- Người muốn lấy mạng các người.
Lời nói thật nhẹ nhàng của Trần Phàm tựa như một đạo sấm rền nổ vang, đánh vỡ sự im lặng bên trong phòng, làm ba mẹ con Y Đằng Lan sắc mặt cuồng biến.
Dưới ánh đèn, cả ba người như bị trúng định thân thuật đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Phàm, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ!
Khiếp sợ?
Đúng vậy!
Phải biết rằng Liễu Xuyên gia tộc là một trong những gia tộc có thế lực cường đại nhất!
Có thể nói không chút nào khoa trương, thân là người cầm quyền gia tộc, chỉ cần Liễu Xuyên Tùng Cát giậm chân một cái, cả quốc gia đều phải rung chuyển!
- Mày...mày nói cái gì?
Người lấy lại tinh thần đầu tiên không phải là Y Đằng Lan mà là Liễu Xuyên Tình Tử, giờ khắc này cô ta đang hoài nghi lỗ tai mình nảy sinh vấn đề.
Đã thói quen được người khác tôn kính cùng lấy lòng, cô ta tự nhiên sẽ không tin tưởng có người gan lớn bao thiên dám tới giết cả gia đình mình!
Trần Phàm không trả lời, thân hình như u linh nháy mắt đã tới trước người Liễu Xuyên Phong.
- Mày...mày muốn làm gì?
Thấy Trần Phàm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Liễu Xuyên Phong sợ tới mức hét lên một tiếng, hai chân mềm nhũn như muốn té xuống.
Trần Phàm không nói một lời, vươn tay chụp lấy cổ hắn, xách cao lên như xách một con gà con.
Đột nhiên bị Trần Phàm nắm lên, cả người Liễu Xuyên Phong run rẩy không ngừng, chất lỏng màu vàng liền chảy ra từ giữa hai chân hắn.
- Hỗn đản, buông tiểu Phong xuống!
Cửa thang lầu, Y Đằng Lan nhìn thấy hành động của Trần Phàm, chợt phục hồi lại tinh thần, hét lớn.
- Cho bà!
Trần Phàm cười lạnh một tiếng, tay phải phát lực, giống như ném rác rưởi trực tiếp ném Liễu Xuyên Phong về hướng Y Đằng Lan.
- A...
Liễu Xuyên Phong chỉ cảm thấy được thân thể của mình bay lên, hắn sợ tới mức nhắm nghiền hai mắt, thét lên chói tai.
- Phanh!
Y Đằng Lan chỉ thấy một thân ảnh bay tới chỗ mình, không ngừng phóng lớn, theo sau thân hình Liễu Xuyên Phong đã trực tiếp đập vào người Y Đằng Lan.
Lực đạo khủng bố nện Y Đằng Lan ngã trên mặt đất, gáy đập lên bậc thang, máu tươi tuôn ra, không rõ sống chết.
Liễu Xuyên Phong đầu hoa mắt choáng, cảm thấy xương cốt toàn thân như gãy rời vô cùng đau đớn.
Theo sau Liễu Xuyên Phong cùng Y Đằng Lan đều từ trên thang lầu lăn xuống.
Thấy một màn như vậy, Liễu Xuyên Tình Tử sợ tới mức ngây ra.
Vẻ mặt Trần Phàm không chút thay đổi hướng thang lầu đi tới.
- Người đâu...có ai không!
Thấy Trần Phàm đi tới, rốt cục Liễu Xuyên Tình Tử cảm nhận được nỗi sợ hãi, kinh hoảng hét lên chói tai. Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Dù cô có kêu phá cổ họng, cũng sẽ không có người tới cứu cô.
Nhìn bộ dáng thất kinh của Liễu Xuyên Tình Tử, trên mặt Trần Phàm không có chút nào nhân từ, bởi vì hắn hiểu rất rõ ràng, cô gái trước mắt này lòng dạ vô cùng độc ác.
- Mày là ai? Mày rốt cục là ai?
Lại nghe lời Trần Phàm, Liễu Xuyên Tình Tử chợt ý thức được điều gì, ánh mắt nhìn Trần Phàm tràn ngập sợ hãi.
- Đồ Tể!
Trần Phàm không hề giấu diếm thân phận của mình.
Đồ Tể?
Đồ Tể!
Bên tai vang lên cái tên này, Liễu Xuyên Tình Tử giống như bị mất đi linh hồn, hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó Trần Phàm đã đi tới trước người Liễu Xuyên Phong.
Trên thảm sàn, Liễu Xuyên Phong cuộn người không ngừng run rẩy.
Trần Phàm thấy thế vung chân đá mạnh lên người Liễu Xuyên Phong.
- Phanh!
Lực đạo khủng bố trực tiếp đá văng hắn ra ngoài, thân hình hắn bay ngược hung hăng nện lên vách tường, đầu nức toát, tắt thở ngay tại chỗ!
- A...
Chứng kiến một màn máu tanh như thế, Liễu Xuyên Tình Tử sợ tới mức hét to một tiếng, chạy ngược lên lầu.
- Tình Tử, làm sao vậy?
Liễu Xuyên Tùng Cát đang gọi điện thoại, liên tục nghe được tiếng thét của vợ con, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, vì thế cúp điện thoại đi ra khỏi phòng, đang bước nhanh tới cửa thang lầu, lại thấy con gái đang kinh hoàng chạy lên, lập tức chạy tới ôm lấy Liễu Xuyên Tình Tử lớn tiếng hỏi.
Không tiếng trả lời, Liễu Xuyên Tình Tử thần tình hoảng sợ nhìn lại.
Ngay sau đó.
Trần Phàm xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của hắn thập phần bình tĩnh, bước chân thong thả như đang thưởng thức phong cảnh.
- Mày...mày là ai? Mày làm gì vợ con tao?
Nhìn thấy vết máu trên người Trần Phàm, ánh mắt Liễu Xuyên Tùng Cát đột nhiên phóng lớn, gầm lên.
- Ông có thể gọi tôi là Trần Phàm.
Bước chân Trần Phàm không giảm, ánh mắt nhìn hắn như nhìn người chết:
- Có thể gọi là Đồ Tể.
Trần Phàm?
Đồ Tể?
Nghe được lời Trần Phàm, cả người hắn đột nhiên chấn động, đồng tử phóng lớn, tràn ngập khiếp sợ.
- Ông rất khiếp sợ, đúng không?
Nhìn bộ dáng của hắn, Trần Phàm nở nụ cười:
- Theo ý ông, hiện tại tôi nên bị khống chế, sau đó xem như vật hi sinh giao cho các ông, tùy ý các ông xử trí, không phải đang xuất hiện nơi này, đúng không?
Cả người Liễu Xuyên Tùng Cát run rẩy không trả lời.
Bởi vì Trần Phàm nói đúng ý tưởng trong nội tâm của hắn!
Theo hắn xem ra, vũ lực của Trần Phàm vô cùng lợi hại, một khi nổi điên không người có thể địch lại.
Mà nếu...
Cả hắn và Tá Đằng Nhất Lang cùng Yến Khánh đều biết được nhược điểm của Trần Phàm: trọng tình trọng nghĩa!
Trần Phàm quá xem nặng việc này!
Bởi vì quá xem nặng việc này Trần Phàm sẽ không lý do bỏ mặc người thân bên cạnh.
Ở dưới tình hình này, bọn hắn đều cho rằng khi bên chính phủ đại lục không chịu được áp lực, sẽ dùng người thân của Trần Phàm làm lợi thế uy hiếp hắn trở thành vật hi sinh.
Mà đến lúc đó Trần Phàm sẽ vì người thân, vì không phản bội quốc gia, đành phải thuận theo...
Nhưng hiện tại Trần Phàm lại đang xuất hiện tại nơi này, còn giết chết Y Đằng Lan cùng Liễu Xuyên Phong, điều này làm hắn kinh hoảng không cách nào hình dung.
- Làm sao có thể? Mày làm sao lại xuất hiện nơi này?
Sau thoáng khiếp sợ, hắn điên cuồng gào lên, tới tận bây giờ hắn vẫn không thể tin được chuyện này.
- Nếu...tôi nói tôi cố ý làm bị thương Y Điền, dẫn dắt các người làm ra hết thảy mọi chuyện, ông tin không?
Trần Phàm không đáp mà hỏi ngược lại.
Tin không?
Không tin!
Đánh chết hắn, hắn cũng không tin!
- Thế giới này không phải thế giới vũ lực tối thượng, nó có rất nhiều quy tắc! Mày đừng cho rằng vũ lực mày cao thì có thể làm gì thì làm, tao cho mày biết, mày giết gia đình tao mày cũng phải chết!
Biểu tình của hắn vô cùng dữ tợn:
- Dù mày có thể chạy thoát, chuyện này cũng sẽ hấp thụ ánh sáng, một khi hấp thụ ánh sáng, quốc gia của mày sẽ bị áp lực không thể tưởng tượng, đến lúc đó họ sẽ lấy người thân của mày làm lợi thế, thân thủ tiêu diệt mày!
- Ha ha...
Nghe được hắn nói, Trần Phàm nở nụ cười.
Hắn dùng loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nói:
- Liễu Xuyên Tùng Cát, tôi hi vọng ông hiểu được, lúc tôi làm bị thương Y Điền thì lấy thân phận Trần Phàm, mà bây giờ thân phận tôi là Diệp Tùng Sơn. Hơn nữa chuyện tôi giết chết các người, chỉ cần tôi không nói, sẽ không ai biết.
Nghe Trần Phàm nói, trong mắt Liễu Xuyên Tùng Cát hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Hiển nhiên hắn cũng hiểu được, Trần Phàm nói đúng sự thật.
- Đừng, chỉ cần mày không giết tao, ngày sau Liễu Xuyên gia tộc sẽ không đối lập với mày!
Hiểu được điều này, hắn liền van xin.