"Cậu nói thử cho tôi nghe xem cậu muốn làm gì là được rồi, cậu không cần lo về vấn đề tiền bạc, mười triệu thì chắc chắn tôi có." Vương Phong nói.
"Vậy tốt quá, sau khi tốt nghiệp thật ra em vẫn luôn muốn mở một trung tâm thương mại, tốt nhất có thể tạo thành chuỗi trung tâm khắp cả nước nhưng muốn mở trung tâm thương mại thì cần quá nhiều tiền, em hoàn toàn không chi nổi." Từ Hải Giang ực một hớp rượu, chậm rãi nói.
Khốn kiếp!
Nghe thấy lời hắn nói, Vương Phong cũng không chút kiêng nể mà mắng ra tiếng, mở trung tâm thương mại ở nơi như thành phố Trúc Hải thế này thì không có mấy trăm triệu anh cũng đừng mơ tưởng đến, tiền đầu tư giai đoạn đầu vào đấy thật sự quá nhiều.
Muốn thu hồi vốn liếng sợ là cần thời gian rất lâu.
"Có phải cảm thấy em quá ngây thơ không?" Thấy phản ứng của Vương Phong, Từ Hải Giang cười gượng một tiếng nói.
"Không." Vương Phong lắc đầu, sau đó nói: "Tục ngữ nói rất đúng, lòng một người lớn bao nhiêu thì trời đất của anh ta bao la bấy nhiêu, kinh phí mở trung tâm thương mại quả thực rất nhiều, tôi tạm thời cũng không chắc có đủ nhưng chỉ cần cậu đồng ý quay về thành phố Trúc Hải với tôi, tôi sẽ cho cậu làm một cửa hàng cỡ lớn trước, nếu một năm sau cậu có thể thu lại vốn thì tôi sẽ đồng ý đầu tư cho cậu một trung tâm thương mại."
"Thật ư?" Nghe thấy lời Vương Phong, toàn thân Từ Hải Giang chấn động, hơi không thể tin.
Kinh doanh trung tâm thương mại là lý tưởng lớn nhất của hắn nhưng chuyện này vẫn chỉ là lý tưởng, hoàn toàn không thể thành hiện thực được, hắn nào có thực lực như thế.
Nhưng hiện tại lời Vương Phong lại cho hắn hy vọng, hắn không kích động cũng không được.
"Đương nhiên rồi, Vương Phong tôi và cậu đã quen biết hơn hai mươi năm, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi sẽ lừa cậu ư?" Vương Phòng bình tĩnh liếc hắn một cái nói.
"Vậy chúng ta một lời đã định." Thấy Vương Phong có vẻ không giống nói dối, Từ Hải Giang cũng hơi xao động.
"Được rồi, chuyện này chúng ta để sau hẵng nói, tóm lại tôi sẽ không lừa cậu đâu."
"Quyết định thế nhé, vậy mai em sẽ bán siêu thị trong nhà đi, sớm có người tìm em thỏa thuận nhưng chỉ do em không nỡ đồng ý mà thôi."
"Chuyện này phải xem ý của cậu ra sao, nếu muốn kiếm tiền thật sự thì đợi ở nơi như huyện Thanh vậy chắc chắn không được, chỉ cần cậu có lòng, tôi đủ khả năng dành cho cậu cơ hội rộng lớn, hôm nay cậu bằng lòng giúp đỡ tôi, vậy sau này tôi sẵn sàng trợ giúp lại cho cậu." Vương Phong nói, ngữ điệu cũng trở nên nghiêm túc.
"Thế anh nghỉ ngơi một lát ở đây trước, giờ em ra ngoài tìm người bàn công việc." Lúc đang nói, Từ Hải Giang liền vội vàng cầm chìa khóa ra khỏi cửa.
Đợi sau khi Từ Hải Giang rời khỏi, lúc này Vương Phong mới thở dài một hơi, hắn cũng không ngủ mà cứ ngồi trên sofa như thế bắt đầu tu luyện "Cửu Cửu Quy Nguyên Đại Pháp".
Đây là môn tu luyện cốt lõi trong công pháp, tốt hơn thuật tụ khí không biết bao nhiêu lần, Vương Phong đoán chừng mình tiếp tục tu luyện như vậy có lẽ không đến nửa năm đã có thể thuận lợi đạt đến nội kình.
Tuổi tác tu luyện tốt nhất là trước ba mươi, đợi qua tuổi rồi muốn tiến bộ tiếp thì sẽ vô cùng khó khăn cho nên hiện tại Vương Phong còn được thời gian vài năm.
Hắn có thể đạt đến trình độ như Quỷ Kiến Sầu, thậm chí vượt qua ông được hay không thì cũng phụ thuộc vào những năm này.
Mấy năm nhìn có vẻ rất lâu nhưng tính kỹ thì thật ra cũng chỉ có mấy ngàn ngày đêm mà thôi, vô cùng ngắn ngủi.
Không biết đã lu luyện bao lâu, Vương Phong bị một loạt tiếng bước chân làm bừng tỉnh.
Mở to mắt, Vương Phong nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Từ Hải Giang, lúc này hắn ngay cả giày cũng không thay liền xông thẳng vào.
"Sao vậy?" Thấy dáng vẻ của hắn, Vương Phong cũng cảm thấy dường như có chuyện gì đó đã xảy ra.
"Cậu của anh bị cảnh sát bắt rồi, TV cũng đã đưa tin." Từ Hải Giang lớn tiếng nói, sau đó mở TV.
Trong TV hiện tại đang phát tin tức trực tiếp ở hiện trường, hình ảnh dừng lại phía trước một ngôi biệt thự, lúc này xung quanh biệt thự đã bị cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng bao vây, người bình thường hoàn toàn không thể đến gần.
Trong màn hình, cậu của Vương Phong bị hai người cảnh sát áp giải, tay đã bị còng lại.
Mà phía trong biệt thự có một người phụ nữ đang khóc sướt mướt muốn xông ra ngoài, người đó chính là Nghiêm Hiểu Khiết.
Tuy Nghiêm Hiểu Khiết ngày thường đều gọi lớn rống to với Nhiễm Giang Thiên, không hề chừa lại cho ông chút mặt mũi nào nhưng hiện tại người đàn ông ấy bị bắt đi như tội phạm, không ngờ bà lại khóc lớn lên, muốn cứu ông ra.
Nhưng có nhiều cảnh sát ở đây như vậy nên bà trực tiếp bị chặn lại trong nhà, ngay cả cửa cũng ra không được.
Dù cho bà khóc như thế nào thì cuối cùng Nhiễm Giang Thiên vẫn bị cảnh sát dẫn đi, không hề có chút năng lực phản kháng nào.
"Khốn kiếp!"
Nhìn thấy tin tức trên TV, Vương Phong liền nện một đấm lên ghế sofa khiến sofa bị lõm xuống một lỗ lớn, dọa Từ Hải Giang nhảy dựng.
Bản thân Vương Phong có thể trốn nhưng hắn quên mất cậu của mình cũng là nhân chứng chứng kiến ở hiện trường, lão già kia chắc chắn đã vạch trần hết mọi chuyện rồi, lão già khốn kiếp này!
Bây giờ nghĩ lại quyết định thả lão ta kia đi khi đó là đau đầu, bản thân vẫn quá lương thiện nên bị vẻ ngoài của lão ta lừa.
Tuy rằng lão ta và mình không có hận thù gì nhưng lúc này lão ta đã trở thành kẻ thù của Vương Phong.
Đối với kẻ thù, Vương Phong tất nhiên sẽ không nương tay chút nào, nên giết thì phải giết, nếu không thì không biết khi nào bọn chúng sẽ quay lại cắn mình một cái.
Cậu bị bắt, lòng Vương Phong trong nháy mắt liền vô cùng nặng trĩu, hắn đứng dậy nói với Từ Hải Giang: "Hải Giang, chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo, ngoài ra cầm đến cho tôi ít đồ trang điểm, tôi cần ra ngoài một chuyến."
"Anh muốn làm gì?" Nghe thấy lời Vương Phong, Từ Hải Giang rất kinh ngạc, hắn vội vàng kéo Vương Phong lại nói: "Không phải anh muốn làm chuyện dại dột gì chứ, có nhiều cảnh sát như thế, chẳng lẽ anh vẫn nghĩ rằng mình có thể cứu cậu anh ra sao?"
Hóa ra Từ Hải Giang hiểu nhầm rồi nên Vương Phong nói tiếp: "Tôi ra ngoài không phải vì cứu cậu tôi, đợi đến mai tự nhiên cậu tôi sẽ tự ra thôi, giờ tôi muốn ra ngoài làm một việc khác." Vương Phong nói, sát ý trong lòng bắt đầu nổi lên.
Cậu bị bắt đi thì mạng sống có thể không nguy hiểm gì nhưng không dám đảm bảo ông ấy có bị hành hạ gì không, do đó nếu Vương Phong không trút lửa giận trong lòng ra, hắn thật sự tu luyện cũng không tu luyện nổi nữa.
"Vậy anh đợi chút, em lập tức chuẩn bị cho anh." Vừa nói, Từ Hải Giang liền chạy vào phòng mình làm loạn một trận rồi ôm một bộ quần áo bình thường và đồ trang điểm chạy ra.
"Chỉ có mấy thứ này, anh xem coi có thể dùng không, đây là đồ trang điểm vợ cũ em dùng, cũng không biết đã hết hạn chưa."
"Không sao." Vương Phong nói, sau đó nhận lấy đồ đạc.
Vương Phong chưa từng học qua trang điểm nhưng hắn không phải vì để xinh đẹp mà mới đi trang điểm, chỉ là hắn muốn lớp ngụy trang của mình càng hoàn hảo hơn mà thôi.
Các loại mỹ phẩm không ngừng được tô vẽ trên mặt Vương Phong, rất nhanh trong mắt Từ Hải Giang lộ ra vẻ ngạc nhiên không tả, Vương Phong đã có sự thay đổi rất lớn, vốn dĩ diện mạo của hắn cũng được coi như đẹp trai nhưng sau khi trang điểm thì thật sự xấu không còn gì để nói, Từ Hải Giang cũng không dám nói mình quen biết Vương Phong.
Trên mặt người này chỗ đen chỗ trắng, tin là nếu người bình thường cũng không thèm liếc mắt một cái vì thật sự xấu quá trời quá đất.
"Khụ khụ..." Ho sặc sụa hai tiếng, Từ Hải Giang quay đầu đi, không tiếp tục nhìn Vương Phong.
Mặc vào quần áo của Từ Hải Giang, Vương Phong cứ như vậy sửa sang sơ lại một chút rồi nói: "Được rồi, cậu đợi ở nhà trước, không cần khóa cửa, tôi đi khoảng hai tiếng rồi sẽ quay lại."
Vừa nói Vương Phong vừa trực tiếp bước dài ra ngoài, trên người mang theo hơn một trăm tệ.
Chặn một chiếc xe, Vương Phong đi thẳng đến văn phòng chính phủ, lúc này hắn chuẩn bị giết người, lão già bán đứng bọn họ kia, Vương Phong có thể bỏ qua cho lão ta thì mới là chuyện lạ.
Tài xế xe thấy khuôn mặt xấu xí kia của Vương Phong nên cả đường không hề nói câu nào, chỉ mấy phút đã chở Vương Phong đến trước cửa.
Lúc này cửa văn phòng sớm đã bị cảnh sát vây quanh, bên ngoài lại có thêm một tốp phóng viên, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
"Chị gì ơi, chị có biết một chú tài xế là một người làm cho công ty bất động sản, tôi là cháu từ xa đến của ông ấy, đến nhờ ông ấy giúp đỡ." Kéo lấy một cô gái mặc trang phục công sở nữ tính, Vương Phong hỏi.
"A!" Bị diện mạo của Vương Phong dọa khiến giật nảy mình, cô gái này suýt nữa đá Vương Phong một cước, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.
Hiện tại Vương Phong thật sự xấu phát hờn, dáng vẻ quê mùa, cô gái này thấy Vương Phong thì liền cảm thấy muốn nôn mửa, thiếu chút phun hết cơm trong dạ dày ra.
"Anh nói ai?" Đứng cách Vương Phong ra mấy bước, lúc này cô gái mới hỏi.
"Tôi không biết." Vương Phong lắc đầu, sau đó nói: "Nghe nói ông ấy lái xe cho gì mà ông chủ Diệp, còn cụ thể ở đâu thì tôi cũng không rõ."
"À, ý anh hẳn là tài xế riêng của giám đốc Diệp rồi, giờ ông ấy đang ở trong sở cảnh sát cho lời khai, anh đi tìm ông ấy đi." Cô gái vẫn còn có lòng tốt nói.
"Vậy chị có thể dẫn tôi đi tìm không? Tôi sợ tôi vào không được, giờ trên người tôi không có đồng nào, không tìm được ông ấy sớm thì tôi phải chết đói đầu đường mất."
"Được thôi." Thấy Vương Phong thật sự đáng thương nên cuối cùng cô gái này cũng cắn răng đồng ý.
"Cảm ơn cảm ơn." Vương Phong nói, sau đó nhiệt tình muốn tiến lên cầm tay cô gái nhưng bị cô khéo léo tránh đi.
"Đi theo tôi." Cô gái lên tiếng, tiếp đó dẫn Vương Phong đi vào bên trong.
Dọc đường tuy có người chú ý đến Vương Phong nhưng thật sự hắn vô cùng xấu nên những người đó chỉ liếc mắt một cái liền quay đầu đi, không muốn nhìn lần thứ hai.
Vương Phong rất nhanh được cô gái này dẫn đến lầu hai của nhà lớn trong văn phòng.
Từ xa xa Vương Phong nghe thấy giọng một ông lão: "Tôi xin thề, lời tôi nói là sự thật, tên thanh niên kia thật sự đã giết người, tôi lấy mạng sống của mình để bảo đảm."
Vương Phong rất quen thuộc với giọng nói này, không phải là người hắn muốn tìm thì còn là ai?
"Được rồi, ông ấy ở trong căn phòng kia, tôi dẫn anh đến đây thôi, anh tự đi đi." Nói xong, cô gái xoay người rời đi, không có ý định đứng cạnh Vương Phong.
Vừa dẫn Vương Phong vào cũng không biết sẽ có bao nhiêu ánh mắt khinh bỉ mình nên nếu cô và hắn lại đứng cùng nhau, cô không điên luôn mới lạ.
Đi vào cửa căn phòng kia Vương Phong thấy lúc này có mấy người đang ngồi bên trong, lão già dường như đang bị hỏi gì đó.
"Cậu tìm ai?" Bấy giờ có một người nhìn thấy Vương Phong hỏi.
"Ừm, tôi đến tìm chú hai." Vương Phong cất lời, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
"Vậy cậu đi nhầm chỗ rồi, đi chỗ khác tìm đi."
"À, chú hai của tôi là ông ấy." Trong lúc nói, Vương Phong chỉ tay vào ông lão kia.
"Hả?" Lúc này ông lão kia cũng xoay người qua, nghi ngờ nhìn Vương Phong.
"Cậu là ai?" Ông lão hỏi, trong đầu đầy mờ mịt.
"Chú hai, là con đây, con là cháu của chú nè, chú nói chờ chú phát đạt rồi con có thể đến nhờ chú giúp đỡ, giờ con nghèo đến nỗi không có cơm ăn, nếu chú không giúp con, con có lẽ sẽ chết đói mất."
"Cái gì?" Nghe thấy lời Vương Phong, ông lão này càng thêm ngờ vực.