Khác với Vô Song bản thân Trương sư không biết Hoàng Đồ là gì nhưng ông rõ ràng có nghe nói.
Trong quá khứ dưới cơ duyên xảo hợp Trương Sư tìm được một bản cổ văn, một bản cổ văn từ thời đại xa xưa vô cùng.
Trương sư không biết chính xác bản cổ văn thuộc về thời đại nào, để xác minh những dòng trong cổ văn thì Trương sư gần như đi khắp đất Nam Lĩnh, phải mất 10 năm ông mới có thể xác định được đây là bút tích của người nào, thuộc thời đại nào.
Lịch sử Nam Lĩnh tại thế giới này có hai người từng "suýt" thống nhất được tộc Bách Việt về một mối, gần nhất là Lam Sơn Lê Tổ nhưng mà trước vị Lam Sơn Lê Tổ kia, ngược dòng thời đại thì phải nói đến một chữ Đinh, Nam Lĩnh – Đinh Gia.
Họ Đinh ở Nam Lĩnh hiện tại không còn là đại tộc thậm chí bị chia làm rất nhiều chi khác nhau nhưng mà khắp Nam Lĩnh khi nhắc đến một chữ "Đinh" thì vẫn phải mang theo kính ý.
Nếu coi Lam Sơn Tổ từng có cơ hội thống nhất Nam Lĩnh thì họ Đinh có một người còn làm tốt hơn, một người được hậu thế xưng là Tiên Hoàng.
Lịch sử quá mức xa xôi khó có thể kiểm chứng, Trương sư không biết vì sao Đinh Tiên Hoàng thất bại nhưng Tiên Hoàng thực sự cũng chưa thống nhất được Nam Lĩnh, Tiên Hoàng còn thiếu một chút, cái thứ mà Tiên Hoàng thiếu chính là Hoàng Đồ.
Trong bản cổ thư kia Tiên Hoàng đề cập tới Hoàng Đồ, nếu là người khác viết có lẽ Trương sư không tin nhưng mà bút tích do chính thân Tiên Hoàng năm xưa viết xuống thì Trương sư lại không thể không tin.
Tiên Hoàng đề cập rất hư vô mờ mịt bởi vì cái gọi là Hoàng Đồ này ngay cả Tiên Hoàng cũng chẳng thể nắm được, Tiên Hoàng chỉ biết Hoàng Đồ liên quan tới khí lượng, là khí lượng của bậc đế vương.
Muốn làm hoàng đế không phải là dễ nhất là khai quốc hoàng đế.
Khai quốc hoàng đế ai không phải nhân vật tuyệt đỉnh, trời sinh đã đứng trên trăm vạn người tuy nhiên nếu chỉ là tuyệt đỉnh thì chưa đủ, còn phải có thế, phải có khí lượng của bậc đế vương.
Khí lượng của bậc đế vương được hiểu đơn giản nhất dưới dạng long mạch, muốn ngồi vào ngôi cửu ngũ chí tôn nhất định phải tạo được long mạch, long mạch vốn dựa vào địa thế sông núi mà thành hình bất quá long mạch vốn không nghe người khác, long mạch của một quốc gia chỉ nghe lệnh hoàng đế, vì hoàng đế mà đánh ra căn cơ của cả một vương triều sau này.
Long mạch đủ lớn thì vương triều đủ mạnh nhưng long mạch càng lớn càng kiên cố thì càng cần cái khí lượng của bậc đế vương, chỉ có khí lượng đủ lớn mới nuốt nổi long mạch, mới có thể khiến long mạch chịu phục.
Làm sao để có khí lượng đủ lớn?, đáp án là Hoàng Đồ.
Tiên Hoàng năm xưa rõ ràng có thể thống nhất Nam Lĩnh nhưng mà Nam Lĩnh quá lớn, địa thế Nam Lĩnh quá khủng bố đến mức Tiên Hoàng rốt cuộc vẫn phải thu tay, lực bất tòng tâm.
Không phải tài năng của Tiên Hoàng không đủ mà là khí lượng của ông không đủ che đi cả Nam Lĩnh, chẳng đủ để khiến toàn bộ long mạch Nam Lĩnh quy về một mối mà thành đại nghiệp.
Tại cái thời đại đó Tiên Hoàng đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc tìm ra đáp án là Hoàng Đồ, chỉ có đi chiến Hoàng Đồ mới có thể làm tăng khí giả, làm tôn lên cái khí lượng của bậc đế vương, chỉ có chiến thắng Hoàng Đồ mới có thể thôn phệ long mạch khiến nó cung kính nghe lệnh, khiến nó vì hoàng đế mà hiệu lực.
Nếu chỉ là một vùng đất nhỏ hơn thì Tiên Hoàng không cần Hoàng Đồ nhưng mà Nam Lĩnh quá lớn, lớn đến mức nó là một phần của thiên hạ này, công thống nhất Nam Lĩnh nào kém cạnh gì thống nhất Trung Nguyên, nếu muốn làm được vĩ nghiệp bực đó nhất định phải cần Hoàng Đồ.
Trương sư sao có thể không nhìn ra đệ tử Quang Bình của mình bất phàm hơn nữa Quang Bình có chí, cái chí của bậc đế vương, bản thân Trương sư muốn phụ tá Quang Bình lên ngôi nhưng mà trong nội tâm ông lại không nắm chắc.
Ông cho dù được người ta nói là bậc hiền giả nhưng tài năng có thể đến bao nhiêu?, có thể vượt qua những người thế hệ trước, những chiến tướng vào sinh ra tử cùng Lam Sơn Lê Tổ hay chăng?.
Trương sư có thể chẳng thua kém bất cứ một ai trong số những hiền giả – chiến tướng đi theo Lam Sơn Lê Tổ năm xưa nhưng vấn đề là ông chỉ có một mình.
Năm đó Lam Sơn Lê Tổ rốt cuộc vẫn thất bại trong việc thống nhất Nam Lĩnh vậy ông sao có thể nắm chắc đưa Quang Bình hoàn thành vĩ nghiệp?.
Trương sư dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vô Song, ông thực sự không rõ vì sao đối phương lại nói ra Hoàng Đồ, ông thậm chí biết mình hiện tại đang rơi vào bẫy của đối phương, đang tỏ ra mình cực kỳ quan tâm tới Hoàng Đồ từ đó sẽ rất bất lợi nhưng mà biết thế nào được?, Hoàng Đồ thực sự quá mức quan trọng, nếu không biết cái gì là Chiến Hoàng Đồ thì có lẽ Nguyễn Quang Bình một đời cũng chẳng thể thống nhất Nam Lĩnh.
"Ngươi hỏi họ Lê chẳng nhẽ là Lam Sơn Lê Tổ?, vì cái gì ngươi muốn biết chuyện này? ".
Lam Sơn Lê Tổ là cái gì thì Vô Song lần đầu mới nghe nhưng mà hắn chẳng khó đoán nhân vật này là ai, Vô Song thậm chí còn cảm thấy "thích" bốn chữ này, lúc này khóe miệng của hắn cong lên.
"Tiền bối, người cứ coi đây là cuộc giao dịch đi, vãn bối muốn biết việc Lam Sơn Lê Tổ năm xưa, đổi lại vãn bối liền nói cho tiền bối thế nào là Hoàng Đồ ".
Vô Song thật ra chỉ dùng Hoàng Đồ do thám Trương sư mà thôi, hắn thực sự không rõ Trương sư liệu có biết Hoàng Đồ là cái gì không, rất may mắn Trương sư không biết.
Đáp án này thật ra rất dễ đoán, Vô Song không phải một chút lịch sử của Nam Lĩnh cũng không hiểu, hắn biết Nam Lĩnh từng xuất hiện Đinh Tiên Hoàng, Nam Lĩnh từng xuất hiện Lê Thái Tổ.
Trong sử Việt bất kể Đinh Tiên Hoàng hay Lê Thái Tổ đều thống nhất đất Việt trở thành hoàng đế nhưng tại thế giới này thì không, lý do hai người không thể làm được chỉ sợ chính vì đất Nam Lĩnh rộng hơn xa đât Việt.
Nếu trước khi từ thế giới Phật Sơn trở về có lẽ Vô Song còn không rõ Nam Lĩnh thiếu cá gì thì sau khi trở về hắn không thể không rõ, Nam Lĩnh thiếu Hoàng Đồ, thiếu một người đi chiến Hoàng Đồ.
Vô Song đi theo Thiết Mộc Chân 2 năm, Vô Song rõ ràng nhất Thiết Mộc Chân chiến Hoàng Đồ như thế nào, làm cách nào thống nhất cả đại thảo nguyên, 2 năm đi theo Thiết Mộc Chân, hắn dạy Thiết Mộc Chân rất nhiều nhưng mà cũng học lại được không ít.
Vô Song không phải là người có khả năng làm vua, hắn càng không nguyện làm vua làm chúa, đến chính Vô Song còn có một giai đoạn cực kỳ mơ hồ.
Nếu hắn tiếp quản Thiên Long Giáo, đi lại con đường của Thiên Vương thì hắn sẽ làm gì?, bảo hắn gây dựng Thiên Long Giáo thành siêu cấp đại phái trên giang hồ thì hắn làm được nhưng bảo hắn thống nhất Tây Vực, trở thành thiên cổ nhất đế của Tây Vực... Vô Song thực sự rất mơ hồ.
Đến thời điểm hiện tại, Vô Song lập ra Thăng Long Hội, hắn có tự tin thoát ra khỏi cái Thiên Long Giáo, thoát ra khỏi cái bóng của Thiên Vương, một trong những nguyên nhân chính làm Vô Song lập ra Thăng Long Hội thật ra cũng là vì hắn mơ hồ, hắn không biết làm vua ra sao, làm vua thế nào, nhất thống Tây Vực kiểu gì, hắn không phải Thiên Vương.
Thời điểm này thì tốt rồi, ít nhất Vô Song đang nhìn thấy một bậc đế vương trước mặt, thấy một hoàng đế tương lai.
Quang Trung Hoàng Đế, bốn chữ như sấm bên tai.
Vô Song sẽ chẳng thể nguyện vọng mang Quang Trung Hoàng Đế đi thống nhất Tây Vực nhưng chí ít hắn muốn nhìn vào con đường hoàng đế đi từ đó tự tìm đường cho chính mình.
Ở một bên kia Trương sư quả thật trầm ngâm, Hoàng Đồ thực sự là thứ quá mức huyễn hoặc cũng quá mức hấp dẫn Trương sư.
Trương sư cũng thừa hiểu người trẻ tuổi trước mặt mình không tầm thường, muốn dùng võ lực ép hắn là điều rất khó hơn nữa về một mặt nào đó Vô Song còn có ơn với Dương, lấy oán báo ân Trương sư cũng chẳng làm được, rốt cuộc Trương sư mở miệng nói.
"Lam Sơn Lê Tổ là một người lão phu cực kỳ thần tượng chỉ hận sinh không gặp thời, không thể theo Lê Tổ đánh đông dẹp bắc, trinh chiến bát phương ".
"Lam Sơn Lê Tổ, bốn chữ này đã đặt nặng lên Nam Lĩnh vài trăm năm qua, khi nhắc đến đất Lam Sơn không ai không kính phục tuy nhiên Lam Sơn Lê Tổ quả thật không phải là chủ nhân của Nam Lĩnh, chí ít.. ông không thể tự lập hoàng đế cai trị Nam Lĩnh ".
"Năm xưa đi theo Lê Tổ có thể nói là toàn bộ tinh hoa của Nam Lĩnh, toàn bộ những nhân vật kiệt xuất nhất của Nam Lĩnh tuy nhiên quân đội của Lê Tổ lại không phải đến từ Lam Sơn, một lượng quân đội lớn của Lê Tổ đến từ các đại tộc của Nam Lĩnh ".
"Thời điểm đó có một đại gia tộc bỏ công sức rất lớn hơn nữa gia tộc này cũng có thể nói là cự đầu của Nam Lĩnh, bọn họ là Nam Lĩnh – Trần Gia ".
"Năm xưa Lê Tổ muốn nhất thống Nam Lĩnh chính là chịu Trần gia phản đối, mượn lá cờ của Trần gia mà rất nhiều đại tộc của Nam Lĩnh cũng phản đối ".
"Người Nam Lĩnh không chịu cúi đầu, nếu có ngoại địch bọn họ có thể gộp sức với nhau nhưng chỉ cần ngoại địch vừa đi căn bản không ai phục ai, càng không ai chịu thần phục ai ".
"Công tích của Trần gia trong trận chiến đó rất lớn, lớn đến mức Lê Tổ cũng không biết làm sao, sau đó một mặt là Lam Sơn Đại Kỳ một mặt là liên hợp các đại tộc mà Trần gia đứng đầu suýt nữa đẩy Nam Lĩnh vào cảnh binh đao máu lửa ".
"Nam Lĩnh khi đó đã không chịu được chiến loạn, 10 năm đại chiến với nhà Minh đã làm bao nhiêu máu xương của con dân Nam Lĩnh đổ xuống, thời khắc đó cả hai bên đều biết chỉ cần đại chiến nổ ra thì Nam Lĩnh tuyệt đối không chịu được rốt cuộc... Lê Tổ không nói đến việc nhất thống Nam Lĩnh nữa, kế hoạch này tạm thời thất bại ".
"Nếu Lê Tổ có thời gian thì người nhất định có thể thống nhất Nam Lĩnh hoặc chí ít lão nghĩ như thế nhưng mà thời gian không đợi ai cả, Lê tổ rốt cuộc vẫn qua đòi, vẫn không thể chờ đến lúc hoàn thành đại nghiệp".
"Lê tổ qua đời liền tới Lam Sơn nội đấu, sau cuộc nội đấu Lam Sơn cũng chẳng còn là Lam Sơn, Trần gia thì vẫn sừng sững ở đó, đại kỳ hiên ngang đất Nam Lĩnh, việc thống nhất Nam Lĩnh lại càng không thể hoàn thành ".
"Năm tháng qua đi, hiện tại Lam Sơn không còn phong quang của Lam Sơn còn Trần gia vẫn là đại tộc lớn nhất Nam Lĩnh... ".
"Lão đã tiếp xúc với người Trần gia nhiều lần, thật ra không phải Trần gia không muốn thống nhất Nam Lĩnh nhưng mà hoàng đế... hoàng đế nhất định phải xuất từ Trần gia ".
Trương sư cũng không biết ông vừa ném vào đầu Vô Song một quả bom bạo tạc.
Quang Trung Hoàng Đế thì cũng thôi đi, niên đại này dĩ nhiên còn có Nam Lĩnh Trần Gia?.
Vô Song không rõ Nam Lĩnh Trần Gia có phải họ Trần mà hắn biết không nhưng mà nếu đúng thì... mọi việc rất rất khó giải quyết.
Hào Khí Đông A há lại chịu dưới người?, Lam Sơn Lê Tổ không thống nhất được Nam Lĩnh chỉ sợ là điều... dễ hiểu.