Vô Song tay nắm Hắc Long Kiếm, sau đó nhẹ thở ra một hơi.
Bên ngoài hắn lạnh lùng như thế nào bình tĩnh như thế nào ai cũng thấy, bên trong hắn đang cảm thấy áp lực nặng nề thế nào, không ai biết.
Vô Song quay trở lại chiến trường, hắn có thể nhìn thấy những người đồng đội của mình, không có ai... chết. Đây là điều mỹ mãn nhất với Vô Song.
Ở chiến trường lúc này, Hùng Bì cùng Hùng Đảm đều bị thương, Hùng Bì bụng bị xuyên thủng còn Hùng Đảm toàn bộ cánh tay trái của hắn cũng bị phế đi tuy nhiên vẫn là chưa chết.
Đường Vô Lệ cũng bị thương rất nặng, khí tức của hắn đã suy yếu vô cùng nhưng vẫn có thể kết hợp với hai người Phi Lưu và Mộ Dung Ảnh tiếp tục cầm chân Thiên Tướng.
Vô Song hắn phải chọn, hoặc là Thiên Tướng hoặc là Cự Môn.
Hồ Phỉ đã mất khả năng chiến đấu, Vô Song đáng nhẽ muốn... chiến đấu với Cự Môn, nhất định phải dùng toàn lực cố đánh bại kẻ này sau đó mới xử lý Thiên Tướng bởi dù sao bên Đường Vô Lệ vẫn còn chiến đấu tiếp được còn Hồ Phỉ đã là an nguy sớm tối.
Chỉ vì ánh mắt kiên định của Hồ Phỉ nhìn Vô Song mới làm Vô Song thay đổi suy nghĩ, Hồ Phỉ muốn Vô Song tin tưởng hắn hoặc ít nhất cũng là như thế.
Bọn họ là đồng đội của nhau liền phải biết tin tưởng vào nhau, vậy mới là một cái đội ngũ.
Hồ Phỉ cũng biết tình trạng của đội ngũ hiện giờ, bằng vào đội ngũ này căn bản đánh không lại Cự Môn cùng Thiên Tướng, cho dù đánh lại cũng sẽ có rất nhiều người ngã xuống, cái đội ngũ bọn họ cần là điều thần kỳ.
Hồ Phỉ biết hắn không phải là điều thần kỳ mà đội ngũ này cần.
Vô Song có thể coi là điều thần kỳ nhưng hắn không đủ, Hồ Phỉ có thể nhìn ra Vô Song khuôn mặt mệt mỏi cỡ nào.
Vì Vô Song quay lưng lại với Cự Môn, Cự Môn nhìn không thấy còn Hồ Phỉ, hắn tất nhiên nhìn thấy.
Lấy thực lực nhất lưu cao thủ, chém giết hai cái tông sư cảnh hơn nữa lại còn là tông sư cao thủ cực kỳ lợi hại, việc này Hồ Phỉ làm không nổi nhưng Vô Song làm nổi, chỉ riêng điểm này đã đủ để Hồ Phỉ phục.
Hồ Phỉ từ trước đến nay luôn muốn đấu với Vô Song bởi Vô Song là người duy nhất hắn nhìn không thấu tuy nhiên hiện nay Hồ Phỉ rốt cuộc phải thừa nhận, hắn không bằng Vô Song.
Tuy nhiên Vô Song vẫn là con người, sức người có hạn.
Bắt Vô Song một mình gánh toàn bộ trọng trách là điều không tưởng, muốn một mình Vô Song giết chết cả bốn tông sư cao thủ của Thiên Ý Thành?, cái này khác gì bảo Vô Song đi chết.
Nếu nói về điều thần kỳ khác... có lẽ chỉ có Cổ Đại Ngưu.
Trong cuộc chiến với Đường Vô Lệ, người không được ai nhìn đến, người không được ai quan tâm lại có thể trở thành đệ nhất công thần, ở đây nếu cần một người có thể vượt cảnh giới mà chiến chỉ có Cổ Đại Ngưu.
Giây phút Vô Song rời đi ngăn cản Thiên Lương, Hồ Phỉ không rõ Đường Vô Lệ nghĩ thế nào nhưng Hồ Phỉ tin chắc Vô Song sẽ thành công, Hồ Phỉ tin chắc Vô Song sẽ đánh bại Thiên Lương rồi quay về.
Giây phút đó Hồ Phỉ cũng nghĩ ngay đến Cổ Đại Ngưu.
Hồ Phỉ đặt tất cả niềm tin vào Cổ Đại Ngưu lần này, hắn sẽ vì Cổ Đại Ngưu tước bỏ lớp lá chắn không thể công phá kia, hắn vì Cổ Đại Ngưu trải đường.
Cổ Đại Ngưu có thể dùng lại một quyền ngày hôm đó không, Hồ Phỉ không biết. Hồ Phỉ chỉ biết đánh cuộc, đánh cuộc vào người đồng đội kia của mình mà thôi. Cuộc đời đôi khi cần thứ gọi là niềm tin, Hồ Phỉ không biết kết quả thế nào chỉ là hắn không hổi, liền đủ.
Vô Song quay về sớm như vậy là tốt, nhưng Hồ Phỉ vẫn không thay đổi niềm tin của mình, hắn vẫn tin tưởng vào Cổ Đại Ngưu.
Sự kiên định trong ánh mắt Hồ Phỉ rốt cuộc đã đả động Vô Song.
Vô Song cũng không biết, ngày hôm nay là một trong những ngày quan trọng nhất của cuộc đời hắn, mãi về sau này đối với quyết định của chính mình, Vô Song vẫn cảm thấy may mắn không thôi.
.......
Hắc Long Kiếm rút ra, gió nhẹ thổi tung bay mái tóc ngắn màu trắng.
Vô Song không nói chỉ là thầm cắn răng, hắn chỉ cần Cổ Đại Ngưu giữ chân được Cự Môn 5 phút, sau đó hắn nhất định quay về trợ giúp Cổ Đại Ngưu.
Vì vậy ánh mắt của Vô Song càng ngày càng quyết tâm, sát ý khóa chặt Thiên Tướng.
Vô Song bước đến, mùi máu huyết rất nồng, ánh mắt hắn vẫn mang theo màu đỏ đáng sợ kia.
Vô Song đi qua Đường Vô Lệ, sau đó nhẹ gật đầu.
Một cái gật đầu nói lên rất nhiều điều, ít nhất cái gật đầu này của Vô Song khiến Đường Vô Lệ cười nhẹ, cả người ngã ngồi xuống dưới mặt đất, miệng hắn trào ra một ngụm máu tươi nhưng khuôn mặt thủy chung vẫn là cười.
Mộ Dung Ảnh cùng Phi Lưu khi nhìn thấy Vô Song tiến đến cũng nhẹ gật đầu, hai người thậm chí có lòng tin cuồng liệt vào Vô Song, trực tiếp lùi lại phía sau.
Hai người đã nhìn thấy vô số chiến tích của Vô Song tại Vương Bản Sơn này, danh vọng của Vô Song đối với hai người lúc này đã lớn đến tình trạng nào chính Vô Song cũng không tưởng tượng nổi.
“Nghỉ ngơi đi, chăm sóc ba tên kia một chút, việc còn lại để ta”.
Vô Song dứt lời tiếp tục bước qua hai người, đối diện cùng Thiên Tướng.
Thiên Tướng từ khi Vô Song hiện thân cũng đã không động, trường thương của hắn sớm đã nhiễm máu, từng giọt máu huyết chảy xuống trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lùng cực độ.
Hắn nhìn thẳng vào Vô Song.
“Thiên Lương... hắn sao rồi?”.
Thiên Tướng hỏi câu này là vì hắn còn đặt chút hy vọng, chút hy vọng vào Thiên Lương.
Vô Song rời đi không mang theo kiếm, Vô Song quay về với một thanh kiếm mà hàn quang của nó thậm chí làm Thiên Tướng có chút lạnh sống lưng, đủ để nói lên rất nhiều việc.
Vô Song có thể ‘dễ dàng’ giết Thiên Phủ sao không thể giết Thiên Lương?.
Đối với câu hỏi kia, Vô Song khẽ nhếch miệng.
“Chết”.
Câu trả lời rất đơn giản, cũng rất thật.
Với câu trả lời này của Vô Song, Thiên Tướng nhẹ nhắm mắt lại rồi rất nhanh mở mắt ra, tay nắm chặt trường thương, mũi nhọn chỉ về phía Vô Song.
“Ta ở Thiên Ý Thành 5 năm, cũng thành công thu được một bộ võ kỹ kỳ danh Phi Bộc Liên Hoa Thương”.
Tại sao Thiên Tướng nói ra võ kỹ của mình? Vô Song không rõ.
Hắn chỉ rõ Thiên Tướng lúc này khí thế toàn thân thay đổi, nhân thương hợp nhất, sát khí nhắm thẳng vào cổ họng Vô Song.
Vô Song nắm chặt Hắc Long Kiếm, lưỡi kiếm nhè nhẹ phản chiếu ánh trăng càng thêm sáng loáng.
Sau đó mặc kệ thế nào, Vô Song cũng động, hắn không có thời gian.
..........
Ở chiến trường này, sẽ không ai tin tưởng Cổ Đại Ngưu có thể chiến thắng Cự Môn.
Cự Môn quá mạnh còn Cổ Đại Ngưu quá yếu, cho dù là Hồ Phỉ người kiên định nhất cũng cảm thấy mình quá điên cuồng.
Tất nhiên Hồ Phỉ đã đưa ra quyết định, hắn liền không hối.
Đao đã chém ra nào có đạo lý thu lại?, nam nhân việc muốn làm liền làm, suy nghĩ nhiều làm gì?, đây là cách sống của Hồ Phỉ, cách làm người của Hồ Phỉ.
Có thể đúng, cũng có thể sai, ai quan tâm?.
Có gan làm thì có gan chịu, đơn giản thế thôi.
Cổ Đại Ngưu về mặt thân hình tương đương Cự Môn, tuy nhiên thật ra nếu chỉ xét về cơ thể bản thân Cổ Đại Ngưu lợi hơn nhiều, vì Cổ Đại Ngưu sải tay dài kinh người, hắn là một dị nhân.
Tất nhiên không ai xét thể hình, bởi Cự Môn cùng Cổ Đại Ngưu chênh lệch quá xa, cho dù Cự Môn bị phế đi một tay thì khoảng cách giữa hai bên vẫn là quá lớn.
Cổ Đại Ngưu không biết chiến đấu vì vậy hắn chỉ lao đến, nghiến răng nghiến lợi mà tấn công.
Lời Hồ Phỉ nói, Cổ Đại Ngưu chưa chắc đã nghe nhưng lời Vô Song nói lại là việc khác.
Cổ Đại Ngưu rất sợ Vô Song nhưng hắn cũng rất... thích Vô Song.
Thích ở đây không phải là tình cảm nam nữ, thích đơn giản chỉ là thích.
Ai cũng ghét bỏ hắn, ai cũng mắng chửi hắn là ngu đần, ai cũng coi thường hắn, chỉ có Vô Song là không.
Ai cũng muốn lấy hắc lệnh của hắn chỉ có Vô Song còn tặng hắn hắc lệnh.
Hắn rất lạnh, đêm xuống hắn rất lạnh, Vô Song cho hắn một tấm chăn.
Hắn rất đói, cũng là Vô Song nấu cho hắn ăn, hương vị kia làm hắn nhớ đến quê nhà.
Đây là tình người ấm lạnh.
Cổ Đại Ngưu thích học võ, cũng là Vô Song dạy hắn cho dù chỉ là biến thể của trung bình tấn.
Hắn rất ngốc nhưng kẻ ngốc liền chân thật nhất.
Ai cũng có thể bắt nạt hắn, đánh hắn, chửi bới hắn, hắn quen rồi.
Chỉ có Vô Song, động viên hắn.
Nếu Cự Môn là ngọn núi cao không thể vượt qua thì với Cổ Đại Ngưu bản thân Vô Song là ánh trăng giữa trời.
Núi cao bao nhiêu cũng là thua dưới ánh trăng kia.
Cổ Đại Ngưu hắn cho dù rất ngốc nhưng cũng biết một việc, người ở trên đỉnh núi liền cao hơn núi.
Về phần người đứng trên trăng thì Cổ Đại Ngưu còn chưa nhìn thấy, nghe cũng chưa nghe.
Vì vậy hắn lựa chọn tin tưởng ánh trăng cao ngạo kia.
Bước thật dài, chân trụ dậm xuống, cả người trùng lại, một tay thu về, một tay đấm ra.
Đây là trung bình tấn biến thể của Vô Song dạy Cổ Đại Ngưu.
Ban đầu Cự Môn nhìn Cổ Đại Ngưu cực kỳ coi thường, đối với Cổ Đại Ngưu tấn công mình bản thân Cự Môn còn coi đây là sỉ nhục.
Bộ pháp của Cổ Đại Ngưu... rất vớ vẩn.
Vớ vẩn đến mức Cự Môn còn không muốn tránh né, hắn đơn giản chỉ nắm tay thành quyền, dùng thuần nội lực chuẩn bị đấm ra một đấm tuy nhiên ngay lúc này Cự Môn biết được Cổ Đại Ngưu rốt cuộc đáng sợ ra sao.
Vì sải tay của Cổ Đại Ngưu rất dài dẫn tới khi cận chiến hắn có lợi thế đánh xa hơn đối thủ.
Một quyền của Cổ Đại Ngưu đấm ra cực nhanh, cực chuẩn xác mà cũng cực mạnh.
Trước khi Cự Môn kịp đón đỡ, hắn đã dính một quyền thẳng vào ngực.
Khuôn mặt Cự Môn lập tức trở nên vặn vẹo, một quyền kia đánh trực tiếp vào ngực hắn, lại thêm không có bất cứ phòng ngự nào, Cự Môn liền liên tục lùi lại 5 bước, sau đó ngã ngồi xuống đất.
Ngực hắn đau đớn vô cùng, cái cảm giác này Cự Môn không lạ gì, xương ngực của hắn đã xuất hiện vết nứt.
Tất nhiên Cự Môn không phải là Đường Ngạo, Đường Ngạo dính một đấm này liền bước một chân lên với ông bà tổ tiên còn Cự Môn thì khác.
Nứt xương ngực thật ra chỉ có thể coi là vết thương ngoài da với Tông Sư cao thủ mà thôi, thân thể của Cự Môn vốn quá biến thái.
Cự Môn đứng thẳng lên, lần này hắn rốt cuộc đã không coi thường Cổ Đại Ngưu nữa, lực quyền của Cổ Đại Ngưu thậm chí không thua kém gì Cự Môn hắn.
Đồng thời Cự Môn cũng cảm giác được đội ngũ của Vô Song rất sai, cực kỳ sai.
Đội ngũ gì lắm quái vật như vậy?.
Lúc trước trong đống thông tin mà Thôi Trình Tú nói ra làm khỉ gì nhắc đến Vô Song, làm khỉ gì nhắc đến Cổ Đại Ngưu?.
Phong Nhất Trận, Đường Vô Lệ cùng Hồ Phỉ vốn được nhắc đến rất nhiều thậm chí đám người bọn họ đã chia nhau nhận nhiệm vụ tiêu diệt ba người này bất quá thực tế căn bản không ai ngờ nổi.
Phong Nhất Trận quá yếu, yếu như phế vật vậy, một đòn cũng chịu không được.
Đường Vô Lệ không có Khổng Tước Vỹ liền giống đại bàng bị bẻ cánh vậy cũng chẳng đáng lo.
Hồ Phỉ còn có chút sức khiêu chiến nhưng chỉ là khiêu chiến mà thôi.
Cự Môn vốn cảm thấy nhiệm vụ này cực kỳ dễ dàng nhưng hắn cùng đồng đội tuyệt không ngờ lại chui từ đâu ra một cái Vô Song.
Chính vì không ngờ mà Thiên Phủ mới chết thảm như vậy, thậm chí Thiên Lương cũng có khả năng đã chết.
Một cái Vô Song đã làm Cự Môn đau đầu giờ lại thêm Cổ Đại Ngưu không biết từ góc nào chui ra, hắn thật sự hoài nghi năm nay Vương Bản Sơn tuyển người kiểu con khỉ gì?, hắn mà biết đứa nào phụ trách ghi lại thông tin thí sinh hắn tuyệt đối sẽ đập cho kẻ đó một trận.
Thông tin ghi lại quá mức hố người.
Tất nhiên thân là sát thủ, tố chất của Cự Môn rất cao, âm thầm đề tỉnh bản thân đồng thời quyết tâm không coi thường bất cứ ai của cái đội ngũ này nữa, hắn liền cẩn thận đối đãi cùng Cổ Đại Ngưu.
Cổ Đại Ngưu có thể đánh ngã Cự Môn trong lòng liền ngập tràn vui vẻ, lại càng thêm tin tưởng chính mình vì vậy vẫn dựa theo ‘võ công’ mà Vô Song dạy tiếp tục tiến lên.
Lần này lại một lần nữa Cự Môn bất ngờ...
Đầu tiên Cự Môn còn tưởng Cổ Đại Ngưu là siêu cấp quái vật thích giả heo ăn thịt hổ như Vô Song bất quá khi mà hắn cẩn thận phòng ngự thì... hắn cảm thấy muốn chửi ầm lên.
Lý do vì sao?, Cổ Đại Ngưu rõ ràng quá yếu, ngoài lực cánh tay kinh người kia ra căn bản không có cái gì cả, Cự Môn chỉ cần vận dụng hộ thân cương khí hắn liền thoải mái đón đỡ nắm đấm kia, thật sự không có chút sức khiêu chiến nào.
Cự Môn cho dù đã quyết tâm sẽ không coi thường Cổ Đại Ngưu hay bất cứ cái nhân vật nào trong đội ngũ của Vô Song nữa tuy nhiên hắn hiện tại không coi thường cũng là không được, thậm chí không hiện nổi chiến ý.
Chỉ thấy Cự Môn thân hình lóe lên, tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh gấp 10 lần Cổ Đại Ngưu.
Không nói thừa một câu nào, quyền phải nắm lại rồi tung một đấm, một quyền nện thẳng vào bụng Cổ Đại Ngưu sau đó hất văng cả người hắn lên trời.
Cổ Đại Ngưu lần đầu bị đánh đau như vậy, dính một quyền này Cổ Đại Ngưu không đứng dậy nổi, cả người khụy xuống miệng liên tục nôn thốc nôn thao, nước mắt nước mũi trào ra, hắn không thở nổi.
Đây là lần đầu tiên Cổ Đại Ngưu ở gần cái chết như vậy, bụng của hắn lõm lại, hai tay ôm lấy bụng thân hình liên tục rung lên, Cổ Đại Ngưu thậm chí nói không ra lời.
Cự Môn nhìn thấy biểu hiện của Cổ Đại Ngưu thật sự chỉ thở dài một hơi, hắn sao lại mất thời gian với kẻ này?.
Thân hình tiến lên, một tay nắm lấy đầu Cổ Đại Ngưu kéo lên rồi ném thẳng Cổ Đại Ngưu vào vách đá.
Cổ Đại Ngưu tiếp tục phun ra một ngụm máu, nếu không phải hắn trời sinh thần lực thì đã sớm chết.
Một tay nắm lấy cổ Cổ Đại Ngưu, Cự Môn dùng sức mạnh kinh khủng của mình nâng cả thân hình Cổ Đại Ngưu lên, hắn muốn bóp chết Cổ Đại Ngưu như bóp chết một con kiến vậy.
Hai mắt Cổ Đại Ngưu trợn ngược, hai chân vùng vẫy giữa không trung, hắn không muốn chết, hắn... rất sợ hãi...
Cố gắng dùng hai tay đánh liên tục vào người Cự Môn nhưng ánh mắt Cự Môn càng ngày càng lạnh, đối với phản kháng yếu ớt của Cổ Đại Ngưu, Cự Môn chỉ là coi thường.
Cự Môn muốn bóp nát Cổ Đại Ngưu trả thù cho sỉ nhục của chính mình, chỉ tiếc hắn vẫn phải buông tay ra.
Cự Môn một tay đã bị phế, hắn căn bản chỉ còn dùng được tay phải thì lúc này một mũi phi tiêu ném đến.
Cự Môn vẻ mặt cau lại, hắn ném thẳng Cổ Đại Ngưu về phía trước rồi mu bàn tay đưa ra đánh bay ám khí kia.
Ám khí là Đường Vô Lệ ném ra.
Lúc này đợt... cao thủ số hai ngăn cản Cự Môn xuất hiện, cho dù bọn họ chỉ là tàn binh.
Ba người Đường Vô Lệ, Mộ Dung Ảnh cùng Phi Lưu liền đứng chắn trước người Hồ Phỉ cùng Cổ Đại Ngưu.
Bọn họ không tin có thể thắng được Cự Môn, chỉ cầu câu giờ cho Vô Song.
Ngoại trừ Vô Song ra, ai thắng nổi Cự Môn?.
Cự Môn nhìn thấy biểu hiện của họ, hắn trong ánh mắt xuất hiện kinh người sát khí.
Hắn hôm nay bị trêu đùa đủ rồi.
Hắn không còn khiên chắn nặng nề mà an toàn vì vậy hắn cũng không thèm phòng ngự nữa, bằng hộ thân cương khí hắn lao thẳng về phía trước.
Cự Môn lao tới, thế không thể đỡ.
Phi Lưu cùng Mộ Dung Ảnh đều xuất kiếm nhưng kiếm của hai người phá không nổi hộ thân cương khí mạnh mẽ đến biến thái kia.
Một quyền thẳng vào mặt Đường Vô Lệ, Cự Môn trực tiếp đấm nát một bên mặt vị Đường gia tam thiếu này, Đường Vô Lệ đầu đập xuống đất, ngất lịm.
Cự Môn dẫm một chân trụ xuống, cả người xoay như Compa, nắm đấm xoay lại quét ngang qua Phi Lưu, một cái vung tay đánh nát kiếm của Phi Lưu đồng thời cũng đấm bay hắn ra xa.
Ba người vừa gặp mặt liền đã bị miểu sát hai người, chỉ còn duy nhất Mộ Dung Ảnh bằng vào thân pháp tránh được, tuy nhiên tránh được một quyền của Cự Môn liền không đủ.
Cự Môn dùng chân sút thẳng Đường Vô Lệ đang bất tỉnh như sút một quả bóng vậy, Đường Vô Lệ vừa vặn bay về phía Mộ Dung Ảnh.
Mộ Dung Ảnh cắn răng, nàng không dám không đỡ Đường Vô Lệ bởi nếu nàng không đỡ Đường Vô Lệ thật sự sẽ chết.
Mộ Dung Ảnh lập tức đưa hai tay ra đỡ lấy Đường Vô Lệ nhưng vì nàng đỡ... Cự Môn đến rồi.
Cự Môn không có chút nào thương hoa tiếc ngọc, một đấm thẳng vào khuôn mặt đẹp của nàng, nếu dính một đấm này Mộ Dung Ảnh không gãy cổ cũng bị hủy dung.
Rất may Mộ Dung Ảnh là người Mộ Dung thế gia, nàng vậy mà đưa bàn tay ra đỡ lấy một đấm của Cự Môn.
Cự Môn chỉ cảm thấy một cỗ nhu lực hóa giải quyền kình của hắn, cỗ nhu lực này vừa vặn giúp Mộ Dung Ảnh thành công mang Đường Vô Lệ lùi lại.
Mộ Dung Ảnh lúc này sắc mặt còn tràn đầy sợ hãi, thân hình nhè nhẹ run lên.
Về phần Cự Môn, hắn nhìn Mộ Dung Ảnh khẽ nhếch miệng.
“Đấu Chuyển Tinh Di?, Cô Tô Mộ Dung Gia?, nghe nói Đấu Chuyển Tinh Di chuyên dùng lực đả lực, dùng chiêu thức của đối phương đánh bại đối phương, vậy hy vọng ngươi có thể cho ta thấy Đấu Chuyển Tinh Di có bao nhiêu lợi hại”.
Đấu Chuyển Tinh Di cực kỳ lợi hại, việc này không phải bàn, nếu Mộ Dung Phục ở đây có cho Cự Môn thêm 10 cái mạng hắn cũng không dám mở miệng nhưng Mộ Dung Ảnh không phải Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Ảnh đúng là biết Đấu Chuyển Tinh Di nhưng chỉ là học trộm chút da lông, nàng đỡ đòn vừa rồi làm cánh tay như muốn gãy đôi, nàng sao dám đỡ lần thứ hai?.
Đáng tiếc Cự Môn vẫn cứ lao đến.
Mộ Dung Ảnh nếu bỏ lại Đường Vô Lệ nàng thật sự có thể kéo dài chút thời gian nhưng nàng không muốn, nàng sẽ không bỏ lại đồng đội của mình.
Ôm lấy Đường Vô Lệ, Mộ Dung Ảnh chỉ biết cắn răng cắm đầu bỏ chạy... bất quá kỳ tích vẫn hiện ra, kỳ tích sẽ xuất hiện những lúc không ai ngờ.
Cổ Đại Ngưu vẻ mặt tái nhợt, run rẩy đứng lên, hắn đứng giữa Cự Môn cùng Mộ Dung Ảnh.
Hắn rất sợ hãi, rất sợ đau đớn, rất sợ Cự Môn nhưng hắn càng sợ chết hơn, càng sợ mẫu thân chờ đợi hắn mòn mỏi.
So với cái chết, ý niệm cầu sinh của Cổ Đại Ngưu lớn hơn nhiều lắm.
Cổ Đại Ngưu chưa từng tin tưởng chính mình, hắn rất tự ti nhưng hắn lại tin tưởng Vô Song.
Vô Song nói hắn làm được, hắn liền làm được.
Quan trọng nhất, Cổ Đại Ngưu nhìn thấy một chiêu Đấu Chuyển Tinh Di kia, hắn nghe được lời nói của Cự Môn.
Cổ Đại Ngưu nhớ lại...
Hôm đó, cũng là một đêm trời có chút lạnh, sư phụ dạy hắn một bài quyền.
Bài quyền kia sư phụ chỉ cho hắn xem một lần, hắn căn bản không nhớ gì cả.
Ngoài ra hắn còn quên... cả lời nói của sư phụ. Bài quyền kia hắn không nhớ gì cả, nhưng hắn nhớ lại 8 chữ.
“Lấy Nhu Thắng Cương – Lấy Lực Đả Lực”.
Cự Môn lao thẳng tới, khi nhìn thấy Cổ Đại Ngưu đứng dậy trong mắt liền ngập tràn sát khí bất quá rất nhanh Cổ Đại Ngưu cho Cự Môn lần thứ ba kinh ngạc.
Thân hình trùng xuống, một chân làm trụ, một chân bước lên khẽ nhún mũi chân, hai tay nhẹ đưa ra, động tác chậm rãi vô cùng, trong ánh mắt kia không có sự ngu ngơ nhút nhát, chỉ có mờ mịt.
Cảnh tượng này, Vô Song cũng thấy.
Vô Song chiến đấu cùng Thiên Tướng nhưng không quên tình hình bên Cổ Đại Ngưu, khi thấy Cự Môn lao tới bản thân Vô Song chuẩn bị bất chấp tất cả liều một lần cuối cùng thì hắn thấy động tác của Cổ Đại Ngưu.
Thời gian như chậm lại, Cổ Đại Ngưu như lột xác vậy.
Vô Song... không lạ gì tư thế kia.
Kiếp trước hắn lạ gì cái động tác này?, đi qua công viên mỗi dịp sáng sớm, các bà các cô vẫn là hay luyện.
Tư thế kia rất giống bài tập dưỡng sinh của hậu thế - Thái Cực Quyền.
Cả sự chậm chạp cùng khoan thai kia, ngoại trừ ba chữ Thái Cực Quyền, Vô Song không nghĩ ra gì hơn.
Nếu Vô Song nghe được chuyện xưa của Cổ Đại Ngưu tuyệt đối sẽ liên tưởng đến một hình ảnh kinh người.
Ỷ Thiên Đồ Long Ký, Trương Tam Phong từng vì Trương Vô Kỵ đánh ra một bài quyền.
Sau khi Trương Tam Phong đánh xong bài quyền này, Trương Vô Kỵ căn bản không nhớ nổi gì cả.
Cái hình ảnh này là cỡ nào trùng hợp?.
Cũng là một bài quyền, cũng là không nhớ nổi gì cả.
........
Cổ Đại Ngưu một tay đưa ra, gạt đi cánh tay đang tung quyền của Cự Môn, sau đó một tay nhẹ đẩy, Cự Môn lần thứ hai ngã ngồi xuống.
Ánh mắt Cự Môn không có tức giận, chỉ có kinh hãi.
Hắn còn không hiểu, vì sao... vì sao mình ngã xuống.
Phương nam có Đấu Chuyển Tinh Di nổi tiếng, Cự Môn biết.
Nhưng Thái Cực Quyền là của phương bắc, Cự Môn không biết.
Thái Cực Quyền.... bộ quyền pháp này đại diện cho võ thuật của Trung Hoa.
Thái Cực Quyền trong thế giới này là võ học của thiên hạ đệ nhất cao thủ, Trường Sinh Chân Nhân – Trương Tam Phong.
........
Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.
Vạn vật phụ âm dương, âm dương hòa hợp liền là thái cực.
Thái cực quyền đại biểu một chữ ‘đạo’.
Đã là ‘đạo’ liền không thể truyền đạt, không thể nói. Nói ra liền không còn là đạo.
Vì không thể truyền, không thể nói liền sẽ không nhớ.
Không nhớ sẽ không quên, không quên thì đạo tất ở trong tâm.
Đạo vốn bất đồng, lòng người cũng bất đồng.
Đạo ở trong tâm, trong tâm liền có thái cực.
Đây là thái cực quyền của Trương Tam Phong.
Đạo là do mỗi người biểu hiện, không quên sẽ không nhớ, không nhớ tất sẽ không quên.
Đạo bắt trước người khác, liền là nhớ. Đạo đi bắt trước liền không còn là đạo.
.......
Huyễn Hộ Pháp thân là ngũ tuyệt cấp cao thủ, hắn sao có thể mắt mù mà thu Cổ Đại Ngưu?.
Cổ Đại Ngưu người này có một lòng hướng về võ học, vĩnh viễn không hối hận.
Một đôi mắt cầu học như khát.
Hắn có thể thật sự học xuống Thái Cực Quyền.
Cả Võ Đang Phái, tổng cộng có 7 người học được Thái Cực Quyền, lúc này Cổ Đại Ngưu là người thứ 8.
.........
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.