Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 25: Nữ thần mời!



Dai Fu nói chuyện rất ít, nàng chỉ đơn giản giới thiệu sơ qua về bản thân mình, sau đó xác nhận ngày sau minh sẽ đảm đương chức vụ bác sĩ tâm lý của trường đại học Đông Hải, đặt biệt phụ trách vấn đề sức khỏe của những sinh viên năm thứ nhất, nếu bạn nào có vấn đề nội tâm, thì có thể đến tìm nàng ở văn phòng y tế.
 
Sau cuộc nói chuyện của Dai Fu, thì buổi lễ khai giảng cũng chấm dứt, mọi người rời khỏi hội trường đi ăn cơm chiều, cơm chiều xong liền căn cứ theo các hệ khoa đăng kí lúc trước mà tiến vào các ban hệ.
 
- Nữ thần! Ta rốt cuộc cũng đã gặp được nữ thần ở trong truyền thuyết rồi!
 
Đi ở trên sân trường, Tiêu Phong giống như gà trống động tình, dùng thanh âm bén nhọn nói:
 
- Các cậu còn nhớ không? Nữ thần của tôi đã nói, nếu ngày sau trong lòng chúng ta có vấn đề gì nghi hoặc thì có thể đến tìm nàng. Woa, thượng đế ah! Đây quả thực đúng là sự tình mỹ diệu! Ngày mai, tôi sẽ đến tìm nàng, tôi muốn nói cho nàng biết, tôi đang điên lên vì nghĩ tới nàng!
 
Trải qua mê mang ngắn ngủi, Trần Phàm cũng bình thường trở lại, hắn không suy nghĩ vì sao Dai Fu đột nhiên chạy tới đây thêm nữa, hết thảy đều thuận theo tự nhiên. Lúc này vừa nghe được lời Tiêu Phong nói, liền cười mắng:
 
- Cậu đúng là hơi điên rồi!
 
- Trần Phàm, ngày mai tôi muốn nói cho nữ thần biết, tôi đang mắc bệnh tương tư đơn phương, người tương tư chính là nàng! Kể từ đó, tôi mỗi ngày đều có thể đến gặp nữ thần trong lòng tôi. Ha ha, tôi quả nhiên là thông minh!
 
Tiêu Phong bày ra hình dáng si tình. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
- Quốc nội có nhiều nữ nhân như vậy mà cậu không cần, lại đi yêu thích một cô gái phương Tây! Tôi xem cậu đúng là điên hết thuốc chữa rồi!
 
Ngu Huyền tức giận nói, tại hắn xem ra, nếu bản thân hắn cưới một cô gái Tây về nhà, thì khẳng định là sẽ bị ông nội đánh chết.
 
Chu Văn thở dài:
 
- Kỳ thật...Nàng càng thích hợp làm nữ vương hơn.
 
Nghe Chu Văn nói vậy, Trần Phàm hoàn toàn không biết phải khuyên giải như thế nào, chỉ hận không thể một tát chụp chết Chu Văn mà thôi.
 
Sau khi dùng mấy món ăn nhanh đơn giản, bốn người Trần Phàm cùng nhau chạy tới giáo học lâu. Bốn người Trần Phàm đều đăng kí vào khoa quản trị kinh doanh, không cùng khoa với nhóm Tô San, Trương Thiên Thiên, hay Hoàng Hiểu Đông.
 
Giáo viên phụ trách ban là một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi, hình dáng nhã nhặn, mang theo một gọng mắt kỉnh. Thông qua giới thiệu, Trần Phàm biết giáo viên phụ đạo tên là Cảnh Huy, từng là sinh viên cũ của trường đại học Đông Hải, sau khi tốt nghiệp được nhà trường giữ lại làm giáo viên.
 
Theo sau nội dung mười phần đơn giản, Cảnh Huy làm cho mọi người tự giới thiệu, sau đó đề cử một bạn phụ trách lớp trưởng cùng ủy viên học tập.
 
- Haiiz, đúng là buồn chán, phải chi có nữ thần ở đây mới tốt à!
 
Tiêu Phong ngồi ở hàng cuối cùng, nghe đám nữ sinh tự giới thiệu, không có...chút hứng thú nào.
 
Nhìn hình dáng tương tư đơn phương của Tiêu Phong, Trần Phàm cười khổ không thôi, tại hắn xem rạ, lấy thủ đoạn của Dai Fu, nếu như Tiêu Phong thực sự dám đi tới thổ lộ, chỉ sợ rằng khi đi thì cười mà khi về thì khóc thét mà thôi!
 
