Dịch giả: Rong
Vì một điếu thuốc của Diệp Hoan, toàn bộ phi trường quốc tế Ruzyne Prague đại loạn. Hàng loạt cảnh sát như cuồng phong ùa về phòng cấp điện của đại sảnh sân bay.
Có thể ở trong nước chưa từng gặp điều này, nhưng thực tế, từ sau khi xảy ra sự kiện 11/9 tại Mỹ, các nước phát triển Âu Mỹ đối với các vấn đề về khủng bố quả thực đã đến tình trạng thần hồn nát thần tính, một ngọn gió thổi cỏ lay nho nhỏ nơi công cộng đều có thể gây nên khủng hoảng cực độ trong dân chúng, dù đây đều là các quốc gia phát triển, nhưng đối mặt với những tổ chức khủng bố kia, ai cũng đều hiểu, khi các phần tử đánh bom liều chết này đối đầu với các siêu cường quốc, muốn nổ chỗ nào là đặt bom chỗ ấy, đặc biệt tại sân bay, các tòa nhà chính phủ... và một số địa điểm quan trọng, những nơi này trở thành mục tiêu đề phòng trọng điểm của cảnh sát.
Trong phòng cấp điện, khuôn mặt ngăm đen của James âm ỷ lộ ra vài phần tái nhợt, hắn nhanh chóng vô tội giang tay ra, trên ngón tay vẫn còn kẹp điếu thuốc, dùng Tiếng Anh hoảng sợ nói: "Oh, việc này không liên quan đến tôi, đây là một sự hiểu lầm..."
Vô số khẩu súng chỉ vào James, cảnh sát sân bay như lâm đại địch, như thể thứ James cầm trên tay không phải thuốc lá mà là một quả lựu đạn khói.
Kẻ đầu têu Diệp Hoan miễn cưỡng đứng cạnh cửa, sau lưng rỉ ra một lớp mồ hôi ướt sũng. Quy củ tại các nước ngoại quốc nghiêm khắc như vậy sao? Hút điếu thuốc thôi mà giống như đánh bom giết người, vậy con quỷ thuốc lá như hắn sống sót kiểu gì trong Prague đây?
Cái gọi là "tố chất" thật ra là một loại định nghĩa rất chủ quan, theo suy nghĩ ban đầu, những người có tâm hồn cao thượng đều được cho là những người có tố chất tốt, Diệp Hoan vẫn luôn tin rằng chính mình là một người có tố chất tốt, thế nhưng những người có tâm hồn cao thượng không nhất định phải là người không hút thuốc, mà những người không hút thuốc chưa chắc đã là người cao thượng, thực ra thì cao thượng và hút thuốc lá không có nửa xu quan hệ gì đến nhau.
Có điều là, chuyện tính toán hãm hại người khác như vầy dám chắc là không cao thượng.
Diệp Hoan hơi áy náy, dù sao James huynh này là một người rất tốt, lúc ở Bắc Kinh hắn còn cứu bản thân mình một mạng. Giờ đến Châu Âu mình lại lừa gạt hắn trong chớp mắt. Dù James là người da đen, nhưng nhất định hắn sẽ không muốn mang tiếng xấu thay người khác.
James phản ứng rất nhanh, dù hắn là sĩ quan Thiếu tướng ở Mỹ, nhưng tại nơi đất khách quê người này, cũng không dám giơ súng khiêu chiến với cảnh sát. Người Mỹ tuy hài hước và thích đùa nhưng đều rất có tầm nhìn, vào lúc nên làm ra vẻ đáng thương thì bọn họ trông đáng thương còn hơn đứa cháu nhỏ, thế nên James không giải thích gì, chỉ nhanh chóng ném tàn thuốc, rồi ngoan ngoãn giơ tay lên.
Dưới sự áp giải của cảnh sát, James bị đeo còng tay rời khỏi phòng cấp điện, trước khi đi nhìn về phía Diệp Hoan, trong mắt tràn đầy buồn rầu u oán.
Diệp Hoan áy náy cười với hắn. Mình mang theo một sứ mệnh thiêng liêng đến Prague này, sao có thể để bị bắt vào đồn cảnh sát được?
Không như James huynh, trông hắn có vẻ nhàn rỗi, chắc là đến đây du lịch, vậy đi thăm qua cục cảnh sát Prague trước hẳn là không có vấn đề gì lắm.
Một nhóm rất nhiều cảnh sát áp giải James huynh đi khỏi căn phòng, Ngụy Trường Quân tổ trưởng tiểu tổ điều tra tiến lên cung kính nói: "Diệp thiếu gia, vị vừa rồi là bạn của ngài sao? Xem ra hắn và cảnh sát có chút hiểu lầm, ngài có muốn ta mời giúp hắn một luật sư tốt không?"
Diệp Hoan vội gật đầu: "Muốn, lập tức mời ngay một luật sư tốt nhất, nhanh chóng nộp tiền bảo lãnh cho hắn ra ngoài, lúc này bạn tốt gặp nạn, tôi không nhẫn tâm đứng nhìn."
Ngụy Trường Quân thở dài: "Vừa mới xuống phi cơ đã bị cảnh sát đem đi quả thực quá xui xẻo"
"Điểm xui xẻo lớn nhất của hắn là gặp phải tôi..."
Diệp Hoan được bảo vệ trong một vòng vệ sĩ, chậm rãi rời khỏi đại sảnh sân bay, ngoài phi trường đã có sẵn một hàng xe Mercedes bóng loáng đang lặng lẽ chờ đợi, Ngụy Trường Quân đích thân tiến lên mở cửa xe cho Diệp Hoan, những thành viên khác trong tiểu tổ điều tra và các vệ sĩ lần lượt ngồi vào dãy xe phía sau, theo xe đầu tiên khởi động, đoàn Mercedes chậm rãi đi tới nội thành Prague.
Ngồi trong xe Mercedes, Diệp Hoan nhíu mày: "Ngụy tổ trưởng, đem đến quá nhiều xe Mercedes Benz như vậy, có phải quá phô trương rồi không?"
Ngụy Trường Quân vội vàng giải thích: "Diệp thiếu gia có điều không biết, các xe này đều được thuê đến đây, thật ra thì ở Séc, xe Mercedes cũng không được coi là phô trương, ngài biết đấy, xe Mercedes được sản xuất tại Đức, mà vị trí thành phố Prague lại nằm giữa Viên và Đức, thật ra thì ở nơi này Mercedes rất rẻ, chủ yếu là loại hình xe gia dụng, chạy xe Benz ở đây cũng giống như chúng ta đi xe Santana trong nước, thật sự không coi là phô trương.”
Diệp Hoan giật mình, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, đây không còn là trong nước nữa, một số giá trị quan có lẽ thực sự thay đổi rồi, ít nhất bánh quẩy Prague chắc chắn có giá hơn một đô la...
Diệp Hoan bèn chân thành nói: "Vậy thì không sao, Mercedes-Benz thì Mercedes-Benz, có điều vẫn nên nhắc nhở các tài xế một chút, chú ý đừng tạo quá nhiều ảnh hưởng, không nên lúc thì xếp hình chữ S, lúc lại xếp hình chữ B, huênh hoang quá là không tốt."
Ngụy Trường Quân: "..."
Đội ngũ xe Mercedes thong thả đi vào nội thành Prague, phong cảnh ven đường càng lúc càng náo nhiệt sầm uất, đôi lúc thấy được dòng người trong cửa hàng ven đường tấp nập như nước thủy triều, cửa hàng pha lê và cửa hàng rối dây là những nơi đặc biệt nổi tiếng đầy màu sắc tại Prague, cực kì nhiều du khách ra vào.
Prague còn là một tòa thành cổ nghìn năm, ngay từ hơn một nghìn năm trước, Prague đã là trung tâm chính trị của vương quốc Tiệp Khắc, hầu như mọi thứ ở nơi này vẫn còn giữ được phong mạo và hơi thở xa xưa của thời Trung Cổ, từ kiến trúc đến văn hóa đều không quá khác biệt so với mấy trăm năm trước, người ta dường như phảng phất lãng quên đi nhịp chảy vội vàng của lối sống hiện đại phát triển, tòa thành cổ xưa này cứ khoan thai duy trì nhịp điệu của chính mình, chẳng sợ bị thế giới bỏ rơi. Bầu không khí xưa cũ của thành phố tạo cho người ta ảo giác như chìm đắm trong dòng chảy thời gian, giống như đặt mình vào Châu Âu của vài trăm năm trước, chứng kiến lễ đăng quang của hoàng đế Charles đệ tứ, chứng kiến Prague trở thành thủ đô đế quốc La Mã thần thánh, rồi thời kỳ nghệ thuật phục hưng vĩ đại, cùng giai đoạn cách mạng công nghiệp đỉnh cao...
Bao nhiêu lịch sử rực rỡ hay đen tối, dường như đều lắng đọng trong màn trình diễn của tòa cổ thành nghìn năm xưa cũ.
Rất nhiều khu phố vẫn còn giữ nguyên bóng dáng của thế kỷ, từ đá lát đường cho đến cột đèn đường cổ lạc, những bức tranh tường bích họa đầy sắc màu tôn giáo, cho đến kiến trúc Gothic rải rác trên những giáo đường cổ xưa, nhà hát, bảo tàng ở khắp mọi nơi...
Nhìn vào những di tích cổ đại không bị hủy diệt bởi khoa học công nghệ và những phát minh mới, trong lòng Diệp Hoan trào dâng một niềm cảm khái không thôi.
Bàn về văn minh cổ xưa, không có quốc gia nào có thể vượt qua Trung Hoa, nhưng giá trị quan của người Trung Quốc hiện đại dường như đều trở nên méo mó, mọi thứ đều được dựng lên trên cơ sở của nền văn minh mới, bất kỳ người nào hay vật nào cản lối phát triển của nền văn minh mới này đều bị đẩy ngã, nghiền ép một cách vô tình. Có lẽ để bước chân lên con đường văn minh hiện đại cần phải trả giá thật nhiều, thế nhưng vì sao không để lại cho văn hóa cổ xưa một chút đất để nương mình? Phá hủy những căn phòng xưa cũ, đạp đổ những kiến trúc đình đài cổ đại, xây dựng mọi thứ rực rỡ đến chói mắt, tươi sáng như mới được sinh ra, nhưng đã ai từng nghĩ đến, cái giá phải trả của chúng ta chính là đánh mất đi lịch sử, phản bội lại quá khứ? Ngoài việc đổi lấy được những tòa nhà lạnh lẽo bọc đầy cốt thép, chúng ta còn có gì? Khi từng tòa nhà cao ốc phủ kín mặt đất, liệu chúng ta có nghĩ đến không, dòng nước tinh thần chảy xuôi trong xương máu huyết mạch của hậu duệ ngàn năm Hoa Hạ, đã lặng lẽ bỏ chúng ta mà đi mất?
Prague là một thành thị không hề giống vậy, nó không bao giờ hổ thẹn vì sự xưa cũ của chính mình, ngược lại còn tự hào với sự vinh quang đẹp đẽ của bản thân, bởi vì những đường phố cùng kiến trúc cổ cũng lặng im như cả tòa thành, im lặng như đang thầm thì kể cho người ta nghe lịch sử chính nó. Nơi này đã trải qua biết bao năm tháng thăng trầm, mỗi một tòa kiến trúc đều không lạnh lẽo cô đơn, mỗi một khối tường gạch cổ xưa dường như đều được sưởi ấm trong ánh mặt trời, dệt lên một bầu không khí ôn hòa ấm áp.
Người bản xứ nơi này thật thong dong, dường như mỗi người trong họ đều mang trên mình hai loại phong cách hoàn toàn khác biệt, bình đạm như người Ý, lại nghiêm túc thực tế như người Đức, giờ đây hai phong cách kì diệu cùng kết hợp, tạo thành một loại phong cách hoàn toàn mới, ưu nhã như linh miêu, lại trầm tĩnh như núi.
Đây là một thành phố thích hợp để sinh sống, khiến người ta ngay từ khi mới thấy đã không tự chủ được mà yêu mến nó. Hưởng thụ cuộc sống đã là chủ đề của thành phố này, dù cho ai đến đây, điều đầu tiên họ làm đều là giảm nhẹ bước chân, nở nụ cười trên khuôn mặt, chậm rãi thưởng thức phong cảnh ven đường.
Diệp Hoan ngồi trong xe, nhìn ngắm đường phố, cảm thấy vừa mới lạ vừa hưng phấn.
Thành phố xinh đẹp đến vậy, chắc hẳn Nam Kiều Mộc cũng sẽ yêu mến thôi? Nếu như nàng thật không nỡ rời đi, chẳng phải đã nói lên rằng, có lẽ hôm nay nàng cũng đang ở nơi nào đó tại Prague này?
Nghĩ đến đây, trong ngực Diệp Hoan nhiệt huyết sôi trào, hai bàn tay đặt trên gối có chút run rẩy, cố gắng đè nén tâm tình kích động trong lòng.
Tìm kiếm gần một năm rồi, Nam Kiều Mộc, có lẽ giờ đây chúng ta lại cùng ở chung một thành phố, em có cảm nhận được hơi thở quen thuộc của anh không?
***
Ngụy Trường Quân vì Diệp Hoan đặt một trong những khách sạn năm sao xa hoa nhất Prague, khách sạn Bốn Mùa "Four Seasons Hotel Prague".
Khách sạn Bốn Mùa là một hệ thống khách sạn đa quốc gia, nằm tại khu phố Prague Josephus, đây là một loại hình khách sạn gia đình thân thiện, cạnh đại học Charles, vườn hoa Wallenstein Palace và công viên Kampa, quanh đó còn có phòng hòa nhạc Rudolfinum và nhà hát rối quốc gia, dù cách cây cầu nổi tiếng Charles Bridge chỉ vài bước chân nhưng nơi này lại cực kì yên tĩnh và có không gian riêng tư tuyệt vời.
Nó giống như một tòa lâu đài nho nhỏ, được hoa cỏ xanh mát phủ ngợp bốn bề, đội ngũ xe Mercedes chậm rãi chạy qua con đường hẹp giữa bãi cỏ. Đến lối vào khách sạn, bảo vệ ở cổng hơi cúi đầu, mở cửa xe cho Diệp Hoan.
Ngụy Trường Quân đã bao trọn tầng trên cùng của khách sạn, sau khi sắp xếp cho vệ sĩ về nghỉ ngơi ở các căn phòng khác, Ngụy Trường Quân dẫn Diệp Hoan vào phòng tổng thống mà ông đã đặt sẵn cho Diệp Hoan.
Căn phòng cực lớn, trang trí xa hoa, gồm một phòng khách và ba phòng ngủ, nội thất mang phong cách Romanesque, cửa số lớn kiểu Pháp đối diện dòng sông Vltava xinh đẹp, thấp thoáng trông ra tháp chuông của giáo đường nức tiếng St. Vitus, phong cảnh tinh tế đến động lòng người.
Phục vụ khách sạn cực kì chuyên nghiệp, không những sạch sẽ tinh tươm, mà hiển nhiên hiểu rất rõ tâm ý của những vị khách giàu có xa hoa, bên cạnh chiếc giường lông nhung mềm mại có một bức tượng thiên nga tinh xảo, được cài thêm một tờ giấy nho nhỏ: "Hoan nghênh ngài Diệp đến từ Trung Quốc đã đến thăm thành phố xinh đẹp này."
Ngụy Trường Quân là một người làm việc rất cẩn thận, ông biết rõ mục đích Diệp Hoan đến Prague không phải là vì du lịch cùng thưởng thức, vì thế lập tức gọi khách sạn chuẩn bị món ăn đưa lên phòng khách. Chỉ một lát sau, phục vụ đã đẩy một xe nhỏ vào phòng. Đồ ăn rất đơn giản, một suất bò bít-tết, salad trộn sốt Bernardino. Khách sạn tặng thêm một chai rượu sâm panh, Diệp Hoan không đụng tới giọt nào.
Sau khi vùi đầu vào ăn một bữa no nê không chút hình tượng, Diệp Hoan lau miệng, gọi Ngụy Trường Quân đưa tất cả thành viên tiểu tổ điều tra tiến vào gian phòng, bắt đầu bàn bạc.
"Được rồi, Ngụy tổ trưởng, nói cho tôi biết gần đây nhất các chú có tìm được đầu mối mới nào về Nam Kiều Mộc tại Prague không."
Ngụy Trường Quân cười khổ một tiếng, nói: "Diệp thiếu gia, từ khi tiểu thư Nam Kiều Mộc mất tích tại London, việc này liền trở nên rất kì lạ, không phải chúng tôi kêu khổ, nhưng chúng tôi đã đi vòng quanh một lượt toàn bộ châu Âu rồi, chúng tôi cũng mời đến vô số thám tử tư tại Châu Âu, thậm chí còn đăng tin trên tất cả các báo trong thành phố, đưa ra phần thưởng 10 triệu Euro nếu tìm được manh mối, nhưng kết quả thật đáng hổ thẹn, vẫn không thu được tin tức gì."
"Lần trước một vị thám tử tư đúng lúc gặp được tiểu thư Nam Kiều Mộc trong quảng trường Prague, hoàn toàn nhờ vào may mắn, may mắn đó không phải ngày nào cũng có được, từ sau khi chúng tôi đem nhiệm vụ trọng tâm của tiểu tổ điều tra chuyển dời đến Prague, hầu như mỗi ngày chúng tôi đều đi lại khắp phố lớn ngõ nhỏ của Prague, nhưng sau một lần Nam Kiều Mộc xuất hiện tại đó, dường như biến mất vào không khí, không còn có bất kỳ đầu mối mới nào."
Tâm tình phấn khởi trên đường của Diệp Hoan ngay lập tức giống như nước lạnh giội qua, chốc lát chìm vào chán nản.
"Các ông có nhờ đến sự giúp đỡ của cảnh sát địa phương không? Có lẽ cảnh sát sẽ hiểu rõ về nhân khẩu trong thành phố hơn so với các ông đấy?"
Ngụy Trường Quân cười khổ nói: "Diệp thiếu gia, đây không phải là trong nước, cảnh sát sẽ không tùy ý tiết lộ thông tin cá nhân của cư dân cho cậu đâu. Người nước ngoài cực kỳ quan tâm đến việc bảo đảm quyền riêng tư, huống chi Prague vốn là thành phố du lịch, số lượng nhân khẩu lưu động cực lớn, dù cho cảnh sát đồng ý giúp chúng ta, nhưng tại một thành phố lớn thế này tìm một du khách Hoa kiều cũng chẳng khác nào mò kim đáy biển..."
Diệp Hoan ngây ngô trong chốc lát, tức giận không cam lòng: "Cảnh sát Prague sao lại không đưa ra chính sách như giấy cư trú tạm thời hay gì gì đó chứ..."
Ngụy Trường Quân lau mồ hôi nói: "Việc này... Đúng là không có."
"Làm sao đây? Tôi nhất định phải gặp được cô ấy, tận mắt nhìn thấy cô ấy ở trước mặt tôi, các ông phải nghĩ cách giúp tôi."
Ngụy Trường Quân thở dài nói: "Diệp thiếu gia, thật xin lỗi, nhưng mà chuyện tìm người như vậy thật sự không gấp được..."
"Tôi rất gấp, tôi nhất định phải nhìn thấy cô ấy!" Diệp Hoan nháy mắt mấy cái, đưa ra một ý tưởng tồi tệ: "Hay là thế này, chúng ta đi mời bộ đội đặc chủng trong nước từng nhóm bí mật lẻn vào Prague, sau đó chiếm lĩnh chính phủ của bọn họ, cục cảnh sát, ờm, còn có đại đội giữ trật tự đô thị, kiểm soát toàn bộ thành phố, cuối cùng tập trung tất cả mọi người trên quảng trường..."
Ngụy Trường Quân giật mình mở to hai mắt, lắp bắp nói: "Diệp thiếu gia, cậu muốn làm Quốc vương cộng hòa Séc, hay muốn thiết lập sự thống trị Châu Âu?"
"Không, tôi tìm người!"