- Nhìn thân ảnh nhỏ yếu không hợp với hoàn cảnh chung quanh chút nào của Điền Thảo, trong lòng Dai Fu chợt cảm thấy đau lòng khó hiểu, nàng nhìn ra được, đó là một cô gái có vẻ bề ngoài yếu ớt Nhưng lại thập phần kiên cường.
Giống như loài cỏ dại, có sự cứng cỏi phi thường khủng bố.
Trong lúc đau lòng. Dai Fu đang muốn hỏi Trần Phàm xem đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn thấy một đám thiếu niên ăn mặc Thời trang đi tới phía sau cô gái.
Đầu lĩnh chính là Trịnh Gia Hào dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, đeo kính đen.
Theo sau đám người chung quanh reo hò một lúc, Trịnh Gia Hào mới nhớ tới Điền Thảo, khi hắn phát hiện ra Điền Thảo không còn ở phía sau thì cả kinh, sau đó lập tức tìm kiếm, nhất Thời phát hiện Điền Thảo chẳng biết lúc nào đã chạy tới trước đám đông.
- Mẹ nó, gái điếm thúi, mày còn muốn chạy sao?
Trịnh Gia Hào nhìn thấy Điền Thảo, hung tợn mắng. đồng Thời vươn tay, chụp lấy cổ áo Điền Thảo, trực tiếp túm Điền Thảo tới bên cạnh mình.
Lần này hắn túm rất mạnh, trực tiếp xé đi cổ áo, hai nút áo phía dưới cũng bị kéo đứt, lộ ra làn da trắng nõn cùng khe ngực có thể mơ hồ nhìn thấy được của Điền Thảo.
- Ba!
Điền Thảo cắn môi, che lấy cổ áo, vung lên tay phải, hung hăng đánh ra một cái tát.
Tiếng vang thanh thúy bị Tiếng reo hò ầm ĩ đầy trời bao phủ, mà Trịnh Gia Hào hưởng thụ một cái tát này thì cũng choáng váng, hắn nằm mơ cũng thật không ngờ Điền Thảo dám động thủ đánh hắn.
Không chỉ là hắn, mà ngay cả những tên công tử ăn chơi trác táng sau lưng Trịnh Gia Hào cũng đều ngây ngẩn cả người ra!
Sau một thoáng ngây người ngắn ngủi, sắc mặt Trịnh Gia Hào phát xanh lên, vẻ tức giận không thể che giấu từ trong con ngươi của hắn biểu lộ đi ra, hắn theo bản năng vung lên cánh tay, muốn trả lại cho Điền Thảo một cái tát.
Điền Thảo không tránh, thân thể nàng thậm chí không hề gấp khúc, mà lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ.
- Dừng tay!
Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp mà tràn đầy vẻ nguy hiểm bỗng nhiên vang lên, theo sau, hiện trường vốn đang huyên náo đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Động tác của Trịnh Gia Hào thoáng chậm, nhưng không hề ngừng lại.
- Ba!
Tiếng vang truyền ra, trên gương mặt mê người của Điền Thảo xuất hiện dấu ấn bàn tay đỏ tươi, khóe miệng bị đánh rách, máu tươi trong nháy mắt chảy ra.
Thanh âm vang giòn, cơ hồ là khiến cho mỗi người ở đây đều nghe được, nhưng không ai đưa mắt nhìn về hướng phát sinh chuyện tình, ngược lại, mọi người đều đang trừng to mắt nhìn người thanh niên khỏi ngô từ trên chiếc Bugatti Veyron đi xuống.
- Ba!
Chỉ riêng Điền Thảo là không nhìn thấy, lúc này nàng cũng không lau máu tươi trên khóe miệng đi, mà là cắn răng trả lại cho Trịnh Gia Hào một cái tát khác.
Mười thành lực lượng.
Trịnh Gia Hào nổi giận, hắn hoàn toàn nổi giận, từ nhỏ đến lớn không người nào dám đánh hắn như vậy! Mà hiện giờ, một nữ nhân thấp hèn giống như kỹ nữ trong mắt hắn lại dám tặng cho hắn hai cái tát?
- Kỹ nữ. đêm nay lão tử chẳng những cho bọn hắn cùng nhau hãm hiếp mày, mà còn đem mày ném tới câu lạc bộ đêm dơ bẩn nhất làm tiếp viên!
Trịnh Gia Hào phẫn nộ theo bản năng muốn chụp lấy tóc Điền Thảo, hắn cố gắng muốn hành hung Điền Thảo ngay tại chỗ.
- Mày còn dám động tới một sợi tóc của cô bé, tao sẽ giết cả nhà mày!
Ngay lúc Trịnh Gia Hào muốn động thủ, nam nhân khỏi ngô liền mở miệng, hắn đeo mặt nạ màu vàng, nên không một ai có thế thấy rõ diễn cảm trên mặt của hắn, nhưng cặp mắt băng lãnh cùng thanh âm khàn khàn lại khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.
Động tác của Trịnh Gia Hào đột nhiên ngừng lại, hắn theo bản năng đem ánh mắt nhìn về hướng nam nhân khôi ngô đang đi tới phía bên này.
Ngay sau đó, hắn thấy được một đôi con ngươi trôi nổi hào quang màu đỏ tươi, giống như ánh mắt dã thú trong đêm đen, ánh mắt kia mang theo khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Thán thể hắn giống như bị hãm sâu vào ma pháp, cứng ngắc ngay tại chỗ, quên cả hô hấp.
Không chỉ là Trịnh Gia Hào, mà tất cả mọi người ở hiện trường đều sững sờ ngay tại chỗ, ánh mắt của mọi người đang rơi vào trên thân người nam nhân khôi ngô kia.
Nam nhân khôi ngô không để ý tới ánh mắt của mọi người, mà là chậm rãi bước tới phía Điền Thảo. Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...
Cước bộ của hắn không nhanh cũng không chậm, trầm ồn và mạnh mẽ, mỗi một bước tựa hồ như đã trải qua đo lường tính toán, cực kỳ tinh chuẩn. Nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân. Điền Thảo khóe miệng chảy máu tươi, chậm rãi xoay người lại.
Ngay sau đó, nàng thấy được nam nhân đang hướng nàng đi tới, đón nhận ánh mắt của nam nhân kia.
Theo sau, nàng tựa hồ đã nhận ra chủ nhân đôi mắt này, đồng tử đột nhiên phóng lớn, thân thể mềm mại nhu nhược kịch liệt run rẩy lên!
Nước mắt của nàng đảo quanh nơi viền mắt, nhưng nàng gắt gao cắn môi, không cho nước mắt chảy xuống, chỉ nhìn thẳng vào đôi con ngươi của nam nhân kia.
Chỉ là...lẳng lặng ngắm nhìn.
Rốt cục, nam nhân đeo mặt nạ màu vàng kia, nam nhân toàn thân lộ ra khí tức nguy hiểm, nam nhân vừa rồi đã chinh phục mỗi người trong hiện trường, đi tới trước người của nàng, vươn tay, nhẹ nhàng lau đi máu tươi trên khóe miệng nàng. Đối mặt với động tác ôn nhu nhẹ nhàng Nhưng chậm chạp của nam nhân. Điền Thảo không tránh, nàng vẫn lẳng lặng nhìn chăm chú vào đôi con ngươi nguyên bản lạnh lùng mà trở nên ôn nhu kia. đồng Thời, hai mắt của nàng mơ hồ ướt át, thân ảnh nam nhân ở trong tâm mắt của nàng liền trở nên nhạt nhòa.
Nước mắt, tựa hồ tùy Thời đều sẽ rơi xuống!
- Nói cho tôi biết, ai khi dễ cô?
Nhẹ nhàng lau vết máu nơi khóe miệng của Điền Thảo, nam nhân mở miệng, giọng nói thong thả, thanh âm khàn khàn.
Dù Trần Phàm đã nghe được lời nói của Trịnh Gia Hào, cũng nhìn thấy Trịnh Gia Hào vừa mới đánh Điền Thảo một cái tát, nhưng hắn biết rõ, Điền Thảo đột nhiên xuất hiện ở nơi này, tuyệt đối là phải có ẩn tình, hắn muốn biết rõ ngóc ngách đầu đuôi câu chuyện.
Không nói một lời, Điền Thảo đột nhiên ngồi xổm xuống.
Nước mắt không thể khống chế trào ra khỏi vành mắt, lướt qua khuôn mặt mê người của nàng, khiến cho nàng nhìn qua trông giống như là một đóa hoa hồng điêu linh.
Mười sáu năm qua, ủy khuất giấu tận sâu trong nội tâm của nàng giống như dòng sông bị vỡ đê bùng nổ!
Nước mắt chảy vào trong miệng của nàng, có điểm mặn, còn có vị đắng chát.
Giờ khắc này, kiên cường của nàng, kiên trì của nàng đã hoàn toàn bị đánh nát, nàng giống như một chú nai con bị thương, vô lực ngã ngồi xuống đất. ôm đầu, lớn tiếng khóc rống lên.
Nghe tiếng khóc đầy ủy khuất của Điền Thảo lúc này, trong nội tâm của Trần Phàm hung hăng chấn động, trong đầu hắn không khỏi dần dần hiện ra cô bé từng để cho hắn phải kinh diễm.
Hắn đang nhớ lại vẻ kiên cường của cô bé kia.
Hắn đang nhớ lại vẻ mộc mạc của cô bé.
Hắn còn đang nhớ lại sự tận lực kiên trì trong lòng cô bé.
Hắn càng đang nhớ lại cô bé kia dùng sự cố gắng để đổi lại sự kiêu ngạo của chính mình.
Cô bé kia buộc bím tóc đuôi ngựa, bím tóc đuôi ngựa là do chính mẹ nàng giúp nàng buộc lấy, là kiêu ngạo lớn nhất trong mười sáu năm qua của nàng.
Từng có, cô bé kia từng làm cho Trần Phàm phải nhìn với cặp mắt khác xưa, mà hiện giờ, cô bé lại ngồi khóc thật ủy khuất thê thảm.
Giữa lúc hoảng hốt, Trần Phàm mới hiểu được, mặc kệ cô bé kia từng có bao nhiêu kiên cường, bao nhiêu thông minh, bao nhiêu kiêu ngạo, nàng thủy chung vẫn chỉ là một cô bé, một cô bé chỉ mới có mười sáu tuổi.
- Tiểu Thảo, đừng khóc, nói cho tôi biết, ai khi dễ cô, tôi giúp cô giáo huấn bọn chúng.
Trần Phàm ngồi xổm người xuống, vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Điền Thảo, ôn nhu nói.
Không một tiếng trả lời, Điền Thảo càng khóc dữ dội!
Tựa hồ...Cho tới giờ phút này, nàng mới phát hiện ra, chính mình kỳ thật cũng giống như những đứa trẻ khác, cũng sẽ có Thời gian phi thường yếu ớt.
Điền Thảo không đáp, Nhưng toàn bộ đám ăn chơi trác táng kể cả Trịnh Gia Hào, sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi, trong con ngươi bọn hắn toát ra một tia sợ hãi.
- Tôi biết vì sao lại như thế.
Đúng lúc này, một thanh âm vang lên sau lưng Trần Phàm, dù người phát ra thanh âm đã kiệt lực che giấu sự khấn trương trong nội tâm, nhưng thanh âm run rẩy đã bán rẻ hắn. Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Nói.
Trần Phàm chậm rãi đi tới bên cạnh Sở Qua, trầm giọng cảnh cáo:
- Mày tốt nhất không nên nói dối.
Lời của Trần Phàm vừa thốt ra, sắc mặt của đám người Trịnh Gia Hào liền cuồng biến, thân thể không thề khống chế run rẩy lên, trong bọn hắn có người muốn cố gắng nhắc nhở Sở Qua. Nhưng lời nói ra đến khóe miệng, lại phải nuốt trở xuống, chỉ biết ngơ ngác nhìn Sở Qua.
Đối mặt với Trần Phàm. Sở Qua cảm thấy áp lực còn khó chịu hơn là đối mặt Hà Lão Lục, bất kể hắn cố gắng như thế nào thì cũng đều không thể bảo trì nổi bình tĩnh, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực như có một tòa núi lớn đang đè xuống, không thể hô hấp.
- Hô...
Sở Qua liên tục thở sâu hai hơi, sau đó mới chậm rãi nói:
- Điền Thảo được công nhận là hoa hậu giảng đường trong trường học của chúng ta, mỗi người đều muốn truy đuổi nàng tới tay. Nhưng nàng là một cô gái kiêu ngạo, không vì tiền tài cùng dụ hoặc mà thay đối, cho nên không ai thành công. Hơn nữa bởi vì rất nhiều người chúng ta đều muốn theo đuổi được nàng, cho nên không ai dùng đường ngang ngõ tắt. Nhưng kể từ ngày nàng được một người lái chiếc Volkswagen cc chở tới trưởng học, hết thảy đều thay đổi.
Trong lòng Trần Phàm vừa động, chợt nhớ lại ngày đó mình lái xe chờ Điền Thảo tới trường, nhưng cũng không cắt đứt lời Sở Qua.
- Trải qua ngày đó, tất cả mọi người cho rằng Điền Thảo bị người khác bao nuôi, không ít người đã muốn luân nàng " Sở Qua nói tiếp, khi nói tới từ "luân", hắn theo bán Năng cúi đầu, không dám nhìn Trằn Phàm.
Luân?
Đây là lần thứ hai Trần Phàm nghe được chữ này.
Giờ khắc này, hắn đã đại khái hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Chỉ vì mình lái xe đưa Điền Thảo đến trưởng, mà đám công tử ăn chơi này lại muốn luân Điền Thảo?
Trần Phàm không khỏi nheo mắt...