"Đúng thế, bọn họ không chỉ có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn, nếu như không phải chúng tôi nghiêm hình bức cung, có thể sẽ không có được tin tức quan trọng như vậy." Đường Ngải Nhu nói, Vương Phong sững sờ, lẽ nào bên trong có có ẩn tình?
"Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?" Vương Phong uống một ngụm nước, hỏi.
Liếc nhìn Vương Phong không biết xấu hổ, Đường Ngải Nhu cũng không chỉ trích hắn, cô chỉ sửa sang một chút văn kiện trên bàn trà, lúc này mới nói ra: "Người mà chúng tôi bắt được căn bản cũng không phải là người bình thường, bọn họ thuộc về tổ chức Thiên Võng, mà bọn họ đến thành phố Trúc Hải chúng ta mục đích cũng không phải vì làm khó chúng ta, bọn họ muốn ở đây phát triển giao dịch ma túy."
Đường Ngải Nhu nói, sắc mặt hết sức khó coi.
"Thiên Võng? Đây là tổ chức gì chứ?" Vương Phong hỏi, mặt tràn đầy nghi hoặc, hắn căn bản chưa nghe nói qua tổ chức Thiên Võng.
Hắn cả đời chỉ ở nhà cùng các bạn đi dạo thành phố Trúc Hải, đối với thế giới bên ngoài không có nhiều hiểu biết.
"Thiên Võng là một tổ chức thần bí, về tư cách, bọn họ hẳn là tổ chức sát thủ, cảnh sát cả nước sớm đã chú ý tới cái tổ chức này, chỉ là không nghĩ tới nanh vuốt bọn họ đã với đến thành phố Trúc Hải, lần này nếu không phải nhờ anh, chúng tôi cũng không thể phát hiện được tin tức quan trọng như vậy."
"Vậy bọn hắn ở đâu?"
"Một vài tổ chức nhỏ của bọn chúng bị chúng ta tận diệt, có vài chỗ biết tin, sớm chạy mất, cho nên anh phải chú ý một chút, tôi sợ Thiên Võng cố ý nhằm vào anh."
"Cô đang quan tâm tôi?" Bỗng nhiên, Vương Phong cười một tiếng.
"Tôi không có thời gian rỗi nói đùa với anh." Đường Ngải Nhu hung hăng trừng mắt với Vương Phong, nói: "Tuy cảnh sát chúng tôi luôn chú ý động tĩnh của bọn hắn nhưng bọn họ luôn có người qua được tai mắt của chúng tôi, cho nên anh nhất định phải cẩn thận, tôi sợ bọn họ có thể làm ra chuyện tệ hơn."
"Nghiêm trọng như vậy?" Nghe được lời Đường Ngải Nhu nói, sắc mặt Vương Phong ngưng đọng, nếu như chỉ nhằm vào hắn, hắn đương nhiên hoảng sợ, dù sao với thân thủ của hắn, sát thủ bình thường không phải đối thủ của hắn.
Nhưng nếu như không chỉ nhằm vào hắn, còn có những người bên cạnh hắn, thật phiền phức.
Hắn biết võ công nhưng chị Tuyết thì không.
"Anh cũng không nên quá lo lắng, bọn họ đã biết chúng tôi đã phát hiện ra, chắc hẳn bọn họ sẽ tụ tập lại, cho nên không cần quá lo lắng, đương nhiên nếu như anh cảm thấy không yên lòng, cũng có thể xin một đội đặc công đến bảo vệ các anh." Nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của Vương Phong, Đường Ngải Nhu lại bổ sung thêm một câu.
"Không cần." Nghe cô nói, Vương Phong trực tiếp liền cự tuyệt, nếu như với thân thủ của hắn thì không phòng được người, cho dù là đặc công đến cũng không tác dụng.
Mà Vương Phong cũng không muốn chị Tuyết cả ngày bị đặc công vây quanh, sinh hoạt thường ngày sẽ trở nên phức tạp.
"Tôi sẽ tự chú ý, nếu như bọn họ dám đụng đến tôi, tôi liền khiến bọn hắn không thể về." Vương Phong mở miệng, trong ánh mắt tràn đầy sự nguy hiểm.
"Đúng rồi, bọn họ đã phát hiện sự tồn tại của tôi, cảnh sát mấy người có thể giấu tư liệu của tôi cùng chị Tuyết hay không, tôi sợ có người dùng cái này tác quái." Vương Phong dùng giọng vô cùng nghiêm trọng nói ra.
"Cái này anh yên tâm, ngày mai tôi liền làm như vậy, tuy nhiên anh vẫn nên cẩn thận một chút, dù sao đối phương cũng là một sát thủ thần bí, ngay cả cảnh sát chúng tôi cũng không biết bọn họ đáng sợ đến cỡ nào."
"Được, cái này cô cũng không cần quan tâm, tôi đi ngủ." Lo lắng toàn bộ để trong lòng, Vương Phong trở lại gian phòng của mình.
Lúc còn là một người bình thường, hắn cái gì cũng không biết nhưng hiện tại Đường Ngải Nhu nói có tổ chức sát thủ Thiên Võng tồn tại, tình huống bây giờ là hắn ở ngoài sáng, địch ở trong tối, chỉ có thể xử lý bằng phương pháp lấy tĩnh chế động.
Nếu như có cái gì phát sinh, nếu bọn họ thật muốn động thủ, Vương Phong không ngại đưa bọn họ xuống địa ngục.
Cười lạnh một tiếng, sau đó Vương Phong không nghĩ nhiều nữa, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, ban ngày tu luyện một ngày, ban đêm cùng Tử Sa chạy bộ lâu như vậy, hắn hiện tại có chút buồn ngủ, dứt khoát ngủ một giấc.
Vương Phong tỉnh lại do tiếng sột soạt, nhất thời liền sửng sốt, bởi vì cửa phòng hắn không biết bị ai đẩy ra, một người đang cúi đầu lén lén lút lút lục lọi gì đó cạnh giường.
Bởi vì sợ mình hành động gây bất ngờ, Vương Phong cũng không nhìn xem ai tiến đến, mà giả vờ ngủ.
Đường Ngải Nhu trước đó còn nói có thể tổ chức sát thủ đã chú ý tới hắn, chẳng lẽ hiện tại là tổ chức sắp xếp người đến đây?
Hơn mười phút không nghe thấy tiếng động nhưng với thính lực xuất chúng, Vương Phong có thể nghe được tiếng hít thở cùng tiếng tim đập yếu ớt của đối phương.
Sát thủ gì vậy chứ? Đã lâu như vậy còn không động thủ? Chẳng lẽ hắn phải tiến đến đánh đấm giả bộ?
Rốt cục sau khoảng nửa giờ, tên sát thủ cũng có động tĩnh, chỉ là Vương Phong hoàn toàn không nghĩ tới sát thủ vậy mà lại bò lên trên giường hắn.
Vương Phong trợn mắt há mồm, Vương Phong rốt cục nhìn thấy dung mạo hắn, chỉ là nhìn thấy người này, Vương Phong suýt chút nữa ngất đi, bởi vì không phải sát thủ gì cả mà chính là Đường Ngải Nhu!
Cô gái này sao lại bò lên giường mình? Vương Phong trong lòng nghi hoặc nhưng hắn cũng không nhắc nhở cô, hắn ngược lại là muốn nhìn cô gái này muốn làm gì.
Đường Ngải Nhu bò lên giường Vương Phong, lúc này nhịp tim cô bỗng nhiên tăng lên rất nhiều, như là muốn nhảy ra.
Lại xác nhận Vương Phong đang ngủ, cô mới yên tâm, cuối cùng xốc mền lên, lập tức chui vào.
Bởi vì Đường Ngải Nhu đã ở cạnh giường hơn nửa giờ, cho nên lúc cô chui vào chăn, Vương Phong cũng cảm giác được có gió lạnh thổi vào.
Hắn vẫn không có bất kỳ động tác gì, tựa như là đang ngủ thật, Đường Ngải Nhu tại sao bò lên giường mình, chẳng lẽ cô nhầm phòng?
Trong lòng vô cùng nghi hoặc, Vương Phong cũng nghĩ không thông, nếu Đường Ngải Nhu muốn ngủ cùng mình, hắn cũng rất vui vẻ.
Tuy nhiên trước đó lúc đuổi khéo Tử Sa thì hắn đã rất hối hận nhưng nếu như cùng cô gái bạo lực Đường Ngải Nhu này ngủ một đêm, đó cũng là một chuyện khá tốt.
Có thể ở cùng một mỹ nữ là mơ ước của bao nhiêu nam nhân.
Đường Ngải Nhu chui vào chăn, sau đó mở chăn ra, có lẽ bởi vì cô quá thẹn thùng nên nằm cách Vương Phong nửa mét.
Giường của Vương Phong khá rộng, năm sáu người nằm ngủ cũng không có vấn đề gì, cho nên cô nằm như vậy Vương Phong không cảm nhận được chút nhiệt độ nào từ cô.
Tuy nhiên cách nhau gần như vậy, Vương Phong lại có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của cô, chẳng lẽ cô gái này thật sự là đến báo đáp? Hắn không khỏi nghĩ đến.
Đã ở trên giường hắn, Vương Phong chẳng sợ hãi, giả bộ xoay người một cái, tay trực tiếp khoác lên lưng Đường Ngải Nhu. Chân hắn thì gác lên đùi cô, tựa như vô tình xoay người.
"A!"
Cảm nhận được động tác của Vương Phong, Đường Ngải Nhu suýt chút nữa la lớn, cả người cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám.
Mùi hương sữa tắm nhè nhẹ của Đường Ngải Nhu làm hắn có chút cảm giác hưởng thụ.
Trên tay và trên đùi đều có nhiệt lượng đang không ngừng truyền đến, Vương Phong có thể cảm nhận được cơ thể Đường Ngải Nhu cứng ngắc như thế nào.
"Tôi xem cô có thể giả bộ đến khi nào." Trong lòng cười một tiếng, tay Vương Phong từ phía trên rơi xuống, cuối cùng rơi xuống ngực Đường Ngải Nhu.
Ngực cô dường như là lớn nhất so với những người con gái khác Vương Phong từng gặp qua, nói là nhỏ thì cũng phải là cup D, cho nên khi tay Vương Phong rơi xuống, hắn cũng cảm giác được sự mềm mại.
Loại cảm giác này thật sự là quá kì diệu, hắn rất muốn hung hăng “chà đạp” một phen.
Thân thể đang run nhè nhẹ, Đường Ngải Nhu giờ phút này cũng không dám đẩy tay Vương Phong ra, tuy nhiên cô quyết định muốn dâng hiến mình cho Vương Phong.
Nhưng đợi đến lúc chui vào chăn hắn rồi cô lại hối hận, thân thể mình phải để cho người đàn ông sau này của mình, làm sao có thể là tên khốn Vương Phong.
Đối với Vương Phong, cô cũng không biết đến cuối cùng là cảm giác gì, hắn có nhiều lúc giúp cô giải quyết phiền toái, thậm chí còn nguy hiểm tính mạng cứu cha mình.
Nhưng vừa nghĩ tới lúc trước Vương Phong cưỡng hôn mình, cô rất phẫn nộ, nụ hôn đầu tiên vậy mà để tên khốn nạn này vô tình cướp đi, người khác đều nói nụ hôn đầu kỳ diệu thế nào, cô lại không cảm giác được, cho nên cô rất không cam tâm.
"Bánh bao." Bỗng nhiên, Vương Phong nói mớ gì đó, sau đó Đường Ngải Nhu liền phát hiện hai bầu ngực mình vậy mà bị Vương Phong động tay.
Sắc mặt đỏ bừng, Đường Ngải Nhu suýt thì đạp Vương Phong bay xuống giường, tên lưu manh này, nằm mơ vậy mà cũng có thể “khi dễ” mình.
"Vợ à." Bỗng nhiên, trong miệng Vương Phong lại phát ra câu gọi này, lần này hắn càng thêm quá đáng, trực tiếp di chuyển cơ thể qua, ôm lấy cả người cô.
Vương Phong giờ phút này tựa như một con bạch tuột, hoàn toàn ôm lấy Đường Ngải Nhu, sắc mặt Đường Ngải Nhu đỏ bừng, cơ hồ có thể nhỏ ra máu tươi.
"Vương… Phong." Lúc này, Đường Ngải Nhu mới biết tên khốn này căn bản không hề ngủ, muốn động chạm mình đây mà.
Giọng của cô rất nghiêm trọng, như là nghiến răng nghiến lợi mà phát ra âm thanh.
"Ha ha, nghĩ không ra Tiểu Nhu nhà ta có xúc cảm tốt như vậy." Lúc này, tiếng của Vương Phong vang lên bên tai Đường Ngải Nhu, mang theo nụ cười xấu xa.
Đang nói chuyện, Đường Ngải Nhu lại có cảm giác ngực mình bị tên khốn này động tay.
Đồng thời lúc này cô còn cảm thấy được một thứ gì đó chạm vào mông cô, sắc mặt cô đỏ bừng.
Bây giờ có Bối Vân Tuyết ở nhà, cô không dám la lên, bởi vì một khi la lên Tiểu Tuyết sẽ nhìn cô như thế nào?
Hơn nửa đêm lại vào phòng Vương Phong, trên giường của hắn, cái này bất kể nói thế nào cũng là vấn đề của cô.
"Thơm quá." Bỗng nhiên, Vương Phong lại thì thầm bên tai Đường Ngải Nhu, Đường Ngải Nhu thậm chí nghe được Vương Phong hít một hơi thật sâu.
"Lưu manh." Bối Vân Tuyết thấp giọng chửi một câu, sau đó cơ thể cô lại cứng đờ, bởi vì cô cảm giác được hai ngực mình giờ phút này đều bị hai tay Vương Phong bắt lấy.
Mà hai cái tay còn đang không ngừng tác quái, khiến cho cô vừa nổi giận vừa là ngượng ngùng không thôi.
Nơi này của cô chưa từng để người khác sờ, vậy mà tên khốn Vương Phong lại dám làm loạn, tuy nhiên không thể không nói, Vương Phong xoa nắn khiến cô có một loại cảm giác tuyệt vời chưa từng trải qua.