Cực Phẩm Tông Sư

Chương 12: Đám côn đồ



Sau khi Diệp Phong xuống xe, những con đường xung quanh đã chật kín người hâm mộ vừa rời khỏi buổi biểu diễn, dường như họ vẫn đang đắm chìm trong bầu không khí đó, rôm rả bàn tán: 

“Trời ơi... Thật may mắn vì có thể đến xem buổi biểu diễn đầu tiên của cô An Ni!” 

“Đúng vậy, giọng hát của cô An Ni như giọng hát trời ban, ngay cả Lâm Lan – nghệ sĩ nổi tiếng trong giới âm nhạc Hoa Hạ cũng nói rằng giọng hát của cô ấy là món quà quý giá mà Thượng đế ban tặng cho nhân loại!” 

“Cô An Ni không những hát hay mà cũng rất xinh đẹp. Cô ấy chính là người tình trong mộng của tôi! Nếu có thể hẹn hò với cô ấy một lần, dù mất ba năm tuổi thọ tôi cũng đồng ý!” 

Nghe thấy những lời khen ngợi từ người hâm mộ cuồng nhiệt đó, Diệp Phong không khỏi nhướng mày, cảm thấy hơi khoa trương quá mức. 

Ở trường Tô Hành của bọn họ cũng có rất nhiều học sinh là người hâm mộ trung thành của Đường An Ni, thậm chí thỉnh thoảng trong giờ nghỉ trưa, đài phát thanh sẽ phát những bài hát của Đường An Ni, vô cùng ngọt ngào. 

Tuy nhiên, người luôn bình tĩnh và lý trí như Diệp Phong, không phải là kiểu người sẽ cuồng nhiệt theo đuổi thần tượng. 

Hơn nữa, Đường An Ni và cậu hoàn toàn là người của hai thế giới, hoàn toàn không có khả năng chạm mặt. 

Nơi này cách nhà Diệp Phong không xa, cậu cũng rất quen thuộc với khu vực quanh đây, cậu rẽ vào một hẻm nhỏ vắng vẻ, quẹo bảy tám đường đã cách xa đám người kia. 

Gia đình của Diệp Phong đang gặp khó khăn, nên nơi cậu thuê là một khu nhà cũ trong thành phố, sau nửa đêm có rất ít người đi lại. 

“A!” 

Ngay khi cậu chuẩn bị về tới nhà, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tiếng hét chói tai, xuyên thấu bầu trời đêm yên tĩnh. 

Diệp Phong nghe thấy vậy, sắc mặt không khỏi thay đổi, nhanh chóng chạy về phía vừa phát ra tiếng hét. 

Sau khi uống Tôi Thể Đan, thể chất của Diệp Phong có thể sánh ngang với vận động viên hạng nhất, chỉ nửa phút sau, cảnh tượng trước mắt khiến cậu kinh ngạc. 

Cậu nhìn thấy một cô gái nhỏ gầy bị bốn người đàn ông cao lớn vây quanh ở ngõ cụt. 

Đầu cô gái đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm to che hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng vẫn mơ hồ để lộ ra gương mặt hoàn mỹ, làn da mềm mại như có thể búng ra nước, môi anh đào đỏ thắm căng mọng kiều diễm, trông rất xinh đẹp, miệng hơi hé lộ ra hai hàng răng trắng. 

Chỉ dựa vào những điểm này thôi đã có thể đoán được cô ấy là một mỹ nhân vô cùng quyến rũ. 

Cho dù cô ấy đang mặc áo sơ mi và quần jean bình thường, nhưng những đường cong cơ thể của cô ấy vẫn được phác họa đầy đủ khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán. 

Lúc này, cô gái bị ép dồn vào ngõ cụt, cả người dán lên bức tường lạnh lẽo cứng rắn, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, nhưng nhìn cơ thể mảnh khảnh hơi run rẩy cũng đủ chứng minh lúc này cô ấy đang hoảng loạn nhường nào. 

Bên kia, bốn tên côn đồ vây quanh cô gái, cũng không biết là côn đồ từ đâu đến, rõ ràng đã say khướt, thậm chí cách một khoảng xa vẫn còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. 

Ánh mắt của mấy người này đầy vẻ dâm tà, không chút kiêng dè nhìn chằm chằm cơ thể mảnh mai của cô gái, dáng vẻ đáng khinh đùa giỡn: “Chậc chậc... Không ngờ hôm nay lại may mắn như vậy, nửa đêm còn gặp được người đẹp!” 

“Ha ha... Tuy rằng đeo kính râm, nhưng dáng người đẹp như vậy thì khuôn mặt nhất định cũng không kém!” 

“Nếu có thể vui vẻ cùng người đẹp một đêm thì cho dù bị bắt ngồi tù ba năm cũng không lỗ”. 

“Khà khà... Anh Cẩu, nói không chừng sau khi cô gái này biết được mùi vị ngon ngọt trong đó, ngược lại còn bám dính lấy anh, sinh cho anh mấy đứa con trắng trẻo mập mạp ấy chứ!” 

... 

Nghe thấy mấy tên côn đồ không ngừng buông lời thô tục, cô gái mặt tái nhợt vì sợ hãi, hai tay che trước ngực, trong lòng vô cùng hối hận. 

Vừa nãy trong lúc bị truy đuổi, điện thoại bị rơi hỏng mất, giờ kêu trời trời không thấu, kêu đất đất cũng không nghe. 

Cô ấy vốn chỉ muốn trốn người đại diện lẻn ra ngoài tự do vui vơi vài ngày rồi về, nhưng không ngờ rằng mình lại xui xẻo gặp phải chuyện như vậy. 

“Anh... Các anh đừng tới đây! Các anh đang phạm tội đấy!” cô gái hét lên. 

Nhưng giọng nói lắp bắp run rẩy kia không hề có chút lực uy hiếp nào, dáng vẻ đáng thương sợ sệt càng kích thích dục vọng của đám côn đồ. 

“Người đẹp, nếu em ngoan ngoãn ở cùng anh mấy đêm thì chuyện này cứ thế trôi qua cũng không ai biết. Nhưng nếu dám phản kháng, cho dù hét to cơ nào, kêu rách họng cũng sẽ không có ai tới cứu em đâu!” 

Anh Cẩu dẫn đầu đám người mỉm cười nham hiểm nói, ngay sau đó ra hiệu cho ba người kia cùng lao về phía cô gái. 

Lúc này, trên mặt cô gái tràn đầy vẻ tuyệt vọng, thậm chí còn hạ quyết tâm cắn lưỡi tự sát cũng không muốn bị đám côn đồ làm nhục. 

Đúng lúc này, một tiếng gầm như sư tử rống vang vọng khắp ngõ hẻm. 

“Dừng tay!” 

Tiếng gầm đinh tai nhức óc, dù cách rất xa cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa giận trong đó. 

Đám người anh Cẩu bị tiếng quát làm giật mình dừng lại, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy cách đó hơn mười mét đột nhiên xuất hiện một bóng người trẻ tuổi, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, hẳn là tuổi cũng không lớn. 

Chính là Diệp Phong! 

“Thằng ranh con, mày muốn anh hùng cứu mỹ nhân hả? Hừ... Đây không phải chuyện của mày, thức thời chút, nhanh cút đi cho tao. Nếu không tao sẽ cho mày đẹp mặt!” 

Anh Cẩu vừa đe dọa vừa rút từ trong túi ra một con dao gấp, phẩy vài cái về phía Diệp Phong. 

“Thả cô ấy ra, tao tha cho chúng mày lần này!” 

Diệp Phong thản nhiên nói, giọng điệu khinh bỉ hời hợt, dường như hoàn toàn không coi anh Cẩu và con dao gấp kia ra gì. 

“Thằng ranh con, mẹ kiếp, mày muốn chết hả? Còn dám giả bộ đe dọa ông đây!”, sau khi nghe thấy Diệp Phong nói vậy, anh Cẩu không khỏi giận tím mặt, bừng bừng ngọn lửa giận. 

“Anh Cẩu, thằng ranh này dám khiêu khích anh, chúng ta không thể nhịn được!” 

“Đúng, nếu nó đã muốn chết thì chúng ta làm người tốt tiễn nó một đoạn!” 

Anh Cẩu nghe vậy, khuôn mặt đầy vẻ hung ác dữ tợn, nói với Diệp Phong bằng giọng điệu căm hận: “Thằng ranh con, không phải tao không cho mày cơ hội! Nhưng bây giờ, tao không ngại dạy dỗ mày trước khi hưởng thụ người đẹp!” 

Vừa nói, anh Cẩu vừa vung con dao gấp đâm bề phía bụng dưới Diệp Phong. 

“Cẩn thận!” 

Nhìn thấy cảnh tượng này, cô gái bị mắc kẹt trong ngõ cụt không khỏi hét lên. 

Tốc độ của anh Cẩu rất nhanh, nếu là người bình thường thì căn bản khó có thể tránh thoát. 

... 

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Phong đã là một người có tinh thần trượng nghĩa mạnh mẽ. 

Tuy nhiên trước kia bởi vì không có năng lực, nên khi đối mặt với rất nhiều chuyện, cậu chỉ có thể bất lực bàng quan. 

Nhưng bây giờ Diệp Phong đã thay da đổi thịt, lĩnh ngộ được lực Bạch Hổ, hôm nay gặp phải chuyện này, cậu sẽ không để những tội ác này tiếp tục xảy ra. 

Nhìn con dao gấp phát ra ánh sáng lạnh lẽo xé gió đâm tới, ánh mắt Diệp Phong đanh lại, như đang tiến vào một loại trạng thái huyền diệu nào đó, không chút phân tâm. 

Giờ phút này, động tác của anh Cẩu trong mắt cậu không ngừng chậm lại, giống như rùa bò. 

Lúc con dao sắp đâm vào bụng dưới Diệp Phong, cậu lại đột nhiên xoay chân, tránh được một nhát dao trong gang tấc. 

Nháy mắt, cậu đột nhiên ra tay, năm ngón xòe ra như mãnh hổ xuống núi, nắm chặt cổ tay phải cầm dao của anh Cẩu. 

“Răng rắc!” 

Sau đó, tiếng xương gãy vang lên. 

Chỉ trong chốc lát, cổ tay của anh Cẩu đã bị Diệp Phong bẻ gãy hoàn toàn. 

Vẻ mặt Diệp Phong không chút thay đổi, bởi vì cậu biết, nương tay với loại người cặn bã chính là tàn nhẫn với những người vô tội ngoài kia. 

“Loảng xoảng!” 

Con dao gấp kia lập tức rơi xuống mặt đất. 

“A a a!” 

Lúc này, anh Cẩu mới phát ra tiếng hét đau đớn thảm thiết, xương tay phải của hắn bị bẻ trật khớp, máu tươi đỏ sẫm chảy ra. 

Nhìn thấy cảnh tượng này, ba người còn lại thầm kinh hãi. 

Xét về lực chiến đấu, anh Cẩu là người mạnh nhất trong số họ, bây giờ hắn bị một thằng trẻ ranh tầm thường mới gặp này bẻ gãy tay, chẳng lẽ cậu ta là một cao thủ? 

“Mẹ nó! Chúng mày còn ngây ra đó làm gì? Mau trả thù cho ông!” 

Anh Cẩu hét toáng lên: “Ai đánh thằng ranh này tàn phế thì không những được hưởng người đẹp kia, còn được tao thưởng thêm một trăm nghìn tệ!” 

Có trọng thưởng ắt có dũng sĩ! 

Đối với mấy tên côn đồ này mà nói, một trăm nghìn tệ là một số tiền không hề nhỏ. 

Ba tên côn đồ lập tức đánh về phía Diệp Phong! 

“Bịch!” 

“Bịch!” 

“Bịch!” 

Diệp Phong không chút nương tay, mạnh mẽ đấm ra ba quyền, đánh cho bọn họ ngã nhào xuống đất. 

Sau đó, ba người kia và anh Cẩu cùng nhau lăn lộn trên mặt đất, ôm lấy thương tích không ngừng kêu rên. 

Trong nhất thời ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Phong giống như nhìn thấy một người cực kỳ khủng bố đáng sợ.  Đột nhiên, anh Cẩu cố nén đau đớn ở cổ tay phải, run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, cầu xin Diệp Phong tha thứ: “Đại ca, là em không biết trời cao đất dày, có mắt như mù đắc tội với anh, cầu xin anh tha cho chúng em lần này”. 

Diệp Phong chắp tay sau lưng, đầy uy nghiêm, hờ hững nói một chữ: 

“Cút!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv