Câu nói muốn thống nhất võ lâm trung nguyên thật ra là lời nói suông mà thôi, độ khó của nó không chỉ là vài ba câu trên giấy tờ là đủ, cái quan trọng là Hoàn Nhan Hồng Liệt cảm thấy hứng thú, đồng thời Vô Song đưa ra bước đầu tiên của chính mình, vậy là được.
Hoàn Nhan Hồng Liệt không phải người trong võ lâm nhưng ông ta biết võ lâm nước sâu như thế nào, muốn thống nhất võ lâm không phải là việc dễ dàng, phải có thủ đoạn đặc biệt, phải có con người đặc biệt.
Bảo Vô Song mang vốn ra để bình thiên hạ thì đúng là Vô Song không có cái vốn này nhưng nếu bảo Vô Song mang vốn ra để thay đổi cách cục của trung nguyên võ lâm thì không phải là không thể, bản thân Vô Song cùng Hoàng Dung mấy ngày nay qun hệ thân thiết đến mức nào bản thân Hoàn Nhan Hồng Liệt sao có thể không nhìn ra?, nếu hai người này cùng đứng trên chiếc thuyền của người Kim thì cũng đồng nghĩa với trong tay Hoàn Nhan Hồng Liệt có 3 cao thủ cấp bậc ngũ tuyệt đương thời, lực lượng này chưa đủ để thống nhất võ lâm nhưng làm vốn để phát triển cho một kế hoạch lâu dài thì quá đủ rồi.
Không cần đến Bạch Tự Tại, bản thân Hoàn NHan Hồng Liệt chỉ cần Vô Song có thể đảm bảo Lý Thu Thủy cùng Hoàng Dược Sư tiếp nhận trợ giúp người Kim liền đã đủ với Hoàn Nhan Hồng Liệt rồi, việc Vô Song có thể mời được vị cao thủ trên Đại Tuyết Sơn đó có hay không cũng không còn quan trọng nhưng nếu Vô Song thật sự làm được quả thật con đường sau này của bọn họ tiến nhập Trung Nguyên sẽ ngắn hơn nhiều.
......
Đêm đã rất muộn, đại khái khoảng 2-3 h sáng, gió hiu hiu nhẹ thổi, tiếng gió hòa với màn đêm âm u này thật sự có chút đáng sợ.
Sau khi chia tay Hoàn Nhan Hồng Liệt thì Vô Song liển trở về phòng của mình cùng Hoàng Dung, Hoàn Nhan Hồng Liệt rõ ràng muốn cử vệ binh đi cùng Vô Song bất quá Vô Song chỉ đơn giản từ chối, với võ công của Vô Song thì Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng không có tiếp tục ép Vô Song nữa.
Từng bước chân của Vô Song rất chậm rất chậm cũng rất bình tĩnh, lúc trong yến tiệc hay tiếp xúc với Hoàn Nhan Hồng Liệt thì Vô Song thực sự hào khí vô cùng nhưng hiện nay hắn mới biết áp lực của mình là nặng nề thế nào.
Vương Trùng Dương đã từng nói thiên hạ có hai người có thể ngang tay với Vương Trùng Dương, có một người tương lai có thể vượt qua Vương Trùng Dương cùng một người Vương Trùng Dương không thể vượt qua, đây là một câu trả lời đồng thời cũng là một tầng thử thách cho Vô Song, thử thách rất lớn.
Vương Trùng Dương dù ở bất cứ thế giới nào đi nữa đều là tuyệt đỉnh nhân vật, Vô Song còn chưa quên đây là vị Trung Thần Thông tề danh cùng Đông Phương Bất Bại, là một trong những ngũ tuyệt gần với đế vị nhất vậy mà trên thế giới này có ít nhất bốn người có thể quyết đấu cùng Vương Trùng Dương?, trong bốn người này thậm chí còn có cường giả đế vị?.
Vô Song biết thế giới này có lẽ là liên hợp thế giới của tất cả các tác phẩm của Kim Dung từ Anh Hùng Xạ Điêu đổ ngược lại, nếu đã tính như vậy thì cao thủ theo lời miêu tả của Vương Trùng Dương có lẽ cũng có thể đại khái đoán ra.
Nếu nói về người có thể đánh bại Vương Trùng Dương thì Vô Song nghĩ ngay đến đám người Độc Cô Cầu Bại, Hoàng Thường, Tiêu Dao Tử cùng Quét Rác Thần Tăng tuy nhiên Quét Rác Thần Tăng có lẽ đúng hơn cả chỉ bởi ông ta là người duy nhất từng xuất hiện chân thực trong nguyên tác Thiên Long Bát Bộ, nhân vật này có lẽ vẫn đang ở Thiếu Lâm Tự đợi kẻ đến thách thức.
Hai người có thể đánh hòa Vương Trùng Dương là ai?, đây là một câu hỏi rất khó với chính Vô Song bất quá nếu thật sự phải nói ra hai cái tên khiến Vương Trùng Dương khó mà thắng được kia thì cũng chỉ có thể là hai vị Long – Mộc đảo chủ trên Hiệp Khách Đảo, nếu là hai người này trái lại Vô Song có chút yên tâm bởi Long- Mộc hai người vốn đã đoạn tuyệt trần thế, vốn đã không màng đế thế sự gần như khả năng Vô Song va chạm với bọn họ là rất nhỏ.
Người cuối cùng là người có thể vượt qua Vương Trùng Dương, người này Vương Trùng Dương thật ra đã nhắc đến không ít lần chính là người mạnh nhất trong Tiêu Dao Tam Tiên – Thiên Sơn Đồng Mỗ - Vu Hành Văn. Bản thân Đồng Mỗ lúc này có lẽ đang dừng lại ở nhị chuyển Dũy Ngã Độc Tôn, nếu Đồng Mỗ có thể thành công vượt qua tam chuyển Duy Ngã Độc Tôn thì khả năng vượt qua Vương Trùng Dương không phải là nhỏ.
Vương Trùng Dương từng nói ông ta thắng được Lý Thu Thủy không phải bởi võ công tinh diệu hơn bao nhiêu mà là dùng nội lực bẻ gẫy nghiền nát, dùng siêu cường nội lực khiến Lý Thu Thủy không có cách nào địch lại từ đây có thể nhận thấy chỉ cần Đồng Mỗ có thể bước thêm một bước về mặt nội lực đương nhiên có thể cùng Vương Trùng Dương bất phân thắng bại thậm chí là vượt qua dẫu sao chiêu thức của Đồng Lão nói về tinh diệu chưa chắc đã kém hơn Lý Thu Thủy bao nhiêu.
Đám cao thủ trong lời Vương Trùng Dương nói chắc chắn là một vấn đề mà Vô Song phải vượt qua tuy nhiên đau đầu nhất là chưa chắc Vương Trùng Dương đã thật sự gặp hết cao thủ trong giang hồ ví dụ như sự tồn tại của A Thanh thì Vương Trùng Dương cũng đâu có biết?, Vô Song rất khó tưởng tượng khi hắn đang dẫn đầu cao thủ Kim Quốc tấn công võ lâm lại chui ra một cái Độc Cô Cầu Bại đến tỷ thí hoặc một cái Hoàng Thường giết lên núi thì hắn phải làm gì?.
........
Một thân một mình trở về căn phòng mà Hoàn Nhan Hồng Liệt đã chuẩn bị sẵn lúc này bên trong phòng vẫn còn sáng đèn, Vô Song cũng không ngần ngại mà tiến vào bên trong, hắn nhớ đến mỹ nhân đang đợi mình mà thở dài không ngớt.
“Muộn thế này muội còn chưa ngủ sao?”.
Cửa phòng mở ra, Hoàng Dung cũng quay đầu nhìn Vô Song rồi với hắn ôn nhu mỉm cười.
“Huynh đã về rồi, công việc giải quyết thế nào?”.
Vô Song ném cho Hoàng Dùng một cái nhìn yên tâm sau đó xoay người đóng cửa lại, hắn cũng rất nhanh tiến lên ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Tất nhiên là không có việc gì rồi bất quá Hoàn Nhan Hồng Liệt quả thực là một nhân vật rất đáng sợ, ta thực sự có chút tò mò về người còn đứng cao hơn cả Hoàn Nhan Hồng Liệt là Hoàn Nhan A Cốt Đả “.
Hoàng Dung thì không có hứng thú lắm với việc Hoàn Nhan Hồng Liệt đáng sợ ra sao, nàng đơn thuần nhìn Vô Song một chút, hai hàng lông mi khẽ rung động.
“Muội có một việc muốn hỏi, huynh thật sự muốn giúp người Kim sao?”.
Câu hỏi này của Hoàng Dung làm Vô Song yên tĩnh một chút rồi thở dài một hơi.
“Thiên hạ phong vân biến động, là người trong giang hồ dù sao vẫn phải chọn một cái trận doanh, không chọn không được, ta cũng không phải là người Hán “.
Nói tới đây Vô Song đưa tay ra vuốt nhẹ lên mái tóc của Hoàng Dung.
“Ta không phải là người Hán lại không có quan hệ gì với triều Tống, trong mắt ta mà nói hoàng đế nhà Tống hiện nay vốn là hôn quân, hắn căn bản sánh không được với Hoàn Nhan A Cốt Đả hay Hoàn Nhan Hồng Liệt, Tống triều không cách nào có thể giữ nổi, không bị nhà Kim diệt thì cũng bị Mông Cổ thâu tóm “.
“Tất nhiên nếu muội không muốn, chúng ta.. liền rời khỏi nơi đây, giang sơn như họa cũng đâu bằng nụ cười như hoa này?”.
Hoàng Dung dùng một tay giữ lấy bàn tay của Vô Song đang nhẹ chạm vào má mình, ánh mắt nhìn Vô Song ôn như như nước, khóe miệng xinh đẹp cong lên.
“Muội vốn sinh ra và lớn lên ở Đào Hoa Đảo, gần như không bao giờ đi tới Trung Nguyên, cha muội có thể coi là người Hán nhưng cả cha và muội đều chưa bao giờ có tình cảm với Trung Nguyên hay tự nhận mình là người Hán cả... huynh là nam nhân mà muội chọn, từ góc độ thích hay ghét đơn thuần thì muội vốn chảy xuôi dòng máu người Hán trong người nhưng ai bảo nam nhân của muội lại chọn phe Kim đây?, so với dòng máu người Hán này... muội càng thích đi theo nam nhân của mình hơn”.
Vô Song tiến lên một bước, dùng hai tay ôm Hoàng Dung lên, ánh mắt đầy ôn tình rồi đi ra phía giường lớn, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, hai tay chống xuống thành giường, khuôn mặt của hắn cùng Hoàng Dung lúc này rất sát rất sát nhau gần như chỉ cần động một chút hai đôi môi liền cuốn chặt lấy nhau vậy.
“Dung nhi, làm nữ nhân của ta được không?”.
Hoàng Dung vốn đã là nữ nhân của Vô Song, câu nói này vốn là thừa thãi nhưng bản thân Hoàng Dung cũng biết câu nói này của Vô Song mang theo một ý nghĩa khác.
Hoàng Dung thật ra có một số phương diện vẫn giốn nữ tử truyền thống nhất là về lần đầu tiên, mộng tưởng của nàng lần đầu tiên liền trao cho lang quân đêm động phòng hoa trúc bất quá nàng cũng biết người trong gian hồ thân bất do kỷ, có một số việc không nhất định muốn là được nhất là trải qua lần Vô Song sử dụng Phục Thi Châm.
Có bản thân nàng mới biết chính mình khi đó sợ hãi thế nào, lo lắng ra sao bởi nàng so với Hoàng Dung của nguyên tác từ lâu đã không giống.
Hoàng Dung của nguyên tác không phải ở bên Vô Song mà ở bên Quách Tĩnh, khi đó tất cả mọi việc đều là nàng suy nghĩ, đều lấy nàng làm chủ, bản thân nàng liền là người đứng ra bảo vệ Quách Tĩnh, nâng đỡ Quách Tĩnh nhưng hiện nay lại khác.
Vô Song không phải Quách Tĩnh, Vô Song không cần Hoàng Dung bảo vệ cũng chẳng cần Hoàng Dung nâng đỡ mà là Vô Song bảo vệ Hoàng Dung, ôm nàng vào lòng, cho nàng sự che chở.
