Đồ Tể!
Nghe được hai chữ này, thân hình béo phì của Khôn Sa nhất thời trở nên có chút cứng ngắc.
Bởi vì đã có một lần hắn vì trợ giúp người phụ trách buôn thuốc phiện Thanh bang, ông hoàng Hồng Liệt của Vân Nam, mà đắc tội Trần Phàm.
Tuy rằng sau đó hắn kịp thời quay đầu lại, trợ giúp Trần Phàm đối phó Hồng Liệt, nhưng hắn cũng không dám cam đoan làm như vậy có thể đủ dập tắt lửa giận của Trần Phàm.
- Khôn Sa, ông sợ sao? Ha ha...ông không phải sợ, Đồ Tể cũng không phải cho tôi tới tìm ông phiền toái, mà là hợp tác cùng với ông.
Kroff cười hắc hắc, đem chiếc túi phía sau nắm lên, tiện tay ném về hướng Khôn Sa.
Bảo tiêu của Khôn Sa tiến lên trước một bước, đưa tay tiếp lấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
- Mở ra!
Gương mặt Khôn Sa âm tình bất định.
Nghe được lời nói của Khôn Sa, bảo tiêu không dám chậm trễ, vội vàng mở túi ra, sau đó đồng tử đột nhiên phóng lớn.
Khôn Sa thấy thế, chủ động tiến lên, rõ ràng nhìn thấy trong túi đựng một đầu người máu chảy đầm đìa!
Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Khôn Sa cũng bị sợ đến ngây ra!
- Thế nào, Khôn Sa, phần lễ vật này của Đồ Tể, ông thích không?
Kroff kiêu ngạo ngẩng đầu lên, quỷ dị cười nói.
Thích không?
Phản ứng đầu tiên là: Thích!
Bởi vì chủ nhân của đầu người này là Tang Tháp!
Là tử địch lớn nhất của Khôn Sa tại Tam Giác Vàng!
Mỗi ngày Khôn Sa nằm mộng cũng muốn giết chết hắn!
- Kroff, Đồ Tể muốn được cái gì?
Sau thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, Khôn Sa dần dần khôi phục lại bình tĩnh, cặp mắt nhỏ lóe ra ánh sáng tinh minh, hiển nhiên người giống như hắn sẽ không tin tưởng trên thế gian này có bữa cơm trưa miễn phí.
Lễ vật của Đồ Tể là trân quý, nhưng lại làm trong lòng hắn bất an.
- Lần này số hàng của Thanh bang, không cấp cho Thanh bang, mà cấp cho a Thái của Thủy Trúc bang!
Nói tới chính sự. Kroff thu hồi nụ cười trên mặt, ngữ khí âm sâm không cho phép nghi ngờ.
Gương mặt Khôn Sa biến đổi!
Thanh bang, đây là đồng bọn hợp tác lớn nhất của hắn.
Hiện giờ, Kroff muốn cho hắn không cung cấp hàng cho Thanh bang?
- Khôn Sa, đừng hoài nghi lời nói của Đồ Tể.
Kroff nhìn thấy thần tình Khôn Sa biến hóa, lạnh lùng nói:
- Hậu quả, ông chịu không nổi!
- Kroff, Đồ Tể sẽ chém ra dao mổ đối với Thanh bang sao?
Gương mặt Khôn Sa ngưng trọng hỏi.
- Khôn Sa, ông ngốc hơn một chút so với sự tưởng tượng của tôi. ân, dù ngu ngốc nhưng ông cũng đã hiểu được điểm này!
Kroff cười lạnh:
- Không cần bao lâu, Thanh bang sẽ bị xóa tên trong thế giới ngầm!
Trong lòng Khôn Sa cả kinh, không nói gì.
- A ha, Khôn Sa, người bạn xấu xí của tôi, ông đang lo lắng mất đi thị trường đại lục sao? Yên tâm đi, thị trường này vĩnh viễn thuộc về ông, Thanh bang biến mất, sẽ có rất nhiều hắc bang thay thế vị trí của nó.
Trên mặt Kroff lại xuất hiện dáng tươi cười cợt nhả.
- Có Đồ Tể, tôi đương nhiên tin tưởng điểm này.
Giống như được bỏ xuống gánh nặng, Khôn Sa như có suy nghĩ hỏi:
- Đồ Tể đem số định mức của Thanh bang tạm thời cấp cho Thủy Trúc bang, là muốn ngày sau thông qua Thủy Trúc bang tiêu diệt phân bộ Thanh bang tại Đông Nam Á sao?
- Ca ngợi Thượng Đế, Khôn Sa, người bạn xấu xí của tôi, tôi rốt cục đã phát hiện ra ngoại trừ ông xấu xí nhưng vẫn còn được một ưu điểm, ân, ông thông minh hơn sự tưởng tượng của tôi một chút.
Kroff rít xì gà, cười hắc hắc nói:
- Nhưng ông hẳn nên thông minh hơn chút nữa - đầu người của Tang Tháp không chỉ tặng riêng cho ông, còn đưa cho tên tạp chủng a Thủy kia. Ân, Đồ Tể vĩ đại tôn quý không gì làm không được kia, đã xem trọng hắn.
Khôn Sa âm thầm cười khổ, trong lòng chỉ có một ý niệm: Thanh bang xong rồi!
Ngay khi Kroff ở tại Tam Giác Vàng dựa theo lời dặn của Trần Phàm, vốn ban đầu liền khơi mào chiến tranh, sau đó nhân cơ hội giết chết Tang Tháp, đem đầu người của Tang Tháp giao cho Khôn Sa, một mũi tên bắn ba con chim, vào lúc này buổi tiệc sinh nhật tại quân khu NJ cũng đã sớm tan cuộc.
Những vị đại lão quân đội đến từ trời nam đất bắc đã sớm rời đi, Trần Phàm lại cố ý chuốc say mình ở lại trong nhà Lý Quân ngủ tới tối, cũng không theo Lý Dĩnh đến tòa lầu của Lý Vân Phong để tham gia buổi tiệc của toàn bộ thành viên Lý gia.
Dùng cách nói của Lý Dĩnh, buổi tiệc buổi trưa là do Lý Vân Phong dùng chiêu đãi các đại lão quân đội, còn buổi tối toàn bộ thành viên Lý gia đều tham gia, ba đời con cháu cùng tham dự chúc mừng.
Vì thế Trần Phàm tự nhiên sẽ không tham gia.
Theo hắn xem ra, nếu mình cũng đi thì buổi tiệc sẽ thay đổi hương vị.
- Trần tiên sinh.
Khi thấy Lý Dĩnh cùng Trần Phàm đi tới chiếc Bentley, Lâm Đông đã ở trong xe chờ suốt buổi chiều tối liền vội vàng bước xuống xe nghênh đón.
- Được rồi, em đi tham gia buổi tiệc đi, anh sẽ về Đông Hải.
Trần Phàm quay đầu, ôn nhu nói với Lý Dĩnh.
Lý Dĩnh cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nhu thuận gật đầu.
Bởi vì nàng biết, người đàn ông ở trước mắt có thể vì nàng liên tục hai lần bước vào quân khu NJ, nàng đã hạnh phúc hơn rất nhiều cô gái khác trên thế gian này.
Dù cho đến nay nàng cũng không có được danh phận gì!
Đưa mắt nhìn Lý Dĩnh rời đi, Trần Phàm lập tức đi tới trước người Lâm Đông.
Dù thấy được Trần Phàm lưu lộ ra một mặt tâm tư che giấu lúc buổi chiều, nhưng khi Lâm Đông đối diện Trần Phàm, bên trong ánh mắt không hề giảm bớt chút kính sợ.
- Anh chuẩn bị một chút, mười ngày sau dẫn người đi Hàng Châu.
Nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương, Trần Phàm truyền đạt mệnh lệnh đầu tiên cho Lâm Đông.
- Dạ. Trần tiên sinh!
Lâm Đông cung kính lĩnh mệnh.
- Hàng Châu là địa bàn đầu tiên tôi muốn đoạt từ tay Thanh bang, mà anh là mũi đao nhọn của tôi.
Trần Phàm nhìn Lâm Đông đang có chút kích động, gằn từng chữ:
- Hàng Châu chính là trận chiến đầu tiên, đồng dạng của là khối đá mài đao. Tôi hi vọng không lâu trong tương lai, chuôi đao nhọn như anh có thể đi khắp cả nam bán quốc, có thể làm được không?
- A Đông, tuyệt đối không nhục sứ mệnh!
Dưới trời đêm. Lâm Đông lộ ra răng nanh của một con chó điên.
Mặt trời chiều đã hoàn toàn ngã về hướng tây, bóng đêm dần bao phủ, những đặc công phụ trách theo dõi Trần Phàm nhìn thấy chiếc Bentley của Trần Phàm từ trong đại viện quân khu chạy nhanh ra thì thần tình buồn bực khởi động máy xe, chạy theo sau.
Sở dĩ buồn bực là bởi vì theo bọn hắn xem ra, gọi là theo dõi, nhưng ngay từ đầu đã hoàn toàn không có chút ý nghĩa.
Thử nghĩ xem, một người có thể ở chính giới nhục nhã Yến gia, ở quân đội nhục nhã Trần gia, là những tiểu đặc công như bọn hắn có thể động tới sao?
Dù rằng thật bất đắc dĩ, nhưng quân lệnh như núi, cấp trên đã mệnh lệnh, bọn hắn nhất định phải chấp hành.
So với bọn hắn mà nói, những thành viên Ám Đường nghe theo mệnh lệnh của Hoàng Phủ Hồng Trúc phụ trách bảo hộ Trần Phàm thì lại hoàn toàn khởi lên tinh thần.
Cho dù bọn hắn đã biết rõ, giá trị vũ lực của Trần Phàm dư sức giết chết bọn hắn, nhưng bọn hắn vẫn một lòng chấp hành mệnh lệnh của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Theo ý nào đó mà nói, bọn hắn từng nhận huấn luyện không kém hơn những đặc công kia, trong chuyện này chính là đặc huấn về lòng trung thành.
Bọn hắn tiếp nhận đặc huấn, khác với đặc công chính là đối tượng để họ trung thành khác nhau.
Nhưng...
Ngay khi những đặc công cùng thành viên Ám Đường vừa khởi động máy xe, chiếc Bentley đại phóng tia sáng kỳ dị tại quân khu NJ hôm nay chợt ngừng lại. Lâm Đông đẩy cửa xe bước xuống.
Lâm Đông vừa xuống xe, phía sau có một chiếc xe khác dừng bên cạnh Bentley, một gã thành viên Ám Đường nhảy xuống, vẫn im lặng ngồi vào trong chiếc Bentley, thay thế Lâm Đông lái xe.
- Quay về Đông Hải.
Trần Phàm dụi tắt tàn thuốc trong tay, không nói thêm lời nào với Lâm Đông.
Nghe được lời dặn của Trần Phàm, tên thành viên Ám Đường cũng không lên tiếng, lập tức khởi động máy xe.
Một lát sau, trong ánh nhìn chăm chú của Lâm Đông, chiếc Bentley biến mất trong dòng xe cộ cùng bốn chiếc xe khác vây chung quanh, cùng một chiếc Buick đi sau cùng.
Thu hồi ánh mắt. Lâm Đông vốn định ngăn cản một chiếc taxi, chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên, lấy ra nhìn xem, là số điện thoại của chị hắn là Lâm Vận.
Nghĩ nghĩ. Lâm Đông nhấn nút nghe máy.
- A Đông.
Đầu bên kia điện thoại, ngữ khí của Lâm Vận có vẻ phức tạp.
Ở ngay trong ngày Lâm Đông bị Dương Nghiễm Đức nhục nhã, bắt buộc phải làm ra lựa chọn, Lâm Đông quyết định làm một con cẩu cho Trần Phàm, đã bị Lâm Vận phản đối mãnh liệt...!