Cảm nhận được sự sắc bén trong giọng của Hoa Anh Kiệt, đến cả người đàn ông mặt sẹo cũng phải nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiêu khích, nói:
“Ha ha ha... Cậu Hoa, đủ ác đấy, tuy nhiên tôi thích, không độc ác không phải trượng phu! Loại học sinh bình thường thế này, mấy phút là có thể xử gọn được!”
Nói xong, gã mặt sẹo nói với hai người đàn ông gầy gò trên hàng ghế đầu: “Đại Vũ, Tiểu Vũ, vào việc thôi!”
Hai người nghe thấy vậy lập tức khom người xuống lấy ra hai thanh đao sáng loáng, trên lưỡi đao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, vô cùng ớn lạnh.
Ngay sau đó, hai người không nói lời nào, gần như cùng lúc mở cửa ra xuống xe.
Nước da bọn họ ngăm đen, tướng mạo bình thường, trong đám người không có gì nổi bật cả, trông khuôn mặt khá giống nhau, có lẽ là anh em ruột!
Nhưng trên hai người họ tỏa ra một luồng khí tức không thể giải thích được bằng lời, ở cùng xe với họ, Hoa Anh Kiệt luôn cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, giống như bị một ngọn núi đè lên ngực.
Khoảnh khắc hai người bước ra khỏi chiếc xe, Hoa Anh Kiệt cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng.
Hắn phát hiện hai anh em này mặc dù bề ngoài trông không hung dữ và ác độc bằng gã mặt sẹo, nhưng từ ánh mắt hai người họ lại không có chút tình cảm nào, lộ ra một loại coi thường tính mạng, giống như kẻ giết người không chớp mắt, không biết bao nhiêu sinh mạng đã bị chôn vùi dưới tay bọn họ!
Lúc này, người đàn ông mặt sẹo cũng đi xuống, quay đầu lại nói với Hoa Anh Kiệt: “Cậu Hoa, cậu cứ đợi tin tốt của bọn tôi đi! Mấy phút sau, thằng nhãi đó sẽ giống như một con chó chết, quỳ xuống trước mặt cậu!”
Nói xong, hai tên mặt sẹo ra hiệu cho hai anh em kia, bảo bọn chúng nhanh chóng tiến về con hẻm nơi Diệp Phong biến mất.
...
Mà lúc này, khi Diệp Phong vừa đi tới dưới tòa nhà mình đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn:
“Thằng chó, đứng lại cho tao!”
Diệp Phong nghe thấy, vô thức quay đầu lại, phát hiện ra đám ba người gã mặt sẹo đang khí thế bừng bừng tiến về phía cậu, rất nhanh đã tạo thành một hình tam giác, bao vây cậu, gần như phong tỏa mọi phương hướng chạy trốn của cậu.
Cảm nhận được sát khí nồng nặc trên người bọn chúng, Diệp Phong khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Các người là ai?”
“A ha ha ha ha...”
Đột nhiên, gã mặt sẹo phát ra tiếng cười ngông cuồng, nói: “Thằng nhãi, bọn tao đến để lấy mạng mày! Mau ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, nếu không để anh mặt sẹo của bọn tao đích thân ra tay, mày sẽ sống không bằng chết đấy!”
“Anh mặt sẹo?”
Nghe thấy cái tên này, trong đầu Diệp Phong suy nghĩ một chút, phát hiện không có bất kỳ ấn tượng nào.
Giây tiếp theo, cậu cố ý ra vẻ hoảng sợ, lộ vẻ yếu thế trước đối phương, run giọng nói: “Ông... Tôi với ông không quen không biết, không thù không oán, vì sao lại làm vậy với tôi?”
Thấy vẻ kinh hãi trên mặt Diệp Phong, gã mặt sẹo hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, thầm nghĩ chẳng qua chỉ là một học sinh bình thường, số tiền này thực sự quá hời rồi!
“Ha ha... Thằng nhãi, chúng ta quả thực không quen biết. Nhưng mà ấy... phải trách vận may của mày không tốt, đắc tội với người không nên đắc tội! Bây giờ, có người ra giá một triệu, muốn chặt gãy tay chân mày, khiến mày đoạn tử tuyệt tôn!”, gã mặt sẹo lạnh lùng nói.
“Hừ... thủ đoạn tàn ác đấy!”
Diệp Phong suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Anh mặt sẹo, người mà anh nói muốn đối phó với tôi là Hoa Anh Kiệt phải không?”
Trong đầu Diệp Phong nghĩ, gần đây số lượng người mình đắc tội không hề ít.
Cậu chủ nhà họ Lâm bị cậu đánh trọng thương, Sato Kojiro bị cậu giết hại!
Nhưng nhà họ Lâm biết thực lực của cậu, nếu như muốn đối phó với cậu, không thể nào cử ba tên côn đồ nhỏ tới đây được!
Còn về nước Oa thì càng không thể nào.
Vì vậy người dùng tiền bạc thuê người đối phó với cậu chỉ có thể là Hoa Anh Kiệt tối qua mặt mũi quét đất mà thôi!
...
Nghe thấy cái tên ‘Hoa Anh Kiệt’ từ miệng Diệp Phong, gã mặt sẹo không phủ nhận, sắc giọng nói:
“Ha ha... Thằng nhãi, dù sao mày cũng sắp thành người tàn phế rồi, nói cho mày biết cũng không sao! Người muốn đối phó với mày chính là cậu Hoa! Nhưng biết rồi thì sao chứ? Mày hoàn toàn không thể thoát khỏi tay bọn tao được đâu!”
“Cho dù xong việc mày đi báo cảnh sát thì cũng chẳng có chứng cứ, cảnh sát cũng sẽ không lập án đâu! Mà nửa đời sau của mày chỉ có thể nằm trên giường, đến đi tiểu cũng không tự mình làm được! Ha ha ha ha!”
Nghe thấy câu này sắc mặt Diệp Phong sầm xuống!
Giống như gã mặt sẹo nói, nếu như Diệp Phong chỉ là một người bình thường, trước con nhà giàu có quyền lực như Hoa Anh Kiệt, hoàn toàn không có khả năng phản kháng, chỉ có thể sống chết mặc bay.
Nhưng bây giờ ấy mà...
Ba kẻ địch trước mặt này trong mắt Diệp Phong không chịu nổi một đòn.
Giây tiếp theo, khí thế trên người Diệp Phong lập tức thay đổi, không còn sợ hãi run rẩy như vừa nãy nữa, eo lưng thẳng tắp, giống như trường thương xuyên thủng bầu trời, ánh mắt sắc bén như kiếm, lộ ra uy nghiêm không thể ngăn cản!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt gã mặt sẹo không khỏi thay đổi, cảm nhận được có gì đó bất thường, không ngờ trên người một học sinh bình thường lại có thể toát ra một loại khí thế hung hãn như vậy.
Lúc này Diệp Phong đột nhiên nói: “Ha ha... Anh mặt sẹo phải không? Tôi cho các người một cơ hội, nếu như ba người bây giờ lập tức quỳ xuống cầu xin, vậy thì hôm nay tôi có thể nể mặt, tha cho các người một con đường sống!”
“Ngông cuồng!”
Nghe thấy câu này của Diệp Phong, gã mặt sẹo cảm thấy mình bị sỉ nhục một cách quá đáng, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên khắp khuôn mặt đầy sẹo giống như những con rết ngoằn nghoèo.
Ngay sau đó gã chỉ vào mặt Diệp Phong chửi bới:
“Thằng nhãi, mày cho rằng mày là cái thá gì, dám ra vẻ ngông cuồng trước mặt ông đây, tưởng rằng ông đây sợ chắc? Mày cũng không nghe ngóng xem, ở mảnh đất Tô Hành này, nhắc đến cái tên anh mặt sẹo tao, ai mà không sợ vãi tè ra quần chứ!”
“Nếu mày đã muốn chết, vậy thì tao sẽ không nương tay nữa!”
Diệp Phong thản nhiên nói, dáng vẻ vẫn bình thản như cũ, giống như ba người này đối với cậu mà nói chỉ như mấy con kiến mà thôi, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào.
“Thằng chó, chết đến nơi rồi mà còn ra vẻ! Đại Vũ, Tiểu Vũ, đánh què nó đi!”, gã mặt sẹo tức giận quát.
Nhận được mệnh lệnh, hai anh em đồng thời di chuyển, khắp người phát ra tiếng nổ lách tách như pháo nổ, sau đó giống như mũi tên bắn khỏi dây, lần lượt từ trái phải tấn công Diệp Phong.
Chỉ thấy hai người di chuyển như cung tên, tiếng bắn như sấm, thế công dồn dập khiến người ta không thể phòng bị được, thậm chí còn có tiếng nổ âm thanh trong không trung.
...
Gã mặt sẹo thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý, trong lòng nghĩ khoản tiền một triệu này thật dễ kiếm quá đi!
Đại Vũ, Tiểu Vũ này là trợ thủ đắc lực của gã.
Khi cả hai còn trẻ, họ bị bán đi làm cu li trong các lò gạch đen ở tỉnh Tây Sơn.
Đó là nơi mà ăn uống cũng phải đấm đá tơi bời, mạng người coi rẻ như chó, cho dù bị đánh chết cũng chỉ cần vất đại vào một cái hố là được rồi.
Mà Đại Vũ và Tiểu Vũ có thể chiến thắng ở lò gạch và trốn thoát, vừa hay gặp được gã mặt sẹo.
Gã mặt sẹo cứu hai người họ, liền dẫn bọn họ cùng ra ngoài gây dựng thế giới, trong những năm qua, bọn chúng đã phạm tội, chạy trốn, lang thang giữa các tỉnh và thực hiện hơn chục vụ giết người, xứng danh côn đồ thực sự!
Lúc này, nắm đấm sắt của hai anh em chỉ còn cách Diệp Phong mười mấy cm.
Trong mắt của gã mặt sẹo, Diệp Phong giống như bị sọa đến ngây người, đứng im không thể động đậy.
Trong lúc gã cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng thì một sự thay đổi bất ngờ xảy ra.
Diệp Phong đột nhiên di chuyển!
Cậu tấn công trái phải, nắm đấm của cậu va chạm dữ dội với hai anh em Đại Vũ Tiểu Vũ!
Bụp!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay phải của Đại Vũ đã bị vỡ vụn, máu bắn tung tóe, xương văn khắp nơi, hắn giống như một con diều bị đứt dây, đánh bay hơn mười mét.
Ngay sau đó, Diệp Phong lại đột ngột xoay người, né tránh đòn tấn công của Tiểu Vũ, sau đó giơ chân phải lên, giống như một con rồng xanh đang vẫy đuôi, đá vào bụng dưới của Tiểu Vũ.
“Bụp!”
Cơ thể của Tiểu Vũ giống như bị tàu cao tốc đâm vào, đập mạnh vào tường, tạo ra một vết lõm, cơ thể như cắm sâu vào tường, rất lâu vẫn không rơi xuống.
Đánh người như treo tranh!
Tất cả những điều này xảy ra trong chớp mắt!
Chỉ trong một lần gặp mặt, Diệp Phong đã khiến Đại Vũ và Tiểu Vũ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, sống không bằng chết.
Nhìn thấy cảnh này đồng tử của gã mặt sẹo lập tức co rút lại thành hình kim chân, trong lòng nổi lên một trận sóng gió, tràn đầy kinh ngạc.
Gã không thể ngờ được, cánh tay đắc lực của mình lại ngã xuống ngay lần đầu gặp mặt Diệp Phong.
Giờ phút này, trong lòng Diệp Phong đã chửi tới mười tám đời tổ tông của Hoa Anh Kiệt.
Đây mà là học sinh bình thường gì chứ, rõ ràng là hổ đột lốt cừu!