Bắc Kinh
“Nghe nói Diệp Hoan bị ám sát ở Ninh Hải” giọng Chu Dung lạnh như băng
Thẩm Đốc Lễ có chút đau đầu, âm thầm thở dài. Tin tức này khó có thể giấu diếm nhưng mà…hắn còn chưa chuẩn bị xong
“Phải. Thằng bé bị đâm, nhưng mà không có bị thương. Thằng nhóc này cơ trí lắm. Những kẻ liên quan đến chuyện này đều bị anh bắt lại xử nặng rồi”
Giọng điệu Chu Dung vẫn êm ái nhẹ nhàng như sự tĩnh lặng trước cơn bão: “Vậy là, Diệp Hoan vận số thật may mắn. Có lẽ lần sau bị đâm, nó cũng có thể chạy thoát. Chúng ta cứ nên tin tưởng vào vận may của nó. Không cần quan tâm nó bị ám sát bao nhiêu lần, đúng không?”
Thẩm Đốc Lễ cười khổ. Hắn rất hiểu chuyện này một khi Chu Dung biết được thì nhất định nổi trận lôi đình. Hắn đã tận lực ém nhẹm tin tức mà vẫn bị cô ấy nghe được.
“Dung nhi, anh không giấu em nữa. Thẩm gia đã có người biết về sự tồn tại của Diệp Hoan. Chủ mưu lần ám sát này là người của Thẩm gia. Anh đã bảo chú năm phái một đặc công giỏi nhất đến bảo vệ thằng bé”
Chu Dung hít sâu một hơi, âm trầm nói: “Tôi thì vẫn nghĩ rằng con của chúng ta chỉ có tự chúng ta bảo vệ mới có thể an toàn. Thẩm Đốc Lễ, anh không dám nhận đứa con này thì tôi tới nhận. Ngày mai tôi sẽ làm thị thực. Tôi sẽ mang Diệp Hoan ra nước ngoài định cư. Hai mẹ con tôi không thể trêu vào người Thẩm gia thì ít nhất cũng có quyền lẩn trốn chứ?”
Thẩm Đốc Lễ gượng gạo phân trần: “Em nói gì vậy, thằng bé cũng là con trai anh. Em và nó ra nước ngoài sống, còn anh thì vứt đi đâu? Em có nghĩ đến cảm giác của anh không? Anh bây giờ không dám nhận nó là vì thời cơ còn chưa đến. Nó ở gần anh sẽ càng nhiều nguy hiểm. Hai mươi năm rồi, em cho rằng anh không muốn nhận lại đứa con ruột thịt của mình sao? Em cho rằng anh sắt đá như thế sao?|
Chu Dung bùng nổ. Bà gào rú trong điện thoại: “Thẩm Đốc Lễ! Anh không cần phải lấy cớ này nọ. Mấy chuyện bẩn thỉu trong nhà anh không có nửa điểm quan hệ đến hai mẹ con tôi. Anh là cái đồ nhu nhược! Đồ nhu nhược!”
Thẩm Đốc Lễ im lặng chịu đựng. Đúng vậy. Hắn là kẻ nhu nhược. Hắn nhẫn nhịn suốt hai mươi năm dài vẫn chưa có được kết quả mong muốn. Có lẽ, hắn không nên làm cái chức gia chủ này. Nếu hắn không phải gia chủ, mái ấm nhỏ của hắn sẽ vẫn đang đoàn tụ quây quần hưởng thụ hạnh phúc.
Đỉnh cao quyền lực so với mái ấm gia đình cái nào nặng, cái nào nhẹ?
Thẩm Đốc Lễ mê mang. Ngũ thập nhi tri thiên mệnh (có nghĩa là khi người ta tới 50 tuổi mới có thể thông suốt chân lý của tạo hoá, tức là hiểu được mệnh trời) Hắn đã có được quyền thế cũng đã nếm trải cái giá thảm khốc của quyền thế.
“Thẩm Đốc Lễ, tôi sẽ đi Ninh Hải. Tôi muốn gặp Diệp Hoan. Hai mươi năm rồi, mẹ con cũng nên gặp lại nhau rồi. Anh không cần cản tôi. Vì thằng bé, tôi dù mất mạng cũng phải đối đầu với Thẩm gia các anh. Diệp Hoan dù không làm thái tử Thẩm gia cũng vẫn là thái tử của tập đoàn Đằng Long. Từ khi thành lập công ty đến giờ, tôi vẫn luôn nắm giữ 100% cổ phần công ty chính là đợi một ngày tôi có thể đem cả cơ nghiệp này giao cho nó” Chu Dung chưa bao giờ kiên định như thế.
Thẩm Đốc Lễ trầm mặc một hồi, thở dài: “Dung nhi, em đi gặp thằng bé, anh không ngăn em. Thẩm gia đã có người biết, anh có giấu diếm cũng không còn ý nghĩa. Anh ở đây sẽ dốc sức vì nó mà dọn sạch chướng ngại. Nó là con trai Thẩm Đốc lễ này, người Thẩm gia phải thừa nhận nó”
…
Ngày hôm sau, sân bay thành phố Ninh Hải đón chào chuyên cơ của tập đoàn Đằng Long.
Chu Dung xuất hiện trong sự bảo vệ của các vệ sĩ, nhẹ nhàng bước xuống cầu thang.
Bí thư Ninh Hải Trương Thành Thái cùng với trợ lý chủ tịch tập đoàn Đằng Long Chu Mị đứng đón dưới chân cầu thang. Phạm vi 500m xung quanh chuyên cơ được bảo vệ nghiêm ngặt, đội ngũ nghênh đón Chu Dung chỉ có hai người Trương Thành Thái và Chu Mị.
Trương Thành Thái bước lên, cung kính cúi đầu chào hỏi: “Thẩm phu nhân, nhiều năm không gặp, phu nhân vẫn trẻ trung như xưa. Chào mừng phu nhân đến Ninh Hải”
Chu Dung khẽ gật đầu: “Làm phiền bí thư Trương rồi. Diệp Hoan được anh âm thầm chiếu cố nhiều năm nay. Tôi rất cảm kích!”
Trương Thành Thái rùng mình. Diệp Hoan dường như có quan hệ rất mật thiết với Thẩm gia. Lời nói của Thẩm phu nhân nghe sao cũng giống như người mẹ đang thay mặt con mình thể hiện lòng biết ơn. Hắn từng nghe nói con trai của cựu thủ trưởng chết trẻ, lại không thấy xác, chẳng lẽ Diệp Hoan…
Một câu nói thản nhiên, bên trong lại chứa đựng rất nhiều tin tức. Trương Thành Thái lắc lắc đầu, một gia tộc khổng lồ đương nhiên sẽ có vô số bí mật. Hắn không thể biết mà cũng không dám biết quá nhiều.
Chu Mị tiến lên cung kính đỡ tay Chu Dung vào trong chiếc xe được lắp kính chống đạn.
Cửa xe đóng lại, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
“Diệp Hoan đang ở đâu?” giọng điệu Chu Dung có chút vội vàng
“Anh ấy vẫn tốt, chỉ là hai ngày gần đây tâm trạng hơi xấu…”
“Tâm trạng xấu? Vì sao? Kẻ nào tổn thương nó?” Chu Dung cuống quýt
Khóe miệng Chu Mị hơi vểnh lên, mắt nheo nheo: “Bởi vì anh ấy bị thất nghiệp…”
Chu Dung ngẩn ra: “Thất nghiệp? Thằng bé không phải đang làm việc ở cái công ty Hồng Hổ gì đó sao?”
“Vốn là vậy. Nhưng mấy hôm nay công ty Hồng Hổ bởi vì có liên quan đến chuyện Diệp Hoan bị ám sát nên bị chính quyền cưỡng chế tạm dừng kinh doanh để điều tra. Việc hợp tác với Đằng Long chúng ta cũng tạm thời bị đình chỉ. Diệp Hoan là trợ lý giám đốc Hồng Hổ nên cũng tạm thời thất nghiệp”
Chu Dung dở khóc dở cười: “Náo loạn vậy à…Tiểu Mị, lập tức sắp xếp giúp ta. Ta muốn gặp nó”
Chu Mị hơi chần chờ nói: “Phu nhân gặp anh ấy lúc này…e là không ổn lắm”
“Vì sao?”
“Diệp Hoan…dường như rất thù hận cha mẹ anh ấy. Con nghĩ phu nhân hẳn là hiểu được cảm giác của anh ấy. Chuyện nhận thức nhau chỉ có thể từ từ tiến hành, không thể nóng vội. Nếu không Diệp Hoan rất có thể sẽ phản ứng tiêu cực. Đến lúc đó e là mất nhiều hơn được”
Chu Dung sững người, mắt nhòa lệ
“Đứa nhỏ này…Hai mươi năm nay…đã làm khổ nó rồi…”
“Phu nhân đừng quá thương tâm. Kỳ thật phu nhân vẫn có thể dùng phương thức khác từ từ tiếp cận Diệp Hoan”
“Phương thức khác nào?”
“Nói thí dụ như…” Chu Mị nhìn Chu Dung, khẽ cười tinh nghịch “…thu phục những người bên cạnh anh ấy”
…
“Con mẹ nó chứ, lại thất nghiệp!” Diệp Hoan ôm đầu rên rỉ.
Hầu Tử ngồi một bên thắc mắc: “Anh không phải là thành phần trí thức nhỏ của Hồng Hổ sao? Lẽ nào đã bị bà chủ Liễu đuổi việc rồi?”
Diệp Hoan chán nản nói: “Không nghe tin tức sao? Chính phủ gần đây càn quét tệ nạn xã hội, công ty Hồng Hổ bị niêm phong rồi?”
Hầu Tử có chút hả hê cười nói: “Ngu ngốc! Ngay cả thành phần trí thức cũng làm không được”
Diệp Hoan thở dài: “Đáng buồn nhất là anh mày đi làm được một tháng rồi. Vừa đúng đến ngày được cầm tiền lương thì Hồng Hổ bị niêm phong…Mày nói xem có phải công ty Hồng Hổ cấu kết với chính quyền cố ý chọn đúng ngày anh mày lĩnh lương thì đến niêm phong không?”
Hầu Tử bĩu môi: “Công ty lớn như vậy mà cố tình bị niêm phong chỉ vì quỵt một tháng lương của anh thôi á?”
Diệp Hoan ngẩn ngơ thở dài: “Anh cũng nghĩ khó có khả năng này”
“Công ty bị niêm phong rồi, bà chủ Liễu xinh đẹp làm sao bây giờ?”
“Không biết, có lẽ đang sốt ruột lắm”
“Một mỹ nữ như vậy, anh cam lòng để cho nàng sốt ruột thế à? Sao anh không giúp nàng?”
Diệp Hoan bực mình: “Tao là một thằng lưu manh thì giúp thế nào? Chính quyền người ta sẽ nghe một thằng lưu manh nói sao?”
Diệp Hoan nói xong, thở ra một hơi dài, mặt mày suy tư. Tuy rằng Liễu Mi ngày thường đối với hắn lạnh lùng, quát nạt, lại thường cố ý phạt lương hắn. Nhưng ở chung lâu ngày cũng có chút cảm tình. Hiện giờ Hồng Hổ bị niêm phong, Diệp Hoan hơi lo lắng cho cô gái bướng bỉnh quật cường kia.
“Anh Hoan, nếu thật muốn giúp nàng…anh có thể đi tìm Chu Mị nha. Em thấy Chu Mị đó bối cảnh rất sâu. Lần trước ra khỏi cục công an, ngay cả cục trưởng đều tỏ vẻ nịnh bợ cô ấy. Cô ấy đối với anh lại nhất mực nghe lời, anh đi năn nỉ Chu Mị, cô ấy nhất định giúp anh rồi”
Diệp Hoan do dự: “Năn nỉ Chu Mị?...Nếu cô ta muốn anh dùng thân thể làm điều kiện trao đổi, anh nên chấp nhận hay không chấp nhận?”
Hầu Tử ưỡn ngực, bàn tay vỗ bôm bốp lên ngực đầy khí thế: “Nếu cô ta không thả anh, em tình nguyện xông lên thay thế!”
“Cái đồ chó hoang đập không chết” Diệp Hoan cười mắng
Diệp Hoan nghĩ nghĩ một lúc, âm thầm quyết định, lần sau đi gặp Chu Mị sẽ khơi gợi chuyện công ty Hồng Hổ bị niêm phong ra thương lượng thử xem sao. Dù sao ở cạnh Liễu Mi lâu nay, chuyện bắt cóc tống tiền lần trước đã được cô ấy giúp đỡ, coi như hắn nợ Liễu Mi một ân tình. Chỉ là không biết Chu Mị có chịu nể mặt hắn hay không
“Anh Hoan, bây giờ anh tạm thời không có việc gì làm, không bằng ở nhà chơi game bán trang bị với em. Em cho anh một tài khoản level 70, cộng thêm một bộ trang bị cực xịn, anh em ta liên thủ chiến đấu, tuyệt đối là vô địch nha…”
Diệp Hoan liếc hắn một cái, chậm rãi nói: “Muốn anh mày ngồi lì với cái máy tính, ngày ngày vô vọng chờ đợi không biết đến ngày tháng năm nào mới xuất hiện một kẻ muốn mua trang bị ấy à? Nói thực, anh mày không đủ can đảm…”
Hầu Tử xụ mặt: “Cái này quan hệ gì đến can đảm?”
“Đương nhiên có quan hệ, mày can đảm hơn anh nhiều…”
Hầu Tử hớn hở khiêm tốn: “Đâu có, đâu có…”
“Anh nói thật, người như mày lăn lộn giang hồ tới bây giờ vẫn còn sống sót, mày nói xem mày can đảm hay không can đảm? Anh nếu là mày, đã sớm mẹ nó nhảy lầu tự vẫn rồi. Nếu đem cuộc đời mày viết thành tiểu thuyết, người ta vừa đọc xong sẽ đập bàn nói “Một tên ngu ngốc như vậy lăn lộn giang hồ bao năm vẫn sống được, chúng ta vì cái gì mà không sống được tốt hơn?” Mày nói xem, chuyện xưa của mày có thể cảm động biết bao nhiêu người? Tỷ lệ tự tử hàng năm của Trung Quốc ta sẽ giảm được bao nhiêu người?”
Hầu Tử lệ rơi đầy mặt: “Anh Hoan, xin anh đừng nói nữa. Anh nói thêm câu nữa em thật sự đi nhảy lầu chết cho anh xem”