- Lão thủ trưởng, xin ngài bớt giận.
Cuối cùng thủ trưởng số 1 rốt cục nhịn không được mở miệng, hắn biết rõ, nếu lúc này không khống chế tình huống, hậu quả khó lường, hắn nhất định phải đứng ra ngăn cản tất cả chuyện này:
- Tôi cam đoan với ngài, tôi nhất định phái người điều tra chân tướng sự việc, cho ngài một sự công đạo.
- Phải a, cha, chuyện này con sẽ đích thân giám sát điều tra, cha đừng tức giận, giận quá sẽ tổn thương thân thể.
Lúc này Trần Kiến Quốc vốn luôn luôn muốn mở miệng lại không dám nhưng cũng lập tức nắm lấy cơ hội khuyên nhủ.
Hai người lần lượt mở miệng, làm không khí nguyên bản tràn ngập mùi thuốc súng cùng áp lực liền có chút thay đổi, Trần lão thái gia chậm rãi thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngồi xuống ghế, thản nhiên nói:
- Một khi đã như vậy, xem như ta không cần nói gì. Yêu cầu của ta chỉ có một, chờ khi ta rời khỏi khách sạn này, ta muốn nghe được kết quả.
- Không thành vấn đề.
Thủ trưởng số 1 vội vàng đáp ứng, sau đó tỉnh bơ nhìn qua Yến Khánh nói:
- Yến Khánh, cho người dẫn bọn họ đi trước đi.
Khi nói chuyện, thủ trưởng số 1 trao đổi ánh mắt với Yến Khánh.
Bởi vì trong lòng thủ trưởng số 1 cũng đang bồn chồn - hôm nay là ngày vui đính hôn của Yến Thanh Đế, mà Yến Thanh Đế thân là diễn viên lại bị dẫn đi nhận điều tra...
Nếu như làm như vậy, nghi thức đính hôn xem như phải kết thúc.
- Trần thúc thúc, tôi xin nói ra suy nghĩ của mình.
Yến Thanh Đế cũng không làm theo lời thủ trưởng số 1, trực tiếp mang theo ba người Yến Thanh Đế rời đi, mà đem thân mình ép xuống thấp, mở miệng lần nữa.
- Nói.
Trần lão thái gia cau mày, trầm giọng nói.
- Tuy rằng ngày thường Thanh Đế hung hăng càn quấy bốc đồng đã quen, nhưng chuyện phạm pháp từ trước tới nay cũng không hề dám làm, lúc đó nó cùng Phạm Nhàn đến Hong Kong chỉ là vì công tác, về việc tham gia hội đấu giá chỉ là vì hai đứa nhất thời hứng khởi. Mà việc đấu giá chiếc đồng hồ sang quý kia, cũng không phải là ý tứ của Thanh Đế, hoàn toàn là chủ ý của Phạm Nhàn.
Nghe được Yến Khánh nói ra lời này, Trần lão thái gia tỉnh bơ, mà ngay cả thủ trưởng số 1, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ: Phạm gia sẽ làm kẻ chết thay.
- Rồi sau đó, bỏ ra hai triệu rưỡi mua đôi khuyên tai mã não xuất xứ từ hoàng thất Trung Đông cũng là do Phạm Nhàn gây nên, chuyện này nếu ngài không tin, có thể hỏi cháu dâu của ngài.
Cháu dâu?
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người không kìm lòng được đưa mắt nhìn Trần Phàm cùng Tô San ngồi bên cạnh lão thái gia.
Ở thời khắc đặc thù này, bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, Tô San theo bản năng cúi đầu, căn bản không thế lấy được dũng khí xác nhận với Trần lão thái gia, mà Trần Phàm vẫn thản nhiên không lên tiếng.
Phạm Nhàn quỳ rạp xuống đất cũng đã sớm hôn mê bất tỉnh, căn bản không nghe được hết thảy.
Về phần Phạm gia gia chủ Phạm Đức Quý, lúc này giống như đã nhận mạng, trong con ngươi không còn chút ánh sáng, chỉ còn lại phiến tro tàn, giống như một người đần độn.
- Về chuyện phái người ám sát chắt trai của ngài, điều này hoàn toàn do một mình Phạm Nhàn gây nên, không có quan hệ gì tới Thanh Đế.
Yến Khánh nói ra câu thứ ba, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Cao minh!
Đây là cảm thụ của tuyệt đại đa số người nghe xong câu nói sau cùng của Yến Khánh.
Theo bọn hắn xem ra, Yến Khánh tới thời khắc mấu chốt vứt hết quan hệ sang một bên, phương pháp tự tẩy sạch cho chính mình quả thật thực cao minh.
Mặc kệ Yến Thanh Đế có thật sự tham dự vào chuyện này hay không, có thể khẳng định chính là kết quả điều tra tuyệt đối là một kết quả hoàn toàn khác.
Dù sao địa vị Yến gia rất đặc thù.
Hơn nữa Yến Thanh Đế còn là diễn viên trong ngày hôm nay.
Trọng yếu nhất chính là: Trần lão thái gia cung chiều Trần Phàm không sai, nhưng đến trước mắt, cơn giận của hắn cũng đã tiêu mất hơn phân nửa, không đến mức hoàn toàn vạch mặt với Yến gia, dù sao điều này đối với cả Trần gia cùng Yến gia cũng không phải là một chuyện tốt.
- Theo như lời ngươi nói, tiểu tử Yến gia không hề làm sai sao?
Trần lão thái gia tỉnh bơ hỏi, giờ khắc này không có ai biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ điều gì.
Yến Khánh vội vàng lắc đầu:
- Đương nhiên không phải. Trong ngày thường nó ngạo nghễ quen rồi, thiếu sự nghiêm khắc. Trần thúc lần này đã dạy dỗ nó một phen, để cho nó biết sai. Dùng lời nói của vĩ nhân, biết sai mà sửa là việc thiện lớn lao, xin Trần thúc mở một mặt võng, cho nó một lần cơ hội hối cải làm người.
Hiển nhiên, Yến Khánh biết đời này Trần lão thái gia kính nể nhất là vĩ nhân, vì thế nhạy bén sử dụng từ vĩ nhân.
Quả nhiên trong con ngươi Trần lão thái gia hiện lên một tia quang mang kỳ dị, cảm giác như lời nói của Yến Khánh đã khơi gợi lên hồi ức tận sâu trong nội tâm của hắn.
- Thôi, nếu tiểu tử Yến gia thật sự theo như lời ngươi nói, không có làm ra chuyện ai trái pháp luật, coi như hết thảy không có phát sinh.
Quả nhiên đúng như suy nghĩ của đông đảo mọi người kể cả Yến Khánh, thời khắc cuối cùng Trần lão thái gia vẫn cho Yến gia một bậc thang.
Nghe được những lời này của Trần lão thái gia, dù trong lòng Yến Khánh đã có nguyên vẹn chuẩn bị, lại nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.
Đến nỗi Yến Thanh Đế đang quỳ rạp xuống, lại kích động không gì sánh kịp.
- Tạ tạ lão thái gia khai ân.
Yến Thanh Đế ra sức phục lạy cảm tạ, loại cảm giác vui sướng từ địa ngục trở lại thiên đường không thể the giấu.
Đồng thời hắn cũng vì bản thân mình xuất thân từ Yến gia mà cảm thấy kiêu ngạo.
Bởi vì hắn cũng biết, hắn có thể giữ được tính mạng hoàn toàn nhờ cây to Yến gia bảo hộ hắn.
- Trần thúc thúc, hôm nay có nhiều khách nhân đã đến đây như vậy để cổ động cho hai nhà chúng ta, tiểu Khánh cảm thấy không nên vì tiểu nhạc đệm vừa rồi làm phá hư không khí, ngài nói đúng không?
Ý tứ của Yến Khánh rất rõ ràng, nếu Yến Thanh Đế không làm ra chuyện phạm pháp, vậy nghi thức đính hôn cứ tiếp tục đi, nếu không thể diện hai nhà đều mất hết.
Trần Kiến Quốc cũng gật đầu phụ họa:
- Phải đó cha, thật nhiều khách nhân từ ngàn dặm xa xôi đến cũng không phải dễ dàng, nếu cứ để cho bọn họ như vậy đi trở về, chỉ sợ không thể nào nói nổi.
Lần này, Trần lão thái gia cũng không vội vàng tô thái độ, mà đưa mắt nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang nói:
- Tiểu Phàm, nếu cháu cảm thấy ông đã trút giận cho cháu, việc này tạm thời ngừng lại, nếu còn cảm thấy chưa đủ, cháu nói kế tiếp nên làm sao ông sẽ làm nấy cho cháu.
Nhìn thấy Trần lão thái gia nhìn Trần Phàm, mọi người cũng nhìn về phía Trần Phàm.
Tất cả mọi người rất rõ ràng, lời nói kế tiếp của Trần Phàm, sẽ đối với Trần gia, Yến gia thậm chí hình thức quốc nội tạo thành ảnh hưởng thật lớn.
Những người khác còn biết điềm này, Trần Phàm làm sao có thể không biết?
- Lão thái gia a lão thái gia, bồi thường này của ông cũng thật quá lớn một chút a.
Nhìn thấy mọi người đưa mắt nhìn về phía mình, trong lòng Trần Phàm cười khổ một tiếng, diễn cảm cũng bình tĩnh như nước, theo sau hắn hé miệng định nói gì đó.
- Lão thái gia, hôm nay là ngày vui lớn của Ninh nhi, phát sinh ra chuyện vừa rồi, Ninh nhi cảm giác sâu sắc tự trách.
Ngay khi Trần Phàm vừa định mở miệng, Trần Ninh trong bộ lễ phục màu trắng bỗng nhiên đứng lên khói chỗ ngồi, bước nhanh tới chiếc bàn trung ương.
Nguyên bản tất cả mọi người đang định nghe Trần Phàm tô thái độ, Trần Ninh lại mở miệng, lập tức làm cho Trần lão thái gia cùng mọi người đều ngạc nhiên, đồng thời không kìm lòng được đều đưa mắt nhìn về phía người được bầu làm đệ nhất kim hoa trong quân đội Trần Ninh.
Dưới ánh đèn. Trần Ninh mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, lễ phục do một vị đại sư nổi danh tại Hong Kong thiết kế, đem toàn bộ dáng người ma quỷ của Trần Ninh hoàn toàn bộc lộ ra, nhất là làn da màu lúa mạch bóng loáng, làm cho người ta có làm mỹ cảm thật khỏe mạnh.
Hai yếu tố có thể nói phối hợp càng thêm hoàn mỹ, được đôi giày cao gót tôn vinh, có vẻ càng thêm thon dài mê người.
Ba tháp...
Đối mặt ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trần Ninh trong một thân lễ phục, bước chân mạnh mẽ tiến tới, từng bước từng bước một.
Nhìn biểu tình bình tĩnh của Trần Ninh, trong lòng Trần Kiến Quốc bỗng nhiên tuôn ra một cỗ trực giác không tốt, hắn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại tình huống lúc này thật đặc thù, không tiện mở miệng, đành phải từ bỏ.
- Ninh nha đầu, tuy rằng ông đã phá rối ngày vui của cháu, nhưng có một số việc nhất định phải đi làm, hi vọng cháu có thể hiểu được.
Nhìn thấy Trần Ninh đến gần, Trần lão thái gia mở miệng, giọng nói đúng mức, không có vẻ cho rằng hết thảy mình đã làm sai.
- Lão thái gia, Ninh nhi không có trách ông, ngược lại Ninh nhi còn phải cảm kích ông.
Trần Ninh bái tạ Trần lão thái gia thật sâu, sau đó diễn cảm phức tạp nhìn Trần Phàm liếc mắt.
Chỉ một lần liếc mắt.
Rất ngắn ngủi.
Tuy nhiên nó lại đem bộ dạng Trần Phàm chặt chẽ điêu khắc tận sâu trong nội tâm.
- Nga?
Trần lão thái gia bị biểu hiện của Trần Ninh làm hắn chợt nghi hoặc.
Trên thực tế, không chỉ là Trần lão thái gia, ngay cả mọi người kể cả thủ trưởng số 1 cũng không biết trong hồ lô của Trần Ninh đang bán thuốc gì.
Nhưng Trần Kiến Quốc luôn rất hiểu rõ tính tình của Trần Ninh, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, hắn theo bản năng muốn nói gì đó.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, Trần Ninh mở miệng lần nữa:
- Lão thái gia, Ninh nhi nói cảm tạ ông, là bởi vì ông giúp Ninh nhi nhìn thấy rõ bản chất của một người.
Ân?
Hôm nay những người có thể ngồi trong đại sảnh này đều là người thông minh trong những người thông minh, chỉ số thông minh đứng đầu, lời của Trần Ninh vừa thốt ra, bọn hắn lập tức ý thức được điều gì.
Ngay cả Yến Khánh cùng Yến Thanh Đế.
Sắc mặt Yến Khánh đột nhiên biến đổi, mà Yến Thanh Đế cả người run lên kịch liệt, trong con ngươi lại tràn ngập ra vẻ sợ hãi cùng ánh mắt lo lắng.
- Yến Thanh Đế.
Trần Ninh lại một lần nữa mở miệng, gương mặt nàng không chút thay đổi nhìn Yến Thanh Đế, gằn từng chữ:
- Tiểu Phàm ca ca là người mà tôi kính nể nhất trên đời này, cũng là thân ảnh mà cả đời này tôi luôn muốn đuổi theo.
Nói tới đây, coi như là một người ngu ngốc cũng hiểu được ý tứ của Trần Ninh.
Trong lúc nhất thời, biểu tình mọi người cực kỳ phức tạp, Trần lão thái gia cau mày, trầm mặc không nói, mà Trần Phàm lại trợn tròn mắt, hắn thật không ngờ mình lại trở thành người mà Trần Ninh kính nể nhất...
Dù sao số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mà càng làm cho hắn không thể tưởng tượng được chính là Trần Ninh lại vì hắn, ở trường hợp đặc thù này lại đứng ra nói chuyện, hơn nữa rất có thể phải...
- Có lẽ anh thật sự giống như lời Yến gia gia nói, không có tham dự vào chuyện ám sát tiểu Phàm ca ca.
Trần Ninh lại một lần nữa mở miệng, trong con ngươi nàng không hề có chút sắc thái tình cảm, thậm chí còn mang theo một tia sát khí:
- Nhưng có một câu nói rất đúng, xem phẩm hạnh của một nam nhân như thế nào, thì chỉ cần xem bạn bè bên cạnh hắn là được. Phạm Nhàn là người bạn tốt nhất chơi từ nhỏ đến lớn với anh, anh đã có bạn bè thượng hạng như vậy, tôi cảm thấy được, nhân phẩm của anh cũng sẽ không khá hơn hắn chút nào.
- Bá.
Lời của Trần Ninh vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Không ai nghĩ đến, sau khi lửa giận của Trần lão thái gia tắt đi, Trần Ninh, thiên chi kiêu nữ đời thứ tư của Trần gia, được danh xưng đệ nhất mỹ nhân trong quân đội, một cô gái tự cường, lại làm ra chuyện thay đổi vận mệnh chính đàn.
Trần Ninh cũng biết được hành động của mình sẽ làm chấn động lớn đến thế nào.
Nhưng... Nguồn: http://thegioitruyen.com
Nàng không hối hận.
Bởi vì nàng cùng rất nhiều người ở đây cũng biết, đối với việc Phạm Nhàn phái người ám sát Trần Phàm. Yến Thanh Đế khẳng định không thoát được quan hệ.
Nàng có thể vì lợi ích của Trần gia, buông tha hạnh phúc suốt đời của mình, gả cho Yến Thanh Đế.
Nhưng nàng không thể dung thứ, cũng tuyệt không cho phép, Yến Thanh Đế làm ra chuyện thương tổn Trần Phàm.
Đây chính là nghịch lân của nàng.
- Ninh nhi.
Trần Kiến Quốc khẩn trương.
- Yến Thanh Đế, cuộc hôn sự này, tôi, Trần Ninh, cự tuyệt!
Không để ý tới Trần Kiến Quốc, Trần Ninh như đinh đóng cột nói ra những lời này.