"Đó là dưới điều kiện anh đánh bại tôi, anh cho rằng anh là đối thủ của tôi sao?" Ánh mắt người áo đen cũng nhìn tới nhìn lui ở trên thân Vương Phong.
"Tôi không phải là đối thủ của cô hay không, chúng ta đánh một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Vương Phong thản nhiên nói.
"Được." Nghe được lời Vương Phong nói, cô ta khẽ gật đầu, nói: "Chúng ta lại chiến đấu một lần nữa, nếu như tôi thua, mặc cho anh xử trí, nếu như anh thua, mình tự vận."
"Thành giao." Trên mặt Vương Phong lộ ra một nụ cười mỉm.
Ban đầu, thực lực của hai người bọn họ sẽ không có chênh lệch bao nhiêu, hiện tại người phụ nữ này lại bị Hắc Ưng tổn thương nặng nề, cho nên Vương Phong hiện tại có lòng tin trăm phần trăm đánh bại cô ta.
Giết cô ta, Vương Phong không làm được, nhưng thu cô ta làm thuộc hạ của mình, chuyện này hắn vẫn làm được, dù sao thực lực cô ta như vậy, khó có thể tìm được.
Nhìn tuổi của cô ta không lớn hơn mình bao nhiêu, thực lực của cô ta lại cao hơn so với mình một bậc, Vương Phong cũng không biết cô ta cuối cùng tu luyện thế nào.
Hai người lại một lần nữa chiến đấu, lần này đám người Hắc Ưng không có ra tay giúp đỡ, mà lại để cho hai người bọn họ đánh một trận phân ra thắng bại.
Sau gần mười phút, Vương Phong cuối cùng lấy tốc độ kinh khủng của mình, thành công đánh ngã được người phụ nữ áo đen này, khiến cho đám người Hắc Ưng đều lớn tiếng khen ngợi.
Đương nhiên, Vương Phong thắng coi như là may mắn, nếu như không phải người phụ nữ này đã bị thương, Vương Phong muốn thắng cô, chắc hẳn khả năng chiến thắng chỉ có bốn mươi phần trăm, khả năng thất bại còn lớn hơn nữa.
"Anh thắng." Quỳ một chân trên đất, khóe môi của cô gái áo đen này chảy ra máu tươi, nói.
"Được, dựa theo giao hẹn, bây giờ cô lại phải nghe theo mệnh lệnh của tôi để làm việc, cô nói xem cô tên là gì?"
"Tôi là Đông Phương Vận Hinh." Cô gái áo đen này mở miệng khiến cho đám người Hắc Ưng đều khẽ gật đầu, nếu như cô ta thật sự là chị của Đông Phương Ngọc Nhi, cái tên này hẳn không thể sai được?
"Vậy cô và Đông Phương Ngọc Nhi thật sự là quan hệ chị em sao?" Vương Phong lại hỏi một câu.
"Phải."
Đông Phương Vận Hinh trả lời hết sức đơn giản, là một chữ như vậy.
"Vậy sao cô thành sát thủ? Hơn nữa còn là tổ chức sát thủ nước ngoài?" Vương Phong lại nói ra nghi ngờ trong lòng mình.
"Cái này thì tôi không rõ lắm. Bởi vì từ khi tôi bắt đầu nhớ được, tôi đã được sư phụ của tôi huấn luyện, sau đó hắn ra lệnh cho tôi ở lại Trung Quốc, tìm hiểu các loại tin tức cho bọn họ." Đông Phương Vận Hinh mở miệng, chắc hẳn cô đã hoàn toàn thần phục.
Thật ra cô hiện tại không thần phục cũng không có bất kỳ biện pháp nào, bởi vì nếu như cô phản kháng, kết quả cũng chỉ có một, đó chính là chết.
Cho dù cô có liên quan đến Đông Phương Ngọc Nhi, nhưng người ở chỗ này đều người của lực lượng đứng đầu Trung Quốc, nếu như xác định cô có uy hiếp cường đại, bọn họ cũng sẽ giết chết cô ngay tại nơi đây.
"Sư phụ cô là ai?"
"Sư phụ tôi cũng sớm đã mất vào năm năm trước, hơn nữa khi hắn qua đời tôi mới biết được tôi không ngờ ở trong một tổ chức sát thủ, nếu như dựa theo cách nói của các người, tôi cũng là một sát thủ."
"Vậy co từng giết người chưa?"
"Tôi chỉ chịu trách nhiệm tìm hiểu tin tức mà không chịu trách nhiệm giết người, chuyện này đều do người đặc biệt trong tổ chức mặt đi làm." Đông Phương Vận Hinh nói.
"Vậy cô chưa từng giết người, sao có thể nói mình là sát thủ? Cô có nghe nói qua sát thủ nào không giết người chưa?"
"Không biết, dù sao tôi chỉ biết dựa theo cách nói của các người, tôi chính là sát thủ, hơn nữa còn là một người sát thủ nhận thù lao cực lớn tới giết anh."
"Vậy Hoa Phong rốt cuộc cho các người bao nhiêu tiền, không ngờ mời được toàn bộ người của tổ chức ra?"
"Ba mươi tỷ!" Đông Phương Vận Hinh đáp lại.
"Má nó."
Nghe được lời của cô nói, không chỉ có Vương Phong giật mình, ngay cả đám người Hắc Ưng cũng mở to hai mắt nhìn, vì giết một người, bỏ ra ba mươi tỷ, đây thật đúng là kẻ có tiền mà.
Thành viên lực lượng của Long Hồn bọn họ, mỗi người ở trong các tổ chức sát thủ cũng có giá mua, bởi vì có quá nhiều người muốn giết chết bọn họ, nhưng giá của bọn họ không quá đắt, tuyệt đối không đạt được tới con số khủng khiếp ba mươi tỷ này.
Có thể đội trường của bọn họ mới có giá như vậy, chỉ là trên thế giới có tổ chức sát thủ nào dám tiếp nhận thù lao như vậy, đội trưởng lực lượng của Long Hồn, chính là đại biểu cho đội trưởng cao cấp nhất trong quân đội của Trung Quốc, hơn nữa bản thân hắn cũng là một cao thủ vô cùng khủng bố, tới giết người của mình, trừ phi là bọn họ không muốn sống.
Giết chết sẽ bị Trung Quốc điên cuồng trả thù, mà một khi không giết chết được, tổ chức của bọn họ cũng nhất định sẽ bị tiêu diệt, bởi vì toàn bộ lực lượng của Long Hồn đủ để phá hủy bọn họ.
"Không ngờ tôi đáng giá như thế." Vương Phong cười gượng, hắn cũng cảm giác được Hoa Phong điên rồi.
Thế chấp tập đoàn của hắn chỉ vì giết mình, hắn đã điên rồi.
"Tiền kia đâu?"
"Tiền tất nhiên ở nơi đó, nếu như anh muốn, hiện tại tôi lại có thể đưa cho anh."
"Cô có thể đưa tiền cho tôi sao?" Nghe được Đông Phương Vận Hinh nói vậy, Vương Phong hít vào một hơi khí lạnh, cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Ba mươi tỷ nói cho là cho, cô lẽ nào không muốn sao?
"Đương nhiên, hiện tại tôi cũng thuộc về anh, đồ của tôi tất nhiên cũng thuộc về anh, hơn nữa không chỉ có ba mươi tỷ này, tất cả tài sản của sư phụ tôi để lại sau khi qua đời, chắc hẳn cũng vượt quá năm tỷ."
"Trời ạ."
Nghe cô nói như thế, đám người Uông Dương đều mắng lớn, động cái chính là mấy tỷ, cả đời bọn họ cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy đâu.
Hàng phục một sát thủ, không ngờ được nhiều lợi ích như vậy, lúc này bọn họ thực sự hận không thể biến thành một người Vương Phong khác.
"Tốt lắm, một lát nữa cô mang tiền tới tìm tôi, tôi cần thu mua tập đoàn Hoa thị." Vương Phong mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng.
Tập đoàn Hoa thị làm tập đoàn địa phương lớn nhất, sản nghiệp liên kết rất rộng, hiện tại Hoa Phong đã chết, tập đoàn của hắn đã thế chấp cho ngân hàng, nhưng ngân hàng nhất định sẽ lấy ra bán đấu giá.
Cho nên Vương Phong đã nghĩ qua, cho dù hắn đi vay cũng phải nắm được tập đoàn này.
Nhưng hiện tại xem ra, hình như hắn đã có rất nhiều tiền, không ngờ Đông Phương Vận Hinh này lại có tiền như vậy.
Hoa Phong này có lẽ cũng không ngờ được tập đoàn của hắn lại được đưa tới trong tay của Vương Phong dễ dàng như vậy, đồng thời mình cùng con trai mình đều chết ở trong tay của Vương Phong.
Có thể nói, hai cha con bọn họ bây giờ đã thua hoàn toàn, tập đoàn không có, ngay cả mạng cũng không còn.
"Tuân mệnh, chủ nhân!"
Đông Phương Vận Hinh quỳ trên mặt đất, trên mặt đầy vẻ cung kính.
Tuy nhiên cũng không biết cung kính của cô là thật hay giả, dù sao nghe cô gọi mình là chủ nhân, Vương Phong vẫn cảm giác rất không tự nhiên.
Lại giống như người khác gọi hắn là Vương tổng vậy, thế nào cũng thấy không thích hợp.
"Thôi đi, cô không nên gọi tôi là chủ nhân, vẫn gọi tên tôi là được, nghe cô gọi tôi cũng thấy mình già đi."
"Tuân mệnh, chủ nhân."
"Kêu tên."
"Vâng, chủ nhân." Đông Phương Vận Hinh vẫn gọi chủ nhân tới chủ nhân đi, khiến cho Vương Phong cũng không nhịn được trợn mắt xem thường, người phụ nữ này thế nào lại cố chấp như vậy, đã nói gọi tên mà cứ gọi là chủ nhân.
Nếu như chị của Đông Phương Ngọc Nhi gọi mình là chủ nhân, cô ấy không giết mình mới là chuyện lạ.
"Đúng rồi, tổ chức của các cô hiện tại còn có người nào nữa?"
"Không biết, dù sao tất cả những người lần này tới thành phố Trúc Hải đều ở nơi này, lại không có người nào khác."
"Vậy ý của cô là ở Đảo quốc, tổ chức của các cô vẫn còn người sao?" Vương Phong có chút giật mình hỏi.
Mười mấy mọi người đều chết ở đây, lại có khả năng vẫn còn nữa sao?
"Cái này tôi không biết, bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi đều ở Trung Quốc, từ trước tới nay tôi chưa từng đi qua trụ sở chính, cho nên rốt cuộc có còn người hay không, tôi không biết, anh hỏi tôi, tôi cũng không biết."
"Thôi đi, nếu người tới thành phố Trúc Hải đều đã diệt hết, vậy tôi cũng yên tâm, cô đứng lên trước đi, quỳ gối trước mặt của tôi còn ra thể thống gì."
"Vâng, chủ nhân." Vừa dứt lời, Đông Phương Vận Hinh từ dưới đất đứng lên, cô dùng ống tay áo lau vết máu lưu lại trên khóe miệng.
"Được, chuyện đã giải quyết xong, cảm ơn các vị." Vương Phong mở miệng, ôm quyền nói với đám người Hắc Ưng.
"Đội trưởng, anh nói như vậy cũng không đúng, anh gặp nạn chúng tôi đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa tiêu diệt sát thủ nước ngoài xâm nhập vốn chính là bổn phận của chúng ta, sao anh lại nói cám ơn." Uông Dương mở miệng, lời nói ra khiến cho Vương Phong cảm giác vô cùng cảm động.
"Được rồi, vậy tôi cũng không nói cám ơn nữa, sau khi nhận được tiền, chúng ta ở chỗ này chia ra mỗi người một tỷ trước lại nói tiếp." Vương Phong mở miệng, khiến cho đám người Uông Dương đều sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng như điên.
Lực lượng của Long Hồn cũng có tiền lương, một năm được năm mươi triệu, số tiền lương này đối với người bình thường là cả đời cũng không kiếm được, hơn nữa nếu như bọn họ hoàn thành nhiệm vụ quá khó khăn, phía trên cũng có thưởng, nhưng không quan tâm thưởng bao nhiêu tiền, bọn họ cũng đừng mong một năm kiếm được trăm triệu.
Về phần một tỷ, chắc hẳn bọn họ ở lực lượng của Long Hồn mười năm cũng không thể kiếm được, hiện tại thì hay rồi, Vương Phong thoáng cái lại muốn đưa mỗi người bọn họ một tỷ, bọn họ ở đây có tám người, cái này đại biểu Vương Phong sẽ chia ta tám tỷ cho bọn họ, đây chính là một khoản tài sản lớn.
"Vương Phong, cậu tốt nhất không cần làm loạn, chúng ta đều người của lực lượng Long Hồn, sẽ không tiếp nhận hối lộ của cậu." Lúc này, Hắc Ưng mở miệng lạnh lùng nói.
"Hì hì, anh lo lắng làm gì, tôi cũng không phải là hối lộ các anh, tôi là đưa cho các anh, tôi tặng quà cho anh em, chưa tính là hối lộ chứ? Hơn nữa anh suy nghĩ một chút xem, có một tỷ, các anh có thể làm cái gì? Đây chính là tự nhiên nhặt được đấy." Vương Phong mở miệng, khiến cho đám người Uông Dương đều lộ ra vẻ vui mừng.
Đúng vậy, có một tỷ, bọn họ không phải muốn làm cái gì thì làm cái đó sao?
Cho dù một năm có mức lương năm mươi triệu đã khiến cho bọn họ một năm áo cơm không lo, thậm chí ngay cả phú nhị đại cũng không có nhiều tiền như bọn họ, nhưng ai cũng sẽ không ghét bỏ mình có nhiều tiền không phải sao?
Thoáng cái nhận được một tỷ, bọn họ có thể nói là một đêm có thể trở thành người giàu có được người người hâm mộ.
"Đi thôi, dẫn chúng tôi qua lấy tiền đã." Vương Phong nói với Đông Phương Vận Hinh.
"Tuân mệnh chủ nhân." Đông Phương Vận Hinh mở miệng, sau đó nói: "Tuy nhiên tiền tôi để ở vùng ngoại thành, chúng ta cần phải đi xe qua đó."
Vừa rồi, bọn họ ở đây tranh đấu, còn chết nhiều người như vậy, cho nên căn bản không có xe nào dám đi qua con đường này, người nhìn thấy được bọn họ đều chạy ra xa, ngay cả xem náo nhiệt cũng không dám.
"Ngả Nhu, cô thông báo với Cục cảnh sát, để cho bọn họ cho người tới dọn dẹp hiện trường một chút, tùy tiện gọi thêm hai chiếc xe qua đây đi." Lúc này, Vương Phong nói với Đường Ngả Nhu.
"A, được." Nghe được lời Vương Phong nói, Đường Ngả Nhu lúc này mới phản ứng kịp, cô vội vàng thông báo về trong đội.
Ở đây chết mười mấy người, nếu như bây giờ không xử lý tốt, ngày mai để cho người bình thường nhìn thấy sẽ không tốt, chắc hẳn sẽ trở thành tin tức lớn, như vậy sẽ khiến cho toàn bộ thành phố Trúc Hải nổi danh rồi.
"Vương Phong, không biết cô ấy có lừa gạt anh hay không?" Khi mọi người ngồi ở bên lề đường nghỉ ngơi, Đường Ngả Nhu mới chọc chọc vào người Vương Phong hỏi.