Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 357: Nhà bên có con gái vừa trưởng thành



Ngày mười lăm tháng giêng vừa trôi qua, ngày tết ngoài đường cũng đã hoàn toàn tiêu tán hết, hết thảy đều khôi phục bình thường, tuyệt đại đa số mọi người trở lại công việc, ngủ, ăn cơm, sinh hoạt trọng yếu một ngày, xe công vụ chạy qua lại, tùy ý có thể nhìn thấy người đang vội vã tới lui đón xe điện ngầm.
 
Ngoại trừ không khí tết đã dần biến mất, nhiệt độ không khí cũng dần dần lên cao, ít nhất tại Đông Hải đã không còn cảm thấy rét lạnh mùa đông, các cô gái lại cực nhanh giảm bớt quần áo trên người, mặc dù không xuất hiện hiện tượng quần áo bại lộ hở hang, nhưng trên đường cái cũng có thể nhìn thấy những bộ cánh dạo phố mỏng manh quen mắt.
 
Tập đoàn Cao Tường thành lập đã một thời gian, trong đoạn thời gian này, Trần Phàm chưa bao giờ đi qua tông bộ tập đoàn Cao Tường, cũng không hề quản lý công việc của tập đoàn, toàn bộ công việc đều do Tô Thanh Hải. Dương Viễn hai người chủ trì.
 
Bất quá mỗi tuần Trần Phàm đều nhận được bưu kiện Dương Viễn gởi cho hắn, nội dung thật phong phú, chính là tình hình phát triển giữa tập đoàn Cao Tường cùng tập đoàn Kerner Er.
 
Ước nguyện ban đầu của Trần Phàm chỉ là làm người trung gian thúc đẩy cho Tô Thanh Hải, Hoàng Phủ Hồng Trúc, Tiêu Viễn Sơn ba người chia cắt khối bánh ngọt của tập đoàn Kerner Er, nhưng trở ngại bởi một ít nguyên nhân đặc thù, không thể không đảm nhiệm chức chù tịch, hơn nữa Tô Thanh Hải vì không muốn chức chủ tịch của hắn bị xem là bài trí, nên đem toàn bộ tài sản chuyển qua tên Trần Phàm, để cho hắn trở thành người chấp chường thực sự của tập đoàn Cao Tường.
 
Ở dưới tình hình này, Trần Phàm cho dù không có hứng thú, cũng không thể không mỗi tuần trích ra thời gian, cẩn thận đọc những báo cáo của Dương Viễn.
 
Thông qua việc xem tư liệu Dương Viễn gởi qua. Trần Phàm biết được sau lúc đầu ba tập đoàn kết hợp, rất nhanh đã đi vào con đường phát triển chính quy cùng hợp tác với tập đoàn Kerner tiến triên thuận lợi, nhất là ở ba phương diện nguồn năng lượng, bất động sản cùng điện lực, tình thế khả quan.
 
Mặc dù biết tất cả chuyện này, nhưng Trần Phàm cũng không tính toán chen chân vào việc quản lý trong Cao Tường.
 
Ngày hôm qua khi Trần Phàm cùng Lý Dĩnh tiến hành trò chơi công cùng thụ. Điền Thảo đã gọi điện thoại tới nói cho hắn biết hôm nay thực tập chấm dứt, muốn mời hắn ăn cơm, hắn đáp ứng, vì thế buổi sáng khi đi thăm Lý Vân xong hắn liền lái xe đi tới tổng bộ tập đoàn Cao Tường.
 
Tòa lầu lớn của tập đoàn Cao Tường nằm tân khu Phổ Đông, văn phòng những vị quản lý nằm ở tầng năm, tầng cao nhất làm nơi tập thể thao, hội quán giải trí, chuyên cung cấp cho nhân viên trong tập đoàn sử dụng.
 
Trong văn phòng CEO, Dương Viễn cũng giống như ngày thường, vừa uống cả phê vừa kiểm tra một xấp văn kiện thật dày, gương mặt có vẻ thật chăm chú.
 
- Bang bang.
 
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, chỉ hai lần, thanh âm không lớn không nhỏ.
 
Nghe được tiếng gõ cửa, trong lòng Dương Viễn chợt động, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó, bỏ xấp văn kiện xuống nói:
 
- Vào đi.
 
Vừa nói xong. Dương Viễn cũng đứng lên.
 
Hiển nhiên, thân phận khách nhân không tầm thường!
 
Dát chi!
 
Theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng chợt mở ra, một cô gái mặc trang phục công sở xuất hiện ngay cửa.
 
- Tiểu Thảo, mau vào.
 
Nhìn Điền Thảo xuất hiện ở cửa, thần tình Dương Viễn tươi cười sáng lạn, nhưng trong lòng lại âm thầm thổn thức, thổn thức Điền Thảo trải qua một tháng thực tập ngắn ngủi nhưng khí chất cả người đều chuyển biến thật to lớn.
 
Nghe được lời nói của Dương Viễn. Điền Thảo yếu ớt cười, trực tiếp đi thẳng tới bàn công tác của Dương Viễn, đôi giày hơi cao giẫm trên sàn nhà tạo ra tiếng vang thanh thúy.
 
Ngay lúc nàng bước đi ngẩng đầu ưỡn ngực, nện bước không nhanh không chậm, diễn cảm trấn định mà tự tin, vô hình trung tản ra khí tràng đặc hữu của nữ cường nhân.
 
- Dương tiên sinh, vừa rồi tôi đến phòng tài vụ làm thủ tục, phòng tài vụ muốn tôi tới chỗ của ngài.
 
 Điền Thảo đứng lại cách bàn làm việc của Dương Viễn chừng một thước, hai tay đặt trước bụng nghiêm mặt nói.
 
- Ân, là tôi thông tri hắn nói với cô.
 
 Dương Viễn gật gật đầu, sau đó hỏi:
 
- Đúng rồi tiểu Thảo, một tháng thực tập này cảm giác thế nào?
 
- Cảm giác tốt lắm.
 
 Điền Thảo cũng không cần nghĩ ngợi liền trả lời.
 
Qua một tháng, nàng tham gia hội nghị trung tầng của tập đoàn một lần, hai lần hội nghị cao tầng, trừ ra nàng còn dùng thân phận trợ lý tham dự không ít công tác, những kinh nghiệm này giúp nàng đạt được ích lợi không nhỏ.
 
Nhưng chân chính làm cho Điền Thảo sản sinh biến hóa khí tràng là do Hoàng Phủ Hồng Trúc vun trồng.
 
Một tháng qua, mỗi tuần nàng cần rút ra hai buổi trưa đi tới chỗ Hoàng Phủ Hồng Trúc.
 
Một tháng thời gian, nàng ở chỗ Hoàng Phủ Hồng Trúc học được cách ăn mặc trang điểm, làm sao phối hợp phục sức, làm sao nhấm nháp phân biệt các loại rượu vân vân...
 
Lễ nghi.
 
Đây là đường khóa thứ nhất Hoàng Phủ Hồng Trúc dạy cho Điền Thảo.
 
Đường khóa thứ hai là thực hành.
 
Trong một tháng qua. Hoàng Phủ Hồng Trúc mang theo Điền Thảo tham gia bốn lần tụ họp tư nhân cao cấp nhất Đông Hải, từ lần đầu tiên Điền Thảo đi dự họp còn có khẩn trương, không biết phải làm sao, đến lần thứ tư đã bình tĩnh cùng mỗi nhân sĩ thành công nói chuyện với nhau, tiến bộ đủ dùng từ thần tốc mà hình dung.
 
Đường khóa thứ ba chính là Yoga cùng Vĩnh Xuân Quyền.
 
Dùng cách nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc, thân thể là tiền vốn cách mạng, chỉ cần thân thể không gặp trở ngại, mới có thể lấy được thành công trong sự nghiệp.
 
Bất luận kẻ nào cũng không phải vạn năng. Điền Thảo cũng là như thế.
 
Khác với học tập lễ nghi cùng thực hành, phương diện luyện võ Điền Thảo thật sự không có thiên phú quá lớn, đừng nói tới Vịnh Xuân Quyền có độ khó khăn cao, ngay cả Yoga, thật nhiều động tác nàng cũng chưa làm được.
 
Mặc dù như thế Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không chịu buông tha, mà thật chấp nhất buộc Điền Thảo phải tiếp tục học tập.
 
Cảm giác giống như năm xưa Sở Vấn Thiên nhất định buột nàng phải đi luyện đao cùng luyện súng như nhau.
 
Sở Vấn Thiên bỏ ra gần mười năm bồi dưỡng một Mỹ Nữ Xà khiến cho vô số nam nhân nam bán quốc phải khát khao cùng kính sợ.
 
Trần Phàm dùng hai mươi năm, có thể làm cho Điền Thảo biến hóa đến loại tình trạng nào?
 
Vấn đề này Trần Phàm không có nghĩ qua. Điền Thảo cũng không có, chỉ riêng Hoàng Phủ Hồng Trúc nghĩ tới, tuy nàng nghĩ không ra kết quả, bởi vì nàng cảm thấy được, trên người Điền Thảo tuy rằng lờ mờ mang theo một tia hình ảnh của nàng năm xưa, nhưng điều kiện bản thân ưu tú hơn nàng năm đó, nhất là chấp niệm bất khuất trong lòng, làm cho người ta thật giật mình.
 
Có lẽ do nguyên nhân không đoán được kết quả. Hoàng Phủ Hồng Trúc đối với tương lai của Điền Thảo có thể đi tới tình trạng thế nào, đã tràn ngập chờ mong, chờ mong tới mức khiến kẻ khác phải cứng lưỡi.
 
Bởi vì nàng muốn biết tương lai của cô gái mà Trần Phàm vừa ý, có thể huy hoàng hơn chính nàng năm xưa được Sở Vấn Thiên vừa ý hay không!
 
Trong văn phòng. Dương Viễn nghe Điền Thảo nói rất tốt, cười cười nói:
 
- Trần tiên sinh nói thành tích học tập của cô rất giỏi, cô suy nghĩ thử xem, nếu như cô nguyện ý, sau khi khai giảng vẫn cứ tới nơi này thực tập. Nhưng sau này nội dung thực tập sẽ biến hóa, ngoại trừ bình thường tham gia hội nghị, cô sẽ bị phân đến tầng dưới chót nhất, từ tầng dưới từng bước một làm lên, quá trình này đại khái cần phải có hai năm liên tục.
 
- Cảm ơn ngài cho tôi cơ hội này.
 
Nghe được Dương Viễn nói như thế, trong con ngươi Điền Thảo lóe ra ánh sáng hưng phấn, cảm giác giống như nàng có hứng thú với tầng công việc dưới chót còn vượt xa hứng thú hơn khi làm trợ lý CEO.
 
Nhận thấy được Viễn Sơn biến hóa của Điền Thảo, trong lòng Dương Viễn cười khổ không thôi.
 
Đối với kết quả này hắn đã sớm dự đoán được.
 
Hắn biết rõ Điền Thảo lòng dạ mạnh mẽ, khác với những cô gái muốn một bước lên trời, nàng biết rõ đạo lý tòa lầu cao chọc trời là từ đất nền dựng lên.
 
- Sau khi cô thực tập hai năm ở tầng dưới chót, mỗi khi được thăng lên mỗi ngành thực tập trung tầng, kỳ hạn cũng là hai năm.
 
 Dương Viễn tiếp tục nói:
 
- Thời gian bốn năm, lấy thiên phú cùng cố gắng của cô, đủ để nắm giữ mỗi một mấu chốt trong tập đoàn, sẽ đặt trụ cột cho tương lai phát triển của cô.
 
Lúc này Điền Thảo cũng không nói gì, bởi vì nàng biết nhiều khi hai chữ cảm ơn nếu nói ra số lần vượt quá hai lần, hương vị liền thay đổi.
 
- Đây là tiền lương tháng này của cô.
 
 Dương Viễn lấy một tấm thẻ trong ngăn kéo, nói:
 
- Cô đã đồng ý tới nơi đây thực tập sau ngày khai giảng, như vậy sau này tiền lương mỗi tháng sẽ đúng hạn chuyển vào tấm thẻ này.
 
Điền Thảo tiếp nhận tấm thẻ, gật gật đầu.
 
- Nhưng...tôi cần phải nhắc nhở cô, chờ khi cô xuống tầng dưới chót thực tập, tiền lương của cô sẽ được tính theo tiêu chuẩn công nhân tầng dưới chót, cô không có ý kiến gì chứ?
 
 Tuy rằng Dương Viễn cảm thấy được chỉ là hỏi cho có lệ, nhưng vẫn cứ nói ra. Nguồn: http://thegioitruyen.com
 
- Không có.
 
 Đúng như suy nghĩ của Dương Viễn. Điền Thảo lắc lắc đầu, sau đó do dự một chút, hỏi:
 
- Tiền lương tháng này của tôi là bao nhiêu?
 
Ân?
 
Có lẽ thật không ngờ Điền Thảo sẽ hỏi chuyện này, Dương Viễn thoáng ngây ra một lúc.
 
Mà Điền Thảo hỏi ra lời này xong liền có vẻ có chút xấu hổ, sở dĩ nàng hỏi như vậy là bởi vì nàng cần mời Trần Phàm ăn cơm, chuẩn bị trước khi mời khách phải biết tình huống kinh tế của mình, sau đó mới tuyển địa phương.
 
- Lương hàng năm của trợ lý CEO là một trăm hai mươi vạn, lại thêm các loại tiền thường, một năm có được một trăm năm mươi vạn.
 
 Dương Viễn cũng không biết tâm tư của Điền Thảo, nhưng trước tiên vẫn giải thích:
 
- Thân phận của cô là trợ lý trong tháng này, cho nên theo tiêu chuẩn kia, tiền lương là mười vạn.
 
- Nha.
 
Trong lòng Điền Thảo chấn động, gương mặt lại dần dần khôi phục lại bình thường.
 
- Đinh linh linh...
 
Cùng lúc đó điện thoại trên bàn làm việc vang lên. Dương Viễn lộ ra nụ cười xin lỗi, sau đó nghe điện thoại.
 
Vài giây sau. Dương Viễn buông điện thoại cảm thấy tò mò nói:
 
- Tiếp tân ở đại sảnh lầu một nói có vị tiên sinh họ Trần tìm cô, không phải là...
 
- Là hắn, tôi có hẹn với hắn, muốn mời hắn đi ăn cơm.
 
 Không đợi Dương Viễn nói xong, trên gương mặt không hề trang điểm của Điền Thảo lộ ra dáng tươi cười sáng lạn:
 
- Dương tiên sinh, chờ tôi xử lý xong chuyện học tập sẽ gởi tin, tạm biệt.
 
Dứt lời Điền Thảo nắm chặt tấm thẻ Dương Viễn đưa cho nàng, đi ra văn phòng, bước chân không còn bình ổn như trước, mà hơi có vẻ dồn dập.
 
Cảm giác kia giống như một cô gái trong tình yêu cuồng nhiệt muốn đi gặp tình lang của mình.
 
Nhìn thấy bóng lưng Điền Thảo rời đi. Dương Viễn dở khóc dở cười.
 
Than là chủ tịch của tập đoàn Cao Tường, sau khi tập đoàn thành lập được một thời gian Trần Phàm mới lần đầu tiên đi tới, lại là vì ước hẹn với Điền Thảo mới tới...
 
Chờ sau khi thân ảnh Điền Thảo hoàn toàn biến mất. Dương Viễn cầm ly cả phê, đi đến bên cửa sổ, nhẹ uống một ngụm, thì thào lẩm bẩm:
 
- Trần tiên sinh a, mặc dù nói Điền Thảo là do ngài tuệ nhãn nhận biết, nhưng tôi tin tưởng, tốc độ phát triển của nàng tuyệt đối sẽ dọa ngài nhảy dựng!
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv