Trên TV, Đường Ngải Nhu mặc một bộ quần áo cảnh sát bó sát người làm lộ ra toàn bộ thân hình hoàn mỹ của cô. Đặc biệt là hai bầu ngực căng tròn khiến cho bộ quần áo căng lên như sắp nổ tung làm mọi người luôn có sự ảo tưởng.
Đương nhiên sau đó Vương Phong nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người phụ nữ điên này, trên tay cầm khẩu súng khiến trong lòng hắn có một chút giật mình.
Đường Ngải Như này quả thật là một cảnh sát.
Hắn cũng sẽ không hoài nghi nếu có ai đùa giỡn với cô ta thì rất có khả năng sẽ bị ăn ngay một viên đạn.
Người phụ nữ điên này giống như một con hổ cái. Buổi sáng hôm nay suýt chút nữa là giết chết mình.
Không lâu sau, Vương Phong tắt TV đi cùng lúc đó Bối Vân Tuyết cũng tắm xong và đi từ nhà tắm ra ngoài.
Vẻ đẹp tự nhiên của Bối Vân Tuyết thì không cần phải nói. Cô là người phụ nữ đẹp nhất mà từ lúc sinh ra tới giờ Vương Phong mới nhìn thấy. Ngay cả những đại minh tinh trong làng điện ảnh tự xưng mình là nữ thần thì cũng không đẹp bằng cô ấy.
Vẻ đẹp của những người đó đều là do trang điểm mà có được còn vẻ đẹp của Bối Vân Tuyết là vẻ đẹp trời sinh. Vẻ đẹp ấy chỉ e là không cần trang điểm khi ra ngoài thì tỉ lệ số người ngoái đầu nhìn cũng phải là hai trăm phần trăm.
Trên người cô ấy Vương Phong không phát hiện thấy bất cứ khuyết điểm nào. Vẻ đẹp hoàn mỹ giống như viên ngọc quý không có tỳ vết.
Lúc đó Bối Vân Tuyết mặc trên người một bộ áo choàng tắm màu trắng, áo choàng tắm to ôm lấy cơ thể nóng bỏng của cô. Hai chân dài trắng mịn thon thả không ngừng di chuyển. Bên trong bộ áo choàng đó mang theo sự thần bí lúc ẩn lúc hiện khiến cho miệng của Vương Phong cảm thấy khô đắng.
Bởi vì mới tắm xong nên tóc của cô ấy vẫn còn ướt nên lại càng tăng thêm vẻ hấp dẫn của cô ấy.
Vương Phong nuốt một ngụm nước bọt nhìn thân hình nóng bỏng của cô ấy, tâm trí của hắn không ngừng rung động. Mũi của hắn cũng sắp chảy máu rồi.
“Vương Phong, thấy tôi thế nào?” Nhìn thấy Vương Phong sững sờ nhìn mình thì Bối Tuyết Vân mỉm cười trực tiếp làm ra một động tác cực kỳ mê người.
Phốc!
Nhìn thấy cảnh tượng ấy Vương Phong vẫn không kìm được lòng, máu từ trong mũi máu bắt đầu chảy ra.
Người đẹp cực phẩm Bối Vân Tuyết thế mà lại lả lơi đưa tình với mình. Điều này đã khiến Vương Phong được mở rộng tầm mắt.
Không trả lời câu hỏi của Bối Vân Tuyết, Vương Phong vội vã chạy nhanh về phòng của mình không dám dám ra đây nữa.
Hắn sợ ý nghĩ xấu của mình khiến hắn giở trò gì đó với cô, đến lúc ấy e rằng hắn không còn mặt mũi nào để ở lại đây nữa.
Trong con mắt của Vương Phong, Bối Vân Tuyết luôn là người cân nhắc và thận trọng cho nên những điệu bộ thiếu nữ kia là điều vô cùng ít thấy.
Nhưng bây giờ cô lại làm những động tác cám dỗ với mình, thật sự là sắp giày vò Vương Phong đến chết.
Quả thực mà nói thì đây chính là một sự dụ dỗ trần trụi.
Nhìn thấy Vương Phong bị mình dọa cho sợ bỏ chạy thì khóe miệng của Bối Vân Tuyết lộ ra nụ cười mỉm đắc ý. Nhưng khi cô nhìn thấy Vương Phong vội vàng trở về phòng và đóng cửa lại thì cô khẽ cười và thở dài một tiếng sau đó thì đi lên lầu.
Về đến trong phòng rất lâu sau trong lòng Vương Phong vẫn chưa bình tĩnh trở lại và sự ham muốn. Lửa dục khó lòng mà dập được ngay.
Hôm nay Bối Vân Tuyết thật sự là quá nóng bỏng, suýt chút nữa hắn không thể nhẫn nhịn được rồi.
Nhưng hôm nay hắn không dám quá đáng với Bối Vân Tuyết nên sau đó chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng nổi khổ này. Lặng lẽ bước vào phòng tắm để tắm nước lạnh, chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Sáng hôm sau, khi Vương Phong từ trong phòng bước ra ngoài thì hắn phát hiện Bối Vân Tuyết đã đi ra ngoài mua đồ ăn sáng về rồi. Bây giờ cô đang ngồi vắt chân trên ghế sofa đọc một cuốn tạp chí.
Nhìn thấy Vương Phong bước ra, cô đột nhiên chuyển ánh mắt nhìn lên và hỏi: “Đói rồi phải không? Mau đi ăn sáng đi nhé.”
“Vậy chị Tuyết chị ăn chưa?”
“Tôi chưa, đợi cậu xuống cùng ăn.” Bối Vân Tuyết mỉm cười bỏ cuốn tạp chí trên tay xuống.
Bây giờ cô đã đổi sang bộ quần áo công sở bình thường, không giống bộ trang phục đầy cám dỗ của tối hôm qua.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cô hôm nay, trong lòng Vương Phong rất cảm động. Không ngờ sớm như vậy cô đã dậy và đi mua đồ ăn sáng về.
Ăn xong bữa sáng, Vương Phong nói lại tiến trình công việc ngày hôm qua một chút nhưng Bối Vân Tuyết không nói câu gì, chỉ tỏ vẻ đồng ý.
Không lâu sau, chi nhánh Châu báu Bối thị sẽ được mở vì vậy Vương Phong phải tận dụng cơ hội này tiếp tục đến Châu báu Hoa Liên một lần nữa.
Hôm qua tiền vốn đã đến nơi cho nên ngược lại Vương Phong không còn lo lắng. Lần trước bởi vì vấn đề tiền nên rất nhiều viên đá đẹp mà hắn muốn vẫn chưa mua được. Lần này nhất định hắn phải mang toàn bộ những viên đá đó đi.
Nhưng Vương Phong vẫn chưa đợi đến lúc hai người đi thì bọn họ đã chạm trán với nữ cảnh sát bạo lực Đường Ngải Nhu kia.
“Cái tên lưu manh này tại sao vẫn còn ở đây?” Nhìn thấy Vương Phong, sắc mặt của Đường Ngải Nhu trở nên khó coi.
Mặc dù cô ta bây giờ không mặc trang phục của cảnh sát nhưng nhìn thấy cô ấy thì trong lòng Vương Phong vẫn có một chút sợ hãi.
Đương nhiên việc bây giờ liên quan đến lợi ích hắn tuyệt đối không nhường bước.
Chỉ thấy Vương Phong quét mắt nhìn hai bầu ngực của Đường Ngải Nhu một cái, hờ hững nói: “Tại sao tôi không thể ở đây? Tôi đã nói là tôi sẽ trả tiền thuê phòng mà.”
“Anh...” Đường Ngải Nhu bị lời của Vương Phong làm cho tức đến mức trống ngực đập dồn dập. Thật sự là hận chết cái tên Vương Phong này.
Cô thề là từ lúc cô làm cảnh sát tới nay chưa có một người nào đối xử với cô giống như Vương Phong.
Nếu như không phải vì pháp luật thì cô nhất định sẽ cho hắn một phát súng.
“Cô còn việc gì nữa không?” Vương Phong khách khí hỏi.
“Tôi có việc gì hay không thì liên quan gì tới tên lưu manh như anh.” Đường Ngải Nhu nhìn Vương Phong với ánh mắt lạnh lùng, nói với hắn bằng giọng điệu khinh thường.
“Nếu như không có việc gì thì mau nhường đường. Chó khôn không cản đường, chúng tôi còn có việc phải làm.” Vương phong nói.
“Cái gì?” Nghe thấy lời Vương Phong nói, Đường Ngải Nhu còn hoài nghi không biết có phải khả năng nghe của mình có vấn đề.
“Tôi nói chó khôn không cản đường, lẽ nào cô không nghe rõ?” Vương Phong lạnh lùng nói.
“Tôi đánh chết anh.”
Nghe rõ Vương Phong đang chửi mình, trong lòng Đường Ngải Như nổi giận đùng đùng. Cô trực tiếp rút khẩu súng ra cầm trên tay.
Họng súng trực tiếp chĩa về hướng Vương Phong. Lúc này cô thật sự muốn bóp cò bắn chết hắn. Tên lưu manh này dám mắng cô, điều này làm sao cô có thể nhẫn nhịn được.
“Ngải Nhu, đừng có như vậy mà.” Nhìn thấy chị em thân thiết của mình lại lấy súng ra, Bối Vân Tuyết cũng bị dọa cho sợ một phen.
Hai người này vì phương thức gặp nhau ban đầu không đúng thế là cứ hễ vừa nói chuyện lại phải móc súng ra.
Nếu để người khác nhìn thấy thì không biết họ sẽ nghĩ như thế nào.
“Có bản lĩnh thì cứ bắn.” Hai con mắt của Vương Phong híp lại, căn bản là không sợ chết.
“Vương Phong, cậu bớt bớt tranh cãi đi.” Nhìn thấy dáng vẻ của Vương Phong, Bối Vương Tuyết cũng có một chút tức giận không biết vì sao. Hai người bọn họ đều có tính cách ương ngạnh. Nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.
“Ngải Nhu, cậu mau bỏ súng xuống đi. Nếu chẳng may làm người khác bị thương thì phải làm sao?” Nói xong Bối Vân Tuyết liền đưa tay giằng lấy súng.
“Tiểu Tuyết, cậu không cần phải bảo vệ tên lưu manh kia. Hôm nay tớ nhất định phải bắt hắn về.” Né tránh tay của Bối Vân Tuyết, Đường Ngải Nhu lạnh lùng nói.
Hơn nữa lúc cô nói câu này thì cũng đồng thời lấy cái còng tay từ đằng sau lưng ra và lại muốn bắt Vương Phong.
Chỉ có điều Vương Phong làm sao có thể để cho cô ta bắt. Cô chỉ nhìn thấy cánh tay của hắn duỗi ra phía trước sau đó Đường Ngải Nhu cảm giác cánh tay của mình có hơi hơi đau đớn.
Chỉ trong chớp mắt súng trên tay cô đã ở trong tay của Vương Phong.
“Vị cảnh sát này, lần sau đừng chĩa súng vào tôi, bằng không sau này tôi có làm gì với cô thì cũng đừng trách tôi.” Vương Phong nói, trong mắt lóe lên một tia ánh sáng kì dị.
Nghe thấy lời Vương Phong nói, vốn dĩ Đương Ngải Như vẫn còn muốn mắng hắn một trận nhưng cơ thể của cô giống như bị sét đánh, tự nhiên hiểu được Vương Phong đang nói gì.
Nụ hôn đầu của cô đã bị hắn đoạt mất, hắn thế mà vẫn còn muốn nữa.
“Hôm nay tôi không muốn tính toán với cô, cô tự mình lo liệu đi.” Đưa súng lại cho Đường Ngải Nhu, Vương Phong và Bối Vân Tuyết liền rời khỏi biệt thự.
Sau khi hắn rời khỏi, Đường Ngải Nhủ hung hăng giậm chân tức giận tới mức cả người run rẩy.
“Anh yên tâm, sẽ có một ngày anh sẽ phải rơi vào tay tôi.”Đường Ngải Nhu tức giận nguyền rủa Vương Phong một câu sau đó mới rời khỏi biệt thự.
Lái xe chưa được mười phút thì Vương Phong và Bối Vân Tuyết đã đến cửa hàng châu báu Liên hoa.
Lúc này bọn họ đã mở cửa buôn bán nhưng khi vừa nhìn thấy hai người Vương Phong và Bối Vân Tuyết đi vào trong thì một người đứng gác của bỗng nhiên biến mất trước mặt bọn họ.
Nhìn những hành động của người này Vương Phong cảm thấy rất buồn cười và đương nhiên hắn hiểu rằng người kia chắc chắn là đi báo tin rồi.
Nhưng hiện tại hắn không quan tâm nhiều. Hắn kéo Bối Vân Tuyết đến khu cược đá A.
Khu A vẫn giống như lần trước, người đi lại không ít nhưng người thật sự muốn xuống tay thì đã ít lại càng ít.
Lần trước Vương phong đã lấy đi ở đây một số vật liệu đá tốt và có thể tách ra viên phỉ thúy, đó cũng được xem là một vụ mua bán lỗ vốn.
“Chuyển cho tôi những khối nguyên thạch này đi.” Không cần nói nhiều, Vương Phong bắt đầu trực tiếp chọn những khối đá mình cần, dọa nhân viên một trận.
Lần trước hắn nhìn thấy Vương Phong xuất thần mua vẻn vẹn hơn một trăm triệu tiền nguyên thạch phỉ thúy.
Bởi vì Hoa Long lỗ vốn rất thảm, ngay cả một chút lợi nhuận cũng không có. Ngược lại còn bị mắng một trận, suýt chút nữa bị đuổi đi.
Cho nên bây giờ nhìn thấy hai người đó lại tới thì trên mặt người nhân viên phục vụ liền xuất hiện sự sợ hãi, căn bản là không muốn đón tiếp bọn họ.
Lần này lại tiếp tục đón tiếp bọn họ thì chỉ sợ hắn cũng phải cuốn gói mà đi.
“Ha ha, Không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy người anh em rồi.” Lúc đó có một người trung niên nhìn thấy Vương Phong thì nhanh chóng tới gần.
Người này Vương Phong có một chút ấn tượng, lần trước hắn đến đây mua nguyên thạch thì người đó cũng có ở đây.
“Đúng vậy, tôi đến chọn mua vài khối nguyên thạch.” Vương Phong trả lời.
“Ha ha, vận may của người anh em đây không tồi, chẳng lẽ hôm nay lại muốn ra tay nữa?” Người trung niên mỉm cười và cũng hiểu hai người trước mắt không phải là người bình thường.
“Không có, tôi chỉ muốn mua mấy khối nguyên thạch thôi.”Vương Phong cười trả lời.
“Ha ha, các anh em, mau chọn vài khối nguyên thạch đi. Nguyên thạch hôm nay chắc chắn có thể tách ra được phỉ thúy.” Nghe thấy lời Vương Phong nói, trên khuôn mặt người trung niên này lộ ra vẻ hứng thú, vẫy gọi mấy người đang đứng ở bên kia.
“Chú có thể khẳng định như vậy sao?” Nghe những lời người trung niên nói, Vương phong ngạc nhiên hỏi.
“Người anh em không biết đó chứ, lần trước sau khi người anh em mua nguyên thạch thì những người mua nguyên thạch chúng tôi cũng tách được phỉ thúy cho nên chúng tôi cũng xem như đã được "thơm lây" nhờ vận may của cậu. Vì vậy hôm nay chúng tôi muốn cùng mua vài khối chơi.”
Người trung niên trả lời khiến cho Vương Phong há hốc mồm trợn mắt.
Như vậy... cũng được sao?
Nhưng hắn không tiếp tục cùng người trung niên nói chuyện mà dẫn Bối Vân Tuyết đi chọn nguyên thạch phỉ thúy.
Về việc bọn họ mua hay không mua nguyên thạch thì không liên quan gì tới hắn. Hắn cũng không thể nhắc nhở bọn họ bởi vì một khi nhắc nhở thì chẳng phải sẽ lộ hết sao?
Rất nhanh thì hắn đã mua được mười khối nguyên thạch trị giá vượt qua năm trăm nghìn tệ. Nhưng khi họ chuẩn bị tiếp tục ra tay thì từ ngoài cửa Hoa Long đã dẫn mấy anh em đến đây náo loạn.