Đã đi một mạch mấy tiếng đồng hồ, cho dù Vương Phong không mệt, thì hắn cũng không thể không nghĩ cho người khác, đã một khoảng thời gian dài chưa được nghỉ, có thể sẽ khiến cho sức chiến đấu bị hao hụt, nếu vì thế mà chết người, thì đúng là không đáng.
Dựa trên lộ trình đã chỉ rõ trên bản đồ, bọn họ ước tính thêm một hai ngày nữa là sẽ đến vị trí khai quật, không cần phải gấp quá.
Đã nghỉ tầm hai ba tiếng, trời đã bắt đầu sáng dần, giờ này Vương Phong đã kết thúc tập luyện, đứng dậy, nói: "Mọi người nghe mệnh lệnh của tôi, lập tức khởi hành."
Tất cả những người có mặt ở đây đều chưa ngủ được một giấc tử tế, nhưng khi nghe thấy mệnh lệnh đều lập tức đứng dậy khởi hành, không chút chần chừ.
Bọn họ đều là những tinh hoa trong quân đội, là những người luôn được các khu quân sự tranh giành thu nạp, nên tính kỷ luật rất cao, các binh sĩ thường khó mà bì kịp.
Vài tiếng trước Vương Phong chỉ huy bọn họ đánh một trận đại thắng mỹ mãn, nên lúc này bọn họ đã có một cái nhìn rất khác về Vương Phong.
Có thể đúng là Vương Phong không phải là một vị chỉ huy hợp lệ, nhưng hắn có thể khiến cho phe mình trở thành một đội không phải chịu nhiều sự tổn thất nhân mạng như phe kia, e rằng điều này ít ai có thể làm được.
Nên bây giờ bọn họ phục Vương Phong sát đất, cũng toàn tâm toàn ý phục tùng theo mệnh lệnh của Vương Phong.
Ba mươi bốn người, đều bắt đầu hành động, nhưng do môi trường rừng nguyên sinh ở đây, độ ẩm vô cùng cao, nên chưa đến nửa tiếng đồng hồ, đội Vương Phong đã bị một lớp sương trắng dày đặc bao phủ.
Trong lớp sương này, chỉ cách nhau mười mét là bọn họ đã không thấy được đối phương, gây ra một sự bất tiện không nhỏ, hơn nữa trong hoàn cảnh này, ngay cả có thiết bị do thám thì cũng không có ích gì.
May thay lớp sương này không chút ảnh hưởng gì đến năng lực thấu thị của Vương Phong, nên với sự dẫn dắt của hắn, bọn họ vẫn di chuyển với tốc độ như ban đầu.
Nơi nào không thể đi được, chỗ nào cheo leo nguy hiểm, Vương Phong đều thấy ngay tức khắc, nên tốc độ của họ đều không có xu hướng giảm xuống.
Trên đường đi, Đoàn Dịch rất bất ngờ khi thấy Vương Phong dẫn đường bọn họ một cách tài tình điệu nghệ như thế, dường như lớp sương này chẳng phải là chướng ngại đối với Vương Phong, khiến trong lòng hắn không thể lý giải nổi.
Phải biết rằng nếu để hắn lãnh đạo đội quân này, thì sự lựa chọn đúng đắn nhất mà hắn nghĩ là nghỉ ở chỗ cũ, sau đó chờ sương tan hết.
Nhưng nếu đợi sương tan hết, e rằng đó là chuyện vài tiếng sau rồi, sẽ làm phí rất nhiều thời gian.
Đã đi một mạch khoảng hai tiếng, Vương Phong đột ngột đứng lại, duỗi tay ra trước, báo hiệu tạm thời dừng lại.
"Các cậu ở đây chờ lệnh, tôi đi thăm dò. " Vương Phong nói, mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ mối nguy hiểm nào, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy bất an.
Giác quan thứ sáu của bản thân hắn nhạy hay không tự hắn rõ, nên cho dù bây giờ chưa thấy mối nguy hiểm, không có nghĩa là không có nguy hiểm nào thật, nên nhớ rằng năng lực thấu thị hiện tại của hắn chỉ có thể đạt được khoảng cách xa tầm hai, ba trăm mét, không thể nhìn xa hơn được.
Sương trắng, đã che hết tầm nhìn của mọi người, Vương Phong phải tự mình đi thăm dò một chuyến mới tính tiếp được.
"Nghỉ tại chỗ." Trông thấy Vương Phong rời khỏi, Đoàn Dịch liền ra lệnh, đối với Vương Phong, giờ đây bọn họ không có quá nhiều điều lo lắng, giống như Vương Phong nói, nếu Vương Phong gặp rắc rối, thì bọn họ sẽ càng đi đời sớm hơn nữa.
Bây giờ họ chỉ cần đợi lệnh của Vương Phong là được, chỉ cần hắn truyền lệnh, là bọn họ sẽ tức tốc sẵn sàng tinh thần chiến đấu.
Mò đường một cách im phăng phắc, Vương Phong không hề gây ra chút tiếng động nào, như một linh hồn, hơn nữa sương mù dày đặc như bây giờ, ngay cả tu sĩ cũng không thể nhìn xa hơn mười thước, Vương Phong rõ ràng đang có lợi thế rất lớn.
Sự cảnh giác không phải tự dưng mà có, nên sau khi do thám độ vài trăm thước, Vương Phong đã tìm ra điểm xuất phát của sự cảnh giác này, cách hắn khoảng hơn hai trăm mét, lúc này có một đồn trú ở đó, rõ ràng những kẻ này được huấn luyện chuyên nghiệp, dù là đang ở khu vực nghỉ ngơi, nhưng mỗi người đều nấp kỹ, chẳng gây ra âm thanh nào.
Nếu nhìn trực diện, tuyệt nhiên không nhìn thấy bất kỳ người nào, do Vương Phong có năng lực thấu thị, nếu không thì cũng không thể phát hiện ra họ dễ dàng như thế.
Đếm sơ qua, bên địch có khoảng trên dưới năm mươi người, hơn nữa còn có vũ khí hiện đại, mạnh hơn đội quân người da đen mà bọn từng tiêu diệt.
Phe mình có hơn ba mươi người, ít hơn gần hai mươi người, nếu chiến đấu, phe chịu thiệt chắc chắn là bên mình, với lại xem màu da họ, thì những người này là những binh sĩ đến từ một siêu cường quốc nào đó.
Sĩ số chênh lệch quá lớn, nên tự lượng sức xem liệu có thể thanh toán trước một vài tên được không, nhưng sau khi quan sát một hồi, hắn từ bỏ suy nghĩ này, vì những tên này gần như san sát nhau, phòng thủ toàn diện, không có cơ hội nào cho hắn ra tay.
Phía trước là một đội năm mươi quân, vũ khí tinh xảo, ắt hẳn là quân nhân Âu Mỹ." Sau đó Vương Phong thông báo tình hình cho mọi người, để mọi người chú ý.
Quân Âu Mỹ hung hãn, đây là chuyện xảy ra một thế kỷ trước, vả lại thực lực quốc gia họ ngang tàn, vũ khí cũng mạnh hơn các nước khác, đụng độ với họ, quả thật không có lợi gì.
Đồng thời quân số hiện tại lại chênh lệch rất nhiều, Vương Phong không muốn chiến đấu với bọn họ, nhiệm vụ lần này của phe ta là hộ tống vật báu quốc gia, chứ không phải chiến đấu sống chết.
Đằng sau, Đoàn Dịch bọn họ nghe xong tin của Vương Phong đều sửng sốt, những người ngoại quốc này đến đây du lịch à? Đến một lúc một đám mấy chục người.
Đầu tiên là một đội trên dưới bốn mươi quân, bây giờ là trên dưới năm mươi quân, nhiều hơn bọn họ.
"Vậy theo ý của đội trưởng, chúng ta nên làm gì?” Đoàn Dịch nói rồi hỏi ý kiến của Vương Phong.
"Dễ thôi, nếu đá chọi với đá thì không có lợi cho chúng ta, có thể sẽ có người phải hy sinh, nên ý kiến của ta là vòng qua bọn chúng, cách bọn họ vài trăm mét nối tiếp nhau chuồn qua.
"Thế bọn họ có thể phát hiện ra chúng ta không?" Biết được đối phương đông hơn chúng ta, nên Đoàn Dịch cũng không xin được khiêu chiến, xem như là đồng ý với quyết định của Vương Phong.
"Bây giờ sương còn rất dày, cách hơn mười thước là đã không thể nhìn rõ, chỉ cần chúng ta cẩn thận một tí, là sẽ vượt qua an toàn." Vương Phong bình tĩnh trả lời, luôn luôn phải chú ý hướng của người phía trước.
"Được rồi, chúng ta khởi hành ngay bây giờ." Nghe xong lời của Vương Phong, Đoàn Dịch bọn họ hơn ba mươi người không chần chừ thêm nữa, cẩn thận từng li từng tí thay đổi phương hướng, di chuyển về phía trước.
Đi đường vòng thì được, họ cũng không thể vòng mấy ngàn mét, nếu như thế, bọn họ sẽ không biết sẽ đi đường vòng bao xa, thêm vài trăm mét, chắc cũng không lệch hướng quá xa, đủ để chắc rằng họ sẽ đến được vị trí trong khoảng thời gian dự tính.
Đoàn Dịch bắt đầu hành động, còn Vương Phong thì đang quan sát chừng hướng đi của những tên nước ngoài.
"Báo cáo đội trưởng, chúng ta đã sắp đi xuyên qua rồi, một lát nữa đội trưởng hãy chú ý rút lui. " Tiếng của Đoàn Dịch truyền tới tai Vương Phong, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tuy hắn có ý định tiêu diệt những kẻ này, chỉ là do binh lực hai bên chênh lệch quá lớn, hắn chẳng có kế hoạch nào, hắn có thể chắc rằng mình sẽ sống sót, nhưng những người khác thì sao?
Vì Vương Phong là đội trưởng do mọi người đề cử, nên giờ hắn phải có trách nhiệm với tính mạng của mỗi người.
Mỗi người đều chỉ có một mạng, mất đi chắc chắn không có lại được, mặc dù vị sĩ quan huấn luyện đã nói hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng nhất, nhưng với Vương Phong, mạng người mới là quan trọng nhất.
"Yểm trợ cẩn thận, ta bắt đầu rời khỏi chỗ này." Vương Phong trả lời, muốn rời khỏi chỗ này.
Nhưng cũng vào lúc này, đột nhiên mặt đất rung lên dữ dội, theo sau đó là tiếng nổ to, lúc này, Vương Phong cũng cảm giác tim mình rung lên cùng với mặt đất, ánh mắt hướng về phía cách xa hơn vài trăm mét, giương mắt thật to, trong đó có sự hối hận, và sự tự trách.
"Mai phục!"
Tiếng nổ, rất lớn, nên những tên ngoại quốc đang trốn liền hành động, cầm súng xông về phía Đoàn Dịch bọn họ.
Chỉ trong vài giây, cuộc chiến đã nổ ra, tình hình biến đổi cực nhanh, ngay cả Vương Phong cũng phản ứng không kịp, bây giờ người của hắn và những kẻ ngoại quốc kia đã bắt đầu chiến đấu với nhau, những làn đạn xé tan mây sương, hoàn toàn phá vỡ sự tĩnh lặng của khu rừng.
"Tao sẽ giết chúng mày!"
Trông thấy hai phe đã nổ súng, Vương Phong biết mình cũng không thể chạy trốn đi, hắn rút một cây dao găm bên phía đùi ra, cả người hắn như hóa thân thành một luồng ánh sáng, lao vào đám bộ đội ngoại quốc từ phía sau.
Hai phe chỉ hơn thua nhau gần hai mươi người, càng kéo dài thêm một giây nào, bộ đội Hoa Hạ lại bị tiêu diệt thêm một người.
Đó là những sinh mạng đầy sức sống, Vương Phong không thể cứ đứng nhìn họ chết do bàn tay của những kẻ xâm lược.
Những tiếng kêu la thảm thiết, liên tục dội vào tai Vương Phong, khiến động lực trả thù của Vương Phong lại càng dữ dội hơn bao giờ hết, giờ đây, hắn như mất đi lý trí, biến thành tên ác quỷ lấy mạng.
Hành động của hắn cực kỳ hung tàn, mỗi nhát dao như có thể lấy đi một mạng, nhưng sau khi đã giết năm mạng của đối phương hắn mới phát hiện, bao nhiêu họng súng đen ngòm đang chĩa vào hắn.
Chẳng đợi đến khi bọn chúng nổ súng, Vương Phong đã nổ súng trước.
Khả năng bắn xuyên của đạn, cho dù là tu sĩ cũng ko thể cản lại được, nên ngay thời khắc này phải có ít nhất vài chục người đã chết do súng tiểu liên của Vương Phong, máu tươi loang đầy mặt đất.
Ở chỗ này, Vương Phong đã có thể thấu thị rõ ràng tình hình của phe mình, giờ này, những người do Đoàn Dịch dẫn đầu đã sa vào cuộc tiến công điên cuồng của địch, có ít nhất vài người đã ngã xuống.
Điều còn thê thảm hơn là có những thi hài không còn nguyên vẹn, bị đạn bắn thủng lỗ chết tức tưởi.
Đây chính là sự thảm khốc của chiến tranh, tử trận bất kỳ lúc nào.
"Chết mẹ đi, đi chết đi." Trông thấy lại có những mũi súng đang chĩa vào mình, Vương Phong gào lên một tiếng khô khốc, cả người biến mất ngay tại chỗ.
Trong phút chốc, âm thanh "hừ hừ hừ" rít lên liên tục, những người này chỉ trong chớp mắt đã làm cho Vương Phong la rát cả cổ họng.