Nếu Hoàng Dung trong nguyên tác là một nữ cường nhân thì Hoàng Dung hiện nay có lẽ mới thật sự sống với cái lứa tuổi 16 của một thiếu nữ, thông minh, hồn nhiên, có chút ham vui nghịch ngợm, nàng không cần trưởng thành cũng chẳng cần vắt óc suy nghĩ bởi cho dù trời có sập xuống vẫn sẽ có người vì nàng gánh vác.
Hoàng Dung ánh mắt khẽ nhắm lại, đôi hàng mi khẽ rung động, những ngón tay nhẹ bấu vào phần hông của Vô Song, giọng nói lí nhí vô cùng.
“Huynh chỉ nghĩ xấu là không ai bằng”.
Nói tới đây Hoàng Dung cũng không có tiếp tục nói nữa, nàng còn chẳng dám đối mặt với cái nhìn đầy lửa nóng của Vô Song.
Hai làn môi hồng khẽ mím chặt lại sau đó Hoàng Dung cứ như dùng hết khí lực bản thân mà lên tiếng.
“Nếu... nếu huynh làm muội đau... muội nhất định sẽ cắn chết huynh...”.
Hoàng Dung chưa kịp nói xong mà Vô Song cũng không muốn quan tâm cả câu nàng nói có nghĩa là gì, hắn tham lam cúi đầu xuống chiếm lấy làn môi thơm kia đồng thời cánh tay cũng phi thường nhanh nhẹn mà di chuyển, dùng cả hai tay ôm lấy phần hông mềm mại của nàng.
Công bình mà nói phần eo của Hoàng Dung thật ra còn lớn hơn Vô Song, Vô Song không biết vì cái gì hắn ăn mãi cũng không có cách nào tăng trưởng cơ thể cả tuy nhiên xúc cảm khi ôm lấy Hoàng Dung thật sự rất tốt, có da có thịt cho người ta có một loại cảm giác khỏe khoắn tràn ngập sức sống hơn nữa Hoàng Dung cứ như không xương vậy mầm mại vô cùng.
Hoàng Dung thân thể khẽ run lên, nàng bình thường thông minh vô cùng, trong đầu không biết có bao nhiêu cái chủ ý nhưng hiện tại đại não nàng cứ như chết lặng vậy, căn bản nghĩ không ra cái gì thứ duy nhất mà nàng cảm nhận được chỉ là hơi nóng từ phía nam nhân kia truyền lại cùng tiếng tim đập liên hồi của bản thân mình.
Cảm nhận được Vô Song nâng cơ thể mình lên sau đó tháo lớp áo ngoài của mình ra, Hoàng Dung cũng không có chống cự, nàng chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lựng hơn nữa cũng không chỉ là khuôn mặt, khi lớp áo thứ hai được cởi ra thì da thịt trắng nõn của Hoàng Dung cũng lộ ra ngoài, từng tấc da thịt cũng đã chuyển thành màu đỏ hồng.
Hoàng Dung lúc này nửa thân trên chỉ còn lại một cái yếm đào, cơ thể trở nên căng cứng vô cùng, nàng không có ý chống cự Vô Song, nàng là nữ nhân của hắn, cái ngày hôm nay nàng biết kiểu gì cũng sẽ đến nhưng với lần đầu tiên mà nói dẫu sao nàng vẫn có chút sợ, đến khi hai cánh tay kia chạm đến phần dưới, khi hai cánh tay kia dần dần đi xuống phía dưới thì Hoàng Dung thân thể một lần nữa run lên.
“Vô Song ca ca... tắt.. tắt đèn đi được không “.
Nhìn Hoàng Dung lúc này hai tay ôm lấy ngực, cho dù có một cái yếm đào vẫn còn trên đó, nhìn đôi chân trắng ngần của nàng trực tiếp khép lại, nhìn thân thể như bạch ngọc đã chuyển sang màu hồng phấn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhắm chặt lại không dám mở ra nhìn mình, Vô Song lại cảm thấy thật sự thú vị, Hoàng Dung lúc này liền trở nên đáng yêu vô cùng.
