Vài phút sau, Diệp Phong trốn được ra ngoài cổng trường, thở hồng hộc, trên trán lấm tấm mồ hôi to như hạt châu, giống như vừa trải qua một trận đại chiến.
Với thể chất hiện tại, "khoa chân múa tay" của Tần Mị Nhi hoàn toàn không thể gây ra bất kỳ tổn thương nào cho cậu.
Nhưng chuyện vừa rồi thực sự khiến cậu nhất thời khó mà có thể bình tĩnh lại.
Vốn dĩ hôm nay cậu muốn đưa ngọc bội hộ thân cho Sở Mai Dung, là để xoa dịu quan hệ giữa hai người, đồng thời cũng giải thích rõ ràng hiểu lầm mấy ngày trước, nhưng bây giờ, chắc chắn Sở Mai Dung hận cậu đến chết.
Bên kia, Tần Mị Nhi rõ ràng cũng đang nổi xung lên với cậu!
Chỉ cần cơn giận của cô ta không nguôi, Diệp Phong rất khó tưởng tượng tiểu ma nữ này sẽ làm chuyện điên rồ gì.
Cũng may vừa rồi là tiết học cuối cùng trong ngày, tiết tiếp theo là tiết tự học buổi tối, cho nên cho dù Diệp Phong không có ở đó, cũng không tính là trốn học.
Nhưng không thể nghi ngờ, sau lần náo loạn trước đó, tên của cậu đã truyền khắp lớp, trở thành chủ đề bàn tán sau buổi trà dư tửu hậu.
"Ha ha ha ha. . . . . . "
Đúng lúc này, bên tai vang lên một tiếng cười sang sảng, chính là ông Ngụy.
"Đậu xanh! Ông Ngụy, giờ tôi đang sứt đầu mẻ trán ra đây mà ông còn cười được nữa à?", Diệp Phong bất đắc dĩ nói, trên mặt tràn đầy chua xót.
“Tiểu Phong, tôi có một biện pháp có thể giải quyết triệt để rắc rối hiện tại của cậu!”, ông Ngụy cười nói.
Đôi mắt của Diệp Phong sáng lên khi nghe vậy.
Đối với cậu mà nói, ông Ngụy rất toàn năng, ông Ngụy đã nói tự tin như vậy, nhất định là có thể.
"Ông Ngụy, biện pháp là gì?", Diệp Phong tràn đầy chờ mong hỏi.
"He he... Tiểu Phong, tôi thấy cô gái tên Mị Nhi đó cũng là tuyệt sắc giai nhân, tại sao cậu không đưa cả cô ấy và Sở Mai Dung vào phòng, tu luyện âm dương! Không chỉ có thể giải quyết rắc rối, mà còn có thêm người đẹp cùng bầu bạn, chẳng phải một mũi tên trúng hai con chim sao?", ông Ngụy nói đùa.
Nghe xong lòng Diệp Phong liền trùng xuống.
Cậu không ngờ ông Ngụy này lại bát nháo như vậy, cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện như vậy, đầu tiên là dụ dỗ cậu "hợp thể" với Sở Mai Dung, giờ lại khuyến khích cậu tiếp nhận cả hai!
Phải biết, Hoa Hạ là một quốc gia có chế độ một vợ một chồng, cho dù cô gái có tự nguyện, pháp luật cũng không cho phép!
Không ngờ suy nghĩ của cậu lại bị ông Ngụy hiểu ngay.
Ông Ngụy khinh thường nói: "Hừm... cổ hủ! Tiểu Phong, chúng ta là người tu hành, quy luật của thế tục có ảnh hưởng gì đến chúng ta? Huống chi, điều bản tôn đề nghị đều là vì lợi ích của chính cậu! Con người quan hệ với nhau kị húy cái gì? Năm đó, Hiên Viên Hoàng đế, cùng ba ngàn ngự nữ, bạch nhật phi thăng!
Nga Hoàng và Nữ Anh, hai chị em cùng lấy Đế Thuấn, điều đó đã được truyền thành giai thoại! Hơn nữa, bản tôn đã thấy rõ mặt cậu, có số đào hoa, hồng nhan tri kỷ vô số kể, cậu muốn trốn cũng trốn không được, thà thành thật chấp nhận đi".
...
Có số đào hoa?
Nghe ông Ngụy nói, Diệp Phong vẻ mặt nghi hoặc, không biết là thật hay giả!
Nhưng cuối cùng cậu quyết định tạm thời không nghĩ đến những chuyện này nữa.
Điều quan trọng nhất bây giờ là cải thiện sức mạnh!
Nghĩ vậy, Diệp Phong liền chuẩn bị đến câu lạc bộ Thanh Đằng tu luyện trong linh tuyền.
"Rừm rừm!"
Tuy nhiên, đi không bao lâu, khi đi ngang qua bệnh viện nhân dân tỉnh Giang Nam, thì nghe thấy tiếng ô tô gầm rú cách đó không xa.
Ngay sau đó, một chiếc Maybach phiên bản dài đã lao tới lối vào bệnh viện với tốc độ hơn 160 km/h.
"Kít!"
Sau một tiếng phanh gấp, chiếc Maybach dừng lại ở lối vào bệnh viện, sau đó cửa trước mở ra, hai người đàn ông mặc vest và giày da lao đến băng ghế sau, nhấc bổng một người đàn ông trung niên xuống.
Nhìn từ xa, người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ Điền, tuấn tú, mũi cao, là khuôn mặt của người có tướng giàu có.
Chỉ là hiện tại, ông ta đã bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, thân thể thiếu sức sống, không biết bị làm sao.
Hai người đàn ông mặc vest chắc là cấp dưới của ông ta, nhanh chóng bế người đàn ông trung niên vào phòng cấp cứu, đồng thời hét lớn:
"Bác sĩ, bác sĩ đâu? Tới cứu người!"
Đây vốn chỉ là chuyện tầm phào, Diệp Phong cũng không quá để ý.
Nhưng đột nhiên, ông Ngụy liền nói với cậu: "Tiểu Phong, vào theo xem chút?"
"Hả? Ông Ngụy, làm sao vậy... có chuyện gì sao?", Diệp Phong tò mò hỏi.
"Người đàn ông trung niên trên cổ tay trái đeo một chiếc vòng tay, tôi có thể cảm nhận được lực ý niệm bên trong nó, mặc dù không mạnh lắm, nhưng lại rất thuần khiết, hẳn là pháp khí!"
Nghe ông Ngụy nói như vậy, Diệp Phong trong lòng hơi động.
Pháp khí!
Như tên cho thấy, nó là một khí cụ được người tu hành sử dụng, với công hiệu đặc thù và có khi còn được khắc trận pháp bên trong.
Ở Phố Cổ trước đây, chiếc la bàn mà Ngô đạo trưởng sử dụng để tìm bảo vật trời đất, và thanh kiếm gỗ gụ mà ông ta lấy ra đều là pháp khí.
Nhưng cấp bậc pháp khí đó căn bản không lọt vào mắt ông Ngụy!
Những ngày gần đây, thứ duy nhất khiến ông Ngụy động lòng là kiếm Thất Tinh Long Uyên!
Bây giờ, ông ta lại phát hiện ra một pháp khí khác, điều này khiến Diệp Phong tò mò.
Thế là cậu theo vào phòng cấp cứu.
...
Lúc này, phòng cấp cứu rất hỗn loạn, mấy bác sĩ vây quanh người đàn ông trung niên, dùng thiết bị tối tân tiến hành xét nghiệm.
Tuy nhiên, chỉ trong vài phút, bác sĩ hàng đầu đã trịnh trọng nói với hai người đàn ông mặc vest: "Hai người là gì của bệnh nhân?"
"Thư ký!"
"Tài xế!"
Hai người nói.
“Người nhà bệnh nhân thì sao?”, bác sĩ lại hỏi.
“Đang trên đường tới!”, thư ký nói: “Bác sĩ, giám đốc Vương xảy ra chuyện gì vậy, ông nhất định phải cứu ông ấy!”
"Haizzz……"
Đột nhiên, bác sĩ thở dài một tiếng, nhưng lại hướng ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng ánh mắt thư ký, trầm mặc không nói.
“Bác sĩ, ông nói gì đi!”, thư ký hét lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của bác sĩ, trong lòng lại dâng lên một dự cảm không lành.
"Haizzz... Tôi cũng nói luôn! Người bệnh này đột nhiên xuất huyết não, dùng dụng cụ kiểm tra qua, mạch máu trong nhu mô não đã vỡ, xuất huyết ồ ạt, hiện tại đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để chữa trị, không còn cách nào khác để chữa khỏi. Xin hãy bớt đau buồn, lập tức liên hệ với người nhà để chuẩn bị hậu sự!"
Cái gọi là xuất huyết não không phải vỡ mạch máu trong nhu mô não do chấn thương, mà do huyết áp tăng đáng kể sau khi xuất huyết. Các triệu chứng lâm sàng thường đạt đến đỉnh điểm sau vài phút đến vài giờ và tỷ lệ tử vong trong trường hợp cấp tính là 30% đến 40%.
Trong tình hình hiện tại, ngay cả khi bác sĩ não hàng đầu trong nước có mặt ở đây và thực hiện phẫu thuật mở sọ cho bệnh nhân ngay tại chỗ, thì khả năng sống sót cũng không có.
Nghe thấy bác sĩ đưa ra "Giấy báo tử", thư ký cùng tài xế bên cạnh nhất thời chấn động, trên mặt tràn đầy không thể tin được.
Thư ký nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt lấy cổ áo của bác sĩ, trên trán nổi gân xanh, đau lòng hét lên: “Bác sĩ, ông Vương là Vương Chấn, chủ tịch tập đoàn Chính Đại, chỉ cần ông cứu mạng ông ấy, muốn bao nhiêu cũng được!”
Lời này vừa thốt ra, những người xung quanh lần lượt biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc!
Tập đoàn Chính Đại!
Vương Chấn!
Đây là một ông trùm bất động sản có tiếng ở tỉnh Giang Nam, ông ta đã phát triển tất cả các bất động sản cao cấp ở tỉnh Giang Nam, với sự bùng nổ của thị trường bất động sản, ông ta cũng kiếm được rất nhiều tiền, tài sản lên tới hàng tỷ.
Nhưng trong cuộc sống, Vương Chấn rất khiêm tốn, chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng và ít người nhìn thấy sự xuất hiện của ông ta.
Không ai ngờ rằng người đàn ông trung niên đột ngột xuất huyết não trước mặt lại là Vương Chấn!
Nếu có thể cứu sống, ngay cả khi bị yêu cầu chi hàng trăm triệu phí khám bệnh, cũng chỉ cần 1 câu nói thôi!
Tuy nhiên, vị bác sĩ vẫn cười khổ lắc đầu, nhìn thư ký nói: “Thưa ngài, xin ngài bình tĩnh, ông Vương đã nửa bước vào cửa địa ngục rồi, không phải chúng tôi không muốn cứu, mà là bất lực!"
Đúng lúc này, một giọng nói thở dốc vang lên từ cửa phòng cấp cứu.
"Hừ... ai nói không cứu được?"
Mọi người đi theo tiếng nói, phát hiện người nói là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng, giọng nói uy lực vang dội, vang vọng khắp khán phòng:
"Cho dù Diêm Vương muốn Vương Chấn chết vào canh ba, tôi, Lục Vân Phong, vẫn có thể giữ ông ta lại đến canh năm!"