- Đi lên, nhận lấy cái chết!
Tiếng gầm lên giận dữ, Trần Phàm lại vận dụng Hổ Khiếu Kim Chung Tráo, thanh âm rung trời, giống như cả quyền tràng đều đang bị chấn đến run rẩy.
Trên sân luận võ, khuôn mặt kiên nghị của Trần Phàm đã hoàn toàn bị máu tươi
nhuộm đỏ, cặp mất thâm thúy tối đen cũng biến thành một mành màu đỏ, lệ khí tận sâu trong con ngươi bất đầu khởi động tràn ra, giống như ánh mất dã thú, kẻ khác không rét mà run.
Sát khí.
Sát khí hoàn toàn do máu tươi chồng chất mà thành hoàn toàn bao phũ Trần Phàm, lưỡi đao sáng ngời chiếu rọi khuôn mặt cùng đồng tử của hắn, trong lòng mỗi người tại hiện trường đều tuôn ra nỗi sợ hãi.
Ngay cả những võ già trong quyền tràng cũng không ngoại lệ.
Nếu lúc này có mặt Dai Fu ở đây, như vậy nàng sẽ trước tiên phát hiện, giờ khắc này Trần Phàm đã hoàn toàn bị kích phát lệ khí, biến thành một người khác.
Người kia từng có tên là Đồ Tể, mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu.
Người kia, từng làm cho cả thế giới ngầm bị run rẩy.
Đối mặt Trần Phàm ở giờ này khắc này, Tá Đằng Dụ Nhân luôn luôn tự cao tự đại
rốt cục cảm nhận được sợ hãi.
Trước đó tay hắn cầm lấy Sát Thần Đao, còn khôngphải là đối thủ của Trần Phàm, hiện giờ Trần Phàm đoạt lấy Bố Đô Ngự Hồn, hơn nữa rút đao vươn tới, hắn làm sao là đối thủ?
Đối mặt Trần Phàm đứng phía trước, Tá Đằng Dụ Nhân không phóng ra, cũng không dám phóng ra, mà gắt sao cau chặt mày, biểu tình trên mặt không ngừng biến ào, giống như con tắc kè biến sắc.
- Ta nhận thua.
Vài giây đồng hồ trôi qua, Tá Đằng Dụ Nhân mở miệng, thanh âm không lớn, nhưng ở trong luận võ tràng đang yên tĩnh lại có vẻ dị thường chói tai.
Nhận thua?
Được xung là thiên tài võ học Nhật Bản, thân là truyền nhân Vô Sinh Kiếm Đạo, Tá Đằng Dụ Nhân lại có thể lựa chọn nhận thua?
Nghe được Tá Đằng Dụ Nhân nhận thua, một nhóm võ già đến từ Nhật Bản đều ngây người.
Có thể nói, nhân vật thiên tài như Tá Đằng Dụ Nhân, chịu hướng đối thủ nhận thua là điều thật khó xảy ra.
Sự thật cũng là như thế, nhưng khác với những thiên tài khác chính là, ngoại trừ Tá Đằng Dụ Nhân có được thiên phú võ học, từng ở dưới thác nước tu luyện ba năm, lại ở trong núi sâu băng tuyết Hokkaido tôi luyện ba năm. ý chí lực vô cùng khủngbố.
ờ thời khắc sống chết hiện tại, hắn bằng vào lực ý chí khủng bố, thật sự chiến thắng hư vinh cùng không tình nguyện trong lòng, lựa chọn cúi đầu nhận thua.
Bởi vì hắn biết, nếu tiếp tục trận đấu, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Những võ già Nhật Bản dù nằm mơ cũng thật không ngờ Tá Đằng Dụ Nhân sẽ nhận thua.
ờ trong trí nhớ của bọn họ, Tá Đằng Dụ Nhân luôn tự cao, không đem bất luận kẻ nào để vào mất.
Mà Vô Sinh Kiếm Đạo đại biểu cực hạn của võ học Nhật Bản, cũng đại biểu cho tinh thần cổ đại thích khách, chú ý dũng cảm tiến tới, không chết không ngừng.
Theo bọn hắn xem ra, thân là truyền nhân Vô Sinh Kiếm Đạo, tương lai của võ học Nhật Bản. Tá Đằng Dụ Nhân bất kể như thế nào đều khó có khà năng lựa chọn nhận thua.
Nhưng sự thật thường thường xảy ra ngoài sự đoán trước của mọi người, Tá Đằng Dụ Nhân nhận thua không thê nghi ngờ đã cho bọn họ một cái tát thăng vào mặt.
- Nhận thua?
Nghe được hai chữ này, sát ý trên người Trần Phàm không giàm, trong lúc nói chuyện đồng thời liếm liếm máu tươi nơi khóe miệng, gương mặt dữ tợn giống như ác ma đến từ địa ngục, đằng đằng sát khí.
Sắc mặt Tá Đằng Dụ Nhân thật khó coi cắn chặt răng:
- Là ta nhận thua, ba năm sau, ta sẽ tìm đến ngươi nhận lại đao.
- Ba năm sau, ngươi không còn cơ hội.
Trần Phàm cười lạnh một tiếng:
- Nguyên bàn ta chỉ tính toán đánh gãy chân tay cùng sân tay chân của ngươi, phế bõ võ công của ngươi, lưu ngươi một mạng. Nhưng hành động trước khi vào trận đấu của ngươi làm cho ta thay đổi chủ ỷ.
Khi nói chuyện, Trần Phàm không khỏi nhớ tới trước trận đấu Tá Đằng Dụ Nhân dùng một cước đá chết mỹ nữ chủ trì, sát khí trong mắt đại thịnh.
Trong ghế lô, Liễu Xuyên Tình Tử bởi vì nhìn thấy Bố Đô Ngự Hồn của Tá Đằng Dụ Nhân bị đoạt đi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, trong lòng cũng tràn ngập lo lắng.
Mà sau khi nghe được Tá Đằng Dụ Nhân lựa chọn nhận thua, nàng cũng giống như mọi người, vẻ mặt khiếp sợ.
Nhưng giờ khắc này, mắt thấy Tá Đằng Dụ Nhân đã nhận thua nhưng Trần Phàm
vân còn muốn hạ sát thủ, nàng lập tức bị chọc giận, bén nhọn nhìn Ma Cung quát:
- Ma Cung, tên động loại kia muốn giết Tá Đằng quân, ngươi nhất định phải ngăn càn.
Thân là người phụ trách buôn lậu xe hơi tại khu vực Trung Quốc, Ma Cung rất rõ ràng, nếu Tá Đằng Dụ Nhân thật sự chết trên lôi đài, như vậy không chỉ nói tương lai của hắn, ngày mai hắn còn có thể tiếp tục sống trên thế giới này hay không vẫn còn chưa biết.
Vì thế, nghe Liễu Xuyên Tình Tử nhắc nhờ như vậy, Ma Cung lập tức đẩy cửa đi ra khôi ghế lô.
Nhưng...
Ngay sau đó, Ma Cung sững sờ ngay tại chỗ.
Ngoài ghế lô, chẳng biết lúc nào đã đứng đầy người của Ám Đường Hồng Trúc bang, bọn họ đứng thành hình tròn, hoàn toàn bao vây bào tiêu của Tá Đằng Dụ Nhân vào giữa, ánh mất lạnh lùng, tư thế giống như muốn nói nếu bào tiêu của Tá Đằng Dụ Nhân dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ sẽ lập tức động thủ.
- Ma Cung tiên sinh, Hoàng Phũ tiểu thư phân phó, trước khi trận đấu chưa kết thúc, ngươi cùng người của ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ.
Theo sau, thân là đường chủ Ám Đường Cô Phi mở miệng, giọng nói lạnh lùng.
Sắc mặt Ma Cung đột nhiên biến đổi, quát lạnh:
- Chẳng lẽ Hồng Trúc bang các ngươi thật sự muốn làm kẻ địch của Sơn Khẩu Tổ?
Cô Phi không để ý đến lời rít gào của Ma Cung.
- Ta nói cho các ngươi biết, nếu Tá Đằng thiếu gia chết ở nơi này, Sơn Khẩu Tổ tuyệt đối sẽ huyết tẩy Hồng Trúc bang.
Ma Cung cố aắng uy hiếp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Cô Phi lạnh lùng cười:
- Hoàng Phũ tiểu thư nói, nếu Trần tiên sinh xày ra chuyện ngoài ý muốn trong trận đấu, tất cả các ngươi phải lưu lại chôn cùng.
- Bá.
Lời của Cô Phi vừa thốt ra, sắc mặt Ma Cung đột nhiên biến đổi lớn, ngay cả khóe mắt các hộ vệ của Tá Đằng Dụ Nhân cũng run rây kịch liệt.
Hiển nhiên, bọn hắn đều ý thức được hình thức không hề lạc quan.
Trên sân luận võ, Tá Đằng Dụ Nhân cũng không biết điểm này, cũng không nhìn thấy một màn như vậy, đối với hắn mà nói, hắn đã không còn tâm tình đi chú ý những chuyện như vậy, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên người Trần Phàm.
- Võ già có quy củ của võ giả, ngươi làm như vậy là vi phạm quy củ võ già.
Nhìn thấy Trần Phàm muốn giết hắn, trong lòng Tá Đằng Dụ Nhân tràn ngập nỗi sợ hãi, đồng thời lạnh lùng nhắc nhờ.
- Quy củ võ giả?
Trần Phàm lạnh lùng cười:
- Ba năm trước đây, sư phụ ta ở trong Võ Đạo đại hội, đánh bại quý quốc Bắc Thần Nhất Đao Lưu chưởng môn, sau đó hắn già vờ nhận thua, rồi lại đột ngột hạ sát thủ, điều đó có tính là làm trái quy cũ võ già hay không?
- Bá.
Nghe được câu nói này, sắc mặt Tá Đằng Dụ Nhân trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Đối với chuyện ba năm trước. Bắc Thần Nhất Đao Lưu chưởng môn làm ra chuyện ở đại hội Võ Đạo, hắn biết đến.
- Bắc Thần Nhất Đao Lưu chưởng môn, Dã Thái Lang chính là ngươi giết?
Tá Đằng Dụ Nhân theo bàn năng bật thốt, thanh âm bởi vì khủng bố mà trở nên có chút run rẩy.
Dã Thái Lang.
Bắc Thần Nhất Đao Lưu chưỡng môn.
Nhân vật đại biểu cho võ học Nhật Bản, từng cướp lấy vòng nguyệt quế trong đại hội Võ Đạo, danh chấn toàn cầu.
Sau đó, hắn bị võ già thần bí khiêu chiến, bị giết chết. Bắc Thần Nhất Đao Lưu cứ như vậy liền bị xuống dốc.
Điều này không riêng gì Tá Đằng Dụ Nhân biết, võ già tại hiện trường đều rõ ràng.
Vì vậy khi Tá Đằng Dụ Nhân vừa thốt ra, toàn bộ võ già tại hiện trường đều đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm, chờ mong Trần Phàm mở miệng.
- Ngươi nói thật quá nhiều.
Trần Phàm không đáp, chỉ lãnh quát một tiếng, chân phải đột nhiên đạp xuống mặt đất, chỉ nghe một tiếng "ba", cả người nhanh chóng chạy về phía Tá Đằng Dụ Nhân, Bố Đô Ngự Hồn sắc bén cắt qua lực càn không khí, phát ra thanh âm "tê tê", thanh thế khủngbố.
- Thanh long xuất hài thế nan đáng, bát vân kiến nhật định kiền khôn; tê ngưu vọng nguyệt hiển linh ky, bạch viên phàn chỉ tàng áo diệu.
("Thanh Long rời bến thế khó ngăn, rẽ mây nhìn trời định Càn Khôn; bò tót trăng rằm hiên linh cơ, Bạch viên bám víu chỉ giấu ào diệu.
Vào lúc này nhìn Trần Phàm giống như giao long nổi lên mặt nước, trong vận động, tay phân âm dương, thân tàng bát quái, chân đạp cửu cung, nội họp kỳ khí, ngoại họp kỳ hình. Bố Đô Ngự Hồn giống như sát nhập vào thân thể hắn, nhân đao họp nhất!
Thái Ắt Huyền Môn kiếm pháp.
Trấn sơn chỉ bào của Võ Dang, phương pháp bí truyền.
- Vương sư phụ a, ông có được đệ tử này, chết cũng không tiếc.
Trong quyền tràng, một võ học đại sư trình độ võ học không tầm thường, chứng kiến Trần Phàm sử xuất Võ Dang Thái Át Huyền Môn kiếm pháp, kìm lòng không được cảm thán nói.
Phía trước, hắn nhìn thấy Trần Phàm sử xuất Hổ Khiếu Kim Chung Tráo, liền hoài nghi Trần Phàm luyện chính là công phu Võ Dang.
Sau lại nghe được Trần Phàm nói chuyện xày ra tại đại hội Võ Đạo, càng thêm khăng định suy đoán.
Bởi vì hắn biết sau khi đất nước đổi mới, võ già lợi hại nhất Võ Dang là một người có tên Vương Siêu. Trình độ võ học của Vương Siêu cao minh, có được thanh danh rất cao trong giới võ học, chỉ là chưa bao giờ xuất chiến, lúc tuổi già đến Lục Phiến Môn tu hành, đặc biệt vì quốc gia bồi dưỡng một ít nhân tài, sau lại bị chết thám trên lôi đài.
- Phiên thiên hề kinh điều phi, cồn địa hề bất triêm trần, nhất kích chỉ gian, hoàng nhược khinh phong bất kiến kiếm, vạn biến chỉ trung, đãn kiến kiếm chỉ bất kiến nhân.
("Ngất trời này Kinh chim bay, lãn đất này không dính bụi, một kích trong lúc đó, bừng tinh aió nhẹ không thấy kiếm, vạn lần bên trong, chỉ thấy kiếm mà khôngthấy người.
)
Thái Át Huyền Môn kiếm pháp, luyện tới mức tận cùng, một kiếm xuất, nhân kiếm họp nhất, kiếm chính là người, người chính là kiếm, cho nên mới có câu thấy kiếm không thấy người.
Lúc trước Trần Phàm đi theo Vương Siêu luyện võ, cường điệu luyện tập công phu quyền cước, kiếm pháp chỉ thuận tiện học một chút, cũng không học được tinh túy.
Bất quá dù là vậy, đối mặt công kích sắc bén của Trần Phàm, Tá Đằng Dụ Nhân cũng không có lực đánh trà, liền giống như chó rơi xuống nước, chạy trốn khắp nơi trên luận võ tràng.
Thanh Long Xuất Hài, Hài Để Lao Nguyệt, Quái Mãng Nhập Chập, Kim Phương Tầm Gào, Bạch Xà Thổ Tín...
Thái Át Huyền Môn kiếm pháp từng chiêu từng thức, bị Trần Phàm sử xuất lưu loát sinh động như mây bay nước chày, phối họp sát ý khủng bố cùng sát khí nóng hôi hối của Sát Thần Đao, giống như tử thần buông xuống nhân gian, làm Tá Đằng Dụ Nhân không còn đường để trốn.
Giống như chỉ là nháy mắt, Tá Đằng Dụ Nhân đã bị dồn tới aóc chết trong luận võ tràng, không còn địa phương thối lui.
- Bát dát.
Mất thấy Trần Phàm bức tới tuyệt cành, Tá Đằng Dụ Nhân cũng lâm vào trong điên cuồng, hét lớn một tiếng, tãng lên khí thế đồng thời cả người giống như u linh bắn ra.
- Bá.
Bước chân Trần Phàm di động, một cú quét Hoành Tào Thiên Quân, Sát Thần Đao mang theo lưỡi đao sẳc bén. đào qua trước người Tá Đằng Dụ Nhân, làm cho hắn không thể không buông tha tấn công, lại lui về phía sau.
Trần Phàm tùy thời tiến lên một bước, đao nhọn lướt tới, đao nhọn sắc bén lướt thãng tới bà vai Tá Đằng Dụ Nhân.
Tiên Nhân Chỉ Lộ.
- Xuy.
Lưỡi đao đâm tới, bà vai Tá Đằng Dụ Nhân trong nháy mắt bị đâm thủng một lỗ, máu tươi nóng bỏng trong nháy mắt tuôn ra.
Đau đớn kịch liệt làm cho Tá Đằng Dụ Nhân tiêu tan chân khí, thân mình không khỏi lào đào.
Trần Phàm không hề dừng lại, cổ tay đột nhiên phát lực, giống như Thái Công Điếu Ngư, hướng lên trên kéo mạnh.
- Phốc xuy.
Bố Đô Ngự Hồn sắc bén liền tước đứt cánh tay Tá Đằng Dụ Nhân, máu thịt bay tứ tung, máu tươi Văng khắp nơi.
Hồi Kinh Thứ Tất.
Một đao chặt đứt cánh tay Tá Đằng Dụ Nhân, Trần Phàm không dừng lại, tiếp tục xuất đao, một đao đâm tới, trực tiếp đâm thủng đầu gối Tá Đằng Dụ Nhân.
- A.
Tá Đằng Dụ Nhân đau đớn kêu to, liền quỳ rạp xuống đất.
- Ba.
Cùng lúc đó, Trần Phàm tiến lên trước một bước, Sát Thần Đao lại chém ra.
Tiến Bộ Tràm Bột.
- Phốc xuy.
Sư Hồn tràm, đầu người rơi.
Một đao chém ra, đầu của Tá Đằng Dụ Nhân trong nháy mắt đã tách ra khôi thân thể, máu tươi nóng bỏng giống như suối phun, phun vài ra, hình thành một đạo cột máu trên không trung.
Thiên tài võ học xứ sỡ hoa anh đào, cứ như vậy đã rời khỏi cõi đời...