Vô Song thật ra cũng không quan tâm là có đèn hay không, hắn trực tiếp một tay đưa ra, nội lực hàn khí cách không bắn tới trực tiếp khiến ngọn lửa trong phòng tắt lịm, thân thể VÔ Song nhẹ cúi xuống, hàm răng mở ra nhẹ cắn vành tai của Hoàng Dung, hơi thở nóng rực của hắn truyền tới bên tai nàng.
“Đừng sợ, ta sẽ ôn nhu”.
Ông bà ta nói ‘tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh’ bất quá Vô Song cảm thấy câu nói này không áp dụng được nữa, đã đến cảnh giới đại tông sư cao thủ thì chỉ cần vận nội lực vào mắt thì liền có thể quan sát trong bóng tối, cho dù không quá rõ ràng nhưng thật sự vẫn là nhìn thấy, Vô Song vốn đâu có quan tâm tắt đèn hay không tắt đèn?.
Trong phòng tắt đèn, bóng tối bao trùm tất cả, khung cảnh yên tĩnh vô cùng, trong căn phòng lúc này chỉ còn lại tiếng tim đập của Hoàng Dung mà thôi.
Vô Song ở thế giới này là lần đầu tiên làm chuyện đó nhưng kiếp trước thì không phải, hắn tất nhiên so với một người chưa trải việc như Hoàng Dung thì chuyên nghiệp hơn vô số lần, hắn chậm rãi cởi bỏ lớp y phục của chính mình, thân thể của hắn cùng Hoàng Dung dán chặt lấy nhau, bàn tay nhẹ lướt qua từng tấc da thịt của nàng.
Mỗi lần bàn tay của Vô Song đi qua đến đâu thân hình của Hoàng Dung run lên đến đó, cơ thể nàng thực sự cực kỳ mẫn cảm cứ như một chú nai con đang cố gắng chống cự một cái lão hổ vậy, dễ thương vô cùng, thù vị vô cùng.
Vô Song đương nhiên cũng sẽ không trêu chọc Hoàng Dung bởi chính hắn thật ra cũng chịu không nổi, hắn đợi ngày nay thực sự quá lâu rồi tất nhiên đêm đầu tiên của hắn cùng Hoàng Dung cũng là một cái nhiệm vụ không dễ vượt qua, hắn thực sự biết đêm đầu tiên của một nữ nhân có hàm nghĩa như thế nào, hắn không muốn để lại một cái kỷ niệm đầy sợ hãi đối với nữ nhân của mình.
Nhẹ xoay cơ thể như bạch ngọc đã không còn mảnh vải che thân nằm thẳng lại, Vô Song thân hình vẫn kề sát trên người Hoàng Dung, khi hai thân thể dính chặt với nhau Vô Song có thể cảm nhận được Hoàng Dung thân thể một lần nữa run lên, thân thể của nàng rất nóng rất nóng, đôi mắt kia vẫn nhắm chặt lại căn bản không dám mở ra nhìn Vô song, nàng thực sự cực kỳ cực kỳ xấu hổ đồng thời cũng cực kỳ cực kỳ mẫn cảm.
Vô Song một tay luồn xuống bên dưới, dùng một bàn tay ôm lấy phần hông của nàng, một tay còn lại khẽ vuốt ve làn da mềm mại của Hoàng Dung, hắn bắt đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng sau đó dọc theo sống mũi, hôn xuống môi, cằm rồi đến phần cổ của nàng, theo động tác của Vô Song không khí trên giường lại càng trở nên nóng hơn.
Vô Song một tay ôm eo Hoàng Dung cũng không phải chỉ để không, hắn bắt đầu truyền mị khí vào trong người Hoàng Dung, hắn biết đêm nay sẽ rất dài rất dài, hắn căn bản không thể gấp được.
Mị khí nhập thân, dần dần theo từng động tác của Vô Song thân thể Hoàng Dung cũng trở nên thả lỏng, lại bắt đầu trở về một thân thể mềm mại không xương, hơi thở của Hoàng Dung cũng trở nên gấp gáp, nàng cũng bắt đầu bỏ qua sự xấu hổ ban đầu mà bắt đầu phản ứng lại với Vô Song, đôi tay mềm mại nhẹ đưa ra ôm chặt lấy Vô Song, đôi chân trắng ngần khẽ co lại, ánh mắt nhu tình rốt cuộc mở ra.
Hoàng Dung không phải đại tông sư cao thủ, nàng không nhìn thấy được dung mạo của Vô Song hay biểu cảm của Vô Song lúc này, nàng chỉ có thể cảm thấy thân thể hai người hiện nay gần như đã không có khoảng cách, nàng cảm nhận được một cánh tay của Vô Song đang chiếm lấy bộ ngực mềm mại của mình, nàng có thể cảm thấy hai con tim đang cùng chung một nhịp đập.
“Muội... sẵn sàng rồi... nhưng huynh... ôn nhu một chút “.
Hoàng Dung không thể nhìn thấy dung mạo của Vô Song nhưng Vô Song có thể nhìn thấy dung mạo của nàng, lúc này khuôn mặt xinh đẹp bị mị ý tràn ngập trở nên nhu tình như nước, Hoàng Dung đêm nay... thậm chí còn mị hoặc hơn cả Lý Thu Thủy.
Lý Thu Thủy mị hoặc ở mị thuật nhưng Hoàng Dung lại thắng ở tự nhiên, thắng ở cái đêm đẹp nhất trong tâm hồn thiếu nữ.
Vô Song rốt cuộc dùng tay nhẹ nhàng tách đôi chân của nàng ra, cánh tay đang ôm lấy eo của Hoàng Dung liền di chuyển xuống bên dưới, một tay khác nhẹ vuốt tóc mai của Hoàng Dung, nhẹ cảm nhận sự mềm mại trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
“Dung nhi, muội hôm nay liền chính thức làm vợ của huynh, sau này chúng ta vĩnh viễn không xa cách, sau này huynh vĩnh viễn bảo vệ muội, tuyệt không để muội gặp bất cứ tổn thương nào”.
Hoàng Dung thực sự không ngờ Vô Song tự nhiên lại nói ra mấy lời này, thân thể nàng rất nóng rất nóng, trái tim nàng đập liên hồi đã triệt để lạc nhịp nhưng khi nghe thấy câu này trái tim kia bống chốc lại trở nên yên bình hơn, đôi tay trắng ngần ôm lấy cổ Vô Song, nàng thậm chí lần đầu tiên dùng hay tay ghì đầu Vô Song xuống mà chiếm lấy đôi môi của hắn.
Khoảnh khắc này thời gian và không gian cứ kéo dài ra vô hạn.. vô hạn.
Đến khi hai đôi môi tách nhau ra, Hoàng Dung vẫn đang ôm lấy cổ Vô Song, hai bàn tay dần dần chạm vào khuôn mặt hắn, nàng muốn dùng tay cảm nhận từng góc cạnh trên khuôn mặt nam nhân mà mình chọn, môt nam tử kỳ dị nhất thiên hạ.
Hoàng Dung lúc này lại nhớ cái ngày trước khi Vô Song lên Hắc Phong Trại, nàng liền xuất hiện một nụ cười, một nụ cười ngọt ngào động nhân tâm.
“Vợ yêu chồng”.
Chỉ ba chữ thôi nhưng lại hay hơn bất cứ bản nhạc nào mà Vô Song từng nghe, Hoàng Dung bình thường không thích xưng hô như vậy, không phải nàng không thích mà mỗi lần nhắc đến mấy chữ này nàng lại cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng hôm nay lại khác, nàng là vợ hắn, hắn là chồng nàng, việc gì phải xấu hổ.
Tiếp theo chỉ nghe ‘uhm’ một tiếng... trong căn phòng này liền tràn ngập xuân sắc, màn đêm an tĩnh kia bị tiếng thở gấp cùng tiếng rên rỉ mê hồn phá tan...
Đêm nay là đêm đánh dấu Vô Song chính thức trở thành nam nhân chân chính.
.........
(Viết 1 chương này mất 99% công lực T_T)
.......
Nếu thấy lỗi chính tả hãy comment để lại cho mình, càng nhiệt tình càng tốt.
Commend càng nhiều, tác giả càng có hứng viết truyện.
Cầu đại gia tặng kim nguyên đậu cùng nguyệt phiếu, hứa sẽ ngoan.