Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 - Chương 105: Thấy rồi, đích thị là màu phấn hồng



- Phù!

Cao Lôi Hoa khẽ ngồi lên trên giường, sau đó bình tĩnh hồi tưởng dư vị nụ hôn mang tính lịch sử vừa xảy ra! Sau khi ôm Tĩnh Tâm xuống dưới, nàng liền ôm hai đứa con chạy trối chết về phòng của mình.

Sau cùng, Cao Lôi Hoa không thể làm gì khác hơn là tự mình đưa mấy đứa trẻ về phòng của bọn chúng, rồi bố trí một gian phòng tốt cho Vong Linh Đại trưởng lão và Tra Lý. Bảo Bảo thì tạm thời ở cùng với Vong Linh Đại trưởng lão, để lão chăm sóc cho tốt.

Sau khi an bài xong xuôi mọi việc, Cao Lôi Hoa trở về phòng của mình, nằm trên giường hồi tưởng lại dư vị ngọt ngào của nụ hôn vừa rồi.

“Cốc cốc cốc!” Đột nhiên, khi Cao Lôi Hoa còn đang ngất ngây, thì chợt vang lên mấy tiếng đập cửa.

- Ai đó?

Cao Lôi hoa ngẩng đầu hỏi.

- Ba ba, là con, Nguyệt Nhị.

Ngoài cửa vang lên tiếng của Nguyệt Nhị.

- Có chuyện gì vậy?

Cao Lôi Hoa đứng dậy, bước tới mở cửa phòng ra, thì thấy ba đứa Nguyệt Nhị, Nguyệt Sư, Saga đang đứng chỉnh tề trước cửa:

- Có chuyện gì vậy? Đã khuya thế này sao chưa ngủ mà còn tới tìm ba làm gì?

Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi. Lúc này trong lòng hắn đang tự hỏi có phải ba đứa nhóc này chưa chịu buông tha cho mình, muốn tới tra hỏi chuyện của mình cùng với Tĩnh Tâm lúc ở trên lưng cự long hay không? Ặc! Đánh chết cũng sẽ không bán đứng nhân dân và Đảng! Giữ bí mật tuyệt đối chính là ưu điểm lớn nhất của Đảng cộng sản! Cao Lôi Hoa thầm nghĩ trong lòng, nếu ý bọn chúng muốn hỏi như vậy, mình sẽ nói là không biết.

- Ba ba, không cho chúng con vào trong sao?

Nguyệt Nhị nhìn Cao Lôi Hoa mỉm cuời.

- À, được rồi, vào đi.

Cao Lôi Hoa nhíu mày, nghiêng người để cho ba hài tử đi vào.

- Nói đi, có chuyện gì thế?

Sau khi vào trong, Cao Lôi Hoa ngồi xuống bên giường nhìn ba hài tử.

- Ba ba, chuyện là như thế này.

Nguyệt Nhị nhìn Cao Lôi Hoa nói:

- Vốn định nói với ba từ đầu, thế nhưng sau khi từ trên lưng Smile xuống, ba lại chạy quá nhanh he he! Vừa rồi Saga và Nguyệt Sư có nói cho con, ngày mai Học viện Ma võ thánh Peter của chúng con họp phụ huynh, nên muốn hỏi xem ba có thể tham dự được không? Tham dự với thân phận là phụ huynh của chúng con ấy?

- Họp phụ huynh à?

Cao Lôi Hoa nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: “Thật không ngờ dị giới này cũng lại có cái họp phụ huynh này:

- Thì ra ba con tới là vì việc này à! Không thành vấn đề! Việc này không có khó cả, ngày mai ba sẽ đi cùng các con!

Cao Lôi Hoa khẽ cười, thật là, chỉ là một việc nhỏ như vậy, không ngờ ba đứa nhóc này lại đến phòng hắn nói chuyện trịnh trọng như vậy.

- Ha ha! Thật tốt quá. Ba ba đồng ý rồi!

Nguyệt Sư hài lòng nói:

- Đã nhiều năm rồi chúng ta không tham gia họp phụ huynh rồi!

- Nhiều năm rồi?

Nghe nói như thế, Cao Lôi Hoa liền cau mày:

- Nguyệt Sư, lẽ nào trước đây Tĩnh Tâm không có cùng các con tham gia họp phụ huynh sao?

- Dạ.

Nguyệt Sư ngây người một chút, sau đó lẳng lặng cúi đầu:

- Không phải, ba à. Mẹ có tham gia một lần cùng chúng con. Nhưng từ sau đó lại không tham gia nữa.

- Vì sao?

Cao Lôi Hoa nhíu mày, trong ấn tượng của hắn thì Tĩnh Tâm đâu phải là loại người không để ý tới bọn nhỏ, nhất định trong đó có vấn đề gì đó!

- Để con nói.

Nguyệt Nhi ngẩng đầu nói tiếp:

- Nguyên nhân là bởi vì mẹ không nói chuyện.

Nguyệt Nhi khẽ nói tiếp:

- Trong lần đầu tiên mẹ cùng chúng con đi đến Học viện Ma võ Thánh Peter. Bởi vì mẹ không nói chuyện, nên có người cười nhạo mẹ là người câm điếc. Ngoài ra, còn có rất nhiều người nói những câu khó nghe nữa.

Cao Lôi Hoa khẽ thở dài, Tĩnh Tâm không nói chuyện, hơn nữa trong nhà lại không có một nam nhân. Khó tránh khỏi sẽ có người nói ra nói vào.

- Cho nên từ đó về sau Tĩnh Tâm không cùng các con tham gia họp phụ huynh sao?

Cao Lôi Hoa lại hỏi tiếp, theo hắn thấy thì Tĩnh Tâm không phải là người như thế, không có khả năng vì bị người khác cười nhạo mà không tham gia họp phụ huynh! Cao Lôi Hoa tuyệt đối tin rằng, nếu Tĩnh Tâm là loại nữ nhân này, Cao Lôi Hoa cũng sẽ không thích nàng!

- Không, không phải.

Nguyệt Nhi cúi đầu:

- Là do chúng con, sau này bọn con không có nói với mẹ chuyện đi họp phụ huynh nữa.

- Các con không nói cho Tĩnh Tâm à?

Cao Lôi Hoa nhíu mày, bất chợt, giọng nói của Cao Lôi Hoa trở nên nghiêm khắc:

- Mấy đứa cũng tị hiềm Tĩnh Tâm đúng không? Nghi ngờ cô ấy bị câm hả?

Ánh mắt Cao Lôi Hoa sáng rực nhìm chằm chằm ba đứa nhỏ trước mặt.

- Không! Không phải!

Nguyệt Nhị ngẩng đầu lên:

- Chúng con sao có thể ghét bỏ mẹ được.

Nguyệt Nhi vừa nói vừa khóc nức nở:

- Là do chúng con không muốn thấy mẹ bị người ta cười nhạo! Không muốn mẹ vì chúng con mà tham gia họp phụ huynh, rồi lại bị người ta bàn ra tán vào thôi.

- Con cũng như thế.

Nguyệt Sư khẽ nói.

- Giống như bọn họ.

Saga lạnh lùng nói.

- Ài, mấy đứa này.

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng xoa đầu Nguyệt Nhị:

- Các con suy nghĩ thế là tốt, nhưng mà khéo quá hóa vụng rồi!

- ? ? ?.

Ba đứa nhỏ nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.

- Các con ngẫm lại xem, Tĩnh Tâm không phải là người ngốc, chẳng lẽ không biết thời gian họp phụ huynh hàng năm của các con sao? Nhưng đến lúc đó các con lại không thông báo cho Tĩnh Tâm, các con thử nói xem mẹ các con sẽ nghĩ như thế nào?! Các con thử nghĩ xem, liệu mẹ các con có thể nghĩ rằng các con ghét bỏ mình nên mới không nói ra hay không?!

- A!

Ba đứa nhỏ tức khắc liền lộ ra vẻ mặt bất an, bọn chúng hoàn toàn không có nghĩ tới sẽ có tình huống như vậy, dù sao bọn chúng cũng mới chỉ là đám hài tử hơi chục tuổi đầu, trong lúc nhất thời cũng không có nghĩ được nhiều như vậy! Bọn chúng chỉ cho rằng không nói cho Tĩnh Tâm, Tĩnh Tâm sẽ không đi tới học viện, thì cũng không bị người khác nói xấu. Nhưng mà lại không nghĩ rằng làm như vậy lại có thể làm tổn thương tình cảm của Tĩnh Tâm.

- Được rồi, biết là tốt rồi.

Cao Lôi Hoa đứng dậy nói:

- Bây giờ, các con cùng đi xin lỗi mẹ các con đi, rồi giải thích nguyên nhân vì sao không nói cho mẹ về cuộc họp phụ huynh! Sau đó lại mời mẹ mấy đứa cùng chúng ta tham gia cuộc họp. Như thế là mấy năm qua, các con đã làm tổn thương tấm lòng của mẹ rồi.

- Ba, ba.

Nguyệt Nhị ngẩng đầu nghẹn ngào nói:

- Ba, ba có thể dẫn chúng con đi xin lỗi mẹ được không?

- Được rồi, không thành vấn đề.

Cao Lôi Hoa đứng dậy mở cửa phòng:

- Đi theo ba và tự nghĩ xem sẽ xin lỗi Tinh Tâm như thế nào đi.

Cao Lôi Hoa dẫn theo ba đứa nhỏ đang bất an trong lòng đi tới trước cửa phòng của Tĩnh Tâm.

Cao Lôi Hoa ra hiệu ba đứa đứng ở đằng sau, sau đó gõ cửa. ‘Cốc cốc cốc!’

- Tĩnh Tâm, cô có trong phòng không?

Cao Lôi Hoa gọi nhỏ.

Trong phòng rất yên tĩnh, không có một tiếng động nào.

- Tĩnh Tâm, cô có trong phòng không?

Cao Lôi Hoa lại gõ gõ cửa phòng, đồng thời cũng gọi to hơn một chút.

Đúng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất, sau đó lại có tiếng người ngã ra đất.

Nghe thấy tiếng động này, trong đầu Cao Lôi Hoa liền nhớ tới mấy vụ trộm cướp trên tivi hồi còn ở địa cầu.

- Tĩnh Tâm!

Cao Lôi Hoa hét to một tiếng, sau đó không hề nghĩ ngợi giơ chân đạp mạnh cánh cửa phòng.

Ầm! Cánh cửa phòng Tĩnh Tâm bị Cao Lôi Hoa dùng chân đạp bay! Sau đó Cao Lôi Hoa vội vàng lao vào:

- Tĩnh Tâm, nàng không có việc gì chứ!

Khi tiến vào, Cao Lôi Hoa hét lên, sau đó nhìn kĩ lại trong phòng. Vừa nhìn lại, Cao Lôi Hoa tức thì trợn tròn mắt!

Trước mặt hắn, Tĩnh Tâm đang ngồi ở dưới đất ngơ ngác nhìn hắn đạp tung cánh cửa xông vào! Cạnh chân Tĩnh Tâm là một cái giá đựng vũ khí bị đổ, xem ra là do Tĩnh Tâm không cần thận quay người khiến giá vũ khí đó bị đổ sau đó ngã xuống theo mà thôi.

Đương nhiên, nếu chỉ là như vậy thì cũng không khiến Cao Lôi Hoa há hốc mồm. Chủ yếu là, hiện giờ trên người Tĩnh Tâm đang khoác một cái áo khoác mỏng màu trắng, hơn nữa, áo khoác này còn không cài cúc.

Áo khoác không cài cũng không có gì, nhưng cái chính là hiện giờ Tĩnh Tâm chỉ mặc một cái áo khoác như vậy mà thôi! Do đó, đôi ‘bạch thỏ’ đầy đặn của Tĩnh Tâm hoàn toàn phơi bày trước mặt Cao Lôi Hoa!

Cao Lôi Hoa khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn kỹ thì thấy trên nhũ phong Tĩnh Tâm, tựa hồ còn có một thứ gì đó trong suốt màu xanh nhạt nữa, nếu như đoán không sai, thì đó hẳn là bột của Âm hồn thảo!

Xem chừng, Tĩnh Tâm dường như đang thoa bột Âm hồn thảo theo lời dặn của Cao Lôi Hoa.

Như thế, sự tình cơ bản cũng rõ ràng. Tĩnh Tâm đang thoa bột Âm hồn thảo thì Cao Lôi Hoa dẫn theo mấy đứa nhỏ đến gõ cửa. Sau đó Tĩnh Tâm quýnh lên, không cẩn thận làm đổ giá vũ khí, sau đó ngã theo xuống đất! Tiếp theo, Cao Lôi Hoa nóng lòng đá một cái! Đá văng luôn cánh cửa phòng.

- Ặc! Tĩnh Tâm, cái này, không phải là tôi cố ý mà!

Nhìn bức họa tuyệt đẹp trước mặt mà Cao Lôi Hoa ứa ra mồ hồi lạnh. Hắn vừa vẫy vẫy tay ý bảo là mình không phải cố ý, vừa lặng lẽ lùi về phía cửa.

Sát khí! Từ trên người người Tĩnh Tâm tỏa ra một cỗ sát khí lờ mờ.

Keng! Thoáng cái, không biết Tĩnh Tâm đã rút trường kiếm ra từ lúc nào, ngay sau đó một đạo kiếm khí hình thập tự màu vàng chói mắt trong nháy mắt hiện ra trước mặt Cao Lôi Hoa, chém mạnh lên người hắn.

Vốn dĩ với tốc độ của Cao Lôi Hoa, kiếm khí như vậy đương nhiên không có khả năng chạm vào người hắn. Nhưng hiện tại coi như là Cao Lôi Hoa đang nhận lỗi, cũng chỉ có thể đứng ở đó chịu khổ mà thôi! Không có biện pháp, dù sao cũng phải để cho Tĩnh Tậm hạ hỏa đã!

- A, má ơi~~

Kiếm khí nặng nề đánh mạnh vào người Cao Lôi Hoa, khiến cho cả người hắn bay ngược về phía sau.

Trước khi bị bay đi, ánh mắt Cao Lôi Hoa ‘không cẩn thận’ lại lia tới hai điểm nhỏ trên “tiểu meo meo” của Tĩnh Tâm, ân, màu hồng phấn, giống như màu phấn hồng của xử nữ! Đây là nhận xét cuối cùng của Cao Lôi Hoa trước khi bị bay ra ngoài ….

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv