Không thể không nói, Vô Song lựa chọn thời gian cùng không gian xuất hiện rất vi diệu, rất có tính công kích tâm thần, lúc này Dương Quá thật sự bị lạc vào trong cái hình ảnh kia, có lẽ cả đời cũng chẳng quên được.
Dương Quá theo bản năng đưa tay đẩy cửa ra, ánh mắt vẫn nhìn Vô Song, mang theo vẻ mừng rỡ sau đó mở miệng.
"Tỷ tỷ, là người thật sao? ".
Dương Quá đương nhiên sẽ không quên được dung mạo của Vô Song năm đó nhưng mà hiện tại trên dung mạo của Vô Song còn có một tấm băng trắng che kín đôi mắt lại, Dương Quá vẫn cảm thấy có chút hồ nghi.
Tại sao Vô Song cứ phải dùng tấm băng trắng này gặp người?, đương nhiên là vì thiên phú Ý Loạn Tình Mê quá đáng sợ, đáng sợ đến mức Vô Song thà nhắm mắt lại, từ bỏ thị giác cũng không nguyện ý mang nó mở ra, sức sát thương cực kinh người.
Đương nhiên cái trên chỉ là thủ pháp nói quá, Vô Song còn chưa bị điên đến mức không cần đôi mắt vì vậy đành dùng tạm cái tấm vải này che mắt mình đi, khi Vô Song mở mắt ra vẫn có thể nhìn được xuyên qua tấm vải trắng mỏng này nhưng cũng tương đối bất tiện, lúc này Vô Song thật sự hoài niệm cặp kính mắt ở thời hậu thế, tiện lợi hơn nhiều lại càng không ảnh hưởng đến tính thẩm mỹ.
Vô Song hướng về phía Dương Quá, nàng đương nhiên nhận ra Dương Quá nhưng mà vẫn sẽ phải diễn nốt cái vai diễn này.
"Ngươi nhận thức ta? ".
Giọng nói lạnh lẽo vô cùng không mang theo chút tình cảm nào nhưng mà Dương Quá nào xa lạ gì, năm đó giọng nói của Vô Song cũng là lạnh như vậy.
Dương Quá nhìn Vô Song, trên mặt mang theo vẻ kích động, dù sao từ lâu Dương Quá đã muốn gặp lại Vô Song, tiếc là không được như nguyện.
"Ta ta... ta chính là đứa trẻ 8 năm trước tỷ tỷ cứu ".
Dương Quá cũng không biết xưng hô Vô Song như thế nào, ngoại trừ khuôn mặt ra thì đến tận bây giờ Dương Quá còn chưa biết tên gọi Vô Song.
Vô Song nhìn Dương Quá, vẻ mặt làm như hồ nghi, làm như có điều suy nghĩ sau đó nói.
"8 năm trước?, khoảng thời gian này ta cũng không ra tay cứu ai ".
Dương Quá nghe vậy liền hoảng lên, vội nói.
"Cũng không phải là tỷ tỷ cứu ta... là tỷ tỷ vì ta đánh mặt Quách Phù ".
Nhắc đến Quách Phù, giọng nói Dương Quá mang theo tức giận đồng thời Vô Song cũng có cảm giác "ngờ ngợ", Vô Song sau đó lại hỏi Dương Quá.
"Quách Phù?, là đại tiểu thư Quách gia thành Tương Dương? ".
Dương Quá lập tức gật đầu mà nói.
"Đúng, đúng là nàng ta ".
Lần này Vô Song lại làm bộ ngẫm nghĩ một chút, sau đó nhìn thật kỹ Dương Quá rồi mới nói.
"Ngươi là đứa bé bị đuổi đánh khi đó? ".
Dương Quá lập tức gật đầu thật mạnh, nghĩ đến việc Vô Song nhận ra mình, Dương Quá tất nhiên vui vẻ, bao nhiêu u sầu trong lòng cứ như thế tạm thời tan biến.
"Tỷ tỷ, ta gọi Dương Quá, tỷ tỷ gọi là gì? ".
Vô Song nhìn Dương Quá, bản thân cũng cảm thấy không tiện xưng hô, vì vậy nói.
"Ta họ Cơ, ngươi xưng hô thế nào cũng được ".
Dương Quá nghe vậy ngẩn người, Dương Quá sao quên được cái đêm trước khi rời khỏi Đào Hoa Đảo, khi đó Vô Song chính miệng nói với Dương Quá rằng bằng hữu của mình họ Cơ.
Dương Quá đột nhiên nhớ ra Vô Song ca ca rất trẻ tuổi, Cơ tỷ tỷ không phải cũng rất trẻ sao?, ánh mắt càng ngày càng sáng lên.
"Cơ tỷ tỷ, người là sư phụ của ta sao? ".
Dương Quá hỏi xong mới cảm thấy không đúng, dù sao câu hỏi này quá đột ngột, vừa mới gặp đã kêu người ta là sư phụ đã thế hai người còn không có giao tình gì, Dương Quá nói dứt lời đã vội đưa tay ra lên, hoa tay múa chân mà giải thích.
"Không phải, ý của ta không phải như vậy... chỉ là... chỉ là ".
Dương Quá vốn muốn nói ra Vô Song nhưng cũng cảm thấy không thích hợp, quả thật không rõ phải mở miệng giải thích kiểu gì, lúc này liền nghĩ tới nhẫn ngọc mà Vô Song đưa cho mình, trong nội tâm vốn vui vẻ lại trở nên rầu rĩ muốn chết.
Vô Song ở một bên thật ra cũng đang đợi Dương Quá lấy nhẫn ngọc ra, bản thân hoàn mỹ kết thúc kịch bản nhưng mà Dương Quá không đưa ra, chính nàng không hiểu phải khép cục thế nào, nhìn vẻ mặt của Dương Quá, Vô Song mới nói.
"Chắc là ngươi hiểu nhầm, ta không thu đệ tử, đặc biệt là nam tử ".
Dương Quá nghe vậy vội cúi đầu, cũng không biết nói gì nhưng mà từ điểm này có thể thấy Dương Quá rất nghĩa khí, Dương Quá biết cái tên của Vô Song đại ca không thể loạn nói, trong điều kiện không thể tin tưởng, Dương Quá sẽ không nói ra tên của Vô Song đại ca ra trước mặt người khác, ngay cả vị Cơ tỷ tỷ mà tiểu Dương Quá ngày nhớ đêm mong cũng vậy.
Dương Quá nghe thấy Vô Song nói, một mặt thất vọng ngước nhìn dung mạo của nàng, rốt cuộc chỉ có thể thở dài mà nói.
"Xin lỗi Cơ tỷ tỷ, là Dương Quá nhầm người ".
Dương Quá nói xong đột nhiên cũng không biết nói gì nữa, Dương Quá trong nguyên tác gần như là tình thánh vậy, reo tình vô số nhưng mà nói thế cũng oan cho Dương Quá, bản thân Dương Quá thực sự chưa từng cố theo đuổi ai, Dương Quá lớn lên đã chẳng có người dạy dỗ, từ nhỏ là trẻ mồ côi, đến khi ở với vợ chồng Quách gia cũng chỉ là học chữ hoặc cùng lắm nghe những câu như "nam tử Hán đại trượng phu phải biết đền nợ nước"... sau này ở Toàn Chân Giáo đương nhiên không học được gì, khi ở Cổ Mộ bên cạnh Long nữ, Dương Quá càng không được dạy bảo những vấn đề liên quan tới "thường thức".
Dương Quá mang theo một loại mị lực vô hạn khiến cho Dương Quá gần như "vô tâm trồng liễu – liễu lại xanh" vậy, về bản chất Dương Quá đối với tình cảm nam nữ biết cũng không nhiều, hiểu cũng chẳng rõ, đặc biệt là trong lúc này, đối mặt với tỷ tỷ trong mộng thì Dương Quá căn bản chẳng rõ phải mở miệng ra sao.
Vô Song nhìn vẻ mặt Dương Quá, trong nội tâm có chút buồn cười, nhưng mà cũng bắt đầu điều hướng câu chuyện, kịch bản thứ nhất không hiểu vì sao không dùng được, vậy phải dùng kịch bản thứ hai.
"Bỏ qua đi, ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ là lúc nãy ngươi nói gì về võ công Toàn Chân Giáo? ".
Dương Quá nghe Vô Song hỏi lại tưởng Vô Song giận mình vì nói xấu võ công Toàn Chân Giáo, trong lòng giật thót một cái, vội nói.
"Đệ... đệ cũng không cố ý nói xấu Toàn Chân Giáo ... đệ chỉ là bực tức mà nói ra mà thôi, đệ chỉ... căm ghét Triệu Chi Kính cùng Lộc Thanh Đốc... ngoài ra cũng không có ý khi nhục Toàn Chân Giáo ".
Lần này Dương Quá rốt cuộc phối hợp với Vô Song, Vô Song thuận thế mà nói.
"Ta đâu nói ngươi sai, võ công Toàn Chân từ lâu không được nhưng tổ sư Toàn Chân Giáo là một đại nhân vật, võ công Toàn Chân Giáo vốn không phải ngươi có tư cách coi thường ".
Dừng lại một hơi, Vô Song lại nói.
"Về phần Triệu Chi Kính cùng Lộc Thanh Đốc?, căn bản chưa nghe tên, bọn họ làm gì ngươi?"
Vô Song mở miệng hỏi, Dương Quá liền nhớ lại một tháng qua phỉa chịu khổ nơi Toàn Chân Giáo, kêu trời không thấu, nói đất không nghe, nay lại có người quan tâm đến mình trong lòng bất giác cảm động vô cùng, đương nhiên "Cơ tỷ tỷ" hỏi, Dương Quá không thể không mang việc Triệu Chi Kính cùng Lộc Thanh Đốc ra kể.
Một bên nghe Dương Quá kể lại sự việc một tháng qua trên Toàn Chân Giáo, một bên Vô Song như có điều suy nghĩ, nàng cảm thấy tạm thời để Dương Quá ở lại Toàn Chân Giáo thật ra cũng không tệ lắm, tại Cổ Mộ lúc này trừ Tôn bà bà ra thì còn có Vô Song cùng Tiểu Long Nữ, cũng không phải chỉ có hai người Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá như trong nguyên tác.
Vô Song đương nhiên có năng lực thu cả Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ làm đệ tử nhưng mà hiện tại nàng đang toàn tâm toàn ý dạy dỗ Long nhi, cũng không có thời gian phân tâm cho Dương Quá, ít nhất khi Vô Song dạy dỗ Tiểu Long Nữ thì Vô Song sẽ toàn lực mà làm, cũng sẽ không phân tâm ra dạy dỗ Dương Quá, như vậy trong mắt Dương Quá sẽ có cảm giác trọng bên này nặng bên kia.
Nếu Dương Quá không đưa nhẫn ngọc kia ra trái lại cũng không phải tin tức xấu, ít nhất không cần Vô Song lập tức thu Dương Quá làm đệ tử, nàng một bên nghe Dương Quá nói về ngày tháng trên Toàn Chân Giáo, một bên cũng làm ra quyết định, Vô Song sẽ chia quỹ thời gian trong ngày ra, ban ngày lo cho Tiểu Long Nữ, về phần Dương Quá tất nhiên sẽ theo ban đêm mà tiến vào Toàn Chân Giáo, như vậy ít nhất trong mắt Dương Quá sẽ không cảm thấy mình thiệt thòi.
Dương Quá là một đứa trẻ có chuyện xưa, có một tâm hồn không yên bình, đối với một đứa trẻ như Dương Quá bất kể thế nào Vô Song phải cẩn thận đối đãi, cẩn thận suy nghĩ.
Vô Song cũng đâu phải chưa trải qua cảm giác của Dương Quá đây?, ít nhất bản thể của Vô Song kiếp trước cũng là cô nhi, lớn lên trong chùa, trong một ngôi chùa cũng có rất nhiều cô nhi như mình.
Những đứa trẻ không cha không mẹ trong lòng luôn có mặc cảm, luôn có tự ti sau đó hai loại cảm xúc này sẽ biến hóa thành nhiều loại cảm xúc khác, có tị nạnh, có căm ghét thế giới, có chán nản, có nhu nhược, có táo bạo.... rất rất nhiều loại cảm giác khác nhau sẽ sinh ra.
Vô Song lúc này đột nhiên cảm thấy mình muốn thu nhận Dương Quá làm đệ tử thật ra có chút nhanh, thay vào đó không bằng tiếp tục diễn vai diễn này, trở thành một điểm tựa cho Dương Quá, cho Dương Quá tin tưởng, cho Dương Quá chậm rãi thích ứng, chậm rãi dựa vào mình, sau đó thu Dương Quá làm đệ tử cũng không muộn.
.........
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.