Cực Phẩm Tông Sư

Chương 51: Hống hách!



Nghe ông Ngụy nói như vậy, Diệp Phong hai mắt sáng lên, không chút do dự sải bước đi vào ngọc bội cửa hàng.

Mặt tiền cửa hàng rất lớn, bày bán đủ loại ngọc thạch, tỷ như ngọc bội, ngọc cừu, ngọc hoàng long, thạch huyết gà, thạch thọ sơn... nhiều như vậy, không có gì là không có!

Diệp Phong mặc dù không hiểu ngọc, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự phi phàm trong đó, mỗi một viên đều là vô giá.

Tổng số lượng ngọc thạch trong cửa hàng này có lẽ không thể đong đếm được!

Lúc này, trong cửa hàng một chàng trai đến hỏi Diệp Phong: "Anh trai, anh có thích cái nào không?"

“Tôi chỉ xem một chút thôi!”, Diệp Phong ngượng ngùng gãi đầu.

Thấy vậy, thanh niên cũng không nhiều lời, bĩu môi trở về vị trí ban đầu.

Theo quan điểm của anh ta, một thằng nhãi lông còn chưa mọc đủ như Diệp Phong, làm sao có thể mua được ngọc thạch trong cửa hàng? Phần lớn là đến mở mang tầm mắt thôi!

Vì vậy, anh ta không muốn lãng phí nước bọt của mình với Diệp Phong.

Ngay sau đó, Diệp Phong đi loanh quanh trong cửa hàng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều ngọc như vậy.

Từ xa xưa, ngọc đã có địa vị rất cao trong văn hóa truyền thống Hoa Hạ.

Quân tử vô cố, ngọc bất khứ thân!

Khổng Tử nói: “Người quân tử hơn ngọc bội”, theo quan điểm của ông, ngọc có mười một phẩm chất và biểu tượng như nhân, trí, nghĩa, lễ, nhạc, trung, tín, trời, đất, đức và đạo.

Và tin đồn rằng ngọc có thể ngoại cảm xua đuổi thiên tai thậm chí còn lan truyền rộng rãi hơn.

Có người gặp phải tai nạn, người không sao cả, nhưng ngọc bội trên người đột nhiên vỡ vụn, là bởi vì ngọc bội đã giúp người ta ngăn ngừa tai họa. Còn ngọc bội sau khi giúp người tránh tai họa nên được bọc trong giấy đỏ, gọi là ngọc táng.

...

“Tiểu Phong, đến quầy ở trung tâm đi!”, giọng nói vội vàng của lão Ngụy lại vang lên.

Khi nghe thấy vậy, Diệp Phong lập tức cất bước và đi đến quầy ở trung tâm của cửa hàng.

Bảo vật trên các quầy khác đều được đặt trên kệ để mọi người ngắm nhìn.

Duy chỉ có quầy này chỉ đặt ba miếng ngọc bội, nhưng lại được che bằng kính cường lực dày.

Có mấy cái camera trên trần nhà, luôn hướng thẳng vào quầy, từ đó chúng ta có thể thấy sự quý giá của ba viên ngọc bích này!

Nhìn từ xa, ba miếng ngọc bích này trong suốt như pha lê, giống như thủy tinh, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện bề mặt ngọc dường như có một chút huỳnh quang, thuần khiết không tì vết, lộ ra vẻ linh hoạt trong suốt.

"Ông Ngụy, chẳng nhẽ những khối ngọc bội này là bảo vật trời đất gì sao?", Diệp Phong âm thầm hỏi.

"Ha ha... Cũng không phải! Bảo vật trời đất rất ít, làm sao có thể có ba khối đồng thời xuất hiện ở đây được? Nhưng, những khối ngọc bội này chất lượng cũng tàm tạm, chỉ đủ để khắc thành Trận pháp bảo vệ cơ thể cấp thấp nhất, mặc dù chỉ là một lần, nhưng nó cũng có ích cho cậu, mua đi!", ông Ngụy nói.

Ông Ngụy tuy nói dễ nghe, nhưng từ góc độ của ông Ngụy mà nói, những thứ "tàm tạm" trong miệng ông ấy đối với Diệp Phong mà nói đều là bảo vật hiếm có!

Lúc này, người thanh niên nhìn thấy Diệp Phong đứng trước những khối ngọc thạch này hồi lâu, cũng đi tới hỏi: "Anh gì này... Anh có hứng thú với mấy viên ngọc này à?"

“Vâng!”, Diệp Phong gật đầu.

"Ha ha... Anh trai, anh quả đúng là có mắt nhìn đấy, vừa nhìn đã thích ngay bảo bối trong cửa hàng! Những khối ngọc bội này đều là thủy tinh Lão Khanh, chủ cửa hàng của chúng tôi đặc biệt lấy từ Myanmar! Tôi dám nói, xét về chủng loại, cả phố đồ cổ không có cái nào tốt hơn!”

(*Lão Khanh không chỉ là tên riêng, mà còn là một đẳng cấp của Ngọc Phỉ Thuý. Khi nói đến Lão Khanh chủng tức là nói đến Ngọc có kết cấu chặt mịn, độ trong cao, xanh thuần chánh, các đốm lý phân bố đều, màu sắc đậm đặc mà không âm u, khi có ánh sáng chiếu vào miếng Ngọc như thể phát quang. Trong chủng Lão Khanh cũng phân chia nhiều đẳng cấp, có loại trong nhiều có loại trong ít, giá cả cũng khác biệt, nhưng cho dù thế nào Phỉ Thuý Lão Khanh đều có giá trị cao, dành riêng để chế tác trang sức cao cấp.

Tên gọi Lão Khanh mang ý nghĩa riêng của nó. Không phải là băng ngọc, không phải là màu xanh. Lão là già, Khanh là mỏ (khai thác), Lão Khanh nghĩa là Ngọc khai thác từ các mỏ lâu đời ở Miến Điện (Myanmar))

Thấy tên thanh niên "khoe khoang", Diệp Phong ngắt lời: "Thủy tinh…gì cơ?"

"A? Cái này mà anh còn không biết à? !"

Thanh niên nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ, nhãi ranh trước mắt này quả không phải người trong giới rồi!

Trong vài phút tiếp theo, Diệp Phong cuối cùng đã hiểu sau khi được người này phổ cập kiến thức, theo mức độ trong suốt, ngọc bích có thể được chia thành thủy tinh, băng, đản thanh, nhu, lệ chi, đậu, v.v. từ cao tới thấp, thủy tinh là nhiều nhất!

Nói chung, ngọc thủy tinh không có màu, giống như ba miếng ngọc bích trước mặt, chúng đều trong suốt và không màu.

Tuy nhiên, nếu nó có màu sắc, thì màu sắc sẽ lộng lẫy và rạng rỡ, tươi sáng và linh động, và giá trị của nó sẽ tăng vọt!

Sau khi nghe anh chàng này nói một tràng dài, Diệp Phong lại hỏi: "Vậy... cần bao nhiêu tiền để mua ba khối ngọc bích này?"

Lời này vừa nói ra, anh chàng kia lập tức ưỡn ngực, đắc ý nói: “Cái rẻ nhất có giá một triệu tệ, còn cái đắt nhất có giá hơn hai triệu tệ, ba khối cộng lại gần năm triệu tệ!"

"Đắt thế!"

Nghe thấy giá, Diệp Phong âm thầm không nói nên lời. Chiếc lớn nhất trong ba chiếc ngọc bích này chưa bằng nửa lòng bàn tay, không ngờ vật nhỏ bé như vậy lại có thể cao tới bảy con số!

Bên kia, gã kia nghe xong lời này, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, hiển nhiên coi Diệp Phong như một tên nghèo mạt rệp, cười lạnh nói:

"Anh trai, ngọc bội trong cửa hàng của chúng tôi giá cả không có gì đáng bàn cãi cả! Loại thủy tinh rẻ nhất trên thị trường cũng có giá này! Nếu là có màu, giá một viên cũng phải là số tiền này!"

Vừa nói, hắn vừa duỗi ra năm ngón tay ra với Diệp Phong, ý chỉ năm triệu!

Ngay sau đó, anh ta lại ngẩng đầu lên, với vẻ kiêu ngạo, như thể anh ta là chủ nhân của những viên ngọc bội này.

Ngày thường anh ta đã gặp không ít "tên kiết xác" như Diệp Phong, nghe thấy mức giá trên trời đều kinh hãi bỏ chạy, sợ lỡ tay làm vỡ thứ gì đó trong cửa hàng sẽ bán nhà để mà đền mất.

Nhưng mà, sau một khắc, Diệp Phong trịnh trọng nói: "Được, tôi muốn mua toàn bộ ba khối ngọc bội này!"

...

"Gì?!"

Lời nói của Diệp Phong khiến anh chàng ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc, giọng nói có chút run rẩy: "Em... Em trai, đừng đùa, đây là gần năm triệu, không phải năm trăm đâu!"

"Đúng vậy! Tôi biết, quẹt thẻ là được rồi!"

Diệp Phong thản nhiên nói, ngữ khí nhẹ nhàng, tựa hồ đối với năm triệu căn bản không thèm để ý, sau đó từ trong túi móc ra một tấm thẻ.

Vốn dĩ, lần này Diệp Phong tới phố đồ cổ là để mua bảo vật trời đất để luyện chế vũ khí.

Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm xung quanh một lúc lâu, không thể tìm thấy gì, thay vào đó, lại bắt gặp khối ngọc bích có thể chạm khắc một trận pháp bảo vệ, mặc dù giá cả cao, nhưng Diệp Phong vừa vặn có thể mua được.

Hơn nữa, trong lòng Diệp Phong, ngay cả ba khối ngọc bội này đã có giá gần năm triệu, như vậy nếu bảo vật trời đất xuất hiện thật thì tiền trong tay tuyệt đối không đủ mua!

Tiếp theo, Diệp Phong bình thản chuyển 4,88 triệu, sau đó lấy ba miếng ngọc bội đi.

Nhìn bóng lưng cậu rời đi, trong lòng người thanh niên vẫn còn kinh ngạc, cậu thật sự vượt xa vẻ ngoài, không ngờ một người trẻ tuổi như vậy lại có thể tùy ý vung tiền mua khối ngọc bội trị giá năm triệu.

Còn Diệp Phong thì ôm ba khối ngọc trong tay, vội vàng về nhà, muốn khắc một trận pháp bảo vệ lên chúng.

Đúng lúc này, ông Ngụy đột nhiên phát ra một tiếng cảm thán không thể tưởng tượng nổi: "Tiểu Phong, hướng mười một giờ bên trái, quán nước ven đường có một khối sắt đen, cậu nhìn thấy không? Bằng mọi giá phải mua!"

Sự háo hức trong giọng nói của ông Ngụy lúc này còn kích động hơn gấp mười lần so với lúc ông ấy nhìn thấy ba viên ngọc bội vừa rồi.

Diệp Phong trong lòng khẽ động, nhìn về phía ông Ngụy nói, phát hiện một mảnh sắt đen, rộng chừng một gang tay, dài ba thước, không hề thu hút ánh nhìn, ném qua một bên đường cũng không ai nhặt!

Chẳng lẽ... vật này là bảo vật trời đất trong truyền thuyết sao?

Mặc dù trong lòng nghi hoặc, Diệp Phong vẫn đi tới.

Chủ quầy hàng là một người đàn ông trung niên trạc bốn mươi, miệng nhọn, má khỉ, dáng người gầy, đôi mắt tam giác thỉnh thoảng để lộ ra ánh mắt của dân con buôn.

Nhưng điều đáng chú ý nhất là nửa miệng bên phải của anh ta cụp xuống, khóe mắt cũng rũ xuống, miệng và mắt cũng cụp, hẳn là "méo miệng", lâm sàng gọi là “mặt liệt” - một dạng bệnh khó chữa

“Em trai, muốn mua cái gì?”, ông chủ đi tới, ân cần hỏi.

Nhưng khi anh ta cười, miệng anh ta còn lệch hơn nữa!

"Ừm... khối sắt trên mặt đất kia giá như thế nào?", Diệp Phong hỏi.

Nghe vậy, ông chủ miệng méo lập tức nói với giọng điệu vô cùng cường điệu: “Em trai, đó là bảo vật gia truyền của gia tộc anh, là từ ông nội của anh truyền lại, nghe đồn là bảo vật quý hiếm được hoàng thất nhà Thanh sử dụng!"

Lời này vừa nói ra, mấy gian hàng bên cạnh ông chủ đã trêu chọc: “Hồ Méo, đừng lừa người khác, gì mà đồng sắt vụn đó là do tổ tiên truyền lại cơ chứ, lừa ai vậy?"

"Đúng! Ai mà không biết nửa năm trước cậu nhặt được vật này trong núi ở quê hương, hoàn toàn không có giá trị gì, ở đây nửa năm cũng không ai để ý tới!"

"Thứ này vô dụng, miễn phí ta cũng không muốn!"

Thấy mình bị người ta vạch trần, ông chủ có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng trấn định, nói với Diệp Phong:

"Em trai, đừng để ý bọn họ, bọn họ không biết hàng! Theo anh thấy, khối này rất có duyên với cậu, thế nào, em trai, cậu cho ta số này, thì khối này sẽ là của cậu!"

Vừa nói, anh ta vừa giơ một ngón tay ra với Diệp Phong.

Ngay khi Diệp Phong muốn hỏi xem đó có phải là 10.000 tệ không, người bên cạnh đã nói giễu: "Hồ Méo, 1.000 tệ? Đi ăn cướp đấy à!"

"Khụ khụ..."

Ông chủ mặt méo đỏ mặt, tiếp tục nói: "Cái này... em trai, tám trăm, à không —— năm trăm, anh không chỉ bán cho cậu, còn có thể đưa nó về nhà cho cậu!"

Diệp Phong nghe vậy, không ngờ bảo bối trong miệng ông Ngụy lại rẻ như vậy, liền không chút suy nghĩ lấy từ trong túi ra tờ năm trăm tệ, đưa tới trước mặt ông chủ.

Đối phương cầm lấy tiền, cười đến mang tai, lớn tiếng nói: "Em trai, khối này hiện tại đã thuộc về cậu!"

Nhưng vào lúc này, một giọng nói vô cùng hống hách và ngang ngược vang lên sau lưng hai người:

"Chờ đã! Nhà họ Giang tôi muốn bảo vật này!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv