Cực Phẩm Tông Sư

Chương 71: Độ ách thần châm



Giọng nói của Diệp Phong mặc dù không lớn lắm nhưng lại rất vang, mang theo sức thuyết phục.

Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cậu.

Nhìn ngoại hình, Diệp Phong là một cậu thiếu niên khoảng 17 18 tuổi, thậm chí trên người còn đang mặc bộ đồng phục trung học Tô Hành, không có liên quan gì đến bác sĩ hết.

Tuy nhiên những lời vừa rồi lại rất có lý!

Còn nước còn tát!

Dù sao bây giờ Vương Chấn cũng đã bước nửa chân vào cửa địa ngục rồi, cho dù Diệp Phong có giày vò thế nào cũng không thể tệ hơn được!

Nếu đã như vậy thì chi bằng để cậu thử xem, cho dù hi vọng ít ỏi, nhưng biết đâu có kỳ tích xảy ra thì sao?

Lúc này Lục Vân Phong đột nhiên tiến lên một bước, dùng ánh mắt sắc bén quét qua người Diệp Phong, dường như đang cố gắng nhìn thấu linh hồn cậu.

Diệp Phong không hề sợ hãi, thẳng lưng ước ngực, ánh mắt nhìn thằng vào Lục Vân Phong.

Ngay lập tức khí thế của hai người lan tỏa khắp căn phòng.

Trầm mặc một hồi, Lục Vân Phong đột nhiên nói:

“Chàng trai trẻ tuổi, anh Vương… mạng sống giờ đã ngàn cân treo sợi tóc rồi, không còn sống được bao lâu nữa! Ngoại trừ Hoa Đà tái thế, Biển Thước tái sinh, nếu không thì không có bất kỳ khả năng nào cả! Hơn nữa, với tuổi đời của cậu, e là còn chưa có bằng cấp bác sĩ, không đủ tư cách để chữa trị cho ai cả! Tuy nhiên!”

Nói đến đây, giọng điệu Lục Vân Phong trở nên sắc bén, trong mắt xẹt qua tia sáng:

“Anh Vương là bạn tốt của tôi, tôi hi vọng ông ấy có thể tỉnh lại hơn bất kỳ ai! Chàng trai trẻ tuổi, thử đi… Cho dù sau này có ai truy cứu trách nhiệm, tôi cũng sẽ gánh vác cùng cậu!”

Nghe thấy câu này sắc mặt mắt tam giác ở bên cạnh lập tức thay đổi.

Hắn không thể ngờ được, Lục Vân Phong lại bảo Diệp Phong chữa trị cho cha nuôi của hắn.

Lúc này khóe miệng mắt tam giác khẽ nhếch lên, miệng há ra, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Lúc này, thư ký và lái xe của cha nuôi hắn đều đang ở đây, nếu hắn mở miệng ngăn cản, sẽ không khỏi bị nghi ngờ, thậm chí còn bị truyền ra lời không hay.

Bất lực hắn chỉ đành im lặng, tuy nhiên đôi mắt dài và hẹp khép hờ, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như rắn độc, kiên định nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, đầy ý thù địch.

Lúc này, trước ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Phong sải bước đi tới giường bệnh, đặt tay lên đầu Vương Chấn, chuẩn bị dùng lực Thanh Long trong cơ thể để trị bệnh cho ông ta.

Thanh Long thuộc mọc, chủ sinh tử, mà lực Thanh Long cũng là lực mộc trị thương mạnh nhất trên thế giới hiện giờ.

Trước đây bị Tần Mi Nhi cắn bị thương vào cổ, Diệp Phong chỉ mấy mấy phút để hồi phục vết thương.

Vì vậy cậu cũng cho rằng lực Thanh Long có thể chữa lành chứng xuất huyết não của Vương Chấn.

Dù sao cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp!

