Vừa nhìn thấy chiếc xe Bentley của Trần Phàm mà người người đều biết, chạy đến trước cửa Thạch Phong Trà Viên, thì Tiêu Phong cũng theo trong cơn suy tư khôi phục lại tinh thần, dập tắt điếu thuốc, diễn cảm nháy mắt hồi phục vẻ bình tĩnh, nhanh chân bước ra nghênh đón Trần Phàm.
Xuống xe, nhìn thấy vẻ giả tạo giống như không có chuyện gì của Tiêu Phong, Trần Phàm không có vạch trần, mà mỉm cười vỗ vai Tiêu Phong, sau đó mang theo Tiêu Phong bước vào Thạch Phong Trà Viên.
Trước cửa Thạch Phong Trà Viên, Mạc lão một thân áo ngắn, giống như thường ngày, đang nằm ở trên ghế mộc, tay cầm bình trà so với một tòa biệt thự trong khu Tử Viên còn muốn đắt tiền hơn, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng lẩm bẩm ngâm nga một khúc nhạc cổ, bộ dáng rất tiêu dao.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Mạc lão đột nhiên mở mắt ra, trong khoảnh khắc đó, đôi con ngươi mờ đục liền bạo phóng tinh quang ra bốn phía. Nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình thường, quan tâm hỏi han:
- Cánh tay không có chuyện gì nghiêm trọng chứ?
- Một chút tổn thương nhỏ, không có gì đáng ngại.
Trần Phàm mỉm cười, sau đó nói:
- Áy náy quá, Mạc lão, lần này đến mà không mang theo trà ngon cho ngài cùng Ngụy lão gia tử rồi.
- Không sao, số trà lần trước cậu đem tặng, còn chưa uống hết đâu.
Mạc lão cười ha hả, sau đó đứng dậy nói:
- Vào trong trước đi, để ta đi pha trà cho cậu!
- Hảo!
Trần Phàm gật đầu, mang theo Tiêu Phong đi vào.
Ở trong khoảnh khắc Tiêu Phong bước vào Thạch Phong Trà Viên, Mạc lão thoáng liếc nhìn Tiêu Phong một cái, đôi con ngươi mờ đục trong mắt lại toát ra tinh quang, đồng thời ở trong lòng cũng âm thầm gật đầu.
Bởi vì...người lần đầu tiên bước chân vào Thạch Phong Trà Viên mà sắc mặt không đổi, cũng không có nhiều lắm. Tiêu Phong chính là một trong những số đó.
Cùng lúc này...Một chiếc Mercedes - Benz 600, đang trên đường chạy đến phương hướng Thạch PhongTrà Viên.
Trong xe hơi, Tào Nghị đảm nhiệm lái xe, còn Tào Cảnh Huy thì đang ngồi ở hàng ghế phía sau. Ánh trời chiều xuyên thấu qua khung cửa kính xe hơi, chiếu lên mặt của hai người, rõ ràng trông thấy biểu tình của hai người ngưng trọng trước nay chưa từng có. Đồng thời, cũng không ai mở miệng nói chuyện.
Bầu không khí ở trong xe hơi, làm cho người ta như muốn ngạt thở...
- Cha, địa điểm gặp nhau ước định ở Thạch Phong Trà Viên là ý của Trần Phàm, ngài cảm thấy chuyện này như thế nào?
Rốt cuộc, Tào Nghị cũng không nhịn nổi thêm nữa, mà dẫn đầu hỏi Tào Cảnh Huy.
Trần Phàm!
Bên tai vang lên cái danh hào, hiện giờ đã muốn trở thành ác mộng của Thanh Bang, toàn thân Tào Cảnh Huy không kìm chế nổi, khẽ run rẩy lên vài cái, biểu tình ngưng trọng trên mặt cũng tăng thêm vài phần.
Theo sau, hắn thở dài gật đầu:
- Chắc là vậy.
- Cha, theo cách nhìn của cha, thì hắn...có bỏ qua cho chúng ta không?
Tào Nghị tiếp tục dò hỏi, có thể do nguyên nhân quá mức khẩn trương, mà hai bàn tay đang cầm vô lăng cũng hơi có chút run rẩy.
Tào Cảnh Huy vô lực nhắm mắt:
- Mặc cho số phận thôi.
Hai mươi phút sau...
Chiếc Mercedes - Benz 600 chạy đến trước cửa Thạch Phong Trà Viên, hai cha con Tào Cảnh Huy kìm lòng không được, khẽ đem ánh mắt quẳng ném vào chiếc Bentley mang biển tứ quý 6, một loại cảm xúc khẩn trương, bất tri giác lan ra tràn ngập ở trong lòng của bọn hắn.
Theo sau, hai người bước xuống xe, dưới ánh trời chiều, đi vào trong nơi tượng trưng cho thân phận cùng địa vị, Thạch Phong Trà Viên!
Dưới ánh trời chiều, vô luận Tào Cảnh Huy hay là Tào Nghị, đầu gối dưới chân đã muốn mềm nhũn ra như cọng bún, cảm giác tùy thời đều có thể ngã khụy xuống bình thường.
Ở cửa Thạch Phong Trà Viên, Mạc lão đi pha trà cấp cho Trần Phàm xong, thì lại quay về nằm dài ở trên ghế mộc. Vừa nghe thấy tiếng bước chân, lão khẽ mở mắt ra, sau khi nhìn thấy hai người Tào Cảnh Huy cùng Tào Nghị, thì không mặn không nhạt nói:
- Vào cửa rẽ phải, dọc theo đường đá đi thẳng vào trong rừng trúc.
Khi nói xong, Mạc lão lại nhắm mắt vào, hoàn toàn đem hai người coi trở thành không khí.
- Cảm ơn Mạc lão.
Tào Cảnh Huy nhận ra Mạc lão, thì sợ đến mức trái tim nhảy lên thon thót, vội vàng đáp lời.
Theo sau...Tào Cảnh Huy mang theo Tào Nghị, cẩn thận tiến vào trong Thạch Phong Trà Viên.
Men theo con đường đá, Tào Cảnh Huy và Tào Nghị càng đi sâu vào thì càng khẩn trương, nhịp bước chân càng nặng nề, cảm tình phảng phất như là đang đi xuống cửu u vực sâu bình thường.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, khi Tào Cảnh Huy cùng Tào Nghị đi đến một gian trà ốc bên trong rừng trúc, thì đầu đã đầy mồ hôi lạnh, diễn cảm cũng trắng bệch ra như tờ.
- Hô...hô...
Cuối cùng, Tào Cảnh Huy lấy hết dũng khí, nhẹ nhàng gõ cửa gian trà ốc.
- Vào đi!
Tiếng gõ cửa vừa vang lên, bên trong liền truyền ra một cái thanh âm, chủ nhân của thanh âm này chính là Trần Phàm.
- Két...
Nương theo một tiếng vang rất nhỏ, cánh cửa gian trà ốc chậm rãi mở ra.
Trong phòng trà, Trần Phàm tay đang bưng một chén trà, nhẹ nhàng đong đưa, còn Tiêu Phong thì biểu tình phức tạp ngồi ở một bên.
Rầm rầm!
Vừa nhìn thấy hai người Trần Phàm cùng Tiêu Phong, Tào Cảnh Huy không nói hai lời, liền trực tiếp quỳ xuống.
Phanh!
Ngay sau đó...Tào Nghị cũng không dám lãnh đạm, quỳ xuống theo.
Dưới ánh trời chiều, hai người giống như hai con chó nhà tang quỳ ở nơi đó, cúi rạp xuống mặt đất, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh.
Trong phòng trà, Trần Phàm vẫn đang đùa nghịch chén trà, còn Tiêu Phong thì ngẩng đầu lên, ánh mắt không ngừng lóe ra quang mang, tựa hồ như đang đấu tranh tư tưởng.
- Hai người quay về đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Thật lâu sau, Tiêu Phong mới chậm rãi lên tiếng:
- Trần Phàm đã đáp ứng tôi, sẽ không truy cứu trách nhiệm của hai người nữa. Cho nên, hai người không cần phải lo lắng cái gì.
Bên tai vang lên lời nói của Tiêu Phong, Tào Cảnh Huy cùng Tào Nghị trong lòng khẽ run lên, nhưng vẫn không dám đứng dậy, mà tiếp tục quỳ gối.
Trần Phàm thấy thế, đặt chén trà xuống, hỏi:
- Tào Vi đâu?
Tào Vi!
Nghe được hai chữ này, Tiêu Phong ngồi bên cạnh, trong con ngươi hiện lên một tia quang mang thống khổ, nhưng vẫn không nói gì.
- Nàng...nàng...không muốn...
Tào Cảnh Huy kinh hồn táng đởm trả lời.
Không muốn đến?
Nghe được ba chữ này, nỗi thống khổ trong con ngươi Tiêu Phong nháy mắt biến mất, cướp lấy chính là biểu tình nghi hoặc.
Còn Trần Phàm thì vẫn thản nhiên hỏi:
- Vì sao nàng không muốn đến?
Lúc này đây, vô luận Tào Cảnh Huy, hay Tào Nghị đều không dám lên tiếng. Bởi vì...bọn hắn không biết Trần Phàm hỏi như thế là có dụng ý gì.
Mà Tiêu Phong thì gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người, tựa hồ như đang chờ mong cái gì đó.
- Ngẩng đầu lên, trả lời tôi xem nào.
Trần Phàm gõ nhẹ xuống bàn, ngữ khí kiên quyết không thể nghi ngờ.
- Dạ...dạ...!
Tào Cảnh Huy sợ tới mức giật nảy mình lên, sau đó vội vàng ngẩng đầu, toàn thân túa ra đầy mồ hôi lạnh, cẩn thận đáp lời:
- Nàng nói...nàng đã làm Tiêu Phong tổn thương hai lần, nên không muốn có lần thứ ba! Nàng còn nói, nếu Tiêu Phong nguyện ý buông tha cho Tào gia, thì nàng không đến cũng sẽ không cỏ ảnh hưởng gì. Tương phản, nếu Tiêu Phong quyết tâm diệt trừ, thì nàng đến đây cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
Vừa nghe Tào Cảnh Huy nói những lời này, đầu tiên Tiêu Phong thoáng ngẩn ra, sau đó cả người khẽ run rẩy lên. Còn Trần Phàm, thì bày ra biểu tình như sớm đã lường trước, trầm ngâm một phen, lại hỏi tiếp:
- Nếu như tôi đoán không sai, thì hai cha con ông đã cố gắng bức ép nàng đến đây, phải không?
Oanh!
Tào Cảnh Huy và Tào Nghị trong lòng nhảy dựng lên, theo sau Tào Cảnh Huy không dám lãnh đạm, vội vàng cắn răng gật đầu. Đồng thời dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Trần Phàm, hy vọng Trần Phàm sẽ buông tha cho hai cha con nhà hắn.
Trần Phàm không thèm quản tới hai cha con Tào Cảnh Huy, mà liếc mắt nhìn thoáng qua Tiêu Phong, nghiêm mặt nói:
- Tiêu Phong, tôi đã từng nói với cậu rồi. Tào Vi là một cô gái không sai!
Tiêu Phong cả người đình chỉ run rẩy, nhưng vẫn không có hé răng nửa lời.
- Tôi biết, từ sau chuyện lần trước, giữa cậu và cô ấy đã không còn liên hệ gì với nhau nữa. Mà khi Tào gia bị dồn vào tuyệt lộ, cô ấy liên hệ với cậu, đã làm cho cậu phi thường thất vọng! Cậu cho rằng, cô ấy đang lợi dụng tình cảm giữa hai người, để cứu lấy Tào gia.
Trần Phàm thở dài nói:
- Kỳ thật...nhìn theo góc độ khác, thì có thể lý giải, cô ấy là bị ép buộc mà thôi. Hôm nay cô ấy không muốn đến đây gặp cậu, đã đủ chứng minh tâm ý rồi. Và đó cũng là việc duy nhất mà cô ấy có thể làm cho cậu!
Tiêu Phong cắn răng, hai mắt phiếm hồng.
- Đi thôi đi tìm Tào Vi!
Trần Phàm quay sang vỗ vai Tiêu Phong nói.
Tiêu Phong cả người không ngừng run rẩy, có vẻ chần chừ.
- Đa tạ Trần tiên sinh khai ân!
Vừa nghe Trần Phàm nói như thế. Tào Cảnh Huy kích động thiếu chút nữa đã hôn mê. Theo sau...hắn cùng Tào Nghị vội vàng phục lạy!
Một giây, hai giây, ba giây...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút đồng hồ.
Một cái, hai cái, ba cái...
Hai cha con Tào gia không hề có ý muốn dừng lại.
- Bọn...họ...
Rốt cuộc Tiêu Phong đã làm ra quyết định, đảo mắt nhìn hai cha con Tào gia, cố gắng muốn nói cái gì đó.
Trần Phàm ngầm hiểu ý, rất nhanh đã hiểu tâm tư của Tiêu Phong, thản nhiên nói:
- Các ngươi đứng lên đi.
Lúc này, nghe Trần Phàm nói như vậy, hai cha con Tào gia mới dừng lại.
Có thể...vì sợ Trần Phàm sẽ đổi ý, cho nên lúc trước hai cha con Tào gia phục lạy mười phần ra sức. Lúc này vừa ngẩng đầu lên, thì khuôn mặt đã nhem nhuốc máu, thoạt nhìn vô cùng dọa người.
- Được rồi, Tiêu Phong, cậu đi tìm Tào Vi thôi, còn tôi có mấy chuyện muốn nói với hai người bọn họ.
Trần Phàm nhìn thấy hai cha con Tào gia thần tình đầy máu, nhưng không hề cảm thấy thương xót chút nào.
Lúc này, nghe thấy Trần Phàm nhắc nhở lần thứ hai, Tiêu Phong cũng không nhiều lời vô nghĩa, mà hung hăng phun ra một ngụm khí tức, đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhanh chân rời đi.
Mắt thấy Tiêu Phong rời đi, Tào Cảnh Huy không đợi Trần Phàm mở miệng, đã buông lời son sắt nói:
- Trần tiên sinh. Tào Cảnh Huy nguyện ý làm chó săn cho ngài, giúp ngài thâu tóm toàn bộ Thanh Bang!
- Tào Cảnh Huy, ông quả đúng là người thông minh.
Nghe Tào Cảnh Huy nói như vậy, Trần Phàm khẽ mỉm cười:
- Trước kia ông từng ôm kỳ vọng với Tiết Hồ, cho rằng tôi sẽ thua trong tay Tiết Hồ, nên không thấy quan tài vẫn không đổ lệ. Hiện giờ, ông đã thấy quan tài, tốc độ thay đổi sắc mặt của ông so với lật trang sách còn muốn nhanh hơn nhiều!
Tào Cảnh Huy vạn phần khẩn trương.
- Nhưng mà...Tào Cảnh Huy, ông cảm thấy, tôi sẽ chấp nhận để ông làm chó săn giúp tôi hay sao?
Trần Phàm ngữ khí biến đổi, thanh âm chợt lạnh xuống.
Sẽ chấp nhận sao?
Rầm...rầm!
Hai cha con Tào gia, lại quỳ rạp xuốngđất!
- Ở trong mắt tôi, ông không đáng một xu, không có ông thì tôi vẫn thu thập được Thanh Bang như cũ!
Trần Phàm thanh âm chợt lạnh xuống:
- Tôi nói cho ông biết, Tào Cảnh Huy, nếu không phải huynh đệ tôi yêu con gái của ông, thì bây giờ...ông đã nằm vào trong quan tài lâu rồi!