Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 144: Là ai báo tin



Diệp Diễm đột nhiên cảm thấy Diệp Đỗng ngừng giãy dụa, nên nghi hoặc cúi đầu xuống nhìn, phát hiện ra hai mắt Diệp Diễm vô thần, trông như si dại.

- Diệp Đỗng, Diệp Đỗng!

Diệp Diễm lo lắng vừa gọi vừa vỗ vỗ lên má Diệp Đỗng. Chỉ có điều giờ Diệp Đỗng không có phản ứng gì, mặc cho Diệp Diễm lay người.

Lúc này Cao Lôi Hoa đang kiểm tra tình trạng thân thể Vong Linh Đại trưởng lão:

- Phù, không sao.

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng thở ra. Vong Linh Đại trưởng lão hiện giờ tuy nhìn có hơi “đẹp giai” nhưng cũng không bị thương nặng lắm. Lớp da chỉ bị cháy xém một chút, còn không có vấn đề gì khác.

Tiếng gọi của Diệp Diễm truyền tới tai Cao Lôi Hoa. Hắn nhíu mày, đặt Vong Linh Đại trưởng lão xuống, xoay người đi về phía Diệp Diễm.

Những thành viên của tổ chức bên cạnh Diệp Diễm thấy Cao Lôi Hoa đi về hướng bọn họ thì vô cùng hoảng hốt dạt sang một bên. Cả hai mươi người này chẳng ai dám tới gần Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa hừ lạnh một tiếng khinh miệt nhìn mấy tên đã bị dọa tới vỡ mật này, rồi tới bên cạnh Diệp Diễm.

- Diệp Diễm, có chuyện gì thế?

Cao Lôi Hoa khẽ hỏi Diệp Diễm. Tuy rằng hắn rất ghét Diệp Đỗng – em gái của nàng, nhưng đối với Diệp Diễm, Cao Lôi Hoa lại không tức giận nổi. Chẳng vì điều gì khác, chỉ vì khí chất trên người Diệp Diễm, rất giống với hắn trước đây.

- Tôi không biết, Diệp Đỗng đột nhiên biến thành thế này.

Diệp Diễm nhìn Diệp Đỗng trong lòng mình khẽ đáp.

Cao Lôi Hoa thò tay đặt lên trán Diệp Đỗng, quan sát sơ lược một chút rồi nói:

- Là do sợ hãi quá đây mà, có vẻ đã biến thành ngớ ngẩn rồi.

- Ngớ ngẩn rồi.

Diệp Diệp cười khổ:

- Đây là tự nó biến bản thân thành thế này.

- Có lẽ cô ta biến thành thế này đối với cô cũng không phải là chuyện không tốt.

Cao Lôi Hoa nhẹ giọng nói. Chỉ khi Diệp Đỗng biến thành thế này, Diệp Diễm mới không phải tiếp tục đi làm sát thủ với cô ả.

- Có lẽ anh nói đúng.

Diệp Diễm than.

- Đúng rồi, Diệp Diễm, có một chuyện tôi muốn hỏi cô.

Cao Lôi Hoa rút trong ngực ra một lá thư. Đây là lá thư do thị nữ của Bích Lệ Ti chuyển cho hắn. Cũng nhờ lá thư này mà Cao Lôi Hoa mới tới khu rừng ma này.

- Lá thư này có phải cô viết không?

- Thư gì? Tôi có viết thư gì đâu.

Diệp Diễm nghi hoặc nhận lá thư trong tay Cao Lôi Hoa, nhìn qua một cái rồi nói:

- Đây không phải do tôi viết.

Diệp Diễm lắc đầu.

- Không phải là cô sao? Chẳng lẽ lại là Diệp Đỗng?

Cao Lôi Hoa nhíu nhíu mày.

- Diệp Đỗng? Vì sao anh lại nghĩ là Diệp Đỗng?

Diệp Diễm nghi hoặc nói:

- Nét chữ trong thư này không phải của Diệp Đỗng. Hơn nữa nó cũng không bao giờ lại tốt bụng nhắc nhở anh việc này. Nó luôn hận ngài, sao có thể nhắc nhở ngài được?

- Đúng thế nhưng.

Cao Lôi Hoa nhíu mày:

- Người chuyển bức thư này cho tôi là một người tóc ngắn màu vàng. Người như vậy trừ hai chị em cô tôi không quen ai nữa cả.

Cao Lôi Hoa nói.

- Vậy phong thư này không phải người đó trực tiếp giao cho anh sao?

Diệp Diễm hỏi.

- Không phải, là nhờ một đứa bé giao cho tôi.

Cao Lôi Hoa lên tiếng.

- Vậy lá thư này đến tay anh hôm nào?

Diệp Diễm hỏi:

- Khoảng sau bữa trưa hôm nay.

Cao Lôi Hoa nói.

- Như vậy không thể do hai chị em tôi được.

Diệp Diễm lắc đầu nói:

- Thành viên trong tổ chức chúng tôi đã tập trung ở đây từ sáng nay. Từ sáng tới giờ không ai rời khỏi đây, Diệp Đỗng cũng vậy. Nó và tôi đều ở chỗ này.

- Cô chắc chắn rằng cô ấy không rời đi một lúc nào chứ?

Cao Lôi Hoa cảm thấy sự việc bắt đầu không đơn giản.

- Đúng vậy.

Diệp Diễm khẳng định.

- Chuyện này thì tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm!

Thực ra ngay từ đầu Diệp Diễm đã muốn viết thư nhắc nhở Cao Lôi Hoa, nhưng lại không tìm ra được thời gian rảnh. Chẳng ngờ lại có người đã sớm báo tin cho hắn. Hơn nữa xem nội dung bức thư thì người này dường như hiểu rất rõ tổ chức của mình.

- Vậy thì là ai nhỉ?

Cao Lôi Hoa xoa xoa trán:

- Người này cải trang thành hình dáng các người, sau đó để một đứa bé đem thư tới cho tôi. Nói cách khác cô ta biết khi đứa bé kia miêu tả hình dạng cô ta, tôi sẽ chú ý tới nội dung bức thư này. Như vậy cô ấy gửi bức thư này là có mục đích gì?

Cao Lôi Hoa bắt đầu thấy nhức đầu.

- Dù thế nào thì tôi nghĩ cô ấy cũng không có ác ý với anh đâu.

Diệp Diễm xem xong lá thư nói:

- Từ lá thư này có thể thấy cô ấy dường như rất quan tâm tới anh, hoặc tới những đứa con của anh. Cho nên mới báo tin như vậy.

- Quan tâm tới tôi sao?

Cao Lôi Hoa cười ha hả:

- Chắc là không phải rồi. Tôi mới vào Quang Minh đế đô được khoảng hai tháng, hơn nữa tôi hoàn toàn chưa kết bạn với ai. Kẻ thù thì còn có vài ngươi, hắc hắc! Nhưng mà có thể là quan tâm tới bọn trẻ.

Trong mắt Cao Lôi Hoa hiện lên sự vui vẻ. Nếu không phải quan tâm tới mình vậy sẽ là quan tâm tới mấy đứa con mình. Mà người quan tâm đến mấy đứa nhỏ chỉ có một nguyên nhân, người đó là thân nhân của bọn nhỏ, hoặc là người có quan hệ trực tiếp với chúng!

- Anh đã đoán được là ai rồi sao?

Diệp Diễm trả lại phong thư cho Cao Lôi Hoa, khẽ hỏi.

Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu:

- Tạm thời chưa đoán ra được. Nhưng theo như lời cô nói, chắc hẳn người này không phải là kẻ thù của tôi. Hắc hắc.

- Đúng vậy.

Diệp Diễm cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, sau đó nàng cố lấy hết dũng khí kêu:

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa, tuy rằng rất vô lễ nhưng tôi vẫn muốn nhờ ngài một việc.

- Nói tôi nghe xem.

Cao Lôi Hoa thở dài một hơi. Chẳng cần nói hắn cũng biết, Diệp Diễm hẳn là muốn cầu xin cho Diệp Đỗng.

- Tôi muốn xin ngài hãy tha cho em gái của tôi!

Diệp Diễm quỳ trước mắt Cao Lôi Hoa nói:

- Bây giờ nó đã trở thành thế này, cũng không thể gây hại tới ngài nữa, vậy nên tôi cầu xin ngài hãy tha mạng cho nó, cho nó một con đường sống có được không?

- Biết là cô sẽ nói vậy mà.

Cao Lôi Hoa cười khổ, rồi khẽ nâng Diệp Diễm dậy:

- Đạo sư Diệp Diễm, tôi có thể gọi cô như vậy không?

Thân hình Diệp Diễm khẽ run rẩy, sau đó gật đầu.

- Tuy rằng tôi rất không thích em gái Diệp Đỗng của cô.

Cao Lôi Hoa khẽ thở dài một tiếng:

- Chẳng qua giờ cô ấy đã trở thành như thế này thì tôi cũng có tha hay không cũng thế. Coi như là tôi nể mặt cô, báo đáp ân tình cô mấy năm rồi chiếu cố Nguyệt Nhị.

Cao Lôi Hoa nhìn đôi mắt si ngốc của Diệp Đỗng nói.

- Tôi, tôi thật không biết nên cảm tạ anh thế nào cho phải.

Diệp Diễm thấp giọng nói.

- Không cần phải cảm tạ đâu.

Cao Lôi Hoa đứng lên:

- Đúng rồi, Diệp Diễm, tôi nhớ là Diệp Đỗng đối với cô cũng đâu có tốt. Phải nói là trước kia cô ta đối với cô không hề khách khí, thậm chí còn làm nhục cô. Vậy mà cô vẫn muốn bảo vệ cô ta ư?

- Nó là người thân duy nhất tôi còn trên đời này.

Diệp Diễm nhìn Diệp Đỗng cười khổ:

- Diệp Đỗng tranh cường háo thắng, chỉ có điều số tôi may mắn hơn nó, rất nhiều chuyện nó vẫn muốn so đo với tôi. Cũng vì thế mà làm cho nó mang tính cách như vậy.

Cao Lôi Hoa ưỡn ưỡn lưng:

- Diệp Diễm, cô thật là một người con gái thiện lương.

- Thiện lương?

Ánh mắt Diệp Diễm thoáng hiện sự cô đơn:

- Trên tay tôi dính đầy máu tanh, vậy mà còn gọi là thiện lương sao?

- Ha ha. Thiện lượng và ác độc là do chính lương tâm cô quyết định.

Cao Lôi Hoa nói tiếp:

- Đạo sư Diệp Diễm, tôi thấy cũng không còn sớm nữa, cô mang em gái rời khỏi đây trước đi.

- Tiên sinh Cao Lôi Hoa.

Diệp Diễm ngẩng đầu nói:

- Cám ơn anh. So ra thì anh mới đúng là người thiện lương.

- Hắc hắc, thiện lương.

Lời nói của Diệp Diễm khiến Cao Lôi Hoa không khỏi đỏ mặt. Chẳng qua cũng có thế nói Cao Lôi Hoa là người thiện lương, chỉ có điều sự thiện lương đó chỉ dành cho thân nhân của hắn chứ không phải cho địch nhân của mình. Đối với địch nhân thì hắn rất lạnh lùng, vô tình.

Diệp Diễm liếc qua hai mươi thành viên còn lại của tổ chức. Sau đó mang Diệp Đỗng rời khỏi khu rừng ma. Thật ra nàng cũng biết Cao Lôi Hoa định làm gì kế tiếp. Đối với hai mươi người kia, Cao Lôi Hoa muốn xử lý thế nào nàng cũng hiểu. Chỉ có điều nàng cũng không có cầu xin cho chúng. Bộ mặt thật của bọn người đó nàng cũng hiểu rõ lắm rồi.

- Cao Lôi Hoa huynh đệ.

Đợi khi Diệp Diễm đi xa, Vong Linh Đại trưởng lão cũng đã lết dậy.

- Những người còn lại xử lý thế nào?

Đại trưởng lão chỉ về phía hai mươi tên còn sống nói.

- Chờ Diệp Diễm đi xa đã.

Cao Lôi Hoa thể hiện một động tác chém xuống. Sự thiện lương của Cao Lôi Hoa không phải để dành cho những kể định hại con mình. Đối với địch nhân hắn lại càng tàn nhẫn.

- Hắc hắc!

Vong Linh Đại trưởng lão cười:

- Ta còn tưởng Cao đại thiện nhân của chúng ta chuẩn bị làm việc thiện, thả hết đám người này chứ.

- Đại trưởng lão, từ khi nào lão đã học được cách trêu chọc tôi thế.

Cao Lôi Hoa cười ha hả:

- Sự thiện lương của ta chỉ đối với thân nhân mà thôi. Đối với địch nhân của ta, chúng chỉ có thể đón nhận sự phẫn nộ vào báo thù.

- Khặc khặc, ta rất thích phong cách hành sự của Cao Lôi Hoa huynh đệ.

Vong Linh Đại trưởng lão cười sướng.

- Chờ hai cô bé kia đi xa rồi sẽ giải quyết đám này. Nhưng Cao Lôi Hoa huynh đệ này, cậu xác định cô bé Diệp Đỗng kia điên thật chứ?

- Tôi đã xem qua một chút rồi. Cô ấy bị kích thích quá độ.

Cao Lôi Hoa thản nhiên cười nói.

- Chẳng qua có điên hay không thì tôi không dám chắc.

- Vậy mà cậu lại yên tâm để cô ta rời đi sao?

Vong Linh Đại trưởng lão nghi hoặc nói. Điều này chẳng giống Cao Lôi Hoa bình thường chút nào.

- Hắc hắc, Đại trưởng lão đừng quên tôi làm sao tìm được nơi này.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Tôi đã giấu lôi thần lực vào trong cơ thể cô ta, chỉ cần tôi muốn thì cô ta chả còn làm gì được!

- Khặc khặc, tôi đã bảo mà, cậu sao có thể yên tâm thả cô bé đó được.

Vong Linh Đại trưởng lão cười âm hiểm:

- Được rồi, hai cô nhóc kia đã đi xa. Chuyện tiếp theo để tôi xử lý đi.

- Xử lý tốt một chút, đừng gây ra âm thanh quá lớn.

Cao Lôi Hoa cười nói.

- Cái gì? Cao Lôi Hoa huynh đệ vừa bảo tôi không được phát ra âm thanh sao? Trời ạ, cậu đúng là coi thường nghiêm trọng vong linh ma pháp sư rồi.

Vong Linh Đại trưởng lão lập tức bày ra cái bộ mặt đau khổ, phản đối:

- Vong linh pháp sư chúng ta thích nhất là hưởng thụ tiếng kêu tuyệt vời của con mồi trước khi chết. Nếu không có tiếng thét thảm thiết…..

- Buổi tối nay tăng phần cơm lên gấp đôi.

Cao Lôi Hoa ngắt lời Vong Linh Đại trưởng lão.

- Xong luôn, Cao Lôi Hoa huynh đệ.

Vong Linh Đại trưởng lão cười đen tối. Cũng thật khó cho hắn, tại nơi đầy xác chết này lại phải nói chuyện về bữa tối ngon lành.

Đợi hai nàng đi xa rồi, Vong Linh Đại trưởng lão liền bố trí kết giới cách âm.

Trong mắt những thành viên còn lại của tổ chức hiện lên vẻ hoảng sợ. Vong Linh Đại trưởng lão phất cốt trượng.

Sắc hồng trong đôi mắt của đám vong linh kỵ sĩ trở nên rực rỡ, giơ trường thương lên, cười tàn nhẫn.

Trong phút chốc, bên trong kết giới vang lên tiếng kêu không dứt. Trường thương của bọn kỵ sĩ hết đâm rồi lại rút ra! Tiếng rên rỉ phát ra từ miệng những kẻ này đối với Vong Linh Đại trưởng lão là một thứ âm nhạc tuyệt vời!

- Xong rồi, chúng ta đi thôi.

Vong Linh Đại trưởng lão cười ha hả, nói với Cao Lôi Hoa.

- Đi thôi.

Cao Lôi Hoa nhìn đống thi thể trên mặt đất, cười khẽ một tiếng.

Ngay khi Cao Lôi Hoa và Vong Linh Đại trưởng lão chuẩn bị rời khỏi cánh rừng, một bóng đen từ xa phóng tới hướng đó.

Khi hắn tới nơi, đập vào mắt là cảnh tượng giống như tu la địa ngục.

Hắn ngơ ngắc nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó nhìn một nam tử đầu bạch kim và lão già âm trầm mặc hắc bào – Cao Lôi Hoa và Vong Linh Đại trưởng lão.

- Ủa?

Cao Lôi Hoa nhìn hắc y nhân cười lạnh lùng:

- Đang muốn tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tự vác xác tới….

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv