Cho dù trước đây Lục Vân Phong đã khen sự thần kỳ của Độ Ách Thần Châm.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Vương Chấn thực sự mở mắt ra, tỉnh lại, tất cả bác sĩ trong phòng cấp cứu đều vô cùng kinh ngạc, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Diệp Phong.
Lúc trước bọn họ không ai tin một thằng nhóc như cậu lại biết y thuật.
Tuy nhiên đâu thể đánh giá một quyển sách qua trang bìa của nó!
Kỳ tích đã xảy ra.
Một người mắc bệnh nặng bị xuất huyết não, dưới phương pháp châm cứu truyền thống lại có thể sống dậy từ cõi chết!
Đây đúng là kỳ tích đủ để đưa vào lịch sử y học.
Mà ở bên kia, mắt Lục Vân Phong vẫn nhìn về phía Diệp Phong, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Đông y của Hoa Hạ bác đại tinh thâm, có điều vì nhiều lý do nên đa phần các kỹ thuật thần bí quý giá đều bị thất truyền.
Lại thêm nhiều môn phái cũ coi những bí tịch quý giá này như chân bảo, không truyền lại, điều này dẫn đến sự suy thoái của Đông y, khiến Tây y lên ngôi!
Lục Vân Phong không ngờ rằng, Độ ách thần châm trong truyền thuyết lại được một cậu nhóc trẻ tuổi tái hiện lại!
Nếu như có cánh báo giới ở đây ghi chép lại sự việc này, Diệp Phong sẽ dành được danh tiếng, còn đứng vị trí số một trong châm cứu Đông y!
Đương nhiên quan trọng hơn là còn có thể dùng kỹ thuật châm cứu tạo phúc cho dân, giúp mọi người được chữa khỏi bệnh.
"Khụ khụ.."
Lúc này, Vương Chấn ho khù khụ một tiếng, ông ta trông có vẻ yếu ớt, nhưng ánh mắt sáng rõ, thần chí thanh tỉnh, rõ ràng đã thoát khỏi nguy hiểm.
Ngay giây sau, ông ta dùng tay chống đỡ cơ thể, giúp mình ngồi dậy, nhìn về phía Lục Vân Phong bên cạnh giường bệnh, cảm kích nói:
"Vân Phong, hôm nay may mà có cậu ở đây, nếu không chắc tôi đã xuống dưới suối vàng rồi, đại ân đại đức này này không có lời nào nói hết được, sau này nếu cậu có việc gì tôi chắc chắn sẽ giúp cậu!"
...
Vừa dứt lời, sắc mặt tất cả mọi người ở đây đều hiện lên vẻ kỳ quái.
Thực ra cũng không thể trách ông ta tìm sai đối tượng để cảm ơn được!
Trước lúc này, Vương Chấn luôn ở trạng thái hôn mê bất tỉnh, ý thức mơ hồ, chỉ có thể cảm nhận mình sắp chết, sinh mạng gặp nguy hiểm.
Bây giờ khi tỉnh lại nhìn thấy Lục Vân Phong bên giường bệnh, đương nhiên sẽ cho rằng là Lục Vân Phong là người cứu mình.
Nhưng nghe thấy lời này, vẻ mặt Lục Vân Phong lúng túng, xấu hổ nói: "À... anh Vương, thực ra người cứu anh không phải tôi, mà là người khác!"
"Hả? Không phải cậu thì là ai?", Vương Chấn nghi ngờ nói.
Sau đó ông ta lại nhìn trái nhìn phải, ánh mắt nhìn về phía mấy bác sĩ ở phòng cấp cứu, hoàn toàn bỏ quên Diệp Phong ở bên cạnh.
Dù sao Diệp Phong còn nhỏ như vậy, thực sự không thể nào là bác sĩ cứu ông ta từ cõi chết được!
Lúc này Lục Vân Phong duỗi tay ra chỉ vào Diệp Phong nói: "Anh Vương, hôm nay may mà có vị thần y nhỏ tuổi này ở đây, nếu không cho dù là tôi cũng không cứu nổi anh!"
Nghe thấy chữ "thần y nhỏ tuổi", ánh mắt mọi người lóe lên vẻ rét lạnh.
Cần phải biết Lục Vân Phong là "Giang Nam Châm Vương", Hạnh Lâm Quốc Thủ, là người mà ngay cả những kẻ đứng đầu Yến Kinh cũng phải mời ông ta đến khám bệnh, cũng phải cung kính vài phần với ông ta.
Mà bây giờ, ông ta lại gọi Diệp Phong là "thần y nhỏ tuổi", có thể thấy vị trí của cậu trong lòng ông ta lớn như thế nào.
Đây là sự công nhận của ông ta với y thuật của Diệp Phong!
Ngay sau đó Lục Vân Phong lại kể lại chuyện xảy ra ban nãy cho Vương Chấn nghe một lần.
Khi nghe thấy sự nguy hiểm trong đó, mặt Vương Chấn biến sắc, ông ta biết hôm nay mình đã gặp được cao nhân ngoại thế rồi.
Ngay giây sau ông ta chủ động xuống giường bệnh, cúi người với Diệp Phong, người gập góc chín mươi độ, dùng giọng điệu tôn kính nói:
"Thần y nhỏ tuổi, đa ta ơn cứu mạng hôm nay của cậu, xin hỏi quý danh của cậu?"
"Chủ tịch Vương, tôi họ Diệp, tên chỉ có một chữ Phong!", Diệp Phong trầm giọng nói.
Vương Chấn nghe thấy vậy liền đứng thẳng dậy, lập tức lấy ra một tấm thẻ từ trong áo.
Nhìn qua, tấm thẻ này được làm từ bạch kim có giá trị đắt đỏ, trông vô cùng tinh xảo.
Hai tay ông ta cầm lấy tấm thẻ, cung kính đưa cho Diệp Phong, ông ta nói:
"Diệp thần y, tấm thẻ này là tấm thẻ VIP bạch kim của tập đoàn Chính Đại chúng tôi, dựa vào tấm thẻ này, cậu có thể sử dụng miễn phí tất cả dịch vụ của khách sạn, mua sắm miễn phí các sản phẩm của các trung tâm thương mại trực thuộc tập đoàn Chính Đại!"
"Chủ tịch Vương, tấm thẻ này quý giá quá, tôi không thể nhận được!", Diệp Phong vội vàng từ chối.
Tập đoàn Chính Đại mặc dù nổi tiếng nhờ ngành bất động sản, có điều mấy năm gần đây cũng mở rộng trên nhiều lĩnh vực.
Theo như Diệp Phong biết trong các thành phố lớn của tỉnh Giang Nam đều có khách sạn năm sao và trung tâm thương mại cao cấp do tập đoàn Chính Đại vận hành.
Nếu như chỉ dựa vào tấm thẻ này có thể ăn uống thỏa thích, thì đủ để chứng minh nó quý giá đến nhường nào!
Diệp Phong không biết là chỉ riêng tiền chế tác thành phẩm của tấm thẻ bạch kim này đã đạt đến con số mấy chục nghìn Hoa Hạ Tệ rồi.
Vương Chấn phái người làm tổng cộng mười tấm, đến bây giờ mới chỉ phát sáu tấm mà thôi.
Mà sáu người này ai cũng là ông trùm lớn hô mưa gọi gió ở tỉnh Giang Nam thậm chí là cả khu vực Hoa Đông.
..
Nhìn thấy Diệp Phong từ chối, Vương Chấn kiên quyết nói: "Diệp thần y, cậu phải nhận tấm thẻ này! Hôm nay nếu như không có cậu tôi đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi! Chẳng nhẽ mạng của Vương Chấn tôi không đáng một tấm thẻ sao?"
Nghe thấy vậy Diệp Phong thầm ngẫm nghĩ.
Cậu ra tay giúp đỡ thực ra là muốn lấy pháp khí Vương Chấn đeo trên tay, có điều bây giờ đông người, không thích hợp nói chuyện này.
Hơn nữa cậu cũng cảm nhận được sự thành khẩn trong giọng điệu của Vương Chấn, không phải đang giả vờ, mà thực lòng muốn tặng cho cậu.
Cuối cùng Diệp Phong vẫn nhận tấm thẻ bạch kim kia.
Đột nhiên ánh mắt Vương Chấn liếc về phía mắt tam giác nằm dưới đất cùng với cô gái xinh đẹp đang đỡ hắn, sắc mặt thay đổi, ông ta trầm giọng nói:
"Á? Dung Dung, chuyện gì thế này? Sao Đống Lương lại nằm đó?"
Nghe thấy vậy cô gái xinh đẹp chưa kịp mở lời, Diệp Phong đứng bên liền hỏi: "Chủ tịch Vương, họ là vợ và con nuôi của ông sao?"
"Không sai!"
Vương Chấn nói thẳng: "Diệp thần y, đây là Hoắc Dung Dung, vợ của tôi! Cô ấy là vợ thứ hai của tôi, người vợ đầu của tôi mấy năm trước qua đời vì bạo bệnh! Người bên cạnh là Vương Đống Lương con trai nuôi của tôi, tôi không có con, nên luôn coi nó như con trai ruột mà nuôi dưỡng, có điều bây giờ nó bị sao vậy, nằm bất động, chẳng nhẽ bị thương sao?"
Diệp Phong nghe thấy vậy, há hốc miệng, muốn nói lại thôi.
Hoắc Dung Dung đứng bên thấy vậy, mặt mày căng thẳng, cả người căng lên, hô hấp ngừng lại, trên đầu chảy đầy mồ hôi, sợ Diệp Phong nói ra chuyện gì đó.
Diệp Phong do dự một lúc, sau đó lắc đầu, lạnh lùng nói: "Chủ tịch Vương, không có gì, tôi tùy tiện hỏi thôi, lệnh công tử... chắc sắp hồi phục rồi!"
Cho dù cậu nhìn ra được giữa Vương Đống Lương và Hoắc Dung Dung có quan hệ "ảo diệu" nào đó.
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện nhà Vương Chấn, cậu không muốn xen vào!
Hoắc Dung Dung thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng hơn nhiều.
Lúc này, mắt tam giác Vương Đông Lương toàn thân run lên, hít sâu một hơi, dường như khôi phục lại được khả năng khống chế cơ thể, hắn giãy giụa bò dậy.
Sau đó hắn lao đến trước mặt Vương Chấn, mỉm cười nịnh nọt, chắp tay nói:
"Chúc mừng cha nuôi hồi phục! Con biết cha nuôi ở hiền gặp lành, nhất định sẽ hóa hung thành cát, chuyển nguy thành an!"
Thấy dáng vẻ nịnh nọt của Vương Đống Lương, Diệp Phong nhíu mày, thực sự rất muốn kể chuyện hắn ban nãy suýt "hại chết" Vương Chấn cho ông ta nghe.
Nhưng lúc này Lục Vân Phong bước đến bên Diệp Phong.
Sau đó ông ta đứng trước mặt mọi người làm động tác không thể tin nổi:
"Bộp!"
Dưới ánh mắt của mọi người, Giang Nam Châm Vương Lục Vân Phong lại quỳ trước mặt Diệp Phong.
"Lục đại sư, ông làm gì vậy?", Diệp Phong kinh ngạc nói, vội vàng duỗi tay ra đỡ lấy ông ta.
Ai ngờ ánh mắt của Lục Vân Phong sắc bén, giọng điệu chắc nịch, vang dội:
"Diệp thần y, Lục Vân Phong tôi cả đời kiêu ngạo cho rằng thuật châm cứu của mình không thua kém bất kỳ ai cả! Ai ngờ hôm nay được chứng kiến Độ ách thần châm của cậu mới biết núi cao còn có núi cao hơn nữa, người tài còn có người tài hơn, mấy chục năm tôi sống đúng là uổng phí! Bây giờ... tôi có một yêu cầu quá đáng, mong Diệp thần y đồng ý!"
"Yêu cầu quá đáng gì?", Diệp Phong không hiểu hỏi.
Lục Vân Phong hơi ngẩng đầu, giọng điệu thành thật:
"Diệp thần y, xin hãy nhận tôi làm học trò!"