Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 330: Đám cưới này ta mới là chú rể



Ở dị giới, diện tích của đại dương lớn gấp nhiều so với diện tích đất liền.

Bởi vậy, đại dương bao la chính là cấm địa của toàn bộ sinh vật trên lục đia. Bởi đại dương là thiên hạ của hải tộc, không có sự đồng ý của họ,tất cả mọi con thuyền đi qua đó đều bị tần công. Tuy rằng như thế, nhưng vẫn có rất nhiề con thuyền vụng trộm đi qua, bởi vì lợi nhuận quá lớn. Nhiều thương nhân vẫn bước trên con đường đầy nguy cơ này.

Đối với thương nhân mà nói, nguy hiểm cùng lợi nhuận cùng tồn tại.

Hải dương quá to lớn, cơ hội bị hải tộc phát hiện cũng lớn. Nếu bị phát hiện kết cục sẽ rất thảm, nhưng chỉ cần thành công, lợi nhuận có thể khiến họ cả đời ấm no. Dù sao lợi nhuận của việc đi biển cũng không phải bàn cãi.

Ở trên đại dương rộng lớn này, cũng có ít nhiều con thuyền đi vụng trộm. Duy chỉ có một chỗ thuyền bè không được đi qua.

Đó được gọi là hải dương “Lan Tư Đặc Cách Nhĩ”. Hay có thể gọi là “ nơi cư ngụ của Hải Hoàng”.

Đúng như tên gọi, phiến đại dương rộng lớn này là nơi ở của hoàng gia Hải tộc.

Trong đại dương “Lan Tư Đặc Cách Nhĩ” , dưới đáy biển Haiti.

Hiện giờ, chúa tể của hải dương – Hải Hoàng Nguyệt Hoa Thiên đang u sầu ngồi trên ngai vàng. Bên cạnh chính là người vợ Tĩnh Âm của hắn, cũng với vẻ mặt ưu thương. Hôm nay nụ cười xinh đẹp trên mặt nàng đã biến mất.

Bởi vì, hôm nay là ngày con gái yêu quý của họ phải kết hôn.

Vốn rằng Poseidon và Tinh Âm thấy Tĩnh Tâm kết hôn là một chuyện tốt. Họ còn tính bao giờ nàng cưới.

Nhưng hiện tại họ lại phát sầu vì đám cưới của Tĩnh Tâm. Bởi vì chú rể không phải là Cao Lôi Hoa. Mà là một nam nhân ngay cả Nguyệt Chấn Thiên cũng không biết mặt.

Đối với Nguyệt Chấn Thiên và Tĩnh Âm mà nói, Cao Lôi Hoa chính là một thằng con rể tuyệt vời.

Từ thực lực, năng lực, đến cả tình cảm với Tĩnh Tâm. Trên đại lục, tìm ra được một người như hắn là không thể.

Chỉ tiếc, anh hùng khí đoản. Mấy tháng trước, trong Vong Linh cốc, Thiên kiếp đã cướp đi sinh mệnh của Cao Lôi Hoa.Tin tức này chính là do Thú Thần truyền tới.

Vốn Hải Hoàng không tin, nhưng Cao Lôi Hoa đã biến mất trên đại lục mấy tháng rồi.

Đến ngày hôn lễ của Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm. Tĩnh Tâm vẫn ngồi ở đáy biển bình tĩnh chờ đợi Cao Lôi Hoa.

Ngay cả ngày hôn lễ của mình, Cao Lôi Hoa cũng không tới. Hải Hoàng đã mất hết hy vọng. Không chỉ Hải Hoàng mà tất cả mọi người đều nghĩ Cao Lôi Hoa đã chết.

Đêm đó, Nguyệt Chấn Thiên đã vì con gái của mình mà rơi lệ.

Cho dù Cao Lôi Hoa đã chết, Tĩnh Tâm vẫn cón thể lựa chọn chồng cho mình. Lựa chọn chồng mới hoặc không lựa chọn ai cả. Nhưng trong hải tộc rất ít sự việc tái hôn hoặc tái giá.

Theo Nguyệt Chấn Thiên, lấy độ yêu thương của Tĩnh Tâm đối với Cao Lôi Hoa, thì có lẽ nàng sẽ không kết hôn.

Và với lòng yêu thương của mình, Hải Hoáng chắc chắn sẽ theo ý của Tĩnh Tâm.

Nhưng người tiếc không bằng trời tính. Có một chuyện bất khả kháng đã xảy ra.

Chuyện hôn lễ của Cao Lôi Hoa đã bị hoãn lại là đề tài trong hải tộc. Điều này khiến “Tắc Á” để ý.

“Tắc Á” là hoàng hậu của Hải Hoàng đầu tiên, là Băng Tuyết Nữ Thần. Nàng chẳng có ưu cũng không có nhược điểm. Nhưng chỉ có một điểm không tốt đó là vô cùng coi trọng mặt mũi của mình.

“Tắc A” nghe được chuyện này, nàng nghĩ rằng chuyện này sẽ làm mất mặt Hải tộc. Một hôn lễ mà không có chú rể thì còn thể thống gì? Bởi vậy Băng Tuyết Nữ Thần lấy danh nghĩa là người vợ của Hải Hoàng đầu tiên nhúng tay vào hôn sự của Tĩnh Tâm.

Hơn nữa, điều này lại giống một trò đùa. Tắc Á còn tìm một vị thần trẻ tuổi đầy tài năng – Thái Dương Thần Apollo! Chữ “trẻ tuổi” được Tắc Á nhấn mạnh.

Thần mặt trời Apollo chính là người tại Quang Minh Thần Điện có thể thoát hiểm.

Khi Băng Tuyết Nữ Thần “Tắc Á” nói nàng muốn gả Tĩnh Tâm cho hắn. Hắn không do dự liền nhận lời.

Tin Cao Lôi Hoa đã chết, hắn đã biết. Bởi vì hắn và Cao Lôi Hoa là kẻ thù, nên hành động gì của Cao Lôi Hoa, hắn đều biết.

Giờ đây, Apollo muốn trả thù Cao Lôi Hoa là điều không thể.

- Cao Lôi Hoa, tuy rằng ngươi đã chết, nhưng ta muốn cho nữ nhân của ngươi phải sự thống khổ lớn nhất.

Thái Dương Thần độc ác nghĩ.

Khi Apollo đồng ý hôn sự này, Băng Tuyết Nữ Thần “Tắc Á” còn tưởng rằng mình đã vớt vát được mặt mũi cho Hải tộc.

Bởi vậy, khi về hải tộc. Nàng đem định ngày cưới giữa Tĩnh Tâm và Thái Dương Thần.

Theo lời của Băng Tuyết Nữ Thần, thì giờ ngọ ngày hôm nay chính là ngày Apollo cùng Tĩnh Tâm tiến hành hôn lễ.

Nguyệt Chấn Thiên đang rất đau đầu vì chuyên này. Một bên là người con gái mà mình thương yêu nhất, còn một bên là lão tổ tông của hải hoàng bộ tộc.

- Ba, người có biết con nghĩ gì không?

Lúc này Tĩnh Tâm đang lặng yên ngồi cạnh Nguyệt Chấn Thiên:

- Ngoài anh ấy ra, con, Tĩnh Tâm, sẽ không cưới người nào cả.

- Ba biết, nhưng đây là ý kiên của lão tổ tông.

Nguyệt Chấn Thiên cười khổ không thôi, thân là người vợ của Hải Hoàng đầu tiên, danh vọng của Tắc Á rất cao. Cho dù hiện tại Hải Hoàng cũng không có tiếng nói bằng nàng.

Nhưng hắn vẫn rõ ràng rằng chuyện này lão tổ tông làm có hơi quá.

Cảm tình là một loại không phải mà hôn ước có thể thay đổi.

- Ba, người xem kìa.

Tĩnh Tâm thản nhiên nói, tinh cách nàng là như vậy. Tưởng như chuyện hôn lễ lần này không hề liên quan tới nàng. Nhưng rồi nàng lại lộ vẻ quyết tâm:

- Khi hôn lễ này kết tích, con sẽ đi gặp anh ấy.

- Tĩnh Tâm, con. Ài!!

Nguyệt Chấn Thiên biết rằng Tĩnh Tâm muốn gặp Cao Lôi Hoa nghĩa là gì. Ý tứ quá rõ ràng, khi hôn lễ kết thúc cũng là lúc nàng kết thúc sinh mạng của mình.

- Con gái!

Tĩnh Âm ôm lấy cổ của con gái. Hiện tại nàng cũng chẳng biết nói gì với Tĩnh Tâm.

- Yêu.

Một thanh âm từ bên ngoài vang lên.

- Tiểu nha đầu, ta cũng muốn biết người đàn ông của ngươi như thế nào.

Một thân ảnh xinh đẹp bước hào hải hoàng điện:

- Một người đàn ông đã chết, cô cần gì phải lưu luyến.

Đây chính là người vợ của Hải Hoàng đầu tiên “Tắc Á”.

- Vậy tại sao người không lập gia đình?

Tĩnh Tâm quay lại hỏi:

- Tổ tiên chết còn lâu hơn Lôi. Một người đàn ông cũng để người lưu luyến sao?

Tĩnh Tâm hỏi lại một cách mỉa mai:

- Hay là lúc đó, hai người không có cái gì gọi là tình yêu?!

- Rất tốt, tiểu nha đầu.

Dường như bị đụng chạm, Tắc Á cười lạnh:

- Tiểu nha đầu, ta không nói chuyện với cô về mấy thứ này nữa. Đừng nói những chuyện tục tĩu trước mặt của ta. Hôn lễ này liên quan tới bộ mặt của Hải tộc. Hiện tại, không phải cô muốn cái gì cũng được. Bây giờ, cho dù cô đồng ý hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Tắc Á nói với Tĩnh Tâm.

- Con vẫn nói câu kia.

Tĩnh Tâm bình tĩnh nói:

- Ngày hôn lễ hôm nay, con sẽ tới gặp Lôi.

- Hừ, rất giỏi.

Tắc Á không ngờ Tĩnh Tâm lại dám công khai chống đối nàng:

- Sau hôn lễ muốn chết ư? Ta không cho cô chết dễ dàng vậy đâu!

Tắc Á cười lạnh một tiếng:

- Đến lúc đó, ta có muôn ngàn cách khiến cô chết cũng không được.

- Con vẫn nói câu kia.

Tĩnh Tâm quay đầu lại nhìn Hải mẫu:

- Sau hôn lễ, con sẽ đi gặp Lôi.

Nhìn con gái của mình công khai chống đối. Nguyệt Chấn Thiên nghĩ, hiện tại hắn nên làm gì bây giờ? Ra tay với tổ tiên? Đây là chuyện không thể? Mà khuyên Tĩnh Tâm thỏa hiệp? Việc này cũng không có khả năng.

- Ta nói cho cô biết, Tĩnh Tâm. Nếu cô tự sát, cô sẽ làm hải tộc mất mặt. Ta sẽ xóa tên cô khỏi gia phả. Sau này, cô sẽ không còn là thành viên của hải tộc nữa.

Thấy thái độ của Tĩnh Tâm cứng rắng như thế. Tắc Á liền dùng chiêu vừa đấm vừa xoa. Dùng ý tứ đuổi nàng ra khỏi gia tộc. Bởi vì đối với người của thế giới này mà nói, quan trọng nhất là tộc và tông. Nó còn trọng yếu hơn cả tính mạng mình.

Nhiều lúc, bọn họ muốn chết nhưng cũng không muốn mình bị trục xuất khỏi gia tộc

- Không sao.

Tĩnh Tâm thản nhiên nói:

- Từ nhiều năm trước, tôi đã không coi mình là thành viên của hải tộc nữa rồi.

Cảm giác bình thản của Tĩnh Tâm làm Tắc Á cảm thấy căm tức:

- Tĩnh Tâm, ta hỏi cô một lần nữa, cô có lấy chồng hay không?!!

- Hỏi nhiều như vậy có gì khác nhau đâu.

Tĩnh Tâm lại nói.

- Tốt! Tốt! Tốt!

Tắc Á ác độc nói:

- Ta nói cho cô biết, bất kể cô có nguyện ý hay không. Hôn lễ chiều nay vẫn được tổ chức! Muốn tự sát ư! Không được đâu! Ta có vô số cách khiến cô phải tham dự hôn lễ này.

Tắc Á ngoan độc nói:

- Hôn lễ sẽ vẫn được tổ chức cho dù cô có chết.

- Tùy bà thôi.

Tĩnh Tâm thản nhiên nói. Nhưng Nguyệt Chấn Thiên vẫn thấy trên khóe mắt Tĩnh Tâm còn vương nước mắt.

- Hừ!

Tắc Á tức giân rồi xoay người rời đi.

- Con gái, sao phải vậy chứ.

Nguyệt Chấn Thiên thở dài.

- Ba, nếu anh ấy ở đây thì tốt biết mấy.

Sau khi lão tôt tông rời đi, Tĩnh Tâm khẽ nấc lên:

- Nếu anh ấy ở bên cạnh con thì con làm sao phải chịu ủy khuất như thế này.

- Được rồi.

Nguyệt Chấn Thiên cũng biết sự tình của Cao Lôi Hoa.

Trong trí nhớ của hắn, nam nhân đầu bạc kia là người vô cùng thương yêu gia đình. Nếu Cao Lôi Hoa ở đây thì làm sao con gái mình lại ủy khuất như thế này.

Nếu hắn ở đây, có lẽ lão tổ tông cũng sẽ không dùng những từ ngữ cay nghiệt như vậy.

Nhưng anh hùng chết sớm. Hải Hoàng thở dài.

Ở bên cạnh Hải Hoàng, Tĩnh Tâm nhẹ nhàng vỗ chiếc nhẫn trên tay của mình. Một chiếc nhẫn màu đen, chứa đựng một tên “Sát lục giả” bậc tám – Tiểu Hắc.

Trong nhà bọn họ, có mười tên huyết kỵ sĩ bảo hộ chắc không có vấn đề gì xảy ra.

Tĩnh Tâm thầm tính toán. Ngày đó, Tĩnh Tâm bị mời xuống đáy biển, không ai nói cho nàng biết tới đây để tổ chức hôn lễ. Nên nàng cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng nàng không nghĩ tới, khi vừa tới đáy biển, nàng bị một người tổ tiên của mình bày ra một cái hôn lễ. Mà chú rể lại là một trong Quang Minh Tam Thần – Thái Dương Thần.

Cho dù mình đi, Nguyệt Sư, Nguyệt Nhị, Saga cũng đều đã trưởng thành. Hơn nữa có huyết kỵ sĩ bảo vệ, chắc cũng không có vấn đề gì.

Không còn gì vướng bận cả, Tĩnh Tâm nhẹ nhàng lau chiếc nhẫn rồi truyền tinh thần lực vào chiếc nhẫn.

Khi hôn lễ bắt đầu, lúc đó Tĩnh Tâm sẽ tự chấm dứt sinh mệnh của mình… … …

*************.

Bên kia, Cao Lôi Hoa mang Nguyệt Tích điên cuồng chạy về phía đáy biển.

Đột nhiên, có vài đạo huyết quang lao tới trong cơ thể Cao Lôi Hoa.

Đồng tử của Cao Lôi Hoa co lại, mười đạo huyết quang đó là mười tên huyết kỵ sĩ bảo hộ Tĩnh Tâm cũng mấy đứa nhỏ.

- Nhanh lên, nhanh lên nào!

Cao Lôi Hoa điên cuồng kêu một tiếng. Tĩnh Tâm chắc chắn đã xảy ra chuyện. Cao Lôi Hoa thậm chí không thèm triệu tập đám huyết kỵ sĩ để hỏi xem có chuyện gì. Hắn chỉ biết hiên giờ hắn cần đuổi theo Tĩnh Tâm.

Nguyệt Tích bị Cao Lôi Hoa cầm tay. Lần này, hắn không mang tộc nhân của độc nhãn cự nhân đi bởi tốc độ của họ quá chậm, nên bọn họ bị bỏ lại trên đảo không trung.

Lần này đi theo Cao Lôi Hoa chỉ có đệ tử của hắn, Huyết Sắc Minh Vương.

- Chậm quá, chậm quá!

Cao Lôi Hoa đối với tốc độ của mình vẫn không vừa lòng, liền nói:

- Lĩnh vực tốc độ!

Cao Lôi Hoa hét lớn một tiếng, lĩnh vực điên cuồng tràn ra.

Cao Lôi Hoa không hề che dấu thần lực của mình. Thời điểm này Cao Lôi Hoa cũng chẳng cố kỵ nhiều như thế?

'Nhanh lên, nhanh nữa lên!'. Đây là suy nghĩ duy nhất của Cao Lôi Hoa.

Thần lực của Cao Lôi Hoa dao động rất mạnh. Trong Vong Linh cốc, Thần Thú cũng cảm nhận được luồng lực lượng đó. Một luồng khí tức vừa quen thuộc lại xa lạ. Đây chính là thần lực dao động của Cao Lôi Hoa.

Thần Thú lập tức đúng lên, ngẩng đầu lên trời, hưng phấn gào:

- Bà xã, là lão Cao, lão tử bảo hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy mà.

Áy náy vì sự việc Cao Lôi Hoa mấy tháng, trải qua mấy tháng tra tấn. Thấy Cao Lôi Hoa không chết, điều này làm Thần Thú hưng phấn đến phát điên.

- Tra Lý.

Bên cạnh, Vong Linh Nữ Thần nhẹ nhàng nói với Tra Lý một tiếng. Tu vi của nàng còn kém Thần Thú nên còn không phát hiện được thần lực dao động của Cao Lôi Hoa.

- Phi Ti Hi Nhĩ, thật tốt quá, anh cảm giác được thần lực của hắn. Lão Cao, hắn không chết!

Thần Thú hưng phấn nói với Vong Linh Nữ Thần.

Đồng thời hắn ôm lấy Vong Linh Nữ Thần rồi xoay nàng một vòng.

- Tra Lý, buông ra. Chóng mặt quá.

Bị Thần Thú làm như vậy, Vong Linh Nữ Thần bất đắc dĩ nói một tiếng.

- Tra Lý, anh có thể xem xem Cao Lôi Hoa muốn đi tới nơi nào không?

Vong Linh Nữ Thần nói.

- Để anh xem.

Thần Thú nhắm mắt lại. Một lúc sau, hắn nói:

- Là phía đại dương.

- Quả nhiên như vậy.

Vong Linh Nữ Thần suy nghĩ một lát rồi đột nhiên cười nói:

- Tra Lý, chúng ta cũng đi đi.

- Chúng ta sẽ đi gặp Cao Lôi Hoa trước. Nếu hắn muốn xuống đáy biển, Cao Lôi Hoa có lẽ phải dùng tới vật này.

Vong Linh Nữ Thần thần bí nói.

- Ách, tất cả đều nghe lời nàng.

Thần Thú gãi dầu. Nếu nói về chỉ số IQ, hắn không bằng lão bà xinh đẹp của mình.

***********.

Dưới đáy biển, Nguyệt Tích dừng lại chỉ vào cung điện to lớn trước mặt nói:

- Đó chính là hoàng cung của hải tộc.

Sau khi tới đáy biển, Cao Lôi Hoa cũng trở nên bình tĩnh.

- Chú rể lần này là ai?

Cao Lôi Hoa lạnh lùng hỏi.

- Một vị thần xuất sắc – Thái Dương Thần Apollo.

Nguyệt Tích lên tiếng.

- Được lắm, Apollo.

Cao Lôi Hoa thầm nghĩ!

“ Được lắm, tên thái dương thần, ta không tới tìm ngươi thì thôi, ngươi lại tới trước mặt. Đúng lúc, hận cũ thù mới, thanh toán luôn một thể.''

Cao Lôi Hoa nắm chặt tay.

- Cũng có những người không muốn đến dự hôn lễ, cũng có người đến để bắt Tĩnh Tâm rao ra đảo không trung.

- Được rồi, kể chuyện chính đi.

Cao Lôi Hoa hung ác nói:

- Đám cưới sao? Thật đúng lúc.

Cao Lôi Hoa lẩm bẩm:

- Bỏ lỡ đám cưới một lần rồi, ta sẽ không bỏ qua lần hai đâu. Thật là cảm ơn Thái Dương Thần đã thay mình cùng Tĩnh Tâm chuẩn bị hôn lễ. Lần hôn lễ này, ta mới là diễn viên.

- Đại biểu cho lòng cảm ơn của tôi, tôi sẽ giết cô.

Cao Lôi Hoa cười lạnh môt tiếng, rồi cùng Minh Vương biến mất.

Thần đều không che giấu được hào quang của mình.

Bởi vì rất ít vị thần có thể che dấu được hơi thở của mình.

Vậy nên, cho dù tòa thành này rất lớn như vậy, nhưng lần ra Thái Dương cũng chỉ là chuyện đơn giản.

Lúc này trong một căn phòng trong hoàng cung.

Thái Dương Thần Apollo đã nhấm nháp hồng tửu. Tuy Cao Lôi Hoa đã chết, nhưng Apollo vẫn muốn cắm sừng hắn.

- Tam đệ, đại ca, đệ sẽ báo thù cho hai người.

Thái Dương Thần nắm chặt chém rượu nói.

- Uy, sư phụ, chúng ta giải quyết hắn như thế nào?

Một thanh âm vang lên đằng sau Thái Dương Thần.

Thái Dương Thần cả kinh. Tuy rằng hắn không để ý chuyện trong phòng ,nhưng hắn là vị thần lĩnh ngộ được lĩnh vực tầng một, mà lại có người tới sau lưng tới mà hắn không phát hiện ra.

Một thanh phá đao, kề vào cổ hắn. Hắn đã thấy được tiếng gọi của tử thần.

Chuôi đao màu đỏ, cả lưỡi đao cũng màu đỏ. Nhưng đây không phải là màu đỏ bình thường mà là màu đỏ của máu.

Nhìn chủ nhân của thanh đao này.

Đó là một nam tử rách nát. Nhưng khi nhìn đằng sau hắn, Thái Dương Thần choáng váng như bị sét đánh giữa ban ngày.

Thực tế, cho dù sét đánh giữa ban ngày cũng không có gây phiền toái nhiều lắm cho Apollo.

Hắn ngạc nhiên bởi vì hắn thấy một nam tử đầu bạc.

- Apollo. Cám ơn ngươi.

Ngoài dự kiến của Apollo, tên ác ma không ngờ lại tới trước mặt hắn nói cảm ơn.

- Để cảm ơn ngươi, ta đã chuẩn bị.

Cao Lôi Hoa dừng lại một chút, rồi mỉm cười nhìn Thái Dương Thần…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv