Tổng thanh tra sững người mấy giây, sau đó trở lại liền vội nở nụ cười đưa hai tay ra đi đến trước mặt Vương Phong, nhiệt tình nói: "Hóa ra là khách quý Vương tổng Tuyết Phong của Châu Bảo Hành."
Bắt tay khách sao với người này một cái Vương Phong có chút kì lạ hỏi: "Ông quen tôi sao?"
"Chỉ là biết thôi sao thực sự nghe như sấm đánh bên tai." Tổng thanh tra cười lớn nhưng nụ cười lại có chút ngờ vực nịnh hót.
Vương Phong vẫn là lần đầu được người khác gọi là Lão tổng nhưng sắc mặt hơi kỳ lạ, mới cách đây không lâu mình còn là một nhân viên, ai cũng xem thường mình nhưng bây giờ anh lại trở thành Lão tổng trong mắt người khác.
Lần này Tuyết Phong Châu Bảo Hành thành lập mời đến rất nhiều thương gia nổi tiếng phần lớn là các cấp chủ tịch giống như chức Tổng thanh tra bọn họ. Mặc dù bọn họ có chức vị cao trong các tập đoàn nhưng cũng không nhận được lời mời,Lão tổng của họ mới được tham gia buổi thành lập Tuyết Phong Châu Bảo Hành.
Lần này Châu Bảo Hành thành lập mời toàn những người có địa vị vì thế Tổng thanh tra mới biết được chức vị của Vương Phong lớn bao nhiêu.
Người mời đến đều không kiêu ngạo như anh, anh làm sao có thể dám tỏ vẻ, như vậy có mà tìm chỗ chết à.
"Chúng ta không cần nói những lời khách sáo như vậy, hôm nay tôi đến đây có việc muốn trao đổi với ông." Vương Phong không vòng vo, nói.
"Cậu là nói mua công ty này?" Tổng thanh tra hỏi thử.
"Đúng vậy." Vương Phong gật đầu, nói: "Tôi chính là muốn mua lại công ty này, nói thẳng giá ra đi."
Câu nói này nếu như người khác nói Tổng thanh tra sẽ chế giễu một hồi nhưng Vương Phong đã nói ra như vậy thì thực sự muốn mua, Vương Phong thực sự có khả năng.
Ông ấy không trả lời ngay mà nói: "Việc này một mình tôi không thể quyết định, như thế này đi cậu đợi tôi hai phút tôi hỏi chủ tịch của chúng tôi."
"Vậy tôi đợi ông hai phút." Nói xong Vương Phong ngồi xuống, yên lặng chờ câu trả lời.
Hai phút rất nhanh đã trôi qua Tổng thanh tra từ bên ngoài đi vào, nói: "Chủ tịch chúng tôi nói công ty này có thể bán nhưng... có một điều kiện."
Nói tới đây Tổng thanh tra tỏ dáng vẻ hơi dè dặt sợ Vương Phong nổi giận.
"Điều kiện gì?" Vương Phong nhìn Tổng thanh tra một cái, mắt hơi hí lại.
"Là thế này Chủ tịch chúng tôi nói công ty này có thể bán cho cậu thậm chí có thể tặng cậu nhưng điều kiện tiên quyết là tập đoàn Đại Dương chúng tôi nhất định phải cúng Bối Thị hợp tác ít nhất một lần." Tổng thanh tra nói ra hết toàn bộ lời của Chủ tịch nói.
"Là như vậy." Nghe xong lời Tổng thanh tra Vương Phong cũng cảm thấy có chút bất ngờ, một công ty lớn như vậy giá trị hàng tỷ lại muốn tặng đi.
"Đúng vậy, lời của Chủ tịch chúng tôi là như vậy chỉ cần cậu đồng ý giúp chúng tôi công ty biếu cậu." Tổng thanh tra gật đầu, cảm nhận trên mặt có chút đau xót.
Công ty lớn như vậy nếu như đem bán ít nhất là năm tỷ bởi công ty có năm tầng, mặt tiền mấy trăm mét, theo giá thị trường ở thành phố Trúc Hải năm tỷ là ít.
Nhưng bây giờ để hợp tác với tập đoàn Bối Thị lại cho đi như vậy, nếu như anh là Lão tổng có thể sẽ không đưa ra quyết định như vậy, quá xa xỉ rồi.
Một công ty to lớn đổi lấy một cơ hội hợp tác thực sự là quá đắt.
"Vậy được, chỉ cần điều khoản hợp tác của các ông không dính dáng gì đến pháp luật thì tôi đồng ý, các ông chỉ cần đến Bối Thị nói tên tôi là được, tôi tin bọn họ sẽ không chống cự ông." Vương Phong nói lại như tiết kiệm được một khoản tiền.
Mấy tỷ thực sự không phải là con số nhỏ hơn nữa anh không cần làm gì cũng có được một công ty, trên đời này thực sự khó có chuyện dễ dàng như vậy.
"Thật sao?" Nghe Vương Phong nói, Tổng thanh tra ngạc nhiên.
"Đương nhiên là thật, ông nhanh nói với chủ tịch của các ông đi, nếu như hợp tác không thành thì ông cứ đến tìm tôi." Vương Phong cười rồi nói tiếp: "Các ông đã tự nguyện tặng tôi công ty này thì nhanh gọi luật sư đến ký chuyển nhượng đi."
Xã hội này cái gì cũng phải có bằng chứng, lời nói miệng thục sự Vương Phong khó thể tin được.
"Việc này không vấn đề gì, tập đoàn chúng tôi có một đoàn đội luật sư chuyên nghiệp, tôi lập tức đi thông báo cho học tới đây các cậu ngồi đợi chút nhé."
Nói xong Tổng thanh tra chạy ra ngoài gọi điện thoại.
Nhưng người ông ấy gọi tới không phải là luật sư mà là Chủ tịch.
"Chủ tịch,Vương Phong đã đồng ý yêu cầu của chúng ta nói chúng tôi trực tiếp đến tập đoàn Bối Thị sau đó nói tên anh ta là được." Tổng thanh tra nói thực sự không hiểu nổi tại sao đối với ông Chủ tịch keo kiệt lại nền nhã như vậy.
"Trong lòng ông có phải là rất nghi ngờ?" Dường như nhìn thấu Tổng thanh tra, giọng nói của Chủ tịch truyền đến.
"Đúng vậy, đổi một công ty lớn như vậy để lấy một cơ hội hợp tác chúng ta thực sự quá mạo hiểm rồi." Tổng thanh tra gật đầu nhưng không chút do dự nói.
"Vì thế tôi thường nói thành tựu của ông chỉ dừng lại ở đó, làm kinh doanh phải có sự quyết đoán lớn, đây là cơ hội để tập đoàn chúng ta quật khởi chỉ cần phối hợp với một nhánh của Bối Thị đừng nói là một công ty nếu như Vương Phong muốn tôi sẽ không do dự tặng hết chuỗi công ty con cho cậu ấy."
"Nhưng một cơ hội thực sự đáng giá vậy sao?" Tổng thanh tra nói một cách nghi ngờ.
"Đương nhiên là đáng chứ tập đoàn Dương Thị chúng ta vẫn luôn kinh doanh ở thành phố Trúc Hải và các thành phố lân cận vốn dĩ khó thông suốt vì thế nếu như có Bối Thị giúp đỡ có thể giúp chúng ta quật khởi, lọi ích của cả tập đoàn cũng tăng lên, một công ty như vậy ông nói có đáng giá không?" Tiếng cười truyền tới xem ra tâm trạng rất vui.
Lần này với Vương Phong mà nói anh đã nhặt được một cục vàng nhưng đối với tập đoàn Đại Dương họ cũng kiếm được một cục vàng.
Các tập đoàn khác muốn hợp tác với chi nhánh của tập đoàn Bối Thị đều không được dù là tập đoàn Hoa Thị cũng khó có thể hợp tác với họ vì thế nếu như Đại Dương có thể bám víu Bối Thị thì giống như đứng trên bả vai của người khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể quật khởi.
Cơ hội ngàn năm có một vì thế Lão tổng này đương nhiên kiên quyết nắm trong lòng bàn tay.
"Lão tổng ông đã giúp tôi xủ kí việc này, đợi tôi quay về sẽ mời ông bữa cơm." Trong điện thoại truyền đến giọng của Chủ tịch sau đó cúp máy.
Công ty thực sự đã quyết định tặng đi vì thế Tổng thanh tra cũng không chút do dự gọi cho đoàn luật sư tới.
Sự việc này rất thuận lợi, công ty này sau khi chuyển nhượng thì chủ sở hữu sẽ là Vương Phong.
Không tốn một đồng xu nào Vương Phong lại có được một công ty thực sự là một niềm vui bất ngờ.
"Vương tổng, công ty nauỳ bây giờ là của cậu đứng tên nếu như không có việc gì chúng tôi xin phép cáo từ." Tổng thanh tra nói.
"Đi đi." Vương Phong vẫy vẫy tay.
Rất nhanh Tổng thanh tra dẫn đoàn luật sư rời khỏi nhưng người phụ trách lại vẻ mặt đau khổ đứng kế bên, đi cũng không đành ở lại cũng không được vẻ lúng túng.
Ông ta ban đầu là người phụ trách cao nhất ở đây, chớp mắt bây giờ đã đổi chủ ông không biết mình sẽ như thế nào.
"Ông tên gì?" Nhìn thấy vẻ lúng túng của người đàn ông, Vương Phong bình tĩnh hỏi.
"Tôi tên Trang Hiền, cậu gọi tôi Tiểu Trang được rồi." Người đàn ông nói, cười miễn cưỡng.
"Tôi ít tuổi hơn ông, tôi gọi anh là anh Trang nhé." Vương Phong nói sáu đó mới nói: "Anh Trang anh vốn dĩ đã là tổng phụ trách ở đây, kinh nghiệm quản lí nhất định rất nhiều, vậy nên anh giúp mọi người quản lí tất cả công ty này đi."
Câu nói này nói ra trong lòng Trang Hiền lập tức rền vang hay là bị xuống cấp.
Dương như nhìn thấu suy nghĩ Trang Hiền Vương Phong bật cười, nói: "Anh Trang đừng nghĩ lung tung, tôi sẽ không hạ chức anh đâu, anh hiện tại là chức vụ gì thì từ nay về sau vẫn là chức vụ đó, tôi sẽ không thường xuên đến đây vì thế anh em tôi mới là ông chủ ở đây, anh nghe hiểu chứ?"
"Hiểu rồi hiểu rồi." Trang Hiền gật đầu, tâm trạng thoải mái một chút, chỉ cần không bị hạ chức nói cái gì cũng được.
"Anh Trang anh cố gắng giúp đỡ anh em quản lí ở đây, về phúc lợi tôi sẽ không bạc đãi anh, lương hiện tại của anh bao nhiêu tôi sẽ tăng lên năm mươi phần trăm cho anh, tôi nghĩ như vậy anh thấy thế nào?"
"Qúa tốt rồi." Trang Hiền gật đầu, trong lòng rất phấn khởi, tăng thêm năm mươi phần trăm, thu nhập một năm của anh có thể tăng lên năm mươi vạn con sỗ thực sự rất lớn.
Nếu như không phải Vương Phong mua ở đây lương ông ấy tăng nhiều như vậy không biết đợi đến khi nào.
Đứng bên cạnh Từ Hải Giang nghe thấy Vương Phong nói mấy câu liền mua chuộc hoàn toàn Trang Hiền cảm thấy rất ngưỡng
mộ, thu phục lòng người bằng một tay Vương Phong chơi trò này quả thục rất cao tay, sợ rằng sau này muốn đi Trang Hiền cũng không thể đi được.
"Huynh đệ anh cũng đã giúp tôi rất nhiều từ nay về sau anh cứ ở lại đây, thẻ này có một trăm vạn tự tìm cho mình một chỗ ở đừng mãi ở trong quán rượu." Nói xong Vương Phong lấy trong túi áo một thẻ ngân hàng đặt vào tay Từ Hải Giang.
"Không được số tiền này tôi không thể nhận." Từ Hải Giang lắc đầu không nhận tấm thẻ, Vương Phong đã mua được cho anh công ty lớn như vậy mặc dù không phải mất tiền nhưng Từ Hải Giang trong lòng vẫn như vậy một phần cũng đã rất lớn vì thế làm sao có thể nhận tiền của Vương Phong.
"Tôi giao siêu thị cho anh bán cũng không ít tiền anh không cần lo lắng về vấn đề này đâu, tôi có thể giải quyết được." Từ Hải Giang lắc đầu, biểu thị ý mình còn có tiền.
"Tùy anh vậy, tôi sắp rời Trúc Hải một khoảng thười gian nếu như anh gặp phải chuyện gì cần giải quyết cứ gọi điện." Nói xong Vương Phong đưa số điện thoại của Hà Thiên.
Ở thành phố Trúc Hải trong số những người anh quen biết đều là những huynh đệ giúp anh không điều kiện vì thế chuyện quan trọng trước tiên anh sẽ giải quyết hết.
"Được rồi, nếu như anh có việc thì cứ đi đi không cần lo cho tôi, có công ty này tôi nghĩ từ nay tôi sẽ bận rộn lắm đây." Từ Hải Giang nở nụ cười đắc ý.
Cuối cùng Vương Phong rời khỏi Đại Dương Từ Hải Giang ở lại còn trước khi kí hợp đồng Vương Phong cũng đã kín đáo giao cho anh ấy dù gì anh ở lại cũng không cần.
Co gù nói thế nào việc của Từ Hải Giang anh ấy đều giải quyết tốt, kế tiếp là tên côn đồ Tiểu Ngũ.
Vương Phong gọi nhân viên bảo vệ đặc biệt cho Bối Vân Tuyết bọn họ, trước khi đi đương nhiên đã sắp xếp ổn thỏa.