" Bản thân ngươi cũng làm quá nhiều việc rồi." âm thanh từ sau lưng Vương Phong truyền đến, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, người này chỉ cảm thấy sau lưng mình như bị thứ gì đó đánh vào lưng, cả người trong chốc lát ngả nhàu xuống đất, té như bắt ếch.
Hơn nữa tiếng đánh này không hề nhẹ, xương sống hắn như bị đánh gãy rồi.
Với việc muốn giết hắn, trước giờ hắn không hề nương tay, lúc đi học cũng vậy, bây giờ càng là như vậy.
" Ngươi..." người này quay đầu lại muốn hỏi Vương Phong rốt cục đã phát hiện ra động cơ gì của hắn, chỉ là không đợi hắn xoay người, chỉ là cảm thấy toàn thân mình trong phút chốc mất hết sức lực, vùng vẫy rồi ngã bất động xuống mặt đất.
"Chết rồi à?" nhìn người này bị đánh không chịu nổi, trong mắt Vương Phong cũng ngơ ra một lúc, sau đó cũng nhìn ra xương sống người này đã bị gãy, hơn nữa nội tạng cũng bị xương cốt đâm thủng, tim cũng đã ngừng đập.
Vương Phong muốn tới cứu người, không hề có ý muốn giết người, nhưng lỡ tay giết một mạng người thì cũng đành chịu vậy,dù sao cũng không phải do hắn, là người này tự tìm chỗ chết.
Sở dĩ Vương Phong có thể phát hiện người này sẽ đột nhiên hung hăng, thật ra là bởi vì Vương Phong có thể nhìn thấu bên trong con người này sẽ dùng những cách thức nào, đương nhiên biết người này muốn nhanh chóng đánh gục mình.
Từ khi Vương Phong tu luyện các bài quyền cho đến nay, tốc độ đã không thể só sánh được, vừa nãy chỉ cần nghiêng mình là có thể tránh khỏi sự công kích của người kia rồi.
Một tinh anh trong quân đội lại như vậy mà chết trong tay hắn, thật sự đáng tiếc.
"Hai người các ngươi còn đánh nữa hay không?" không tiếp tục đứng nhìn tên binh lính đã chết bất đắc kì tử này, Vương Phong nhìn sang phía hai người khác.
"Chúng ta..." nghe thấy tiếng Vương Phong,lại nhìn thấy đồng bọn của mình đã bỏ mạng trong tay hắn, hai người bọn họ nhìn nhau, thấy được vẻ sợ hãi trong mắt nhau.
Đúng vậy bọn họ bây giờ đã thấy sợ Vương Phong, sợ bản thân cũng bị lấy mạng.
" Được rồi, đem lương thực của bọn ngươi giao ra đây sau đó nhanh chóng biến đi." Vương Phong hét vào tai hai tên đó như muốn lấy mạng, sau đó hai tên họ cũng không do dự, cởi bỏ trang bị trên người rồi bỏ chạy đi.
Vương Phong thật sự là quá khủng khiếp rồi, một người trước mặt đánh chết một người, bọn họ thật sự không can đảm để chiến đấu như vậy, hơn nữa con người này lại là đệ nhất, điều này cũng đủ cho họ áp lực khá lớn rồi.
Cho nên sau khi cân nhắc, bọn họ định bụng phải rút lui, phải biết rằng nơi này cũng không chỉ có mình Vương Phong, còn có hai hoa hồng sát thủ ở đây.
Đem ba phần lương thực chưa dùng đến, Vương Phong ném bao trang bị tới trước mặt hai nữ nhân nói:" Người bị ta dọa chạy đi rồi, cho nên ta muốn hai phần lương thực, một phần dư ra thì hai người chia nhau đi." nói xong, Vương Phong quay người đi.
" Xin đợi một chút." nhìn thấy Vương Phong muốn đi, Đông Phương Ngọc Nhi vội vàng kêu.
" Còn có chuyện gì"
"Anh...chúng tôi có thể đi theo ngươi trước được không?" Đông Phương Ngọc Nhi nói, gương mặt lạnh lùng trước nay khó tránh có chút hồng hào.
Trước kia không phải cô còn xem thường những yếu kém của Vương Phong hay sao, không ngờ không bao lâu lại có người chết trong tay hắn, đánh một lần chết người, thật sự khiến trong lòng cô không khỏi hoảng loạn.
Đó không phải điểm yếu của Vương Phong, chỉ là cố ý để đối phương nghĩ là mình sợ họ, lấy cường tỏ ra yếu kém, sau đó với cái giá nhỏ nhất để giành được thắng lợi, đây chính là thường thức trong quân đội.
"Ta đây thì có chỗ gì tốt?" nhìn sang Đông Phương Ngọc Nhi, Vương Phong hỏi một câu.
Ở nơi như thế này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị công kích, một người ngược lại cũng tốt, mang bên mình đều có thể rời bỏ, nhưng nếu hơn một người, cũng có nhiều nguy hiểm rồi.
"Chỉ cần anh có thể bảo vệ chúng tôi hai ngày, sau khi đi chúng tôi có thể đưa cho anh một trăm vạn." Đông Phương Ngọc Nhi cắn răng nói.
"Vậy cô xem tôi giống người thiếu tiền sao?" Bỗng nhiên Vương Phong tiến đến nói, như đối mặt với Đông Phương Ngọc Nhi mà nói.
Nếu như là trước kia, một trăm vạn đối với hắn mà nói thật sự là một món của cải to lớn, nhưng là bây giờ...hắn vốn không để ý món tiền này.
Cảm thấy như có một luồng hơi nóng truyền qua mặt, Đông Phương Ngọc Nhi suýt nữa bị dọa cho ngồi bẹp xuống đất, cô ấy trước giờ chưa từng cùng người nam nhân lạ tiếp xúc gần như vậy, cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi người vậy.
"Vậy tôi đưa anh bốn trăm vạn, chỉ cần bảo vệ chúng tôi được hai ngày, thì anh có thể có hai trăm vạn trong tay tôi, anh thấy được không?" dường như thấy Vương Phong không đồng ý cái giá này, Đông Phương Ngọc Nhi lại tăng lên mấy lần.
Nếu như là một mình cô ấy, cô ấy tuyệt đối sẽ không cần xin Vương Phong, nhưng bây giờ vết thương trên bụng của Chung Hiểu Thiến đang không ngừng chảy máu, nếu không nhanh chóng chữa trị, sớm muộn cũng phải mất mạng trong rừng này.
Chung Hiểu Thiến là bạn tốt của cô ấy, cho nên cô mới bất đắc dĩ chịu thiệt năn nỉ cầu xin Vương Phong bảo vệ, biết rằng từ nhỏ đến lớn, cô ấy chưa từng cầu xin ai, lần này là lần đầu tiên.
"Đừng nói là bốn trăm vạn, cho dù cô đưa tôi bốn trăm ngàn cũng không nhầm nhò gì, tôi dù tiền tài của cải không nhiều, nhưng tôi thật sự không quan tâm món tiền này, thù lao này của cô,làm tôi thấy thật sự không hài lòng." Vương Phong lắc đầu, làm cho sắc mặt Đông Phương Ngọc Nhi có chút trắng bệch.
Bây giờ Chung Hiểu Thiến thật sự không thích hợp tiếp tục chạy, nếu không trị liệu, có thể sẽ chết trước mặt cô ấy.
Chung Hiểu Thiến nhìn thấy vô cùng đau đớn nhưng cố nén không thành tiếng, cuối cùng không biết Đông Phương Ngọc Nhi lấy đâu ra dũng khí,nhìn thẳng vào Vương Phong nói:"Nụ hôn đầu của ta, nếu như anh có thể bảo vệ chúng tôi hai ngày, thì nụ hôn đầu tôi sẽ dành cho anh." nói xong Đông Phương Ngọc Nhi không cầm được cắn môi mình, trong lòng có chút xâu hổ.
" Dựa vào điều này!"
Nghe cô ấy nói, trong lòng Vương Phong lập tức hiện ra những từ để mắng chửi, nhìn thấy dáng vẻ Đông Phương Ngọc Nhi tùy người khác xử trí, Vương Phong thật đúng là có chút động lòng, ở nơi đầy phân chim như thế này, một đại mỹ nữ lại nói với hắn những lời như vậy, sức cuốn hút này thật qua lớn rồi.
Nếu như bây giờ hắn nói hắn muốn xxoo Đông Phương Ngọc Nhi không chừng cô cũng sẽ đồng ý......
Ý nghĩ phóng túng của Vương Phong càng nghĩ càng nhiều, phía dưới cũng nhanh đã có phản ứng.
Thân hình cực phẩm.....không phản kháng.......có lẽ vẫn là thiếu nữ.....
"Bình tĩnh." mạnh mẽ hất đầu đi một hướng, Vương Phong nhớ tới Vân Tuyết vẫn đang ở nhà đợi hắn, sau đó quay lưng không tiếp tục nhìn dáng vẻ mê người đó của Đông Phương Ngọc Nhi, cắn răng nói:" Vậy thì đi theo ta."
"Đa tạ." nhìn thấy Vương Phong đồng ý yêu cầu của cô, Đông Phương Ngọc Nhi cũng lộ ra vẻ vui mừng, bất chấp sự thẹn thùng trong lòng, liền đỡ Chung Hiểu Thiến đuổi theo Vương Phong.
Tuy rằng Đông Phương Ngọc Nhi không biết thân thủ Vương Phong lợi hại đến mức nào, nhưng người công kích hắn trông giây lát bị giết chết, thì đã hiểu hắn lợi hại như thế nào rồi.
Hơn nữa trong lòng Đông Phương Ngọc Nhi, bản thân cô cảm thấy Vương Phong thật sự đáng tin cậy, cho nên mới đưa ra yêu cầu này.
Dùng hết sức của cô tự vệ thì không vấn đề gì, nhưng dẫn thêm Chung Hiểu Thiến, thì như vậy chắc chắn không ổn, cho nên cấp bách cô cần một người để chở che bọn họ.
Đưa hai người bọn họ đến khe đá cách phía trước không xa để ẩn náu, cuối cùng Vương Phong cũng để họ ở đây.
Khe đá này thật sự quá nhỏ, ở một mình hắn thì được, nhưng để ba ngươi cùng nấp ở đây, trừ khi đưa bọn họ quay về lúc còn nhỏ.
" Được rồi, để cô ấy ở đây trước đi." Đi vào trong một lùm cây, Vương Phong chỉ chỉ mặt đất nói.
Nơi này tuy rằng không phải nơi ẩn náu tốt nhất, nhưng xung quanh đều có cây cối che chắn, sống qua một đêm là không thành vấn đề.
" Tiểu Thiến,bạn cố chịu, mình sẽ nhanh chóng xử lí vết thương cho bạn." đặt Chung Hiểu Thiến xuống đất, Đông Phương Ngọc Nhi nhanh chóng lấy đồ trang bị ra, chuẩn bị xử lí sơ bộ vết thương của Chung Hiểu Thiến.
Thân là chiến sĩ, phải biết chút y thuật, hơn nữa túi trang bị của họ cũng có vài thiết bị, đủ để xử lí vết thương nhỏ.
"Anh xoay người qua trước đi." đột nhiên Đông Phương Ngọc Nhi như đã nghĩ được gì đó, nói với Vương Phong.
" Ta nói tiểu thư, cô không người bạn này của cô sắp không chịu được nữa hay sao?nếu tôi có thời gian nói những điều vô nghĩ này như cô, thì đã sớm xử lí xong vết thương rồi." Vương Phong tức giận nói.
"Nếu anh mà nhìn lung tung thì tôi nhất định sẽ móc mắt anh." nhìn thấy Chung Hiểu Thiến thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi, Đông Phương Ngọc Nhi cũng không rảnh mà cãi cọ với Vương Phong nữa, dùng sức kéo quần áo bị thương dính máu của Chung Hiểu Thiến xuống.
Lộ ra da thịt phía dưới, không có nữ nhân nào có làn da trắng nõn nà min màng như vậy, từ khi trên bụng Chung Hiểu Thiến có một vết thương chảy máu, máu như được một phen không ngừng tuôn ra ngoài, Vương Phong nhìn thấy cũng chau mày.
Thời gian lâu như vậy, cô gái này lại không vì máu chảy quá nhiều mà chết, cũng xem như là kì tích.
" Tiểu Thiến, bạn nhất định phải cố gắng cầm cự nha." nhìn chỗ vết thương đang chảy máu của Chung Hiểu Thiến, Đông Phương Ngọc Nhi trong giây lát đã rơi nước mắt.
Đây chính là người bạn mà cô yêu quí nhất, nếu như chết trước mặt cô, cô ấy thật sự không thể chấp nhận.
" Ngọc Nhi, mình nghĩ là mình sắp không xong rồi."nghe Đông Phương Ngọc Nhi nói, Chung Hiểu Thiến lấy cánh tay đầy máu của mình nắm lấy tay Đông Phương Ngọc Nhi, ánh mắt đầy tiếc nuối.
"Bạn nhất định phải tiếp tục...sống thật tốt." Chung Hiểu Thiến nói, đã bắt đầu nói không thành tiếng, nhận thấy là chống đỡ không nổi nữa rồi.
Nhìn Đông Phương Ngọc Nhi vì vết thương của bạn mà khóc, Vương Phong đành mắng cô gái ngốc, đẩy Đông Phương Ngọc Nhi qua một bên.
"Xem bệnh đi xa một chút." Vương Phong nói, rồi sau đó lần lượt chỉ ngón tay vào vị trí bị thương của Chung Hiểu Thiến.
Tuy rằng Vương Phong cũng chưa từng cùng Quỷ Kiến Sầu học qua y thuật cao siêu gì,nhưng hắn đối với huyệt vị của người vô cùng hiểu rõ, cho nên hắn làm vài động tác thì vết thương của Chung Hiểu Thiến đã cầm được máu.
"Cố găng chịu, chỉ cần cô chịu được một phút tôi sẽ cứu được cô." Vương Phong nói, sau đó một tay đánh vào phía trên ngực của Chung Hiểu Thiến.
Tuy rằng, tay đã chạm vào hai bên ngực của đối phương, nhưng trong lòng Vương Phong chỉ với suy nghĩ muốn cứu người, vốn không nghĩ gì nhiều.
Luồng khí dày đặc, theo cánh tay Vương Phong không ngừng tỏa lên người Chung Hiểu Thiến, nguồn khí này có khả năng chữa trị rất lớn, có thể trị được vết thương của Chung Hiểu Thiến.
Đương nhiên, vì không lo học y thuật với Quỷ Kiến Sầu, đây là cách ngốc nhất mà hắn nghĩ ra, cũng là cách có tác dụng nhất bây giờ rồi.
Dùng chính khí để khống chế miệng vết thương, sau đó hoàn thành mong muốn trị được vết thương.