Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 478: Đồ Tể và Yến Thanh Đế lần đầu giao phong (3)



- Ân, là La Vĩ.
 
 Yến Thanh Đế gật đầu:
 
- Trần Phàm muốn thông qua chuyện này cấp cho La Vĩ một phần công tích thật lớn, để La Vĩ có thể thay thế Tưởng Cương, trở thành người đứng thứ hai trong Chiết Giang. Cho nên chuyện này sẽ do La Vĩ chắp nối thay mặt bộ thương mại hiệp đàm thành công với tập đoàn Kerner Er.
 
- Yến thiếu, một khi đã như vậy, chúng ta trực tiếp đi tìm La Vĩ không được sao?
 
 Hiển nhiên Xương Hâm không muốn để cho Yến Thanh Đế phải cúi đầu trước mặt Trần Phàm.
 
- Ông cảm thấy được nếu không có Trần Phàm mở lời, La Vĩ dám một mình quyết định sao? Còn nữa, không có Trần Phàm mở miệng, Roman sẽ cho La Vĩ mặt mũi sao?
 
 Trong lòng Yến Thanh Đế sáng như gương, giọng nói bình tĩnh, tựa hồ không chút mày may để ý chuyện cúi đầu trước mặt Trần Phàm một lần.
 
Gương mặt Xương Hâm khó xem nói:
 
- Nhưng...
 
- Ông sợ tôi phải cúi đầu trước mặt hắn phải không? Chỉ là một kiểu cúi đầu tượng trưng thôi, không có gì đáng ngại.
 
 Yến Thanh Đế nói xong châm một điếu thuốc lá, rít nhẹ một hơi, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt hắn, làm vẻ mặt hắn có chút bí hiểm:
 
- Quan trọng là tôi vừa đạt được mục đích mạ vàng đồng thời làm hết thảy cố gắng của hắn tiêu tán không nói, còn phải làm giá y cho tôi!
 
 (ý nói làm móc áo, làm đá kê chân bước lên).
 
Vừa nói xong, toàn thân Yến Thanh Đế toát ra vẻ tự tin không gì sánh kịp!
 
Phần tự tin kia thuộc về Yến gia đại thiếu!
 
Nếu như nói ban đêm của Hàng Châu giống như một mỹ nhân say sưa, quần áo không chỉnh tề, nửa che nửa đậy làm rung động lòng người, như vậy ban đêm của Đông Hải giống như một thiếu phụ nũng nịu, có thể ở trong thời gian ngắn nhất gợi lên lửa dục của mọi người.
 
So sánh với ban đêm của Đông Hải mà nói, ban đêm của Hàng Châu thiếu đi vài phần say sưa trụy lạc, nhiều thêm vài phần tình thơ ý họa.
 
Vào lúc mười giờ tối, nguyên bản khu nhà giàu Tử Viên Đông Hải vốn quạnh quẽ lại trở nên nhiệt náo, từng chiếc xe hơi xa hoa thỉnh thoảng lại xuất hiện trên đường khu biệt thự, từng đôi tình nhân lại giống như cha con, mẹ con, từ trong xe bước xuống, tiến vào những tòa biệt thự giá cả xa hoa khiến cho người bình thường cả đời phải nhìn lên.
 
Một lát sau, trong biệt thự sẽ chợt sáng đèn, nhưng qua không được bao lâu, ngọn đèn sẽ lại tắt, chỉ còn lại tiếng thở dốc của đàn ông, tiếng rên rỉ mê người của đàn bà, chẳng qua những thanh âm kia có được những vách tường cách âm thật hiệu quả che chắn không truyền ra bên ngoài.
 
Theo ý nào đó mà nói, khu nhà giàu Tử Viên cũng không ngoại lệ, nó cũng giống như đại đa số những khu nhà giàu trong và ngoài nước, là địa phương bao nuôi tình nhân của những người giàu có, ở dưới tình hình này, một mình ở lại trong khu biệt thự giàu có sang quý kia, một mình Lý Dĩnh có vẻ thập phần khác biệt.
 
Từ sau lần đầu tiên nàng lên giường cùng Trần Phàm trong tòa biệt thự này, nàng liền bắt đầu yêu thích tòa biệt thự từng bị nàng bỏ quên này. Mỗi ngày sau khi tan việc, nàng cũng không tiếp tục đi quán bar, không đi tham gia những buổi tụ họp nhàm chán như trước, mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy về biệt thự, nằm trên chiếc giường lớn mà nàng tự nhận là còn lưu lại khí tức của Trần Phàm, ngẩn người mơ màng cho đến khi đi vào giấc ngủ.
 
Đêm nay cũng là như thế.
 
Sau khi xử lý xong chuyện của công ty, nàng đã sớm trở về nhà, tắm rửa xong lấy ra một chai Lafite năm 82, mặc bộ áo ngủ màu tím, ngồi dựa vào đầu giường, nhớ lại từng ly từng tý kể từ khi mình nhận thức Trần Phàm cho tới hôm nay.
 
Dưới ánh đèn, vẻ mặt của nàng giống như chú tắc kè hoa, liên tục biến hóa, hoặc cười hoặc phiền muộn, hoặc trầm tư...
 
Trong bất tri bất giác, nàng giống như ngày thường đã uống cạn một chai rượu vang. Nguồn: http://thegioitruyen.com
 
Rượu vang gây mê muội, làm gương mặt của nàng đỏ ửng, thậm chí toàn thân hơi có chút phiếm hồng.
 
Lý Dĩnh nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, móng tay sơn đen không an phận đong đưa hai cái, sau đó cầm lên di động, nằm ngửa trên giường, bật ra số điện thoại của Trần Phàm, do dự một chút cũng không dám bấm số, mà mang theo vài phần hưng phấn, vài phần khẩn trương viết một tin nhắn.
 
Nhưng sau khi viết xong một tin nhắn, nàng tựa hồ lại nhớ ra điều gì đó, buồn rầu lắc lắc đầu, không dám nhấn nút chuyển đi.
 
Nghĩ nghĩ, nàng lại mở ra một dãy số, bấm xuống.
 
Điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm rất tinh thần:
 
- Tiểu Dĩnh, cô muộn như vậy gọi điện lại đây, có chuyện gì sao?
 
- Tôi muốn nói chuyện phiếm với ông nội.
 
 Lý Dĩnh nghe ra là thanh âm của cảnh vệ viên Lý Vân Phong, lập tức nói thẳng.
 
- Cô chờ chút, tôi nói thủ trưởng nghe điện thoại.
 
 Đầu bên kia điện thoại, cảnh vệ viên của Lý Vân Phong cười khổ nói.
 
Nửa phút sau, Lý Vân Phong vốn đang định về phòng ngủ, tay cầm điện thoai có chút tò mò trêu chọc nói:
 
- Hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao, cháu lại chủ động gọi điện thoại cho ông.
 
- Nhớ ông cơ mà.
 
 Từ sau khi Lý Dĩnh vì cứu Trần Phàm lần đầu tiên lựa chọn khuất phục trước mặt Lý Vân Phong, hơn nữa còn quỳ xuống cầu xin hắn, quan hệ giữa nàng cùng Lý Vân Phong cũng cải thiện hơn rất nhiều.
 
- Ít nói nhảm đi...
 
 Lý Vân Phong cười mắng:
 
- Hơn nửa đêm, cháu lại nhớ tới tao lão đầu tử như ông sao? Nói đi, có chuyện gì?
 
- Ông nội, vào ngày sinh nhật của ông, cháu định đưa Trần Phàm trở về chúc thọ cho ông.
 
 Lý Dĩnh mỉm cười thật hạnh phúc, nói:
 
- Cháu đã nói với anh ấy, anh ấy đã đáp ứng.
 
Mang Trần Phàm trở về?
 
Ngạc nhiên nghe được lời nói của đứa cháu gái bảo bối Lý Dĩnh, gương mặt Lý Vân Phong không khỏi biến đổi, nhất thời không biết nên làm sao trả lời.
 
- Làm sao vậy? Hay là ông nội không cho chúng cháu trở về a?
 
 Lý Dĩnh thấy Lý Vân Phong không lên tiếng, giả vờ cả giận nói.
 
- Ha ha...sao lại có chuyện đó chứ.
 
 Lý Vân Phong cười khan hai tiếng, che giấu phần bất an trong nội tâm, nói:
 
- Trở về tốt lắm, nhưng không cần mua quà a.
 
- Ân.
 
 Lý Dĩnh mãn nguyện gật gật đầu:
 
- Tốt lắm, cháu mệt rồi, lão đầu tử, tạm biệt!
 
Nếu như là lúc trước, nghe được lời nói nghịch ngợm của Lý Dĩnh, nói không chừng mặt mày Lý Vân Phong đã hớn hở.
 
Mà giờ này khắc này, thế nhưng hắn lại cười không nổi.
 
Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, hắn thở dài, nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, sau đó lập tức đi tới bên cạnh sô pha ngồi xuống, rút ra một điếu thuốc lá đặc cung của quân đội châm lửa rít mạnh.
 
Chậm rãi phun ra một ngụm khói thuốc, Lý Vân Phong nhíu mày nói:
 
- Nha đầu ngốc, ông biết cháu có lòng tốt muốn cho ông nội nhân buổi sinh nhật mà ra mặt cho tiểu tử kia, nhưng hiện tại xem ra, lòng tốt của cháu đã biến thành làm chuyện xấu a.
 
- Lúc trước Trần chủ tịch bởi vì lo lắng đến ích lợi chỉnh thể của Trần gia mà đuổi hắn ra khỏi Trần gia, hắn quẳng xuống lời hăm dọa, nhất định phải làm cho Trần chủ tịch hối hận.
 
 Lý Vân Phong nói xong cười khổ:
 
- Cái gọi là hối hận, nói trắng ra là chính hắn muốn chứng minh cho dù không có ngọn núi lớn như Trần gia, chẳng những hắn có thể thong dong ứng phó đối thủ trả thù, lại còn có thể đùa chơi chết những người đó!
 
- Nói vậy hắn dám đáp ứng sẽ cùng cháu đến chúc thọ cho lão đầu tử này, là cảm thấy được đã dùng kế mưu đùa chết Tưởng Cương rồi. Phần thành tích này đủ cấp cho Trần chủ tịch một cái tát.
 
 Lý Vân Phong lại thở dài:
 
- Nhưng nha đầu ngốc à, thế sự thật khó liệu nha. Yến gia tiểu tử xuôi nam, hơn nữa còn cố tình đối phó hắn.
 
- Trần Vĩnh Thụy được xưng người thừa kế đời thứ ba của Trần gia, có Trần gia ủng hộ như vậy, còn bị Yến gia đùa xoay quanh không nói, còn phải vứt bỏ hết tiền đồ tốt đẹp. Hắn chỉ một mình cô độc, lại làm sao đùa qua cả Yến gia đây?
 
 Lý Vân Phong nói xong dụi tắt tàn thuốc:
 
- Chuyện Hàng Châu nếu không được như hắn mong muốn, cho dù tới ngày năm tháng năm kia, lão già khọm như ông làm mặt dày làm chỗ dựa cho hắn, đến lúc đó chỉ sợ hắn ở trước mặt mấy lão gia hỏa kia cũng không thế ngóc đầu lên được, đừng nói tới muốn làm cho Trần chủ tịch phải hối hận...
 
Vừa nói xong, Lý Vân Phong hơi có chút lo lắng dựa lưng ra ghế sô pha, nhìn lên trần nhà nói:
 
- Lão thủ trưởng a lão thủ trưởng, ngài vừa buông tay rời khỏi, Trần gia phân chia không nói, trước mất nơi chốn bị áp chế, ván cờ đã hoàn toàn bị vây trong hoàn cảnh xấu. Dù tiểu tử kia từng là Long Nha, là người mà ngài xem trọng nhất, nhưng tôi thật không biết hắn có thể dựa thế của một quân pháo mà thắng được cả bàn cờ này hay không.
 
- Thôi, bất kể là vì ân tình năm xưa của ngài đối với tôi. Hay là nể tình nha đầu tiểu Dĩnh quỳ xuống cầu xin tôi, ngày năm tháng năm tôi sẽ tận hết khả năng giúp hắn...
 
 Lý Vân Phong lại thở dài, chậm rãi đứng dậy đi về hướng phòng ngủ, vừa nói:
 
- Tôi chỉ hi vọng ngày đó, tiểu tử kia có thể bảo trì bình thản, đừng làm loạn, nếu không lại thật sự là tự rước lấy nhục.
 
Không một tiếng trả lời, bên trong đại sảnh im lặng một mảnh.
 
Trần lão thái gia mỉm cười dưới cửu tuyền.
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv