Cực Phẩm Thấu Thị

Chương 190: Quỷ kiến sầu ra vẻ



“Cậu nhìn nhé, tất cả những điều này cùng với vết thương của cô ấy trong báo cáo có liên quan.”  Đưa Vương Phong vào bên trong phòng, người bác sĩ này lấy ra một tập tài liệu đưa cho Vương Phong.

Chỉ cần nhìn những số hiệu kì quặc ở trên Vương Phong cảm giác đầu mình lớn hơn rồi, mặc dù hắn có thể cứu người nhưng đối với việc nhìn những dự liệu này một chữ cũng không biết, hắn là đông y lại không phải là tây y sao có thể nhìn hiểu những thứ này.

Cho nên hắn đều không đi nhận những dữ liệu này hơn nữa nói: “Tài liệu này tôi không cần xem, cậu giới thiệu giúp tôi một chút về vết thương của cô là được, tôi xem có phương pháp gì để điều trị không.” 

“Được thôi, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một chút những vết thương chủ yếu của cô ấy.” Người bác sĩ này nói sau đó mới nhận lại tài liệu nói: “Viết thương chí mạng của cô ấy chủ yếu tập trung ở bụng và ngực, viên đạn xuyên qua phổi đồng thời dạ dày cũng bị xuyên thủng, vết thương chí mạng chính là tim của cô cũng bị thương. Thành thật mà nói cô ấy có thể sống sót đến cả chúng tôi cũng cảm thấy khó tin.

“Vậy viên đạn đó đã lấy ra chưa?”

“Viên đạn đã được lấy ra, chỉ là vết thương này chúng tôi chỉ có thể dùng thuốc để khống chế thời gian ngắn chứ không thể chữa khỏi, cho nên tôi mới nhắc nhở các cậu chuẩn bị tư tưởng trước.” Thầy thuốc bất đắc dĩ nói. 

“Vậy của ý của mấy ông là mấy ông cũng tận lực rồi phải không?” Vương Phong liếc nhìn  người bác sĩ này chậm rãi nói.

“Đúng, tôi cũng có thể cho rằng như vậy. Vết thương nặng như thế nếu như ở bên ngoài thì đã bị tuyên bố tử vong. Nhưng bệnh viện của chúng tôi có thuốc ức chế chậm đặc biệt. Nhưng thời gian cũng không được dài, nếu như thật sự cứu cô ấy không được, chúng tôi cũng sẽ không lãng phí loại thuốc này trên cơ thể cô ấy.”

“Được, tôi đã biết rồi. Chỉ cần cô ấy không chết, tôi có biện pháp cứu cô ấy, xin nhờ mọi người cố giữ tính mạng của cô ấy.” 

“Vấn đề này, khi chúng tôi chưa đưa ra phương án cuối cùng sẽ không dừng dùng thuốc cho cô ấy, nhưng nếu cậu thật sự có phương pháp gì thì cũng cần sớm đề ra bởi vì cô ấy lúc nào cũng có thể mất đi hơi thở này.”

“Vậy thì được, tôi đi làm việc của tôi trước. Tôi cần cẩn thận suy nghĩ lại một chút.” Vương Phong nói sau đó quay người đi. Nhưng cũng lúc đó hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó hỏi: “Chỗ này của mấy người có điện thoại không?”

“Có, nhưng theo quy định không thể dễ dàng gọi điện ra bên ngoài, bởi vì đây...” 

“Không cần nói những lời vô ích, tôi sẽ không nói lung tung, cậu có thể ở bên cạnh nghe.” Nói xong Vương Phong quả thật trong phòng trên bàn nhìn thấy một cái điện thoại.

Rời khỏi thành phố Trúc Hải đã một tháng rồi, một tháng hắn và Tuyết, hai người bọn họ không hề liên hệ gì, cũng không biết bọn họ bây giờ như thế nào rồi.

Đương nhiên bây giờ người Vương Phong gọi điện không phải là Bối Vân Tuyết mà là Qủy Kiến Sầu. 

Qủy Kiến Sầu là bác sỹ nổi tiếng của cả khu Hoa Hạ, với tình huống rất cấp bách của Đông Phương Ngọc Nhi, Vương Phong cũng không thể nắm chắc hoàn toàn cho nên hắn cảm thấy bản thân nên đi hỏi thầy của mình trước rồi tính sau.

Nhanh chóng một dãy số điện thoại được bấm và rất nhanh điện thoại được kết nối. Trong điện thoại truyền đến âm thanh bình thản và già nua, không sai đó chính là Qủy Kiến Sầu

“Thầy, là con.” Vương Phong mở lời nói trước. 

“Có việc gì.” Nghe thấy giọng của Vương Phong, giọng của Qủy Kiến Sầu không có chút biến động giống như người lạ vậy.

Nhưng Vương Phong đã sớm quen với ngữ điệu như vậy của ông rồi ngược lại cũng không còn để ý hơn nữa hỏi: “Bây giờ con đang có một vấn đề muốn thầy chỉ giáo, thầy có thời gian không?”

“Được, con có việc gì thì nói thẳng ra, với ta con còn coi như người ngoài vậy sao.” Âm thanh Qủy Kiến Sầu có một chút cười ý, Vương Phong gọi điện cho hắn, tâm tình hắn vẫn là thấy không tệ. 

“Là như thế này...” Vương Phong không do dự lập tức đem tình hình của Đông Phương Ngọc Nhi ra nói một lần.

“Bị thương nghiêm trọng như vậy sao?” Nghe Vương Phong nói qua, giọng của Qủy Kiến Sầu cũng biến thành ngưng trọng hơn. Cơ hồ giống như một người chết, đây có lẽ là nghiệm trọng đến không chỉ nội thương nghiêm trọng.

“Thầy có phương pháp nào không?” 

“Con nói có lẽ là người phụ nữ đó phải không?” Qủy Kiến Sầu không nói trước cho Vương Phong phương pháp mà nói một câu khiến cho Vương Phong dở khóc dở cười.

Nói phương pháp trị liệu chẳng lẽ vẫn còn liên quan đến mối quan hệ nam nữa sao?

“Vâng, là nữ ạ.” Vương Phong thành thật trả lời. 

“Chẳng lẽ con lại tìm cho ta một người vợ?” Lời nói của Qủy Kiến Sầu lần nữa khiến Vương Phương trấn động. Trước đây Vương Phong không hề phát hiện ra sư phụ của mình vẫn còn là một lão già không đứng đắn như vậy.

“Thầy, bây giờ con đang hỏi người chuyện quan trọng thầy nếu còn nói những lời lung tung đừng trách con tắt điện thoại đấy.” Vương Phong uy hiếp nói.

“Được rồi, ta biết con đối với cô gái đó chắc chắn có chút ý tứ, nhưng con cũng không cần ngại chúng ta là người tu luyện, việc có ba bốn vợ là hết sức bình thường, thậm chí cưới bảy tám người lớn bé đều có, con nói vấn đề này mặc dù nghiêm trọng nhưng cũng không thể chữa trị được.” 

Nói lâu như vậy, Qủy Kiến Sầu cũng nói một một vài điều có liên quan, nhưng ông nói ba bốn vợ khiến Vương Phong có chút bất ngờ, chẳng lẽ ông còn cỗ vũ bản thân kiếm thêm vài bà vợ? Điều này đơn giản mà nói là già mà không đứng đắn gì cả.

Nhưng việc có ba bốn vợ là điều rất nhiều người đàn ông muốn làm, nhưng đối với hiện thực thì không thể làm như vậy, hơn nữa ở cái thời đại này cũng sẽ không xuất hiện nhiều việc ba bốn vợ, nếu có thể làm như vậy Vương Phong cũng muốn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Tuyết, hắn chỉ có thể để cái quan niệm này chôn sâu trong lòng.

Đối với bất cứ người phụ nữ nào hắn cũng có thể xin lỗi nhưng chỉ có Tuyết là không được nói xin lỗi. 

“Vết thương như vậy không phải là vấn đề gì lớn, con có thể làm theo những lời ta nói...” Trong điện thoại xuất hiện giọng nói của Qủy Kiến Sầu khiến Vương Phong quay trở lại với thực tại.

Sau đó Qủy Kiến Sầu nói cho Vương Phong một số phương pháp chữa trị. Mặc dù Vương Phong không thể hiểu toàn bộ nhưng cũng hiểu được đại khái, Qủy Kiến Sầu hành y mười mấy năm đã gặp rất nhiều các loại bệnh, phương pháp cứu người của ông đến Vương Phong cũng không tưởng tượng nổi.

Thân thể của con người có quá nhiều bí mật, có những kinh mạch đặc thù mà con người hôm nay vẫn chưa phát hiện, Qủy Kiến Sầu đưa ra phương pháp cho Vương Phong rất cao minh, lợi dụng chân khí của đối phương để kích thích huyệt vị chủ yếu, tạo nên sự cộng hưởng của thân thể đối phương đạt tới mức tự mình có thể hồi phục vết thương. 

Nói thì có vẻ dễ nhưng muốn làm được thật sự rất khó. Đầu tiên ngươi cần hiểu rất rõ đối phương, mặc dù Vương Phong nhớ được vài huyệt vị chủ yếu trên cơ thể con người nhưng hắn vẫn còn có rất nhiều chỗ không hiểu.

Sau đó qua lời chỉ dạy của Qủy Kiến Sầu, hắn mới hiểu rõ rốt cục làm thế nào để đi cứu Đông Phương Ngọc Nhi.

Phương pháp của hắn chính là tiêu hao chân khí của chính mình mới có cơ hội cứu được Đông Phương Ngọc Nhi tỉnh lại giống như lần trước cứu Chung Hiểu Tình. 

Chỉ là phương pháp này cần tốn rất nhiều thời gian, không có sức lượng của Vương Phong nó giống như con hổ không có nanh vuốt, vô dụng nhưng cũng có thể cứu người bất cứ lúc nào.

Hắn không thể lúc nào cũng sử dụng một loại phương pháp đi cứu người, đến lúc nào đó hắn có thể vì cứu người mà đến cái mạng nhỏ của hắn cũng có thể mất đi, dùng theo cách của Qủy Kiến Sầu mặc dù sức lực của đối phương có một chút tiêu hao nhưng tuyệt đối không tiêu hao toàn bộ, bảo toàn được tính mạng chắc chắn không có vấn đề gì.

Giống như lần trước Qủy Kiến Sầu vì Vương Phong mất đi tay, mặc dù Qủy Kiến Sầu tiêu hao rất lớn nhưng không hề tiêu hao toàn bộ sức lực, đại đa số đều là Vương Phong tiến hành tự mình điều trị. 

Hơn nữa vì lần chữa trị đó, Vương Phong cuối cùng gầy giống như một cái xác khô, toàn bộ sức lực của bản thân đều dùng để đi chữa trị vết thương đó, bây giờ Qủy Kiến Sầu dạy cho hắn phương pháp chính là phương pháp đó.

“Thầy, không biết thầy có biết Bối Vân Tuyết bọn họ bây giờ vẫn khỏe chứ?” Hỏi xong phương pháp cuối cùng Vương Phong lại hỏi tình hình của bọn Bối Vân Tuyết.

“Điều này con yên tâm, mặc dù trên đường xảy ra một số chuyện nhỏ nhưng đã giải quyết hết rồi, bây giờ nhiệm vụ của con là không ngừng luyện tập bản thân, cơ hội này là do ta không dễ dàng gì vì con mà lấy được đấy. Hi vọng còn hãy trân trọng nó.” 

Nói xong trong điện thoại truyền đến một đoạn âm thanh sau đó một chút âm thanh cũng không có.

