"Cậu Vương không ngờ cậu mặc bộ đồ này lại hợp đến như vậy." Hà Thiên nhìn Vương Phong, mắt rực sáng.
Bây giờ nếu nói Vương Phong xuất thân từ dòng dõi Nho gia thì sẽ có người tin tưởng bởi khí chất của hắn rất phù hợp.
"Anh cũng không kém mà." Vương Phong nói một câu dối lòng.
"Ha ha." Hà Thiên cười một tiếng, sau đó nói: "Đi thôi, sư phụ ông ấy đang ở nhà đợi chúng ta đấy."
"Phải rồi, anh vẫn chưa cho em biết rốt cuộc ông ấy có thân phận gì?" Vương Phong dò hỏi.
Sự nghi ngờ này đã ở trong lòng Vương Phong từ rất lâu rồi, thế nào hắn cũng phải hỏi rõ mới được.
"Cậu đã muốn biết như vậy thì tôi sẽ nói cho cậu." Vẻ mặt của Vương Phong nóng lòng muốn biết nhưng Hà Thiên lại rất bình thản dẫn hắn đi và giải thích sơ qua.
Sư phụ chưa nói ông ấy tên gì nhưng tiếng tăm của ông ấy thì đã vang xa.
Hoa Đà tái thế – người người ở Hoa Hạ (1) đều công nhận, tên thường gọi là Quỷ Kiến Sầu, nghĩa là quỷ mà gặp ông ấy cũng phải khiếp sợ.
"Hoa Đà đại diện cho cái gì?" Vương Phong tuy là có thành tích học tập kém nhưng cũng hiểu được chút ít lịch sử của Hoa Đà. Đó chính là thánh nhân hành y giúp người, cứu chữa vô số sinh mạng nổi tiếng khắp đất Hoa Hạ.
Tiếng tăm vang dội rộng khắp như vậy, có thể tưởng tượng được ông ấy ghê gớm cỡ nào.
Chỉ là do trước đây Vương Phong từng trải quá ít, lại chưa từng nghe qua nên trình độ còn kém xa.
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Vương Phong, Hà Thiên rất thỏa mãn. Nhớ lúc đầu khi anh ta nghe danh tiếng của sư phụ chẳng phải cũng bị dọa cho khiếp sợ sao, biểu hiện của Vương Phong vẫn rất bình tĩnh.
"Vì vậy cậu phải cố gắng, tôi tin cậu." Hà Thiên nói với giọng giễu cợt.
"Cái này để sau hãy nói đi." Nghĩ đến sau khi bái sư phải mặc mấy bộ đồ này thực sự hắn chịu không nổi.
Rất nhanh sau đó họ đã thấy Hoa Đà ngay trước mắt, lúc này ông đã thay sang chiếc áo bào cổ điển, có chút dáng dấp của tiên phong đạo cốt.
Ánh mắt sắc lạnh của ông ấy khiến mọi người không ai dám trêu đùa, cộng thêm sự uy phong sẵn có trong người ông ấy khuếch tán ra, ngay cả Vương Phong bọn họ cũng không dám thở thành tiếng.
Đứng cạnh ông ấy áp lực thực sự rất lớn.
"Đi thôi, vị khách đã đến rồi,cùng ta đi đón tiếp nào." Quỷ Kiến Sầu nói hờ hững và quay lưng đi về phía thang máy.
Trước cổng tòa nhà Tân Dương bây giờ đã đông nghịt người, ai nấy đều tò mò hướng mắt chỉ trỏ một chiếc xe trong số đó.
Chỉ là họ tò mò muốn biết người trong xe là ai nhưng lại không dám tới gần bởi xung quanh xe đều có đặc công cầm súng canh gác với thần thái lạnh lùng.
Lúc Vương Phong bọn họ tới cổng tòa nhà Tân Dương nhìn thấy tình hình trước mắt thì hắn cũng bị hù dọa: "Đây là ai? Tại sao ra lại có đặc công, dù là chủ tịch huyện xuất hiện cũng không có chiến trận hoành tráng đến như vậy chứ?"
“Ha ha, không ngờ mấy năm không gặp phong thái của thần y còn hơn trước." Cánh cửa của chiếc xe có đặc công vây quanh đột nhiên mở ra và truyền ra tiếng cười.
Người trong xe là một ông lão già quắc thước, khuôn mặt chữ điền không giấu được vẻ uy phong.
Nhìn thấy ông ấy, Vương Phong ngẩn người ra, không chỉ hắn mà những người lúc nãy cũng ngẩn người ra.
Thảo nào người này tới đây lại có đặc công đi cùng, bởi thân phận của ông ta thực sự rất đáng nể, hóa ra lại là người lãnh đạo Trung ương thường xuyên xuất hiện trên tivi.
"Anh Hoa cứ đùa, ở đây có nhiều người nên rất phức tạp, có chuyện gì chúng ta vào trong nói đi." Quỷ Kiến Sầu bình thản nói, không giống như Vương Phong đang kích động như vậy.
