Theo ý nào đó mà nói, quan niệm của gia đình Trương Thiên Thiên luôn lấy ích lợi làm đầu. đây cũng không phải ngẫu nhiên.
Mẹ của nàng là Phùng Đình đang làm việc trong hệ thống tài chính Đông Hải, bản thân kiêm chức vị trọng yếu, thương nhân giao tiếp với nàng nhiều không sao kể xiết.
Cha của nàng lại là chuyên gia đầu tư nổi tiếng trong quốc nội, danh khí càng lớn hơn một chút, công tác trong tập đoàn Cao Thịnh tại Đông Hải.
Một người nhậm chức trong hệ thống tài chính Đông Hải, một người nhậm chức trong tập đoàn Cao Thịnh, có thể nói thân phận của vợ chồng Trương Sinh Quang cũng không phải tầm thường, đây cũng chính là vốn liếng chính khi Trương Thiên Thiên chen chân vào vòng luẩn quẩn của giới ăn chơi trước kia.
Nhưng...tất cả chuyện này, đã phát sinh biến hóa từ một ngày trước.
Nguyên bản Phùng Đình đang đàm nhiệm chức vị trọng yếu bên trong hệ thống tài chính Đông Hải đã bị chuyển đi, tuy rằng vẫn thuộc cấp cao, nhưng quyền lực vốn có trong tay đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Người trong quan trường đều biết, nhiều khi ngoại trừ cấp bậc hành chính, chức vị rất là trọng yếu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao quyền lực của khoa trưởng so với một ít trưởng phòng lại không bằng.
- Trương Sinh Quang, ông hãy nghĩ biện pháp a.
Trong biệt thự Trương gia, Phùng Đình giống như một oán phụ bị khi dễ, rít lên bén nhọn, nhìn Trương Sinh Quang quát.
Đối mặt vẻ oán giận của vợ, Trương Sinh Quang cũng giận dữ:
- Bà rống cái gì với tôi? Muốn trách thì cũng đi trách đứa con gái phế vật của bà!
Con gái phế vật!
Nghe được mấy lời này, Phùng Đình chợt ngẩn ra, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, hai mắt tỏa sáng, nói:
- Sinh Quang, ông nói nếu chúng ta để Thiên Thiên đi giải thích với Trần Phi, có thể xoay cục diện hay không...
- Hi vọng không lớn, bất quá có thể thử xem...
Trương Sinh Quang như có suy nghĩ, nói:
- Nhưng...cho tới hiện tại, con gái phế vật của bà không tiếp điện thoại của chúng ta, bà đi đâu tìm nó? Hay là bà muốn đợi đến khi Trần Phi quay trở về Tô Châu lại tiếp tục nghĩ biện pháp? Tôi cho bà biết, chờ khi hắn rời khỏi Đông Hải, hết thảy đều đã chậm...
- Tôi hiểu Thiên Thiên, tuy rằng khi nó bướng bỉnh lên dù mười đầu ngưu cũng không kéo lại được, nhưng...tôi có biện pháp liên lạc với nó...
Phùng Đình nghe Trương Sinh Quang nói còn có hi vọng, thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Vẻ mặt Trương Sinh Quang nghi hoặc:
- Bà có biện pháp? Vậy vì sao bà không sớm liên hệ...
- Không phải tới bây giờ tôi mới biết Thiên Thiên có thể giúp tôi xoay chuyển cục diện sao?
Phùng Đình nghiêm trang nói, cảm giác như bà ta đã hoàn toàn quên mất chuyện ngày đó bọn họ giáo huấn Trương Thiên Thiên, cũng quên ngày đó nàng bị sốt cao, càng không có nghĩ qua hai ngày nay nàng đã ở đâu.
Trong gian phòng bệnh cấp cao tại tổng bệnh viện trung đoàn võ cảnh Đông Hải, Trương Thiên Thiên đã bớt sốt, thần sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
Lúc này trong tay nàng cầm một chiếc di động, đứng trước cửa sổ, nhìn vào đêm đen bên ngoài, suy nghĩ xuất thần.
Ngay ở nửa giờ trước, nàng nhận được mấy tin nhắn của mẹ mình, trong tin nhắn toàn là những lời giải thích cùng an ủi của mẹ nàng, điều này thực ra vượt ngoài dự đoán của Trương Thiên Thiên, cũng làm cho nàng có chút kích động, vô cùng kích động, vì vậy đem tình huống của mình nói cho PhùngĐình.
Nào ngờ nàng vừa mới báo ra địa điểm của mình, đầu kia bà ta liền cúp điện thoại.
Điều này làm cho nàng không khỏi đối với động cơ mẹ nàng tìm nàng mà sản sinh hoài nghi, vô cùng hoài nghi, cảm động vừa xuất hiện trong lòng không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại vẻ thương tâm không thể che giấu.
Dát chi!
Thanh âm cửa mờ đánh vỡ sự im lặng trong phòng bệnh, nghe được thanh âm, Trương Thiên Thiên cười tự giễu, thầm nghĩ trong lòng: Bọn họ là muốn cho mình đi cầu Trần Phi sao?
Cùng lúc đó Trương Thiên Thiên cắn cắn môi, chậm rãi xoay người.
Ngay sau đó, vẻ mất mát trên mặt nàng dần bị nỗi kinh ngạc lật đổ, sau thoáng kinh ngạc là vui mừng.
Bởi vì...người đến không phải vợ chồng Trương Sinh Quang, mà là Trần Phàm!
- Sao anh lại tới đây...
Trương Thiên Thiên cũng không che giấu nỗi kinh ngạc cùng vui sướng hiện lên trên mặt của mình, đối với nàng mà nói, Trần Phàm chịu đến thăm nàng, tuyệt đối đủ làm nàng vui mừng.
Trần Phàm cười cười:
- Ngu Huyền dưỡng thương ở trong này, mỗi khi trời tối tôi lại đến một chuyến, vừa lúc cô cũng ở nơi này, nên đến thăm cô.
Thuận tiện thăm hỏi.
Trong lòng hiểu được điểm này, tuy rằng Trương Thiên Thiên cảm thấy thất vọng, nhưng nụ cười trên mặt không hề giảm bớt, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã nhìn ra rất nhiều, nàng không hề tham vọng quá nhiều điều khác hơn!
Đối với nàng mà nói, Trần Phàm có thể đến thăm nàng, điều này cũng đã đủ làm nàng vui vẻ.
- Cảm giác thế nào?
Thấy trên mặt Trương Thiên Thiên toát ra dáng tươi cười vui sướng, trong lòng Trần Phàm hơi động, liền nói sang chuyện khác.
- Tốt hơn nhiều, y tá nói đã bớt sốt, ngày mai là có thể ra viện.
Trương Thiên Thiên nói xong, giết chặt nắm tay huy lên:
- Anh xem tôi đã có khí lực rồi đây.
Nhìn thấy động tác nghịch ngợm của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm không thể nhịn cười.
Hắn đột nhiên cảm thấy được, sau khi Trương Thiên Thiên thay đổi, kỳ thật...rất tốt.
Dát chi!
Theo sau...ngay khi Trần Phàm vừa định nói chuyện, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó cửa phòng trực tiếp bị người đẩy ra.
Ngay sau đó, vợ chồng Trương Sinh Quang xuất hiện ngay cửa phòng bệnh.
Nhận thấy được điểm này, Trần Phàm thoáng giật mình, lập tức đoán được thân phận hai người.
Cùng lúc đó, vợ chồng Trương Sinh Quang trước tiên đem ánh mắt tụ tập trên người Trần Phàm, nhìn từ trên xuống dưới giống như là cảnh sát nhìn kỹ phạm nhân, ánh mắt cực kỳ không tốt, cảm giác như hận không thể nhìn xuyên thấu Trần Phàm từ trong ra ngoài.
Nhận thấy được ánh mắt không tốt của hai người, Trần Phàm nhíu mày, lại không nói gì thêm, mà ngâng đầu nhìn Trương Thiên Thiên, chuân bị chào từ biệt nàng, rời đi.
Nhưng không đợi Trần Phàm mở miệng, Phùng Đình đã mở miệng trước:
- Tiểu tử, cậu là ai vậy? Vì sao ở trong phòng bệnh của Thiên Thiên?
- Mẹ!
Trương Thiên Thiên biết rõ dụng ý vợ chồng Trương Sinh Quang đến tìm mình, sau khi nhìn thấy hai người, trong lòng cũng rất khó chịu, mà ánh mắt Phùng Đình soi mói Trần Phàm cùng câu hỏi hống hách, trực tiếp chọc giận nàng:
- Mẹ muốn làm gì...
- Thiên Thiên, con câm miệng cho mẹ!
Phùng Đình quát một tiếng, sau đó thịnh khí lãng nhân nhìn Trần Phàm, gằn từng chữ:
- Trả lời vấn đề của tôi.
Cho tới nay, Trần Phàm đều không thích loại người đem miệng vểnh lên tận trời, hắn vẫn cảm thấy, mọi người là phải tôn trọng lẫn nhau, ngươi không tôn trọng người khác, làm sao đê cho người khác tôn trọng ngươi?
Nếu đổi lại là dĩ vãng, bị người dùng giọng điệu như vậy tra hỏi, hết tám phần Trần Phàm chắc chắn sẽ không hiểu ý tứ.
Nhưng...biết rõ Phùng Đình là mẹ Trương Thiên Thiên, Trần Phàm trầm ngâm một chút, vẫn trả lời:
- Tôi là bạn Trương Thiên Thiên, tới đây thăm hỏi cô ấy.
- Bạn? Thăm hỏi nó?
Phùng Đình nhíu mày:
- Thiên Thiên khi nào có người bạn như vậy, sao tôi không biết?
Có người bạn như vậy...
Câu nói này vừa ra khỏi miệng bà ta, sắc mặt Trần Phàm không khỏi biến đổi!
Mà Trương Thiên Thiên lại phẫn nộ tới mức run rẩy cả người:
- Các người đi ra ngoài cho tôi, chuyện của tôi khôngcần các người quản!
- Mày phản rồi!
Nghe được lời nói đại nghịch bất đạo của Trương Thiên Thiên, Trương Sinh Quang bỗng nhiên bước lên một bước, quát.
Phùng Đình lại như hiểu được điều gì, cười lạnh nói:
- Ta nói Thiên Thiên từ trước tới giờ luôn nghe theo lời chúng ta nói, vì sao lần này lại thay đổi như một người khác, ngay người của Trần gia cũng không muốn gặp, náo loạn nửa ngày, là vì ngươi a!
Bởi vì biết bản tính của vợ chồng Trương Sinh Quang, lại thêm sự vô lý của Phùng Đình. Trần Phàm vốn khó chịu với vợ chồng Trương Sinh Quang, nhưng vì trở ngại hai người là cha mẹ của Trương Thiên Thiên, cho nên không phát tác, lúc này vừa nghe Phùng Đình nói như thế, Trần Phàm không khỏi nheo mắt lại. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Trong lòng mặc dù có chút bực mình, nhưng Trần Phàm hiểu được bất kể như thế nào đây cũng chỉ là chuyện của Trương gia, người ngoài cũng không tiện nhúng tay, cho nên hắn không phát tác, mà quay đầu liếc mắt nhìn Trương Thiên Thiên:
- Tôi đi trước.
- Đi? Ngươi chạy đi đâu?
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, không đợi Trương Thiên Thiên đáp lời, Phùng Đình cười lạnh một tiếng:
- Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi không nói cho rõ ràng, cũng đừng có muốn bước ra phòng này!
Khi nói chuyện, Phùng Đình tiến lên trước một bước, đi vào phòng.
Phùng Đình vừa thốt lên xong, sắc mặt Trương Thiên Thiên nhất thời cuồng biến, lửa giận trong con ngươi cũng không còn cách che giấu, thân mình lại kịch liệt run rẩy lên.
Có lẽ bởi nguyên nhân quá mức kích động, Trương Thiên Thiên há mồm ra nhưng thủy chung khôngphát ra được âm thanh.
Cùng lúc đó, Trần Phàm quay đầu lại, nheo mắt nhìn Phùng Đình:
- Bà đang uy hiếp tôi sao?
- Ta chỉ là muốn biết, rốt cục ngươi cùng Thiên Thiên có quan hệ thế nào?
Phùng Đình cười lạnh nói.
Trần Phàm trầm giọng:
- Tôi đã nói, bạn bè!
- Bạn trai?
Phùng Đình truy vấn.
Trần Phàm lắc đầu:
- Không phải.
- Vậy thì ngươi đang theo đuổi Thiên Thiên nhà ta?
Phùng Đình tự cho là đúng nói.
Ngạc nhiên nghe được Phùng Đình nói như thế, Trương Thiên Thiên tức giận đến sắc mặt trắng nhọt:
- Mẹ nói nhăng gì đấy? Hai người đi ra ngoài cho tôi, chuyện của tôi không cần hai người quản!
- Thiên Thiên, con câm miệng cho mẹ! Mẹ xem con đã động tâm đối với tiều tử này! Tình huống hiện tại của con rất nguy hiểm, con biết không?
Phùng Đình giáo huấn Trương Thiên Thiên một câu, sau đó quay đầu nhìn Trần Phàm, dùng loại giọng nói cay nghiệt tới cực điểm:
- Người trẻ tuổi, ta cho ngươi biết, tình yêu trong mắt các ngươi so với cải trắng trên đường cái còn rẻ hơn! Cho nên ngươi không cần theo ta nói chuyện tình yêu, cũng không cần theo ta nói ngày sau sẽ cho Thiên Thiên được hạnh phúc!
- Mấy thứ này, Thiên Thiên nhà ta không cần!
Phùng Đình nói xong, đột nhiên đề cao thanh âm:
- Cho nên sau này ngươi tốt nhất nên cách Thiên Thiên nhà ta xa một chút, đừng nghĩ con cóc đòi ăn thịt thiên nga, giống như con chó ghẻ đi dây dưa Thiên Thiên nhà ta, nó không phải là người mà ngươi có thể trèo cao!
Nó khôngphải là người mà ngươi có thể trèo cao!
Vừa nghe được Phùng Đình nói ra những lời này, sắc mặt Trương Thiên Thiên nhất thời cuồng biến, sau đó vẻ mặt lo lắng nhìn hướng Trần Phàm.
Ra ngoài dự đoán của nàng chính là Trần Phàm không có phản bác, thậm chí ngay vẻ tức giận cũng không có, gương mặt dị thường bình tĩnh.
Chẳng biết tại sao, thấy một màn như vậy, Trương Thiên Thiên khẩn trương tới cực điểm, theo bản năng nàng há mồm định giải thích.
- Bà nói Trần Phàm tiểu tử này trèo cao con gái của bà sao?
Không đợi Trương Thiên Thiên mở miệng, ngoài cửa lại xuất hiện ba người, người đi đầu là Đường Quốc Sơn trong bộ quân trang, viện trường bệnh viện cùng cảnh vệ viên đi theo phía sau hắn.
Đường Quốc Sơn vừa xuất hiện, lập tức làm vợ chồng Trương Sinh Quang quay đầu lại.
Ngay sau đó, ánh mắt bọn họ tụ tập trên bộ quân trang của Đường Quốc Sơn, đồng tử đột nhiên phóng lớn!
Hiển nhiên bọn họ đã nhìn ra thân phận Đường Quốc Sơn.
Mà Đường Quốc Sơn lại hoàn toàn coi thường bọn họ, lập tức đi tới trước người Trần Phàm, vỗ vai hắn cười mắng:
- Tiểu tử, cậu thân là chủ tịch tập đoàn Cao Tường, không đi tham gia buổi họp báo công bố tin tức, lại tới chỗ này của tôi, còn bị người ta nói là cậu trèo cao con gái người ta, cậu nói cậu có oan hay không đây?
Chủ tịch tập đoàn Cao Tường?
Mấy chữ này giống như đạo kinh thiên lôi điện nổ vang bên tai vợ chồng Trương Sinh Quang, hai người trực tiếp choáng váng!
Bọn hắn trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tường tượng nổi nhìn Trần Phàm trong bộ quần áo bình thường, trong con ngươi đầy vẻ khiếp sợ!
Trần Phàm cười khổ.
- Hắc! Cậu có thể nhẫn, nhưng lão gia hỏa ta thật không thoải mái chút nào.
Đường Quốc Sơn nói xong, nghiêng đầu lại, lạnh lùng nhìn vợ chồng Trương Sinh Quang, gằn từng chữ:
- Lời nói khi nãy của các người, tôi cũng nghe được, nói thật, tôi cảm thấy rất buồn cười.
- Tiểu tử này là thành viên Trần gia được phương bắc Trần lão thái gia thường thức yêu thương nhất, được xem là người thừa kế đời thứ tư của Trần gia, trước mắt bản thân lại là chủ tịch của tập đoàn Cao Tường tên Trần Phàm, hắn cần trèo cao con gái của các người sao? Bà đang nói chuyện đáng chê cười gì vậy?
Oanh!
Nghe được Đường Quốc Sơn báo ra thân phận Trần Phàm, vợ chồng Trương Sinh Quang hoàn toàn bị chấn kinh, trợn tròn mắt, sắc mặt một mảnh tái nhợt.
- Trèo cao! Hắc!
Đối mặt hai người hoàn toàn bị đả kích, Đường Quốc Sơn không có chút nào lưu tình, tiếp tục công kích nói:
- Các người có biết, hắn là con rể tương lai của Tô Thanh Hải? Các người có biết, sở dĩ lần này tập đoàn Kemer Er hợp tác cùng tập đoàn Cao Tường hoàn toàn là bởi vì hắn? Các người có biết, thành viên trung tâm của tập đoàn Kemer Er, tương lai sẽ là nhân tuyển thừa kế gia tộc Kemer Er là Dai Fu Kemer Er chính vì hắn, cam nguyện buông tha hết thảy tại Anh quốc, chạy đến Đông Hải đi làm một nữ giáo y bình thường?
Phác thông!
Liên tục đả kích làm vợ chồng Trương Sinh Quang cũng không còn cách nào tiếp tục thừa nhận, bọn họ đặt mông ngồi phịch dưới đất, hoàn toàn ngây người!