Nhưng lúc này giọng của ông Ngụy đột nhiên vang lên: “Tiểu Phong, lực Thanh Long quả thực huyền bí, nhưng bây giờ vết thương của bệnh nhân này đã bị tên thầy y lang băm kia làm cho nặng hơn, e là chỉ vài phút nữa, Diêm Vương sẽ tới đòi mạng! Chỉ dựa vào lực Thanh Long thì không thể làm gì được!”

“Ông Ngụy, vậy phải làm thế nào?”, Diệp Phong lo lắng hỏi.

“Ha ha ha… bản tôn ở đây, cho dù là Diêm Vương tới thì cũng phải quỳ xuống cho bản tôn!”



Giọng nói của ông Ngụy đột nhiên trở nên độc đoán, coi thường thế giới, khinh thường tất cả các anh hùng, thể hiện sức mạnh của một thế hệ bất tử.

“Tiểu Phong, bây giờ bản tôn truyền cho cậu “Độ Ách Thần Châm”, chỉ cần cậu học được thần châm này, kết hợp với lực Thanh Long thì có thể kích thích sự sống trong cơ thể người bệnh, trở thành bàn tay vàng, có thể làm cho người chết sống lại!”

…….

Vừa dứt lời, Diệp Phong liền cảm thấy một cỗ lực lượng không thể ngăn cản trong nháy mắt luồn vào trong lông mày của Diệp Phong.

Vô số nhận thức dồn dập tiến vào tâm trí của cậu.

Cũng không biết qua bao lâu, như thể dài như hơn mười mấy thế kỷ, nhưng lại cũng ngắn như chỉ một khắc, Diệp Phong cuối cùng cũng mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng dữ dội.

Nhưng vì lưng quay về phía đám đông nên không ai chú ý đến sự kỳ lạ của cậu, chỉ thấy cậu đứng bất động trước giường bệnh của Vương Chấn như một khúc gỗ.

Nhìn thấy cảnh này, mắt tam giác và mỹ nữ trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường.

Đối với bọn họ, cho dù xuất hiện một biến số như Diệp Phong cũng khó lòng thay đổi được kết cục của Vương Chấn!

Ngay cả Vua châm cứu Giang Nam Lục Vân Phong cũng bó tay hết cách thì một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch có thể tạo ra kỳ tích gì được chứ?

Không chỉ hai người bọn họ, mà hầu như tất cả mọi người trong phòng cấp cứu đều không quá coi trọng Diệp Phong, chỉ coi cậu là một thằng nhóc đang muốn thể hiện mà thôi!

Nếu như không phải Lục Vân Phong chủ động mở lời để cho Diệp Phong thử một lần, phía bệnh viện tuyệt đối sẽ không để cậu nhúng tay vào!

Lúc này, Diệp Phong đột nhiên xoay người lại, nói với Lục Vân Phong: “Lục đại sư, có thể mượn kim bạc dùng không?”

“Hả?”

Nghe thấy lời này Lục Vân Phong liền cau mày, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Ông ta không thể ngờ được rằng Diệp Phong cũng là trung y, sử dụng thuật châm cứu.

Đối với ông ta, chàng trai trẻ tuổi này đừng nói là châm cứu cứu người, đến cả bát huyệt trên cơ thể còn chưa chắc đã nhận ra được hết.

Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Lục Vân Phong vẫn chủ động đưa một chồng kim bạc cho Diệp Phong.

Diệp Phong lấy ra một cái và đâm vào bạch huyệt trên thái dương của Vương Chấn.

“Phập!”

Cho dù vừa được truyền Độ Ách Thần Châm, nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên châm cứu, trước đây chưa có kinh nghiệm nên không cẩn thận run tay, kim bị vẹo!

Chiếc kim bạc xuyên qua da của Vương Chấn, máu chảy ra từ đó.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Vân Phong ở bên cạnh lộ ra vẻ thất vọng, ánh mắt tối sầm lại, bất lực lắc đầu.

Hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều!

Trong số những người ở đây có lẽ Lục Vân Phong là người duy nhất chân thành hy vọng rằng Vương Chấn sẽ tỉnh lại!

Nhưng bây giờ, nhìn thấy kỹ thuật châm cứu tồi tệ của Diệp Phong, ông ta thực sự bất lực.

Lúc này mắt tam giác chỉ vào Diệp Phong mắng nhiếc: “Thằng nhãi, mày đang cứu người hay đang giết người thế? Cha nuôi của ta đã sắp mất, mày còn bất kích với cơ thể của ông ấy, đúng là muốn chết mà!”



Nói xong, mắt tam giác liền giơ nắm đấm hướng về phía Diệp Phong.

Diệp Phong nghe thấy vậy khẽ quay người lại, phun ra một từ:

“Cút!”

Nội lực trong cơ thể cậu được ngưng tụ từ từ này, bùng nổ như một tia sét.

Mắt tam giác lập tức bị chấn động, màng nhĩ rung lên, chỉ cảm thấy lồng ngực mình căng ra, trái tim như bị một đôi bàn tay to lớn vô hình giữ chặt, suýt chút nữa thì tắt thở, thậm chí không thể di chuyển được cơ thể.

Lúc này ánh mắt hắn tràn đầy sợ hãi nhìn Diệp Phong, không dám tiến lại khiêu khích nữa.

Còn Diệp Phong tay đang cầm một cây kim bạc, khí thế trên người cũng đã thay đổi.

“Soạt!”

Giây tiếp theo, cậu lại rút kim ra, chỉ với một cái búng tay, hàng chục cây kim bạc bay về phía đỉnh đầu của Vương Chấn như một bông hoa tiên giáng thế.

Tốc độ nhanh đến chói mắt, chỉ trong tích tắc, huyệt đạo trên đỉnh đầu Vương Chấn đã bị kim bạc châm đầy.

….

“Sao có thể được!”

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của Lục Vân Phong ở bên cạnh bỗng co rút lại, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, kinh hãi kêu lên; “Đây là… kim bay vào huyệt?”

Người ngoài ngành xem náo nhiệt, người trong ngành xét chuyên môn!

Trong nghệ thuật châm cứu, khó nhất là đâm kim, góc độ, độ sâu, lực và thậm chí cả tốc độ của mỗi mũi kim sẽ có tác dụng khác nhau đối với người bị thương.

Ngay cả Lục Vân Phong cũng cực kỳ cẩn thận khi đâm kim, ông ta phải giữ chặt cây kim bạc.

Tuy nhiên vừa rồi Diệp Phong lắc cổ tay trong nháy mắt ném ra mấy chục kim châm, không có chút sai sót nào.

Chỉ dựa vào kỹ năng kim bay vào huyệt độc nhất vô nhị này, theo như Lục Vân Phong biết, toàn Hoa Hạ số cao thủ có thể sử dụng được không quá một bàn tay, mà mỗi người trong số họ đều là một cao thủ về trung y!

Trong lúc nhất thời, trong mắt Lục Vân Phong sáng ngời, trong lòng thầm nghĩ, người thanh niên trước mắt này thật sự có thể thi triển kỳ tích sao?

Đúng lúc này, Diệp Phong đột nhiên đi tới trước mặt Vương Chấn, vươn ngón trỏ ra, dùng móng tay chọc vào những chiếc kim bạc trên đầu Vương Chấn.

“Keng! Keng! Keng!”

Trong chốc lát, trong phòng cấp cứu vang lên tiếng kim bạc lanh canh, vô cùng bắt tai.

“Quan Âm Thủ?”

Nhìn thấy cảnh này, Lục Vân Phong không khỏi thốt lên.

Phải biết rằng phải là đệ tử truyền nhân chính cống của Bồ Đề Châm mới có tư cách học bí thuật của Bồ Đầm Châm, đến cả Lục Vân Phong cũng không nắm vững hoàn toàn.

Đứa trẻ trước mặt này đã học nó ở đâu?

Sau đó những gì Diệp Phong làm tiếp theo lại khiến trái tim Lục Vân Phong dậy sóng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv