Cân nhắc lợi hại cho dù là như thế nào tập đoàn Hoa thị cũng không có một chút ưu thế đáng nói nào, trừ việc bọn họ bỏ tiền ra, sơ sơ cũng không có khả năng so sánh được với Quỷ Kiến Sầu, vì vậy một người thấu hiểu sự đời như Bối Thanh Thiên đương nhiên là sẽ biết cần phải làm gì.
Con gái của mình, có thể làm vợ của đệ tử Quỷ Kiến Sầu, đó cũng là may mắn của con bé, nếu như thân phận của Vương Phong hoàn toàn sáng rõ rồi, cũng không biết là toàn bộ Hoa Hạ có bao nhiêu người muốn đem con gái tới hứa hôn cho Vương Phong đâu.
Vì vậy bây giờ thừa dịp còn sớm, Bối Thanh Thiên đương nhiên là muốn chặt chẽ bắt được con rể rùa vàng như Vương Phong.
"Vương Phong." Một giọng nói xúc động vang lên, rồi sau đó cửa lớn bị đẩy ra, một cô gái từ bên ngoài xông vào, sau đó trực tiếp nhào vào trong vòng Vương Phong.
Đây là một mùi hương quen thuộc, không thể nghi ngờ là Bối Vân Tuyết, hơn nữa Vương Phong còn cảm nhận được lúc này cô còn đang thẹn thùng có hơi run run, tâm tình rất xúc động.
"Vân Tuyết, không cần lo lắng nữa, hôm nay anh đến đây chính là vì để đón em, về việc hôn nhân ba của em đã đồng ý không ngăn cản nữa rồi, chúng ta vẫn có thể sống cùng với nhau." Vương Phong nói, nhẹ nhàng vỗ lưng Bối Vân Tuyết.
Hơn mười ngày, Vân Tuyết cũng không biết là đã trải qua việc gì, vô cùng tiều tụy, quả nhiên là hắn thấy cô Đào, vì vậy lúc vỗ lưng cô, Vương Phong truyền chân khí trong người mình qua cho Vân Tuyết một ít.
Tuy là không nhiều, nhưng ít ra có thể làm cho cô cảm thấy dễ chịu một chút.
Đương nhiên, toàn bộ hành động của Vương Phong đều rơi vào trong mắt của Bối Thanh Thiên, làm cho ông rất vừa lòng, thấy cô xuất hiện, thấy con gái của mình thực sự rất thích Vương Phong, hơn nữa Vương Phong cũng thực sự đối xử với con gái của mình rất tốt.
Nếu như không phải như vậy, Vương Phong làm sao có thể xoay chuyển một đại thần như Quỷ Kiến Sầu?
Con gái của mình ở cùng với Vương Phong, ông cũng đã có thể yên tâm rồi, toàn bộ thanh niên ở Hoa Hạ, làm sao có thể so với Vương Phong, quá ít rồi, thậm chí có thể nói không ai có thể so sánh được, vì vậy ông cũng thật lòng chúc phúc cho con gái.
"Ba, tự ba nói chuyện đi, con phải về nhà rồi." Bối Vân Tuyết nói, sau đó cũng không quan tâm Bối Thanh Thiên có đồng ý hay không, kéo Vương Phong chạy đi.
Vương Phong vậy mà từ trong gia tộc của cô tới đây, đây là chuyện mà Bối Vân Tuyết không thể ngờ được, tục ngữ nói đúng, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, mệnh lệnh của cha mẹ, cô căn bản là không có cách nào không thuận theo được, vì vậy cô đã quyết định gã cho Hoa Long rồi.
Bản thân là con gái của ba mẹ, vì vậy cô chỉ có thể làm một việc cuối cũng cho ba mẹ, đó chính là việc này.
Hơn nữa lúc trước ba của cô cũng từng đe dọa cô, nếu như cô không kết hôn với Hoa Long, ông ấy sẽ cho người đi đối phó với Vương Phong, khiến anh vĩnh viễn không có ngày yên ổn.
Cũng là vì xuất phát từ nguyên nhân này, cô mới không thể không ở lại gia tộc, yên lặng chấp nhận tất cả.
Cô ấy có thể cho phép bản thân gả cho một người mình không yêu, nhưng cô tuyệt đối không thể nhìn Vương Phong vì cô mà bị tổn thương gì.
Yêu, có đôi khi không phải là cứ ở cùng nhau, cho dù là chỉ có thể nhìn thấy đối phương hạnh phúc, Bối Vân Tuyết đã hài lòng rồi.
Hạnh phúc của bản thân, không cần tính đến, chỉ cần Vương Phong không có chuyện gì là cô yên tâm rồi.
Chỉ là bây giờ nhìn thấy Vương Phong đến đây, toàn bộ giống như là lại phát sinh ra biến hóa rất lớn, vậy mà ba của mình đã đổi cách xưng hô rồi, nói là không thể ngăn cản mình yêu đương, vì vậy sau này không có trói buộc mình nữa, Bối Vân Tuyết ngay lập tức kéo Vương Phong chạy ra ngoài.
"Vương Phong, anh có biết không, bây giờ em thực sự là rất vui." Ở trên mặt tuyết, Bối Vân Tuyết lớn tiếng cười duyên, giống y như là một đứa bé, thấy vậy Vương Phong cũng cười ngây ngô theo cô.
"Có thể nhìn thấy em vui vẻ, anh đương nhiên là cũng vui vẻ." Từ đáy lòng Vương Phong nói.
"Anh có biết không, em đã cho rằng cả đời này không thể gặp lại anh nữa, em không nghĩ tới anh sẽ đến đây tìm em, nhưng mà cuối cùng anh vậy mà vẫn..." Nói tới chỗ này, ý cười trên mặt Bối Vân Tuyết tan đi, hốc mắt tụ lại một giọt nước.
Trong một khoảng thời gian trở về nhà, mỗi ngày cô đều sống trong sự dày vò, người mình thích, vậy mà mình không thể gặp mặt, vì vậy không lúc nào là cô không nhớ tới Vương Phong.
Cô không biết ba mình sẽ làm gì Vương Phong, nhưng mà cô biết mình không thể kiên quyết đi gặp Vương Phong, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không được gọi, bởi vì cô sẽ gâp ra tai họa cho Vương Phong.
Ba cô là người như thế nào cô hiểu rất rõ, vì vậy cô mới trầm mặc chấp nhận hết tất cả.
"Tuyết à, bây giờ đã không có việc gì rồi, chúng ta có thể mãi mãi ở chung một chỗ rồi." Thấy Vân Tuyết muốn khóc, Vương Phong ôm cô vào lòng, cho cô cái ôm ấm áp nhất.
Một khoảng thời gian không gặp, Bối Vân Tuyết thực sự là tiều tụy hơn rất nhiều, chỉ sợ là gầy xuống nhiều rồi, vì vậy bây giờ Vương Phong cảm thấy vô cùng đau lòng.
Lần trước hắn nghe Bối Thanh Thiên nói một hồi, thật ra đối với sự giận dữ của ông cũng tiêu tan bớt một phần nào, mặc kệ là ba mẹ như thế nào, đều là bởi vì muốn tốt cho con cái của họ, bản thân mình bây giờ thật sự là hai bàn tay trắng, muốn tiền không có tiền, muốn địa vị không có địa vị, vì vậy hắn cũng khinh thường chính mình là chuyện rất bình thường.
Thậm chí Vương Phong có thể tưởng tượng cả gia sản của mình đều đã bị điều tra rồi, còn kếm hơn cả một thợ cả.
Vì vậy, muốn thật sự có được Bối Vân Tuyết, Vương Phong cũng không khỏi bắt đầu suy xét, tuy nhiên Quỷ Kiến Sầu vừa mới nói tất cả đều thuộc về hắn.
Nhưng mà là đồ của người khác, trước sau gì cũng là của người khác, Vương Phong càng hy vọng có thể tạo ra sự nghiệp của riêng mình.
Nếu ba của Vân Tuyết chướng mắt hắn, bản thân hắn phải lớn mạnh đến mức độ khiến ông ấy phải ngửa mặt lên nhìn hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kỉ Bình cực kì hăng hái, trong lòng cũng chỉ có một ý nghĩ là không ngừng làm cho chính mình ngày càng hùng mạnh hơn.
Trong lòng Vương Phong rất bất bình, nhưng mà chỉ vài giây, thân thể của hắn liền cứng lên, bởi vì giờ phút này Bối Vân Tuyết vậy mà đã thân mật ôm cổ hắn, lấy môi mình đặt lên môi Vương Phong hôn xuống.
Vân Tuyết hôn như vậy, vẫn tuyệt vời như trước, đôi môi mềm mại kia làm cho đầu Vương Phong thoáng chốc nổ tung.
Đây là lần thứ hai Bối Vân Tuyết hôn mình, hơn nữa hai lần đều là cô ấy chủ động.
Bối Vân Tuyết hôn rất trúc trắc, so với lần trước thì có tiến bộ hơn một chút, lúc sau vẫn là Vương Phong chiếm thế chủ động hôn.
Ngang ngược mở hàm răng của đối phương ra, Vương Phong mới điên cuồng tấn công, hai người đều nghĩ là sẽ không được gặp lại đối phương nữa, cho nên bọn họ hôn nhau rất kịch liệt, thậm chí cũng không có để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh.
Dường như bọn họ xem đây là hành động để thể hiện cho việc nhớ đối phương, hoàn toàn dung nhập vào môi của nhau.
"Trời ơi, kia không phải là Tuyết tiểu thư sao?" Lúc này, có một người nhà họ Bối nói, giọng nối tràn đầy vẻ không thể tin.
Thiên kim tiểu thư nhà họ Bối, vậy mà lúc này hôn nhau với một người đàn ông lạ trên đường phố, bọn họ đều cảm thấy trời đất giống như là muốn sụp đổ rồi.
Hôn sự của tiểu thư là họ Bối đã được định rồi, nhưng mà người đàn ông kia tuyệt đối không phải là Vương Phong, bởi vậy lúc này bọn họ nhìn thấy hai người Vương Phong và Bối Vân Tuyết đang hôn nhau, nhất thời cho rằng hai người đang làm chuyện xấu.
Có người thông báo cho chủ nhà tới, có người lại từ chỗ khác chạy tới.
Tóm lại mọi người đều chạy ra xem cảnh tượng náo nhiệt.
Chưa tới một phút, Bối Thanh Thiên đang ngồi cười nói với Quỷ Kiến Sầu thì nhận được tin tức, nói là con gái của mình hôn môi với một người đàn ông xa lạ, đang ở cùng một chỗ với nhau.
Không cần nghĩ Bối Thanh Thiên cũng biết người đàn ông đó là ai, vì vậy khi ông nghe thấy tin tức này cũng không có biểu hiện gì, chỉ là thoáng cười nhẹ một cái.
Bản thân mình cũng đã gả con gái cho Vương Phong, nhưng mà bọn họ cũng quá điên cuồng rồi, vậy mà đứng hôn nhau ở trên đường lớn, cũng không sợ có ảnh hưởng không tốt, muốn hôn thì về nhà mà hôn.
Tư tưởng của những thanh niên kia thật là thoáng, bọn họ đã là những lão già, đã theo không kịp nhịp độ của thời đại hiện đại này rồi.
Ở nơi này nhận được tin tức, mà ở trong một căn biệt thự xa hoa, một người đàn ông tuổi còn trẻ cũng nhận được tin tức này, vẻ mặt thâm trầm, trong tay đang cầm một ly rượu đỏ đã muốn đổ ra ngoài rồi.
Đây là thiếu gia của đại gia tộc Bối thị, cũng là con trai của Bối Thanh Thiên, em trai của Bối Vân Tuyết.
Chẳng qua hắn ta không phải là em ruột của Bối Vân Tuyết, mà là lúc hắn ta còn rất nhỏ Bối Thanh Thiên đã nhận nuôi hắn từ cô nhi viện về.
Hai mươi năm trôi qua, hắn sớm đã khiến người của Bối Gia nghĩ rằng hắn là con riêng của gia đình họ, do đó mỗi người trong gia đình này đều rất cung kính hắn.
Chỉ là giờ phút này nghe được chị của mình vậy mà cùng một người đàn ông xa lạ khác hôn nhau, sắc mặt của hắn ngay lập tức trở nên khó coi.
Không phải là hắn lo lắng cho chị của mình, mà là lo rằng kế hoạch lớn của mình bị phá hỏng.
"Cuối cùng người đó là ai?" Nghe thấy người của hắn nói, Bối Tử Minh âm trầm hỏi.
"Cái này thuộc hạ cùng không rõ lắm, cần thời gian để đi điều tra." Nhìn thấp ông chủ của mình nổi giận, tên thuộc hạ này cũng bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệt, nhỏ giọng nói.
"Được rồi, cậu đi ra ngoài trước đi." Bỗng nhiên, Bối Tử Minh thở ra một hơi dài, phất phất tay.
"Vâng." Thủ hạ gật đầu, sau đó rời khỏi biệt thự.
"Bối thiếu gia, anh xem chưa?" Lúc tên thuộc hạ đó rời khỏi biệt thự, một người từ phía sau đi ra, sắc mặt hết sức khó coi.
Người này giống như là một thiếu niên, chẳng qua là tuổi của hắn ta lớn hơn so với Bối Tử Minh, thậm chí đẹp trai hơn Bối Tử Minh.
Nếu như Vương Phong ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này, đây chính là Hoa Long.
Chỉ là, Hoa Long và em trai của Bối Vân Tuyết vậy mà lại liên minh với nhau, vừa nhìn thì biết không phải là chuyện gì tốt.
"Ha ha, anh yên tâm đi, chị của tôi cuối cũng sẽ thuộc về anh." Bối Tử Minh mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Hoa Long, giống như là một đại ca.
Tuy rằng tài sản trong nhà Hoa Long không ít, cũng là một công tử nhà giàu, nhưng mà không quan tâm nhà hắn có bao nhiêu tiền, nhưng mà nếu như so sánh với một nhân vật như Bối Tử Minh, thật sự là vẫn không thể.
Hơn nữa lần này hắn sở dĩ có thể cầu hôn thành công, cũng là nhờ đến quà mà Bối Tử Minh tặng, hai người đang mưu đồ một kế hoạch quan trọng.
Miễn là kế hoạch thành công, vị trí chủ tịch của tập đoàn Bối thị cuối cùng sẽ rơi vào tay Bối Tử Minh, mà Buối Vân Tuyết cuối cùng sẽ gả cho Hoa Long, cho nên để có được Bối Vân Tuyết, ở trên một cái thuyền lớn như tập đoàn Bối thị, Hoa Long không chút do dự liền tham gia vào kế hoạch này, trở thành một thành viên trong đó.
Chỉ cần Bối Tử Minh trở thành chủ tịch tập đoàn Bối thị, vậy hắn làm thuộc hạ của cổ đông lớn nhất, còn sợ không thể kím tiền?
Lúc này, hắn thực sự là tài sắc vẹn toàn, hưởng hết tề nhân chi phúc*.
Tuy rằng tài sản của Hoa thị có mấy chục tỉ, nhưng với chút tiền đó không thể so sánh với tập đoàn Bối thị, không biết kém hơn ở chỗ nào, vì vậy Hoa Long mới chịu đồng ý lời đề nghị của Bối Tử Minh, tiêu tiền như rác đầu tư vào hai trăm triệu.
Dù sao lúc này hắn là không thành công thì hy sinh, thành bại là nhờ vào lần hành động này.
"Có thể..." Hoa Long vẫn muốn nói gì đó, nhưng là bị Bối Tử Minh chặn lại, nói: "Hôm nay ở chỗ của tôi ăn bữa cơm đạm bạc đi, tối nay tôi đi tìm cha tôi, tôi tin rằng bây giờ có không ít người biết tin tức, đến lúc đó chúng ta có thể đi xem náo nhiệt." Trên mặt Bối Tử Minh xuất hiện một nụ cười, có vẻ thần bí khó lường.
"Vậy... được rồi." Thấy bộ dạng biết trước của Bối Tử Minh, Hoa Long cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể ém lời mình muốn nói lại vào trong lòng.
Chính mình vừa mới đánh baị Vương Phong, tại sao lại chạy tới một người đàn ông khác, thoạt nhìn Bối Vân Tuyết đơn thuần, xinh đẹp, không thể ngờ được lại là một cô gái không có chừng mực, thật là khai sáng cho hắn