Cầm điện thoại, trong lòng Vương Phong có vài lời không nói được ra, hắn còn muốn hỏi rốt cục xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ Qủy Kiến Sầu vội vàng ngắt điện thoại cũng là không muốn hắn quá lo lắng cho nên cuối cùng Vương Phong cũng không cố chấp gọi điện thoại mà quay người đi ra bên ngoài.

Mặc dù hắn đã biết Tuyết không có chuyện gì nên hắn cũng không có gì lo lắng, Phương án chữa trị cho Đông Phương Ngọc Nhi hắn đã nắm rõ, bây giờ đối với hắn mà nói nhiệm vụ quan trọng nhất chính là dưỡng thương thật tốt. 

Chữa trị cho người khác với bộ dạng suy yếu của hắn bây giờ là không thể, đến lúc đó vì lực lượng không đủ hại chết Đông Phương Ngọc Nhi vậy thì hắn lại gặp trở ngại rồi.

“Cậu đợi chút.” Nhìn thấy Vương Phong không nói quay người đi người bác sĩ này vội vàng đuổi theo lớn tiếng gọi.

Âm thanh trong điện thoại không nhỏ, người bác sĩ này có lẽ đã nghe thấy toàn bộ, dùng phương pháp như vậy cứu người bọn họ từ trước tới giờ chưa từng dám nghĩ, mặc dù bọn họ cũng là tu sĩ nhưng bọn họ họ còn quá nhiều phương pháp tây y, trung y có liên quan để vận dụng. 

Văn hóa trung hoa tinh thâm bác đại, học theo tây y không biết có bao nhiêu khó khắn nhưng trung y thật sự có thể chữa trị mà tây y đều không thể xử lý được các chứng bệnh và vết thương.

“Có việc gì?” Nhìn thấy ánh mắt người bác sĩ Vương Phong hỏi.

“Thầy của cậu là người như thế nào?” Người bác sĩ thẳng thắng hỏi, đối với vị thầy của Vương Phong tràn đầy sự nghi hoặc. 

Có thể nghĩ đến phương pháp như vậy tuyệt đối không phải là hạng người bình thường, hắn là muốn kết giao với vị y sĩ kì lạ này.

“Thầy tôi là người như thế nào, điều này đương nhiên không thuận tiện nói cho cậu biết, nhưng ông ta có một biệt danh nghĩ lại người trong y thuật như cậu chắc cũng từng nghe nói qua.” Âm thanh của Vương Phong tràn đầy sự thần bí khiến trong lòng người bác sĩ giống như bị kim đâm vậy.

“Cậu nhanh nói đi.” Bác sĩ vội vàng nói. 

“Được rồi, người ngoài đều gọi thầy tôi là Hoa Đà tái thế, không biết cậu nghe nói qua chưa?” Vương Phong bất đắc dĩ nói khiến người bác sĩ này cũng một chút gật đầu.

“Hoa Đà tái thế... Hoa Đà tái thế.” Lặp đi lặp lại hai lần cái tên này, mắt của người bác sĩ này trơn lên rất to thiếu chút nữa lồi ra ngoài.

“Cậu nói thầy của cậu là Hoa Đà tái thế Qủy Kiến Sầu?” Âm thanh người bác sĩ mang theo sự bất ngờ không có cách nào tin được điều mình nghe thấy là sự thật. 

Cùng là bác sĩ của Hoa Hạ, hắn làm sao có thế nói không nghe nói tới tên của Qủy Kiến Sầu, người như vậy đối với hắn mà nói khoảng cách thật sự quá xa vời, hắn muốn đi nịnh bợ còn không dám đi.

Hơn nữa hắn biết bản thân của mình chỉ là kẻ thấp hèn cũng không đi làm quen với những nhân vật lớn như vậy, địa vị so với nhau quá lớn rồi.

Một tu sĩ đấu thua được đưa đến, thầy lại là Quỷ Kiến Sầu nổi tiếng của Hoa Hạ điều này có thể không? 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv