Nhìn ra xa chỉ thấy một cô gái xinh đẹp động lòng, ăn mặc trang điểm vô cùng hợp mốt.
Đầu cô nhuộm tóc vàng làm tóc xoăn sóng, dưới ánh sáng đèn đại sảnh trông chói lóa, ngũ quan cô ta tinh xảo như búp bê.
Nhưng nếu như quan sát kỹ lại có thể thấy cho dù là sống mũi cao thẳng hay là cái cằm nhọn đều có chút gì đó không tự nhiên, rõ ràng đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, có dấu vết của việc động đến dao kéo.
Hơn nữa giữa trán cô ta thậm chí còn để lộ chút gì đó lẳng lơ.
Lúc này cô ta mặc một bộ lễ phục màu đen, thiết kế vô cùng to gan, trước ngực là phần ren nửa trong suốt, thoắt ẩn thoắt hiện, có cảm giác che mà như không che, khiến người ta không kìm được nghĩ linh tinh.
Đằng sau bộ lễ phục càng lộ hơn, lộ đến tận eo, làn da trắng nõn như tuyết lộ ra trong không khí.
Tất cả nam sinh ở đây đều cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, máu xông lên đầu, không thể giấu nổi dục vọng trong mắt mình.
"Trời ạ... là cô Phi Lăng!"
Đúng lúc này, cuối cùng cũng có người nói ra thân phận của cô ta.
"Anh Hoa quả nhiên không lừa chúng ta, mời được cả quán quân "Nữ sinh siêu cấp" đến, khách mời thần bí này đỉnh cao quá!"
"Không ngờ anh Hoa giỏi vậy"
..
Nghe thấy tiếng hét của mọi người, Hoa Anh Kiệt nhếch khóe miệng, trong mắt không giấu nổi vẻ đắc ý.
Trong đám con nhà giàu này, đám con gái thường so túi xách ai hiệu hơn, nhẫn kim cương của ai đắt hơn, chồng ai tài giỏi hơn!
Còn đám con trai cũng thường so sánh với nhau...
Đó có thể là đồng hồ, siêu xe, phụ nữ!
Loại công tử vừa xinh ra đã ngậm thìa vàng như họ, từ nhỏ đã dạo qua vô số bụi hoa, trừ phi là mỹ nữ tuyệt sắc như Sở Mai Dung nếu không họ cũng chẳng thiếu những cô gái xinh đẹp bình thường.
Cho dù là hoa khôi học viện nghệ thuật, đập tám chục một trăm nghìn là đủ để họ ngoan ngoãn nằm lên giường rồi.
Vậy nên nói, so với tướng mạo, thân phận của cô gái đó vẫn quan trọng hơn.
Cô gái càng có thân phận cao quý thì càng có được người đàn ông với thân phận cao quý, nó giống như tấm huân chương đeo trước ngực vậy.
Phi Lăng mặc dù không phải ngôi sao hạng A, nhưng cũng vừa nhận được chức quán quân của cuộc thi "Nữ sinh siêu cấp", đây là lúc được người người biết đến, nhất là trong đám thanh niên lại càng nổi tiếng!
Hơn nữa cô ta xinh đẹp, có giọng ca ngọt ngào, là đối tượng ảo tưởng của không ít đàn ông ở đây!
Vậy nên sau khi Phi Lăng xuất hiện ở buổi tiệc, bầu không khí lập tức lên đến cao trào!
Lúc này Hoa Anh Kiệt bước từng bước lớn đến chỗ cô ta, nhiệt tình chào hỏi: "Phi Lăng, em đến rồi!"
"Anh Hoa, anh nhiệt tình gửi lời mời như vậy, Phi Lăng đâu dám không đến! Tối nay người ta vốn là định đi thu âm bài hát mới, nhưng nhìn thấy tin nhắn của anh người ta liền chạy ngay đến đây đó".
Giọng nói của Phi Lăng vô cùng đặc biệt, nghe như tiếng chim non vậy, nhất là âm cuối cùng giống như tiếng mèo con nũng nịu, khiến mấy người đàn ông cảm thấy xương cụt tê dại.
Lúc này Hoa Anh Kiệt to gan, duỗi tay ra ôm lấy vòng eo mỏng manh của Phi Lăng.
Ngay giây sau Phi Lăng hơi rùng mình, có điều mặt vẫn mỉm cười, không có ý từ chối.
Nhìn thấy cảnh này, Hoa Anh Kiệt càng không kiêng dè lướt qua bộ lễ phục mong manh, sờ soạng vòng eo bé nhỏ của cô ta.
Hoa Anh Kiệt biết, loại gái gọi cao cấp "cánh tay ngọc ngà ngàn người gối, đôi môi ngọt ngào vạn người nếm" như Phi Lăng vô cùng quen mấy chuyện này, sẽ không làm mình mất mặt ở đây.
Ở bên kia, mọi người nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của hai người, bội phục Hoa Anh Kiệt, không ngờ hắn vừa vứt bỏ Tô My, liền gọi ngay một ngôi sao nổi tiếng đến.
"Ha ha ha ha..."
Lúc này Hoa Anh Kiệt cười lớn: "Tôi và Phi Lăng quen nhau cũng lâu rồi, mọi người đừng tỏ ra xa lạ với cô ấy nhé?"
Vừa dứt lời, lập tức có mấy người cố tình ra vẻ nói: "Anh Hoa, anh đùa gì vậy? Cô Phi Lăng bây giờ là người nổi tiếng, nửa cái Hoa Hạ này đều biết đến cô ấy, sao có thể xa lạ được?"
"Đúng vậy đúng vậy! Cô Phi Lăng trong trận chung kết cuộc thi "Nữ sinh siêu cấp", tiết mục hát bài hát "Tâm Nguyện" thực sự quá kinh điển”.
"Cô Phi Lăng, tôi là fan cô đó! Tôi còn bầu phiếu cho cô, còn huy động người nhà bạn bè bầu phiếu nữa! Tí nữa cô có thể chụp ảnh cùng tôi được không, tôi đăng lên tường nhà!"
....
Phi Lăng vừa xuất hiện, cô ta và Hoa Anh Kiệt lập tức trở thành tâm điểm của nơi này, thậm chí cướp mất ánh hào quang của Sở Mai Dung và Phi Lăng!
Dù sao Phi Lăng cũng là quán quân cuộc thi tuyển chọn idol, bây giờ vô cùng nổi tiếng.
Sở Mai Dung mặc dù đẹp thật, nhưng cao cao không ai với tới, giống như bông tuyết liên thanh khiến trên núi cao, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào!
Mà Phi Lăng giống như bông hoa hồng, kiều diễm xinh đẹp, thu hút mọi người đến hái.
Lúc này nghe thấy mọi người bợ đít Phi Lăng, Hoa Anh Kiệt mỉm cười càng tươi hơn.
Theo như hắn thấy, bản thân vô hình trung đã đè được Diệp Phong xuống rồi.
Tuy nhiên ngay giây sau khi hắn nhìn về phía Diệp Phong, nụ cười liền tắt ngúm.
Nhìn qua đó chỉ thấy sắc mặt Diệp Phong vẫn vô cùng bình tĩnh, trên mặt là vẻ hờ hững không quan tâm, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Phi Lăng lấy một cái, dường như Phi Lăng chẳng là ai cả.
Biểu hiện của Diệp Phong càng bình tĩnh, Hoa Anh Kiệt càng tức điên, dường như mình dồn toàn lực tung nắm đấm, nhưng cứ như đánh vào bông vậy, chẳng có hiệu quả.
Hoa Anh Kiệt nhíu mày, thầm nghĩ: "Hừ... chẳng qua chỉ là thằng nhãi gặp may thôi, ra vẻ cái gì!"
Đúng lúc này có người đột nhiên hỏi: "Cô Phi Lăng, nghe nói trong vòng bán kết, có mười mấy công ty giải trí muốn mời cô về, cô có thể tiết lộ một chút cô chọn công ty nào không?"
"Ha ha ha..."
Phi Lăng mỉm cười, đôi môi khẽ mở: "Thực ra đây cũng không phải bí mật gì, mấy ngày nữa tôi sẽ đăng bài thông báo, nói cho mọi người biết cũng không sao, là tập đoàn Thiên Nghi ở thành phố Hoa Hải!"
"Oa!"
Nghe thấy lời Phi Lăng nói, mọi người đều kinh ngạc hét lên: "Là tập đoàn Thiên Nghi đó, là công ty giải trí đứng đầu ngành đó! Bên dưới có hàng chục ngôi sao nổi tiếng!"
"Không sai! Nghe nói hai năm nay tập đoàn Thiên Nghi rất ít chủ động ký hợp đồng với người mới, nhưng nếu được bọn họ chọn không bao lâu sau sẽ nổi tiếng, trở thành ngôi sao hạng nhất!"
"Tôi còn nghe nói... chủ tịch của tập đoàn Thiên Nghi, không phải người phàm, mà có bối cảnh thâm sâu, quyền thế ngút trời".
“Cô Phi Lăng, chúc mừng cô, chắc không bao lâu nữa, cô sẽ đi vòng quanh thế giới tổ chức buổi hòa nhạc!"
...
Nghe thấy lời chúc mừng của mọi người, trên mặt Phi Lăng hiện lên vẻ đắc ý, nụ cười cũng rạng rỡ hơn, ngực cô ta phập phồng lên xuống, thu hút ánh nhìn của biết bao anh chàng.
"Đúng rồi, cô Phi Lăng, Đường Tô Ni mấy ngày trước tổ chức buổi hòa nhạc ở Tô Hành cũng thuộc tập đoàn Thiên Nghi phải không!", có người hỏi.
"Đương nhiên rồi! Chị An Ni là hoa đán của công ty chúng tôi đó!", Phi Lăng nói.
Mặc dù cô ta lớn tuổi hơn Đường An Ni, nhưng trong giới giải trí chỉ xét ai vào nghề trước, Đường An Ni debut sớm hơn cô ta, vậy nên cô ta mới gọi cô ấy là "chị An Ni"
Lúc này Phi Lăng nói tiếp: "Chị An Ni là thần tượng tôi sùng bái nhất! Các sáng tác của cô ấy đều vang bóng một thời, hơn nữa giọng ca của cô ấy đúng là âm thanh của thiên nhiên, trăm năm mới có một lần!"
" m vực của tôi quá hẹp, chỉ có thể hát mấy bài hát ngọt ngào! Có điều công ty có thể mời chị An Ni ra tay, sáng tác một bài hát vừa sức tôi!"
"Đúng rồi cô Phi Lăng, từ khi Đường An Ni debut đến nay hình như không có bất kỳ một scandal nào! Nhưng dựa theo mấy thủ đoạn của các công ty giải trí chẳng phải đều dùng cách ghép couple với các nam thần tượng để nâng cao độ nổi tiếng sao?", có người hiếu kỳ hỏi.
"Haha..."
Nghe thấy vậy, Phi Lăng mỉm cười nói:
"Có lẽ cũng có một số người sẽ làm như vậy, có điều chị An Ni lại không cần người ta dùng hành động đó tạo độ nổi tiếng cho mình! Mọi người biết không? Chị An Ni bên ngoài trong đơn giản, nhưng địa vị cụ thể của cô ấy, tôi cũng không rõ! Nhưng tôi có thể nói với mấy người một chuyện".
"Có một lần tôi tham gia hoạt động nội bộ trong tập đoàn, ngay cả chủ tịch gặp chị An Ni cũng phải khách khí, thậm chí khi hai người đi với nhau, chủ tịch còn phải đi sau nhường đường cho chị An Ni đó!"