Các vị lãnh đạo quốc gia lại đích thân tới đây, người dân bình thường như Vương Phong đương nhiên có xúc động. Dù sao đây cũng giống như người dân gặp được hoàng đế thời xưa làm sao không thể không vui mừng.
"Được thôi."
Ông lão gật đầu, theo sau là một đoàn đặc công đi vào tòa nhà Tân Dương, tiếp đó là những người trong xe lần lượt bước ra.
Những người này đều có thân phận cao quý, chính là Ban lãnh đạo thành phố Trúc Hải thường xuyên xuất hiện trên tivi.
Tin tức vị lãnh đạo ra ngoài lần này được giữ bí mật đều là muốn giữ an toàn. Còn sau khi nhận được thông báo bọn họ đương nhiên không dám lơ là, tất cả mọi việc họ đang làm đều phải dừng lại.
Vương Phong và những người còn lại cũng vội vã đi vào tòa nhà Tân Dương.
Trước mặt vị lãnh đạo quốc gia còn dám kiêu ngạo thực sự là muốn tìm chỗ chết.
Quỷ Kiến Sầu và vị lãnh đạo lần lượt ngồi xuống ở vị trí cao nhất của tòa nhà Tân Dương còn Vương Phong và những người khác đều đứng bên cạnh. Trong này nhiều người như vậy nhưng có tư cách ngồi xuống cũng chỉ có hai người họ.
Vương Phong trước đây chưa từng nghe qua danh tiếng của Quỷ Kiến Sầu nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều quen biết ông ấy, ánh mắt nhìn ông ấy đầy sự kính trọng lại càng khiến Vương Phong kinh ngạc, không ngờ ông ấy lại có tiếng tăm lớn như vậy.
"Thần y, thời gian ra ngoài lần này hạn chế, mong anh xem giúp vấn đề của tôi." Chủ tịch Hoa nói với vẻ mặt buồn rầu.
"Bệnh phong thấp của anh vốn đã rất nặng muốn chữa trị rất khó khăn. Nếu như ở lại đây một tháng tôi sẽ chữa trị khỏi, chỉ là..." Quỷ Kiến Sầu dừng lại ở đây nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
"Không cần nói nhiều nữa, đừng nói một tháng, tôi không thể ở đây dù chỉ một ngày, vì thế anh... chỉ cần giúp tôi giải quyết nỗi khổ này là được." Chủ tịch Hoa nói mang theo điệu cười khổ.
Sức khỏe ông ta thì bản thân ông ta hiểu rõ nhất, bệnh phong thấp chưa được tính là bệnh nặng thế nhưng muốn trị khỏi e là việc không thể. Căn bệnh này đã theo ông ta cả đời, ông ta cũng không hi vọng chữa hết.
"Vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức thử một lần." Quỷ Kiến Sầu gật đầu không nói nữa. Ông ấy có khả năng chữa khỏi nhưng nếu như đối phương không phối hợp thì ông ấy cũng hết cách.
"Tiểu Thiên, đi lấy hộp thuốc của ta ra đây." Quỷ Kiến Sầu nói xong, Hà Thiên lặng lẽ đi lấy dụng cụ chữa bệnh.
Quỷ Kiến Sầu nổi tiếng khắp Hoa Hạ, có truyền thống chữa bệnh theo Đông y, y thuật rất giỏi, khiến nhiều bác sĩ ngưỡng mộ.
Nhiều bệnh nhân đều muốn ông ấy khám bệnh nhưng không tìm được nhà ông ấy. Phương pháp chữa bệnh của Quỷ Kiến Sầu rất hay nhưng tính tình lại rất kỳ lạ. Ông ấy chữa bệnh hoàn toàn tùy hứng, có khi người giàu mời ông đến chữa bệnh ông từ chối không đi. Nhưng ông lại tự nguyện khám bệnh cho tất cả người nghèo mà không lấy một đồng xu.
Có lẽ cũng bởi tính cách kì lạ này của ông mà được người dân Hoa Hạ tôn sùng, thực sự xứng đáng với danh hiệu "Thần y".
Đứng kế bên, Vương Phong sớm đã bắt đầu vận dụng năng lực quan sát cơ thể của chủ tịch Hoa.
Qua quan sát, hắn có thể nhìn thấy được lượng lớn máu tụ ứ đọng trong cơ thể của chủ tịch Hoa. Nếu như không có kiến thức về y học thực sự không thể nhìn ra được.
Bệnh phong thấp nói trắng ra là bệnh mà chức năng của hệ miễn dịch có vấn đề, đây là một quá trình khôi phục hệ thống rất phức tạp, các bác sĩ hiện nay cũng không có cách trị khỏi.
Giải pháp chính là hủy bỏ những khối máu tụ này, chỉ là mặc dù hắn nhìn ra nhưng không có cách bởi hắn không phải là bác sĩ.
Không lâu sau, Hà Thiên mang ra một rương thuốc chữa bệnh có phong cách cổ xưa, những thứ đặt trong đó đều có liên quan đến Đông y.
Lấy ngân châm ra, sắc mặt của Quỷ Kiến Sầu trở nên trịnh trọng nói: "Anh Hoa, phiền anh cởi áo để tôi có thể châm cứu."
"Được." Được biết đây là phương pháp chữa trị của Đông y vì thế chủ tịch Hoa không chút do dự, đã tự mình cởi ra chiếc áo có kiểu Tôn Trung Sơn ra.
Dưới bộ đồ là các vết sẹo chằng chịt, nhìn qua thì rất rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn nhưng những vết sẹo đó lại làm mất đi hình tượng hoàn mỹ.
Rất khó để tưởng tượng được đây là cơ thể của một ông già, cường tráng như thanh niên.
Những vết sẹo dường như đều là bị đạn bắn, ông ấy đã từng tham gia hành quân chiến đấu, bệnh phong thấp cũng mắc phải vào lúc đó, mấy năm nay chữa trị cũng không khỏi.
Nhìn thấy những vết sẹo trên người chủ tịch Hoa, các cán bộ viên chức của thành phố Trúc Hải cũng tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
Thời đại ngày nay đã không còn chiến tranh vì thế đa số những người ở đây đều có cuộc sống sung sướng, đâu ngờ được trên người chủ tịch Hoa lại có nhiều vết sẹo như vậy.
"Tất cả mọi người ở đây xin tránh ra một chút." Nhìn thấy những vết sẹo trên người đối phương, sắc mặt của Quỷ Kiến Sầu không đổi, lạnh lùng nói với mọi người.
Trong mắt ông ấy không phân biệt thân phận như thế nào, chủ tịch Hoa lúc này cũng chỉ là một bệnh nhân mà thôi.
"Hai con ở lại đi." Quỷ Kiến Sầu nói khi nhìn thấy Vương Phong và Hà Thiên ra ngoài.
"Con sao?" Vương Phong cảm thấy có chút kì lạ.
"Ừ, lát nữa ta sẽ dùng phương pháp châm cứu chuyên dùng để chữa bệnh, các con chỉ cần đứng quan sát là được." Quỷ Kiến Sầu nói.
Ông ấy đã nói hai người ở lại, Vương Phong cũng không nói gì thêm, đứng qua một bên cùng với Hà Thiên chuẩn bị quan sát cách chữa bệnh của ông ấy.
Về phương diện y học, có thể nói Vương Phong một chữ cũng không biết vì thế chẳng có ý nghĩa gì cả nhưng cạnh anh là Hà Thiên sớm đã trở thành học trò của Quỷ Kiến Sầu.
Trước đây, Quỷ Kiến Sầu không cho anh tiếp xúc với các đồ vật liên quan đến y học. Hôm nay, ông ấy có thể đứng ở đây chắc chắn là nhờ vào vận may đến từ Vương Phong vì thế lúc này anh cảm thấy hơi xúc động.
"Hai người này là?" Nhìn thấy hai người Vương Phong ở lại, chủ tịch Hoa hơi nghi ngờ.
"Là hai học trò của tôi, còn không mau chào chủ tịch Hoa." Quỷ Kiến Sầu lạnh lùng nói.
Dường như ông là người trước giờ không cười, lạnh nhạt như băng.
"Học trò Vương Phong xin phép chào chủ tịch Hoa." Vương Phong chào, nghe Quỷ Kiến Sầu nói thân phận của hai người ra, hắn biết đây chính là cơ hội tốt để làm quen.
"Học trò Hà Thiên xin phép chào chủ tịch Hoa." Vương Phong và Hà Thiên đồng thanh chào.
"Ha ha, chào các cậu." Chủ tịch Hoa sững người rồi bật cười, dáng vẻ của người lãnh đạo hoàn toàn biến mất.
Quỷ Kiến Sầu là người như thế nào, tôi là người rõ nhất, không chỉ là một vị bác sĩ giỏi mà còn là người tài ba. Tài năng của ông ấy khó có ai có thể vượt qua.
Vì thế có thể nhận hai người là học trò chẳng phải hai người cũng là những người rất xuất sắc hay sao?
Đây cũng là nguyên nhân tại sao hai người Vương Phong không có chút kiêu ngạo nào.
Ánh mắt của ông ấy dừng lại ở Vương Phong dường như có chút kì lạ, nói cho cùng thì khí chất của Vương Phong quá thu hút người khác, hắn trông giống như một thư sinh.
"Được rồi, quá trình chữa bệnh sẽ có chút đau đớn, anh hãy cố chịu đựng." Quỷ Kiến Sầu bình thản nói, khiến chủ tịch Hoa cũng thu hồi ánh mắt nhìn sau đó thản nhiên nói: "Sinh tử tôi đều đã trải qua, anh cứ việc chữa trị đi.
(1) Hoa Hạ: Trung Quốc thời xưa.