Cuối cùng kéo Tần Mị Nhi đến một nơi yên tĩnh, Diệp Phong nhìn xung quanh và phát hiện ra rằng không có người ngoài trong bán kính mười mấy mét.
Câụ ít sâu một hơi, hỏi: "Cô Mị Nhi, sao đột nhiên tới trường học của chúng tôi thế? Không phải đến tìm tôi trả thù đấy chứ?"
"Hừm... Ta không có nhiều thời gian như vậy! Không ngờ anh cũng học ở trường sơ trung số 1 Tô Hành thôi!", Tần Mị Nhi nói, ngữ khí có vẻ không giả tạo.
Nhưng càng như vậy, Diệp Phong càng thêm mơ hồ, tiếp tục hỏi: "Cô Mị Nhi, hôm nay cô tới đây làm gì?"
"Tôi muốn tìm một người!"
Tần Mị Nhi lạnh lùng nói, trên mặt phủ một tầng lạnh lùng, dường như người đó có thù hận sâu sắc với cô ta.
"Cô Mị Nhi, cô đang tìm ai vậy?", Diệp Phong thận trọng hỏi, nhưng đột nhiên có một cảm giác bất an vô cớ.
Khi nghe vậy, Tần Mị Nhi nghiến răng và nói:
"Diệp Phong!"
"Cái gì?!"
Nghe được câu nói của Tần Mị Nhi, Diệp Phong sắc mặt biến sắc, cơ khóe mắt giật giật, theo bản năng kêu lên một tiếng.
Lời nói của Tần Mị Nhi giống như một tảng đá lớn đập vào mặt hồ phẳng lặng, khuấy động những cơn sóng trong lòng Diệp Phong!
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Diệp Phong, Tần Mị Nhi nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Sao... Anh Hách biết Diệp Phong sao?"
Nghe vậy, Diệp Phong ép buộc mình phải bình tĩnh lại, đồng thời đại não của cậu đang vận hành với tốc độ cao.
Điều chắc chắn bây giờ là Tần Mị Nhi không nhận ra rằng mình đang "lừa dối" cô ta, nếu không cô ta đã mất bình tĩnh từ lâu rồi!
Nhưng vấn đề là, cô ta đã không biết mình, tại sao lại tới trường học tìm mình?
Nghĩ đến đây, Diệp Phong quay đầu lại nhìn Tần Mị Nhi nói: "Tiểu thư Mị Nhi, tôi đúng là biết Diệp Phong, nhưng ... Tại sao cô lại tìm tới hắn?"
Nghe vậy, Tần Mị Nhi do dự một lúc rồi nói:
"Hừ... Nói cho anh biết cũng được! Còn không phải cha nuôi của tôi ép tôi giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với Diệp phong sao, chán ghét! Vì lý do này, tối hôm qua tôi đã ầm ĩ với bố nuôi một trận rồi chạy ra ngoài, ai ngờ lại xui thế, hết lần này đến lần khác gặp anh…”
Nói đến đây, Tần Mị Nhi hai má vô cớ đỏ lên, không biết đã nghĩ tới cái gì.
Lúc này, Diệp Phong đã đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra.
Hóa ra thủ phạm "Ô Long" lại là Chiến Thiên Qua!
Tuy nhiên, Diệp Phong thấy có chút kỳ lạ, với tư cách là Chiến Thiên Qua, trùm ngầm của Tô Hành, cho dù ông ta muốn kết bạn với Diệp Phong, thì câu lạc bộ Thanh Đằng mà ông ta tặng trước đây đã là một món quà vô giá rồi!
Cho dù ông ta có chuyện muốn cầu cạnh Diệp Phong, chỉ cần ông ta mở lời, Diệp Phong cũng sẽ không cự tuyệt!
Chiến Thiên Qua không cần để con gái đỡ đầu tiếp cận cậu.
Chuyện này lạ thật!
Nhưng trong lúc nhất thời, Diệp Phong không thể khám phá ra sự thật của vấn đề.
Lúc này, Tần Mị Nhi tiếp tục:
"Hách Lão Cung, hiện tại chỉ cần anh dẫn tôi đi gặp Diệp Phong, tôi sẽ quên hết chuyện ‘vô lễ’ anh làm với tôi hôm qua! Hừ... Tôi muốn xem, người mà cha đỡ đầu của tôi ca ngợi tận trời Diệp Phong, trông như thế nào!"
...
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Diệp Phong lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Trong tình huống này, cậu sao mà biến ra một Diệp Phong được?
Nếu trực tiếp thú nhận với Tần Mị Nhi và thừa nhận rằng cậu là Diệp Phong, Tần Mị Nhi, người nhận ra đã bị lừa dối trong một thời gian dài, có thể sẽ làm điều gì đó điên rồ!
Đột nhiên, có một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu.
Nếu cậu thành công, cậu có thể tiếp tục lừa dối Tần Mị Nhi.
"Này... Anh cười cái gì?", Tần Mị Nhi nhìn mặt cậu, đột nhiên hỏi.
"Khụ khụ!"
Diệp Phong ho khan một tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài: "Tiểu thư Mị Nhi, giờ tôi dẫn cô đi tìm Diệp Phong kia! Nhưng..."
Khi nói, cậu cố tình kéo dài giọng điệu của mình để kích thích sự tò mò.
"Nhưng cái gì?"
Tần Mị Nhi tò mò hỏi.
"Cái này……"
Diệp Phong ấp úng hồi lâu, xấu hổ nói: "Mị Nhi tiểu thư, nếu sau này gặp được 'Diệp Phong' kia, nếu như không hài lòng, xin đừng trách tôi!"
Cảm nhận được hàm ý trong giọng điệu của cậu, Tần Mị Nhi hơi nhíu mày, nhưng vẫn nói: "Chỉ cần anh dẫn tôi đi gặp Diệp Phong, ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ! Nếu không tin, anh có thể đến Trường trung học số sáu để hỏi về tên tuổi của tôi!"
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Tần Mị Nhi, Diệp Phong tuy ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại vui vẻ, thầm nói:
Tần Mị Nhi ơi,Tần Mị Nhi à, không phải tôi muốn lừa cô, thật sự là bị tình thế ép buộc!
Nếu có cơ hội lần sau, tôi sẽ bù đắp cho cô!
...
Vài phút sau, Diệp Phong và Tần Mị Nhi rón rén đi đến cửa sau của lớp 12 (9).
Vì đang trong giờ học nên giáo viên và học sinh trong lớp không để ý đến họ.
Ngay sau đó, Diệp Phong hạ giọng, ghé sát vào tai Tần Mị Nhi, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, hàng cuối cùng bên trái phía trước là 'Diệp Phong'!"
Tần Mị Nhi nghe thấy thì liền nhìn về phía vị trí cậu chỉ.
Mặc dù Diệp Phong đã dặn dò cô ta trước đó, nhưng Tần Mị Nhi đã hoàn toàn chết lặng sau khi tận mắt nhìn thấy "Diệp Phong" trong truyền thuyết.
Nhìn từ xa, liền thấy đó là một tên to béo nặng ít nhất 100 kg, thân hình mập mạp như một ngọn núi lớn, bụng phệ, tròn trông như bà bầu tháng mười, quần của cậu ta như thể sắp nổ tung đến nơi…
Đầu béo tai to, mặt béo ú, mắt chỉ nhỏ bằng móng tay, như hai hạt đậu xanh trên một cái bánh lớn.
Mà trên má phải của cậu ta có một nốt ruồi đen cực lớn, trên nốt ruồi thậm chí còn có một sợi lông xoăn dài, khiến người ta sởn gai ốc.
Khuôn mặt này thì đến "quái vật xấu xí" cũng phải ngước nhìn, không khác gì con lợn, có thể trực tiếp đóng Trư Bát Giới mà không cần trang điểm!
Thấy vậy, Tần Mị Nhi đã bị tác động thị giác chưa từng có.
Sau khi sững sờ hơn mười giây, đôi môi dày của cô ta đột nhiên mở rộng, như thể cô ta sắp hét lên ngay lập tức.
Thấy vậy, Diệp Phong nhanh như tia chớp, dùng tay phải bịt miệng cô ta lại, ghé vào tai cô ta thì thầm: “Cô Mị Nhi, đừng kích động, sẽ bị học sinh trong lớp phát hiện, thế sẽ xong đời đó”.
Sau khi nghe điều này, Tần Mị Nhi nhanh chóng gật đầu.
Sau khi xác định cô ta sẽ không hét lên, Diệp Phong mới chậm rãi buông tay ra.
Nhưng mà lúc này, cậu chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Tần Mị Nhi, thân thể mềm mại không tự chủ được run rẩy, trong mắt phượng hiện lên một tia tuyệt vọng khó có thể diễn tả, khiến người ta đau lòng.
Khoảnh khắc tiếp theo, những giọt nước mắt pha lê lấp lánh trong mắt cô ta lăn xuống má.
Nhìn thấy cô ta sắp khóc, trong lòng Diệp Phong run lên, tự hỏi mình làm có quá đáng hay không.
Do dự một lúc lâu, cậu mới an ủi: "Tiểu thư Mị Nhi, 'Diệp Phong' chỉ là hơi xấu thôi, cô không cần phải thất vọng như vậy! Cùng lắm thì... chỉ là không gặp nữa thôi!"
"Vù vù vù..."
Ai ngờ lúc này, Tần Mị Nhi đột nhiên nghẹn ngào, thấp giọng nói: "Cha đỡ đầu của tôi muốn tôi lấy Diệp Phong này, hơn nữa còn giả bộ tôi không xứng với hắn! Huhuhu… Làm sao tôi có thể không xứng đáng với con quái vật xấu xí này chứ!"
Trong lúc nhất thời, nước mắt của Tần Mị Nhi không thể ngừng được và đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
"Cô Mị Nhi, đừng khóc!"
Diệp Phong hoàn toàn không nói nên lời, nhưng những gì Tần Mị Nhi nói càng khiến cậu ngạc nhiên hơn.
Đùa kiểu gì vậy?
Chiến Thiên Qua muốn gả Tần Mị Nhi cho mình?
Diệp Phong không cho là trên người cậu có bất kỳ khí tức bá đạo nào.
Hơn nữa, Chiến Thiên Qua là một trong những ông trùm giỏi nhất trong thế giới ngầm của Tô Hành, không có lý do gì để ông ta coi trọng cậu như vậy!
Trong đó, phải có một cái gì đó mà cậu chưa biết.
"Rengggg!"
Vừa lúc đó, chuông ra khỏi lớp vang lên.
Sợ bị bắt gặp, Diệp Phong vội vàng kéo Tần Mị Nhi xuống lầu.
Tuy nhiên, khi đi ngang qua lớp 12 (9), tình cờ có một bóng người xinh đẹp, từ cửa lớp bước ra và đụng phải họ, đó là Sở Mai Dung!
Giờ khắc này, Diệp Phong hoàn toàn sững sờ, ngây người đứng ở nơi đó, giống như bị bất động, không thể động đậy.
Sở Mai Dung nhìn thấy Diệp Phong cùng Tần Mị Nhi, nhất thời sửng sốt, sau đó đôi mắt đẹp lộ ra vẻ nghi hoặc, do dự một lát, hỏi:
"Diệp Phong... Đây là ai?"