Tiết Định giữ mông cô, hai chân cô tách ra, quắp lấy eo anh.
Đôi tay anh có vết chai, đặt trên mông cô nóng rẫy.
Anh ôm cô đi thẳng đến phòng ngủ, anh giống như không để ý người trong ngực đang không mảnh vải che thân, mà chỉ coi là đang bế một đứa bé.
Toàn thân Chúc Thanh Thần cứng ngắc, không biết bây giờ phải làm gì, cũng không biết phải nói gì.
Mái tóc ướt xõa tung trước ngực, che đi hai điểm nhạy cảm, nhưng như thế không có nghĩa là cô thả lỏng. Người cô không ngừng run rẩy, khí lạnh theo chân tay truyền vào trong, môi đã tím tái lại.
Cô không muốn thể hiện ra.
Cô đã mất đi Tô Chính Khâm, một mình đi đến đất nước xa xôi này, cô nghĩ rằng cô sẽ được tự do, nhưng chính cô đã đẩy một đứa bé lang thang vào chỗ chết.
Cô tự an ủi mình rằng không phải lỗi của cô, là tại chiến tranh ác nghiệt.
Nhưng thật sự không ai trách cô sao?
Thật sự cô không có gì sai trong cái chết của đứa bé sao?
Toàn thân Chúc Thanh Thần run rẩy, vừa bởi vì nhiệt độ cơ thể quá thấp, vừa bởi vì một lý do khác nữa.
Tiết Định đặt cô lên giường, lấy trong tủ ra một cái chăn bông thật dày đắp lên thân hình trắng nõn của cô.
Cô rúc trong chăn, một nửa khuôn mặt chìm trong ánh hoàng hôn, một nửa khuôn mặt còn lại chìm vào bóng tối mông lung.
Thân thể vẫn còn lạnh run.
Tiết Định đưa tay sờ trán cô.
Quá lạnh rồi.
Ngâm nước lạnh hơn nửa tiếng, cô không muốn sống nữa rồi.
Tiết Định không nói một lời, sắc mặt nghiêm trọng, nhanh chóng cởi áo phông trên người ra.
"Anh, anh làm gì?" Chúc Thanh Thần định trốn vào trong chăn, nhưng khi nhìn thấy áo phông của Tiết Định liền dừng lại.
Trên nền áo trắng tinh loang lổ vết máu.
Bây giờ cô mới ý thức được, tại vì cô không đứng lên được nên anh mới phải ngồi xổm ôm cô lên. Vì quá dùng sức, miệng vết thương của anh lại rách ra rồi.
Thật sự cô rất áy náy.
Lúc nào cô cũng làm sai, lúc nào cũng gây tai họa cho người khác.
Cái chăn quá nặng, ép cô đến nỗi không thở nổi.
Tiết Định không nói gì, kéo chăn, chui vào nằm cạnh cô.
Cô thấy từ đầu đến giờ anh đều nhìn chăm chú mặt cô chứ không thèm liếc nhìn nơi khác.
Anh nằm xuống, kéo chăn đắp cho hai người sau đó quay người cô lại rồi ôm chặt cô vào trong ngực. Lưng cô dán vào lồng ngực anh.
Chúc Thanh Thần chấn động, thân thể lạnh như băng xuất hiện một ngọn lửa nóng bên trong.
Cô không nhìn thấy anh, cũng không nghe thấy anh nói gì, nhưng lại cảm giác được sự rung động trong lòng mình.
Như có ngọn lửa thiêu đốt lòng cô.
Cánh tay anh khoác qua eo đặt lên bụng cô.
Lồng ngực không mềm mại dính sát vào lưng cô, nóng lạnh dung hòa.
Cô sợ hãi run rẩy, vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng chỉ hơi động đậy đã bị anh ôm chặt lại.
"Đừng nhúc nhích." Anh thấp giọng ra lệnh, hai tay ra sức, như gọng kìm trói cô lại.
Lúc này Chúc Thanh Thần mới nhận ra, dù cô có bướng bỉnh thế nào anh cũng không so đo với cô, nhưng sức lực giữa nam nữ chênh lệch nhau vô cùng lớn.
Cô không động đậy nữa.
Tiết Định không phải người khiêm tốn nhưng nhất định anh là người tốt, cô chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Nếu không tại sao anh sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu bé gái kia.
Là vì thân thể cô không chịu được, anh mới dùng chính bản thân mình sưởi ấm cô. Nhưng anh không biết là cô không chỉ lạnh thân thể, mà trong tâm cô cũng đang chết lạnh.
Chúc Thanh Thần nhắm mắt rúc vào ngực Tiết Định, bây giờ rất muốn khóc thật lớn.
Chúc Sơn Hải bạo hành mẹ cô 20 năm, mỗi lần về nhà nhìn thấy nhà cửa bừa bộn và khuôn mặt bầm dập của mẹ, cô đều khát khao có một cái ôm để thổ lộ tất cả đau khổ và phẫn nộ.
Sau này Tô Chính Khâm xuất hiện, cũng muốn ôm cô như vậy nhưng cô lại hiếu thắng không cần.
Không, có lẽ cũng không phải hiếu thắng.
Là cô không dám tỏ ra yếu ớt, không dám ỷ lại vào người khác.
Tết năm đầu tiên cô yêu Tô Chính Khâm, cô xách hành lý về nhà nghỉ đông. Khi vừa đến cửa thì lại thấy Khương Du bị Chúc Sơn Hải đẩy ra ngoài, ngã sõng soài trên mặt đất.
Những người hàng xóm đang giặt quần áo trong sân, những người đi mua đồ tết mới về đứng xung quanh nhìn.
Khương Du tự đứng lên, khẽ cười nói: "Không có chuyện gì, là tôi mải nói chuyện, không để ý nên bị trượt chân ngã."
Bà vừa nói xong, thì mũi chảy máu, một bên má sưng to, hằn lên vết tay của đàn ông.
Hàng xóm lộ ra ánh mắt kỳ quái, vừa đồng tình lại vừa buồn cười.
Chúc Thanh Thần ném hành lý ở cửa, cầm lên một hòn gạch chạy vào trong sân.
Khương Du vội chặn cô lại: "Con muốn làm gì?"
Cô liều mạng giãy giụa, gằn từng chữ nói: "Con muốn đánh chết con rùa rụt đầu này."
Khương Du liền tát cô một cái.
"Đó là bố của mày, mày nói linh tinh cái gì đấy?"
Chúc Thanh Thần đứng đó, mọi ánh mắt đều dồn lên người cô. Chúc Sơn Hải đứng ở cửa cũng dùng ánh mắt xem thường chế giễu nhìn cô.
Những ánh mắt đó đủ làm cô sôi trào.
Khương Du như một người thợ rèn, nung cháy cô rồi bất ngờ thả vào trong nước lạnh. Cô hoàn toàn không biết phải nói gì.
Chúc Thanh Thần quay đầu bỏ đi, cả kỳ nghỉ đông không về nhà. Đến lúc vào năm học, Khương Du đến trường tìm cô, bà đứng trong gió lạnh thấu xương gọi cho cô hết lần này đến lần khác.
Khi đó cô đứng ở cửa sổ phòng ngủ, nhìn người phụ nữ tuổi già sức yếu đứng đó.
Khương Du lúc còn trẻ rất đẹp, thanh niên trai tráng trong huyện đều theo đuổi bà. Nhưng Chúc Sơn Hải nói một câu: "Dù bây giờ anh không có tiền, nhưng anh hứa sẽ dùng cả đời này cố gắng kiếm tiền cho em một cuộc sống hạnh phúc". Bà liền cảm động đồng ý.
Kết quả là bà phải làm việc vất vả, nặng nhọc, bây giờ lưng đau, tóc bạc.
Chúc Thanh Thần đành nhận điện thoại, nghe được giọng nói vừa chờ mong vừa lo lắng của bà truyền đến: "Thanh Thần."
Chỉ có hai chữ mà cô hoàn toàn sụp đổ, quay đầu chạy xuống tầng, ôm chầm lấy mẹ mình.
Nhưng dù cô gặp chuyện như vậy, cả kỳ nghỉ đông ở trường không về nhà cô cũng không nói với Tô Chính Khâm, khi mọi chuyện được giải quyết rồi cô mới nói cho anh ta nghe.
Cô sợ nếu nói sớm, Tô Chính Khâm sẽ từ miền Bắc đến trường học tìm cô.
Năm mới mà anh ta làm vậy thì không biết bố mẹ anh ta sẽ nghĩ thế nào? Chắc chắn là ngay từ đầu sẽ không vừa ý người bạn gái của con mình.
Hoàn cảnh gia đình đã ảnh hưởng rất lớn đến cô, làm cô luôn cẩn thận từng li từng tý để giữ người yêu của mình.
Cô luôn tự nói với mình rằng, trong tình yêu mỗi người đều độc lập, cô không nên gây khó xử cho anh ta, không để anh ta cảm thấy cô phiền phức. Cho nên cô không chỉ tự lập mà còn âm thầm tiết kiệm tiền, ít nhất không để hôn nhân của cô đi theo vết xe đổ của bố mẹ mình.
Sau này Tô Chính Khâm cũng quen với việc cô độc lập, anh ta nghĩ là có một số người phụ nữ sinh ra đã không cần đàn ông che chở, Chúc Thanh Thần là một ví dụ.
Nhưng ngay lúc này đây, khi Tiết Định ôm chặt lấy cô từ phía sau, cô mới nhận ra trong 25 năm qua, cô vẫn luôn khao khát một cái ôm ấm áp như vậy.
Bỏ đi tất cả ngụy trang, con mẹ nó, đến cả sự kiên cường cũng bỏ đi.
Tiết Định ôm con người lạnh như băng trong ngực, tưởng rằng cô sẽ tiếp tục phản kháng nhưng bất ngờ là cô lại không nhúc nhích, mặc kệ anh ôm như vậy. Anh cố gắng quên đi hai thân thể sát nhau, cố gắng quên đi cô đang không mảnh vải che thân.
Anh ngửi được mùi thơm của dầu gội đầu của cô.
Cái cổ trắng nõn nhỏ nhắn gần sát anh.
Vòng eo dưới cánh tay mềm mại đến mức dường như chỉ cần hơi dùng lực sẽ lõm xuống.
Anh im lặng thở dài, hô hấp càng ngày càng nặng nề.
Bộ phận của đàn ông kia theo tự nhiên mà có phản ứng.
Anh cũng không thấy xấu hổ, nhưng anh vẫn tự động lùi ra phía sau một chút.
Tia sáng cuối cùng của hoàng hôn biến mất ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống tĩnh lặng, những cơn gió khẽ thổi làm tấm rèm màu xanh dương căng phồng như cánh buồm.
Anh gần cô như vậy, dường như có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của nhau.
Cho đến khi cô nằm đưa lưng về phía anh bất ngờ nói: "Đứa bé lúc chết không nhắm mắt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ."
Giọng nói của cô rất nhỏ, trong phòng tối như xuất hiện một tia ánh sáng.
Tiết Định không nói gì.
Cô im lặng một lúc, lại nói: "Trước khi chết, có phải nó đang trách tôi? Nếu không phải tôi bảo nó đứng im đó chờ tôi, có thể nó sẽ không phải chết."
"..."
"Tôi biết đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, bình thường tôi cũng hay gây chuyện, nhưng nếu chỉ là chuyện xấu bình thường, tôi cũng sẽ không canh cánh trong lòng, hôm nay lại là mạng người."
Cô nở nụ cười tự giễu.
Tiết Định không nghe được sự vui vẻ trong tiếng cười của cô.
Tiết Định im lặng nhìn mái tóc cô trong màn đêm đen tối, chậm rãi nói: "Ở đây khác với những nơi khác trên thế giới, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết đi. Đã có súng đạn bom nổ, chắc chắn sẽ có người hi sinh."
"..."
"Chúc Thanh Thần, tôi biết cô tự trách mình, nhưng một mình sức lực cô có thể giết được một người thì cô quá tự phụ rồi."
Cô cười thành tiếng, trong mắt đẫm nước mắt.
"Cách anh an ủi người khác rất đặc biệt đấy, do anh không ưa tôi nên nhân cơ hội mắng tôi kiêu ngạo đúng không?"
Cô không còn lạnh như lúc nãy, người đã bớt run rẩy, thân thể đã có một chút hơi ấm từ người anh.
Tiết Định đã nhận ra, chậm rãi thu tay lại, im lặng một chút, rồi chậm rãi nói từng chữ với cô: "Giết chết đứa bé là chiến tranh, không phải cô."
Ngữ khí của anh không quan trọng, nhưng từng chữ từng chữ anh nói ra lại khắc sâu trong lòng cô.
Dừng lại một chút, anh lại nói: "Chỉ cần trên mảnh đất này vẫn còn chiến tranh thì dù cô có bảo đứa bé đó đừng chờ trên đường hay trốn ở một nơi nào đó cô nghĩ là an toàn thì nó vẫn có thể chết. Cho dù không phải đứa bé đó thì cũng có người khác phải chết."
Cô nghẹn ngào, khó khăn mở miệng: "Vậy tại sao anh phải ở lại nơi này, từng ngày tận mắt nhìn người ta chết đi mà không có cách nào thay đổi, tại sao anh phải ở lại?"
Im lặng thật lâu sau, giọng nói vừa trầm khàn vừa kiên định của anh vang lên sau lưng cô: "Bởi vì tôi biết rõ, càng đi qua chiến tranh, càng nhìn nhiều đổ máu hi sinh, càng phải gánh vác trách nhiệm nặng nề. Trên thế giới này còn quá nhiều người sống thoải mái, ung dung, cả ngày ngồi trên sofa ăn khoai tây chiên rồi xem ti vi hay máy tính, hoàn toàn không biết gì về hiện thực tàn khốc ngoài kia. Cây bút của tôi, máy ảnh của Kiều Khải, thông báo của Kiều Vũ cùng hàng vạn người phóng viên trên các chiến trường trên toàn thế giới mới có thể thức tỉnh những con người đó."
Giọng nói của anh dường như đến từ một nơi xa xôi, trong trẻo mà lạnh lùng, rung động.
"Chỉ có chúng tôi mới có thể đưa những người chỉ biết ngồi trước màn hình đến với chiến trường, như thế những người đã chết vì chiến tranh mới không phải hy sinh vô ích."
"Chúc Thanh Thần, bỏ tất cả những đau buồn của cô đi, ở đây, cô phải học cách đối mặt với sống chết, đừng như một đứa bé sĩ diện, chỉ biết trốn vào rừng sâu."
Chúc Thanh Thần nằm trong ngực anh, không hề tiếp xúc da thịt, nhưng trên đầu truyền đến thanh âm vô cùng rõ ràng của anh vừa ấm áp vừa mạnh mẽ.
Cô chậm rãi thở ra một hơi.
Tảng đá trong lòng đã rơi xuống.
Tấm lá chắn trong phút chốc được gỡ bỏ.
Người đàn ông này đều cứng cỏi vượt qua trải qua biết bao nhiêu chuyện, cô lấy tư cách gì nằm đây than khổ.
*
Phiền muộn đã hết, cô mới để ý đến tình huống hiện giờ của hai người.
Bởi vì xấu hổ, Chúc Thanh Thần cuộn tròn người lại nhưng cô không ngờ tư thế này lại làm hai bờ mông cô chạm phải vật gì đó.
Nóng hổi.
Cứng rắn.
Đúng lúc đặt trên đùi cô.
Cô khựng lại bất động.
Trên đầu truyền đến một tiếng kêu rên khó hiểu.
Đều là người lớn rồi, không còn ngây thơ không biết gì nữa. Vì vậy trong giây lát, cô đã hiểu ra vấn đề.
Là vậy?
Hóa ra là vậy.
Hóa ra một Tiết Định tiên sinh điềm đạm, thanh cao cũng không phải là người thanh tâm quả dục.
Cô còn đang nằm đây buồn khổ, trách trời thương thân. Anh lại ám muội cọ cọ phát dục như vậy.
Sau một giây bị cô chạm phải, Tiết Định nhanh chóng lùi lại cách xa cô.
Chạm nhau không đến một giây, nhưng anh biết rõ, Chúc Thanh Thần không phải người ngây thơ không biết chuyện này là thế nào.
"..."
"..."
"..."
"..."
Một màn im lặng kỳ quặc.
Mãi lâu sau, Chúc Thanh Thần vẫn quay lưng về phía anh, hắng giọng một tiếng, không mặn không nhạt nói: "Không phải anh nói anh là người đồng tính à?"
"..."
"Đồng tính còn có phản ứng, có thật anh là đồng tính không đấy?"
"..."
Thực sự Tiết Định nghìn tính vạn tính sao lại không tính đến vấn đề này chứ. Theo lý thuyết, trong tình thế cấp bách anh giúp cô mà dẫn đến một số phản ứng xấu hổ, là một người con gái, cô nhất định sẽ xấu hổ không dám nói, lẩn tránh chuyện này.
Nhưng ngược lại cô rõ ràng đang chế nhạo anh.
Anh cũng không xấu hổ, bình tĩnh cười một tiếng, nói: "Tôi có phản ứng với cô làm cô rất tự hào sao? Dù sao cô cũng như đàn ông, ngực cup D, hai người tiếp xúc với nhau không khoảng cách, tôi không có phản ứng mới là không bình thường đấy."
Cô nghĩ nghĩ: "Tôi thấy anh đang khen dáng người tôi đẹp đúng không?"
Tiết Định không nhịn được bật cười, bám lấy mép giường ngồi dậy, tức giận nhìn cô gái đã quên mất tổn thương kia: "Chúc Thanh Thần, tôi rất nghi ngờ cấu tạo bộ não của cô không giống người bình thường."
Tất cả phản ứng của cô đều nằm ngoài dự đoán của anh.
Căn bản là không suy nghĩ giống người bình thường.
Cô quay đầu lại, lại trông thấy cái lều nhỏ căng phồng của anh rồi quay đầu đưa lưng về phía anh.
"Anh làm cái gì đấy?"
Tiết Định bỗng chốc im lặng.
Anh không chú ý, cô ghét bỏ cái kia, cô quay một vòng, không kịp che đi sự xấu hổ và bối rối.
Ha ha, còn biết xấu hổ sao?
Cho nên không phải cô không giống người thường, chỉ là giả vờ không thấy để che giấu sự xấu hổ.
Anh đứng đó, nhìn tấm lưng cứng ngắc của cô, đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Đã có phản ứng sinh lý rồi, đương nhiên phải tìm biện pháp giải quyết."
"... Biện pháp gì?" Chúc Thanh Thần không tin vào tai mình.
Một lúc sau, tiếng nói của Tiết Định truyền đến từ sau lưng cô: "Nếu cô muốn nhìn thì tôi chờ cô ở toilet."
"..."
Bỗng chốc Chúc Thanh Thần cảm giác sấm sét đánh vào đầu, hiểu được lời nói của anh, cô hóa đá tại chỗ luôn, không ngờ Tiết Định là loại người này...
Con người mặt dày, vô sỉ, không biết xấu hổ.