Trong lòng hiện lên suy nghĩ này, Trần Phàm đang do dự có nên cảnh báo vài lời cho Tiêu Phong hay không, thì chợt cảm thấy di động rung nhẹ vài cái.
 
- Honey Đồ Tể! Tin tưởng rằng buổi sáng hôm nay anh đã nhìn thấy tôi. Anh nhất định là đang rất tò mò vì sao tôi lại đến đây, buổi tối chúng ta gặp nhau tâm sự nhé?
 
Vừa móc di động ra, Trần Phàm liền thấy được một cái tin nhắn như vậy, tin nhắn do một dãy số xa lạ phát tới, nhưng sau khi nhìn nội dung, hắn nhắm mắt vào cũng có thể đoán ra chủ nhân của dãy số này là ai. Trong đầu hắn dần dần hiện ra thân hình nóng bỏng kiều diễm của Dai Fu...Những ảo ảnh trong đầu tựa như có ma lực bình thường, đã khơi gợi lên dục hỏa trong lòng của Trần Phàm, bất quá rất nhanh hắn đã khôi phục bình tĩnh, nhắn lại một tin đáp trả:
 
- Được rồi!
 
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Dai Fu cũng không có nhắn tin cho Trần Phàm nữa, còn Trần Phàm thì đang hồi tưởng lại quãng thời gian sống cùng Dai Fu. Càng nhớ lại những ngày đó, Trần Phàm càng cảm thấy Dai Fu là một bông hoa hồng có gai, tuy rằng phi thường mê người, nhưng lại có những chiếc gai trí mạng. Đối với bản thân hắn mà nói, Dai Fu giống như một thứ thuốc phiện, chỉ cần dùng vài lần là sẽ rất dễ gây nghiện!
 
Khoảng nửa tiếng sau, công việc trong lớp cũng đã xong, kết quả tuyển chọn lớp trưởng khiến cho Trần Phàm có điểm kinh ngạc...BỞi vì người trúng tuyển không phải ai khác mà chính là Ngu Huyền!
 
Trần Phàm không biết rằng, thái độ làm người của Ngu Huyền rất hào sảng, thường hay nói đến nghĩa khí, ở trong hai ngày qua cùng những người bạn khác phòng đã khai thông không ít, giành được rất nhiều hảo cảm của các bạn trong lớp.
 
- Tôi sẽ không quay về phòng cùng các cậu đâu, tôi có chút việc phải ra ngoài một lát.
 
Rời khỏi giáo học lâu, Trần Phàm cũng không có đi theo ba người quay trở về ký túc xá, mà tìm lý do thoái thác.
 
Ngạc nhiên nghe được Trần Phàm nói, Tiêu Phong ngần ra:
 
- Ta kháo! Trần Phàm, hôm nay mới khai giảng xong, mà cậu đã muốn cùng các mỹ nữ ra ngoài thuê phòng rồi hay sao?
 
- Đúng vậy, tôi muốn đi ra ngoài mướn phòng cùng nữ thần trong lòng cậu!
 
Trần Phàm mỉm cười nửa đùa nửa thật nói.
 
Tiêu Phong hung hăng phản đối:
 
- Đi chết đi! Ảo tưởng cũng đến giới hạn thôi, nữ thần sẽ vĩnh viễn thuộc quyền sở hữu của tôi...!
 
'Trần Phàm, cậu yên tâm đi thôi, huynh đệ ta sẽ an bài cho cậu.
 
Ngu Huyền trở thành lớp trưởng nên tâm tình không sai, vẻ mặt mười phần hào khí vỗ vai Trần Phàm nói.
 
Còn Chu Văn thì nâng mắt kính, dùng lời thấm thìa nói:
 
- Một vừa hai phải thôi, không tổn thương đến cơ thể.
 
Trần Phàm:
 
-...
 
Nửa giờ sau, Trần Phàm đánh xe tới một tiều khu xa hoa nằm trong nội thành, tiểu khu bắt chước lỗi xây dựng của Canh Thần Nhất Phẩm, diện tích tuy chiếm không lớn,nhưng giá phòng lại cực kỳ khủng bố, xứng danh với câu nói tấc đất tấc vàng.
 
Đi tới cửa nhà trọ theo lời Dai Fu, Trần Phàm mới hít sâu một hơi ổn định tâm tình, theo sau tiếng chuông cửa mới vang lên.
 
- Honey, so với trong dự đoán của tôi, anh đã chậm hơn mất bốn mươi phút rồi.
 
Rất nhanh cửa phòng được mở ra, Dai Fu xuất hiện ở cửa, trên mặt bày ra nụ cười tiêu hồn lạc phách:
 
- Vốn tôi tưởng rằng anh sẽ quay về luôn sau khi nhận được tin nhắn chứ!
 
Dứt lời, Dai Fu khẽ mở trừng hai mắt ra, lúc này toàn thân nàng chỉ khoác đơn giản một chiếc khăn tắm, chiếc khăn tắm bó sát người đem đường cong hoàn mỹ hình chữ s kia hoàn toàn phơi bày ra bên ngoài, xương quai xanh* trắng nõn cùng chiến hào thâm thúy ở phía bên dưới, làm cho thị lực của người khác như muốn nứt ra. Hai chiếc đùi thon dài trắng muốt còn bại lộ ở giữa không khí, khiến cho người ta xung động muốn cúi xuống, vén khăn tắm lên mà ngắm nhìn phong cảnh ở giữa hai chân của nàng.
 
Dai Fu thấy Trần Phàm quét mắt nhìn thân thể của mình, thì hất mái tóc sang một bên đầu vai, dễ thương cười nói:
 
- Không cần dùng ánh mắt giống như đang ngắm dâm phụ nhìn tôi. Tôi chỉ là muốn cùng anh tâm sự một chút mà thôi.
 
- Nữ nhân xinh đẹp cao quý giống như tiều thư Dai Fu? thì làm sao có thể là dâm phụ đây? Phải biết rằng, hôm nay cô vừa xuất tràng, đã kinh sợ tất cả nhóm sinh viên lẫn giáo viên trong trường à. Một gã bạn cùng phòng của tôi đã nhớ thương cô đến mức phát bệnh mất rồi!
 
Trần Phàm ngả ngớn mỉm cười nói, cũng lướt sát bên người Dai Fu mà bước vào trong nhà, rõ ràng nghe thấy mùi thơm quyến rũ trên cơ thể nàng tản mát rạ, hương vị này đã khiến cho nội tâm của hắn rung động một hồi.
 
Hắn biết mùi thơm trên cơ thể của Dai Fu không giống với mùi hương nữ nhân bình thường, mà trời sinh thiên phú cho nàng như vậy, có điểm giống với mùi thơm như u hương. Mắt thấy Trần Phàm sảng khoái giống như đang vào nhà của chính minh, thích ý ngồi trữên ghế sa - lon thư giãn, cầm ly rượu vang của nàng lên nhấm nháp. Dai Fu không nhịn được mỉm cười nói:
 
- Honey, xem ra bệnh tình của anh đã khống chế được không sai rồi.
 
Khi nói chuyện, Dai Fu ngồi xuống phía đối diện Trần Phàm, nhấc chân lên bắt chéo, không biết là cố tình hay vô ý mà lại lộ ra một khe hở, chỉ cần Trần Phàm nguyện ý, là có thể nhìn được phong cảnh diễm lệ ở giữa hai chân kia.
 
Trần Phàm đối với cơ thể của Dai Fu vẫn không có lực miễn dịch, lúc này Dai Fu chủ động câu dẫn khiển cho cả người hắn như muốn phát hỏa bình thường, khó chịu muốn chết, rơi vào đường cùng hắn đành phải nốc một ngụm rượu vang, cười khổ nói:
 
- Dai Fu, trước tiên cô hãy mặc quần áo vào đi? Nếu cô ăn mặc hớ hênh như thế này, thực khiến cho tôi có dũng khí muốn phạm tội!
 
- Ngạ, honey, tôi còn tưởng rằng anh sẽ nói, hiện giờ tôi còn đang muốn cường bạo anh chứ!
 
Dai Fu chẳng những không làm theo lời Trần Phàm nhắc nhở, tương phản còn cố tình thay đổi tư thế, khe hở so với lúc trước còn lớn hơn một chút, góc độ rất dễ nhìn, Trần Phàm muốn không nhìn cũng là khó khăn.
 
Làm như không cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng Trần Phàm, Dai Fu hơi nghiêng người về phía trước, ưỡn hai ngọn nhũ phong lên, liếm môi nói:
 
- Honey, nếu không trước tiên chúng ta hãy điên cuồng một phen nhé?
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv