gọi, mẹ là người đầu tiên con gọi để báo tin."
"Tranh thủ thời gian gọi báo tin vui cho nó đi."
Chúc Thanh Thần suy nghĩ một lúc rồi bật cười: "Thôi khỏi đi, con muốn cho anh ấy một sự bất ngờ."
Hai ngày sau cô mang sự ngạc nhiên này tới chỗ Tiết Định.
Sáng sớm ở Israel, ánh nắng mặt trời rất gay gắt, không thấy mây đâu. Những cây hoa giấy ở hai bên đường nở rộ không biết mỏi mệt, ông cụ tóc bạc vẫn ngồi trước cửa nhà, bà cụ thì nhặt rau, ông cụ đeo kính lão đọc sách cho bà nghe.
Tiết Định đang mặc đồ ngủ đánh răng, vừa uống một ngụm nước súc miệng còn chưa kịp nhổ ra.
Có người gõ cửa.
Anh dừng lại, nhổ nước súc miệng ra, đặt ly nước xuống đi ra mở cửa.
Chắc là Kiều Khải đã đến.
Anh mở cửa, đang định nói "Cuối cùng cậu cũng có thể dậy sớm hơn tôi một ngày" thì đột nhiên ngừng lại.
Người phụ nữ ở ngoài cửa mang theo đống hành lý khoa trương nhiều màu sắc không phù hợp với độ tuổi, trong lúc đó hai tay cô lại dang rộng, giống như trẻ con lao vào lòng anh: "Surprise!" (Bất ngờ chưa!)
Cô ném hành lý, lao tới ôm chặt anh.
Tiết Định bất ngờ, chỉ có thể bật cười thành tiếng, trên khóe miệng vẫn dính một ít bọt kem đánh răng, tóc tai lộn xộn, không giống bộ dạng sạch sẽ nghiêm túc như bình thường.
Tay anh xoa xoa tóc người trong lòng, không nhịn được dùng đôi môi vẫn còn dính bọt kem đánh răng hôn lên trán cô.
Bên ngoài cửa sổ mặt trời vẫn sáng rừng rực, ánh nắng màu vàng chiếu xuống đất, mặt trời màu đỏ ở phía xa xa nằm giữa trời xanh thăm thẳm, giống như đứa trẻ con rất tò mò nhìn cảnh tượng này.
"Chúc Thanh Thần." Anh gọi tên cô.
"Hả?" Cô cười ngẩng đầu nhìn anh.
Anh không nói gì, còn gọi một lần nữa: "Chúc Thanh Thần."
"Hả?"
"Chúc Thanh Thần."
"Tại sao cứ gọi tên em vậy?"
Cuối cùng anh không nhịn được, híp mắt lại, sự vui vẻ bắt đầu xuất hiện, giống như mặt hồ gợn sóng không thể ngừng lại.
Chúc Thanh Thần, Chúc Thanh Thần.
Tên rất hay.
Có em ở đây, ánh sáng của Israel sẽ không bao giờ tàn.
TOÀN VĂN HOÀN