Có kiếm trong tay nhất định phải giết tên chó nước Oa này.
Lời Diệp Phong giống như sấm sét làm bùng nổ cả võ đài, khích lệ tinh thần mỗi khán giả người Hoa Hạ ở đây, bọn họ cảm thấy máu trong người mình sôi trào.
Lúc này tất cả mọi người đều bị kích động bởi khí thế trên người Diệp Phong.
Ở bên kia võ đài, Sato Kojiro tức giận chửi mắng: "Thằng khốn! Mày chỉ là một con kẻ nhỏ bé, bổn đại gia sẽ giết mày như giết chó!"
Vừa dứt lời, Sato Kojiro cầm chặt yêu đao trong tay, khí thế lên đến đỉnh điểm, không động thì thôi, động lại vô cùng kinh người.
"Cư Hợp - Bạt Đao Trảm"
Hắn vừa hét lên, yêu đao nháy mắt rút ra khỏi vỏ, sát ý mạnh mẽ cuốn sạch đất trời, nơi đây xuất hiện ánh đao khắp nơi, vạch ngang không trung.
Với cảnh giới Cửu Phẩm đỉnh cấp của Sato Kojiro, nội kình bên ngoài vừa phóng ra đã tạo thành Đao Mang màu đen, như tử thần giơ lưỡi liềm lên, chém thẳng vào đầu Diệp Phong.
Sato Kojiro tức giận ra tay, chiêu này có tốc độ nhanh như điện, mang theo khí thế chém trời phá đất, võ giả Cửu Phẩm thông thường khó có thể địch lại.
Cho dù cách một khoảng, Diệp Phong vẫn có thể cảm nhận được sát ý ngưng đọng lại.
Nhưng cậu bây giờ không chỉ là người tu tiên Luyện Khí tam trọng, cơ thể cậu còn có sức mạnh đến từ ông Ngụy, thanh kiếm dài trong tay còn là thanh Thất Tinh Long Uyên trong truyền thuyết.
Mặc dù Diệp Phong chưa từng học kiếm pháp, nhưng sau khi cậu lĩnh ngộ được sức mạnh của Thanh Long, cậu dường như có được sự cảm ứng huyền diệu với Thất Tinh Long Uyên trong tay, người đi theo kiếm, bất giác Thất Tinh Long Uyên đã dẫn dắt cậu cách dùng kiếm.
Ngay giâu sau, hai mắt Diệp Phong nhắm lại, dường như không nhìn nữa, đâm trường kiếm về phía trước.
Kiếm này như ngựa thần lướt gió tung mây, không để lại bất kỳ dấu vết gì, nhưng lại đâm trúng vào chỗ sơ hở duy nhất của yêu đao Muramasa.
"Coong!"
Lúc này kiếm Thất Tinh Long Uyên phát sáng ánh sáng vàng kim, ánh kiếm vàng kim lập tức khống chế Đao Mang màu đen.
Sato Kojiro chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh lớn khiến hắn không thể phòng ngự truyền đến từ Thất Tinh Long Uyên khiến tay phải cầm đao của hắn run rẩy, suýt nữa không nắm vững được yêu đao trong tay.
Bất lực, hắn chỉ có thể lùi về sau mười mấy mét, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phong ở đằng xa, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
...
Lúc này, khán giả xung quanh nhìn Sato Kojiro lúc trước kiêu ngạo bây giờ chẳng thể giết chết Diệp Phong bằng một đòn, lần giao chiến này còn rơi xuống thế hạ phong thì không kìm được hân hoan reo hò:
"Người anh em, giỏi ghê, để cho tên người nước Oa kiêu căng này hiểu được thế nào gọi là công phu Hoa Hạ đích thực đi!"
"Cậu nhóc giỏi lắm! Thế mà được thần kiếm nhận chủ, chém chết thằng nhãi nước Oa đó đi!"
"Anh đẹp trai, anh mà thắng, người ta tối nay sẽ về nhà cùng anh, tùy anh muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!", một cô gái trang điểm xinh đẹp hét lớn.
Tuy nhiên đối mặt với mấy tiếng ồn ào này, Diệp Phong chẳng hề dao động, con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Sato Kojiro, không dám sơ suất.
Theo như lời ông Ngụy nói, cậu chỉ có thể duy trì hình dạng này mấy phút.
Cho nên nếu như không thể mau chóng chiến thắng Sato Kojiro thì cơ thể sẽ không thể chịu đựng được nguồn sức mạnh mạnh mẽ này, sẽ bị nổ tung mà chết, hoặc không cũng trở thành vong hồn dưới đao của Sato Kojiro.
"Ha ha ha ha..."
Đột nhiên Sato Kojiro cười lớn, nhìn Diệp Phong hung ác nói.
"Thằng nhãi, tao thừa nhận thực lực của mày vượt qua dự đoán của tao, nhưng như thế thì sao! Bây giờ tao sẽ cho mày chứng kiến thực lực thực sự của tao!"
Nói xong Sato Kojiro lại vung yêu đao Muramasa lên, rạch một đường lên tay trái của mình, máu đỏ tươi chảy ra.
Tuy nhiên ngay giây sau, cảnh tượng không thể tin nổi xảy ra.
Chỗ máu tươi kia không nhỏ xuống đất, ngược lại chảy vào trong lưỡi đao sắc bén, dường như yêu đao Muramasa đang vui vẻ uống máu, ngay sau đó lưỡi đao hiện lên ánh đỏ yêu dị, trông vô cùng quỷ quái.
Lấy yêu đao Muramasa là trung tâm, một luồng khí rét lạnh, tà ác lan ra, mấy khán giả đứng gần đó chỉ cảm thấy có luồng khí lạnh trước nay chưa từng có ập tới, dường như máu trong cơ thể bị đông cứng lại.
"Đây là dùng máu nuôi đao sao?"
Nhìn thấy cảnh này, nhiều cường giả võ đạo hiểu sâu biết rộng hét lên: "Cậu nhóc, cậu cẩn thận đừng để thanh đao đó chém trúng, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi!"
Thực ra không cần người khác nhắc, Diệp Phong trên võ đài cũng cảm nhận được khí thế khủng khiếp này ngay từ giây phút đầu tiên, cậu nhíu chặt lông mày, sắc mặt nghiêm trọng đến cực điểm.
Đúng lúc này hai mắt của Sato Kojiro cũng phóng ra ánh đỏ dị thường, hắn vung yêu đao trong tay lên, gió bão vô hình bỗng chống nổi lên, càng ngày càng mạnh, dường như muốn nuốt chửng cả thế giới.
"Ào ào!"
"Ào ào!"
Hơn nghìn khán giả trên khán đài chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị gió lốc cuốn vào, gió lớn cực mạnh như lưỡi kiếm chém vào da thịt mỗi người khiến họ kêu lên đau đớn, thậm chí có mấy cô gái bé nhỏ cảm thấy mình như sắp bị cuốn lên không trung rồi, không thể không tóm lấy tay vịn ghế mới có thể miễn cưỡng giữ vững cơ thể.
"Áo Nghĩa – Nộ Phong Cuồng Long Trảm!"
Sau đó cơ thể Sato Kojiro hóa thành một con giao long nhe răng múa vuốt muốn nuốt chửng Diệp Phong.
Đao này chính là đòn tất sát cuối cùng của Sato Kojiro, hội tụ ý chí võ đạo của hắn, cho dù đối thủ có là cường giả Tông Sư thật sự, hắn cũng tin trận này mình sẽ thắng!
Nhìn thấy một đao khủng bố như vậy, những võ giả Hoa Hạ ở nơi này, sắc mặt tái mét, vô cùng khiếp sợ.
"Đây mới là thực lực thực sự của tên Sato Kojiro kia sao? Khủng khiếp quá đi!", có người hét lên, giọng nói vô cùng run rẩy.
"Không hổ là đệ tử quan môn của Haneda Takeshi, đối mặt với đao này cho dù có là cường giả Tông Sư e rằng chắc cũng bị chém chết!"
"Mẹ nó! Anh chàng kia lần này chắc lành ít dữ nhiều rồi! Tiếc quá, với tuổi tác của cậu ấy đã đạt đến cảnh giới Cửu Phẩm, tương lai nhất định sẽ trở thành đỉnh cao của giới võ đạo, vậy mà lại bị chém chết ở đây, đúng là tổn thất của giới võ đạo Hoa Hạ chúng ta!", một võ giả buồn rầu thở dài nói.
...
Tuy nhiên đối mặt với chiêu "Nộ Phong Cuồng Long Trảm" này, Diệp Phong đột nhiên cảm giác kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay mình đột nhiên xông lên ý chí bá đạo khó có thể diễn tả bằng lời, dường như nó đang bị khiêu khích.
"Đùng!"
Tiếng kiếm gào thét như tiếng rồng gầm vang lên, sau đó sức mạnh to lớn của Thanh Long cũng phóng ra từ đan điền của Diệp Phong, bao phủ toàn thân cậu.
Thời khắc này Diệp Phong chỉ cảm thấy mình như hóa thân thành một con rồng khổng lồ ngao du khắp Cửu Thiên.
Đã là rồng thì có thể bay có thể ẩn, lớn thì gọi mây phun sương, nhỏ thì ẩn nấp thân thể, bay lên không trung, ẩn nấp trong những đợt sóng lớn. Bây giờ là giữa xuân, rồng nhân lúc thay đổi.
Tung cánh bay lên Cửu Thiên, ngao du tứ hải, ho một tiếng mây được tạo ra, phun một cái mưa to đổ xuống, điều khiển sấm gió, thần uy vô hạn.
Nếu như nói yêu đao Muramasa trong tay Sato Kojiro là con ác giao gây gió bão thì Thất Tinh Long Uyên chính là thần long tung cánh bay trên Cửu Thiên, khinh bỉ nhìn xuống, kiêu ngạo khinh thường.
Ai mạnh ai yếu, một trận là biết!
"Long Ngự Cửu Thiên, Thiên Hạ Thần Phục!"
Diệp Phong hét lớn, lúc này sức mạnh Thanh Long không ngừng chảy trong cơ thể cậu hội tụ trên thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên.
Vừa rút kiếm gió mây biến sắc!
"Đùng!"
Đao kiếm giao nhau, va chạm kịch liệt, nguồn năng lượng mạnh mẽ phun ra, hóa thành những đợt sóng, thậm chí khiến bầu không khí cũng xuất hiện dao động điên cuồng, khói bụi mờ mịt khiến người ta nhìn không rõ cảnh tượng trên võ đài!
Chỉ nửa phút trôi qua, sau khi khói bụi tan hết, mọi người mới có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trên võ đài.
Võ đài được làm bằng một loại vật liệu đặc biệt, nhưng lúc này cũng trở nên tan hoang, giống như bị mưa bom bão đạn quét qua vậy, thủng lỗ chỗ, không có chỗ nào bằng phẳng, có chỗ còn lõm xuống đến tận một mét.
Nhìn ra xa chỉ thấy một bóng người hiên ngang đứng đó, còn người còn lại thì nửa quỳ dưới đất.
Diệp Phong lúc này cho kiếm vào bao, đứng chắp tay, tản ra khí thế siêu phàm thoát tục, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng, thậm chí sinh ra cảm giác muốn cúi đầu xưng thần.
Bên chân Diệp Phong chính là Sato Kojiro đang ủ dột ngã xuống đất, cả người đẫm máu, không kiêu căng phách lối như trước, trên người ngập tràn vết thương, máu tươi đầm đìa, khớp xương trên người vì không chịu nội nguồn sức mạnh của thanh kiếm hiên ngang mà từng tấc đều đứt gãy, không thể động đậy.
Bên cạnh hắn chính là thanh yêu đao Muramasa hắn dùng màu tim mình để tôi luyện ngày đêm, lưỡi đao bị mẻ nhiều chỗ, ánh đỏ dữ tợn vốn có trên lưỡi đao đã biến mất, giờ nó xám xịt tối tăm giống như một thứ đồ phế liệu vậy.
"Ọe!"
Ngay sau đó Sato Kojiro nôn ra một ngụm máu tươi lớn, tròng mắt co lại hóa thành hình dạng nhỏ như kim châm nguy hiểm, hắn dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Diệp Phong, sau đó hét lớn.
"Không thể nào! Mày sao có thể mạnh như vậy? Ban nãy đòn Nộ Phong Cuồng Trảm của tao cho dù có là Tông Sư cũng không địch lại, vậy sao mày có thể thắng được?"
Diệp Phong nghe thấy vậy, đứng trên cao nhìn Sato Kojiro tê liệt dưới đất giống như một con kiến hôi, cậu lạnh lùng nói:
"Hừ! Không phải tao quá mạnh, mà vì mày quá yếu!"