Dịch giả: Liêu Doanh
Vài ngày sau đó, Liễu Phỉ ngày nào cũng đến căn hộ bốn tầng nơi Hầu Tử và Diệp Hoan ở. Mỗi lần cô ta đến đều đi một mình, không mang theo vệ sĩ, ăn mặc cũng giản dị, dường như Liễu Phỉ cố gắng dùng cách này để kéo gần khoảng cách với Hầu Tử và Diệp Hoan. Trước mặt Diệp Hoan, cô luôn tỏ ra thân mật với Hầu Tử nhưng thỉnh thoảng lại lén lút quan sát sắc mặt hắn, trong nụ cười ngọt ngào mê người luôn có sự thận trọng.
Hầu Tử đương nhiên không hay biết chuyện gì xảy ra, bị Liễu Phỉ ngọt ngào dỗ dành thì mừng rỡ đến cười không khép miệng lại được, tinh thần hưng phấn 200%, cả người hắn cứ như đang phê thuốc vậy.
Diệp Hoan hờ hững chứng kiến hết thảy, chuyện tình cảm của hai người này thành cũng được mà không thành cũng đành chịu, Diệp Hoan không muốn xen vào nữa, những gì hắn có thể làm cho Hầu Tử, hắn đều đã làm rồi. Cho nên hễ Liễu Phỉ đến chơi là Diệp Hoan tìm cớ ra khỏi nhà để hai người bọn họ tha hồ diễn trò.
......
Lúc này, Diệp Hoan đang ngồi chơi mạt chược ở sân cư xá nơi bọn họ ở.
Ba người chơi khác là mấy ông bà già về hưu, đặt cược năm hào một ván. Bốn người quây vào bàn mạt chược, mắt mũi trợn trừng, tinh thần tập trung nhìn không chớp mắt vào bài của mình. Không khí căng thẳng hệt như những ván bài đỉnh cao với tiền đặt cược bạc tỷ trong phim HongKong. Khó mà tin được một danh nhân nổi tiếng trong bảng Forbes trong tương lai lại ngồi đây hăng hái chơi mạt chược năm hào một ván với mấy ông bà già về hưu.
Lúc Chu Dung gọi điện đến thì Diệp Hoan đang chơi mạt chược.
Mắt Diệp Hoan vẫn không rời bàn mạt chược, tay bấm nút nghe áp lên tai
"Diệp Hoan, con đang làm gì thế?"
"Tôi đang bảo vệ hòa bình thế giới, bọn Libia lại chiến tranh rồi, phe chính phủ và phe phản chính phủ cắn nhau loạn xị, tôi đang không biết nên giúp ai bây giờ......Này!! Lão già chết tiệt kia, đừng có tráo bài nhé, đừng tưởng rằng ông lớn tuổi mà tôi không dám chửi, tôi đi guốc trong bụng ông đấy. Vừa nãy ông đổi tám đồng thành năm đồng, tưởng tôi không biết hay sao?"
Đầu dây bên kia, Chu Dung thở dài: "Con chạy đến Libia chơi mạt chược à?"
"Đánh trước vài ván rồi lại chạy đi thu thập đám nhãi Libia kia"
"Diệp Hoan, con đã xuất ngũ rồi thì cũng nên chính thức tiếp xúc với việc kinh doanh của tập đoàn Đằng Long đi. Trên thương trường rất coi trọng các mối quan hệ. Tối nay có một buổi tiệc rượu từ thiện, con thay ta đi tham gia nhé, làm quen với những người này sẽ có ích cho tương lai của con. Với thân phận thiếu chủ của Đằng Long và thái tử Thẩm gia thì dù con chỉ đứng một chỗ cũng sẽ có nhiều người tự đến săn đón, nịnh bợ con"
Diệp Hoan vô cùng miễn cưỡng: "Tôi đang bảo vệ hòa bình thế giới mà...."
"Ít nói luyên thuyên với ta thôi! Quyết định vậy đi, sáu giờ tối nay Chu Mị sẽ đến đón con" Chu Dung dứt khoát chốt hạ vấn đề.
"Được rồi, đi thì đi, thuận tiện mang mấy chai rượu tây về, lại mua thêm chục xiên thịt dê nướng cho các anh em làm bữa ăn khuya đông tây kết hợp..."
Mắt Diệp Hoan vẫn nhìn chằm chằm vào đám bài, bỗng nhiên nhíu mày, nhớ tới một vấn đề rất quan trọng: "A, đợi một chút....Ai đang gọi đấy?" <Ở Trung Quốc ai cũng ta ta ngươi ngươi nên Diệp Hoan nói chuyện một hồi vẫn chẳng biết người gọi là ai>
Chu Dung chán nản: "Ta là người đẻ ra anh!"
......
Sáu giờ tối.
Ba chiếc Mercedes và một chiếc Lincoln đỗ ngoài cổng cư xá, Chu Mị đúng giờ tới đón Diệp Hoan.
Diệp Hoan mặc bộ lễ phục của Hầu Tử, cổ thắt nơ đen, ngọ ngoạy không yên cứ như bị bó chân giò.
Đêm nay Chu Mị mặc một bộ đầm dạ hội màu đen bóng bó sát người, dài chấm gót, chất vải tơ mềm nhẹ, phần trên thiết kế dạng quây, lộ ra đôi vai nhỏ nhắn trắng nõn nà, trước ngực đính một con bướm vải màu đen cùng chất liệu, nửa như che đậy lại nửa như khoe ra hai bầu ngực căng tròn hấp dẫn. Bộ đầm đen được lựa chọn rất phù hợp với dáng người Chu Mị, làm nổi bật lên vòng một nảy nở, vòng hai thon nhỏ, vòng ba căng tròn quyến rũ.
Diệp Hoan ngây người ngắm nhìn Chu Mị, trong mắt là sự tán thưởng không thèm che giấu.
Chu Mị khẽ cười thẹn thùng, trong lòng đắc ý
Cô từ nhỏ đã đi theo phu nhân Chu Dung học hỏi, cầm kỳ thi họa, áo cơm trà rượu cô đều rất thành thạo. Cô am hiểu làm sao để phô bày vẻ đẹp của mình đến mức cao nhất, chọn trang phục thế nào để tôn lên những ưu điểm của mình.
Nhìn thấy sự tán thưởng trong mắt Diệp Hoan, Chu Mị biết công sức của mình đã không uổng phí.
"Nhìn gì vậy? Lên xe thôi nào!" Chu Mị ngượng ngùng, hơi nhấn giọng
Tên đầu gỗ này hôm nay đã nhận ra được vẻ đẹp của mình rồi sao? Trên đời này vẫn còn nhiều phụ nữ xinh đẹp, không chỉ riêng mỗi Nam Kiều Mộc thôi đâu.
"À....lên xe, lên xe thôi!" Diệp Hoan lấy lại tinh thần, lập tức chui vào trong xe.
Chiếc Lincoln chậm rãi lăn bánh, ba chiếc xe vệ sĩ cũng lặng lẽ bám theo
Chu Mị hạ cửa kính xuống, lấy một hộp xì gà trong hộc xe, cắt bỏ đầu rồi đưa cho Diệp Hoan. Diệp Hoan nhận lấy rồi chần chờ nhìn Chu Mị
Chu Mị cười quyến rũ rồi hỏi: "Còn chưa nhìn đủ sao? Tối nay em có đẹp không?"
Diệp Hoan gật gật đầu: "Đẹp lắm...Nhưng mà, Chu Mị à, chúng ta quen biết nhau lâu rồi, tôi có mấy câu cứ nghẹn trong cổ họng, không nôn ra thì thấy bứt rứt...."
"Vậy thì anh mau nôn đi"
Diệp Hoan nhìn chằm chằm bộ đầm của Chu Mị, nghiêm túc nói: "...Bộ váy này của cô thiết kế nguy hiểm quá, ngay cả dây đai an toàn cũng không có, cô không sợ nhỡ may nó tuột xuống lộ hết hàng họ à?"
.......
Tiệc rượu từ thiện chỉ là một cái cớ mà giới thượng lưu hay dùng để mở rộng các mối quan hệ, củng cố thế lực hay ký kết các hợp đồng...
Tiệc rượu được tổ chức ở nhà hàng Kinh Thành, Lincoln dừng lại trước cửa nhà hàng, vệ sĩ vội vàng tới mở cửa xe.
Diệp Hoan và Chu Mị bước xuống xe, nghênh đón vô số ánh mắt của giới thượng lưu
Mọi người giờ đã không xa lạ gì người thanh niên Diệp Hoan này. Một số người đã rục rịch không yên như không thể chờ tiệc rượu bắt đầu mà muốn ngay lập tức phóng đến xin làm quen hoặc nịnh bợ hắn.
Chủ nhân tiệc rượu là một tổng giám đốc của tập đoàn nước ngoài. Tập đoàn này đã kinh doanh ở Trung Quốc nhiều năm nên ông ta biết rất rõ địa vị của tập đoàn Đằng Long, vậy nên cho tới khi Diệp Hoan và Chu Mị xuất hiện thì ông ta mới tuyên bố tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Tiếng nhạc du dương vang lên, Diệp Hoan cầm một ly rượu, suýt xoa cái eo vừa bị Chu Mị véo đến xanh xanh tím tím ở trong xe
Chu Mị kia nhìn như tiên nữ giáng trần nhưng lúc véo người cũng đau không thua gì người phàm tục, hơn nữa, đau chỗ nào, nhéo chỗ đó. Từ lúc Diệp Hoan quen Chu Mị đến giờ, dường như cô càng ngày càng bạo lực hơn thì phải
Chu Mị tạm thời rời khỏi hắn, đến tụ tập cùng mấy tiểu thư nổi tiếng ở Bắc Kinh. Tuy rằng lâu rồi không xuất hiện nhưng Chu Mị vẫn khiến vô số đàn ông kinh diễm và phụ nữ hâm mộ, ghen ghét. Cô đứng đó trông như một vầng trăng rạng ngời, vừa dịu dàng mà lại chói lóa.
Bên Diệp Hoan cũng có không ít người đang vây quanh, nhao nhao cung kính đưa danh thiếp cho hắn, bộ dạng nịnh nọt luồn cúi khiến Diệp Hoan không thể không trưng ra bộ mặt tươi cười giả tạo.
Thật vất vả mới tìm được cớ thoát thân, Diệp Hoan thở phào một hơi, đột nhiên có người vỗ vỗ vai hắn.
Diệp Hoan quay đầu nhìn, kinh ngạc thấy một gương mặt đen sì đang tỏa sáng.
"Oh, thượng đế ơi, Diệp Hoan, thời điểm này có lẽ anh phải đang ngồi trong tù rồi chứ, làm sao có thể xuất hiện ở đây? Thật sự làm cho người ta không dám tin!"
"James Smith!" Diệp Hoan lắp bắp kinh hãi.
Người đó nở nụ cười, nguyên một hàm răng sáng lòe lòe: "Hoan thân ái, còn nhớ rõ tôi sao?"
Diệp Hoan chột dạ nhếch miệng cười cười: "Đương nhiên nhớ rõ!"
James Smith, tùy viên quân sự cấp bậc thiếu tướng của đại sứ quán Mĩ ở Trung Quốc. Lần diễn tập quân sự trước, người này không may trở thành tù binh của Diệp Hoan. Hắn dựa vào bộ quân phục của người này mà lẻn vào doanh địch, làm nổ tung bộ chỉ huy của người ta, làm sao có thể không nhớ rõ?
Diệp Hoan chợt rùng mình: "Anh nói tôi giờ này đáng lẽ đang ở trong tù là vì sao?"
James nhún nhún vai nói: "Tôi sau khi từ Tây Bắc trở về đã ủy thác cho đại sứ nước tôi gửi thông điệp chính thức cho bộ Ngoại Giao các người để kháng nghị một người lính của quý quốc, cũng chính là cậu, đã khiêu khích nghiêm trọng mối giao hảo giữa hai nước, không những thế còn vũ nhục nhân cách của tùy viên quân sự đại sứ quán Mĩ ở Trung Hoa. Bộ Ngoại Giao của các người tỏ vẻ sẽ điều tra và xử lý thích đáng trường hợp này...."
Diệp Hoan nghe đến đó vừa sợ, vừa giận, bất chấp đây là chỗ nào, túm lấy vạt áo James, cả giận nói: "Mẹ kiếp, anh thật sự cáo trạng với bộ ngoại giao đấy à? Mấy tên nước ngoài đều mẹ nó ti tiện như vậy sao? Chẳng qua chỉ đánh choáng anh một cái, hù dọa vài câu, có đáng để tính toán chi li như vậy không? Mấy bọn đế quốc quả nhiên không cùng tổ tiên với Trung Quốc, sớm muộn cũng sẽ trục xuất các người!"
Thấy Diệp Hoan nóng nảy, James vội vàng làm hòa: "Này, Hoan thân ái, bình tĩnh một chút, chỗ này không phải chiến trường, tôi cũng không phải kẻ địch của cậu"
"Anh là đối tượng chúng tôi sắp trục xuất!" Diệp Hoan hung ác nói.
James nhún vai: "Hoan, đừng xúc động như vậy, vừa rồi tôi chỉ nói đùa thôi. Cậu nên tìm hiểu thêm về cách nói đùa của người Mĩ chúng tôi thôi mà"
Diệp Hoan nghe vậy khựng lại, thăm dò: "Nói vậy là anh không cáo trạng với bộ ngoại giao chúng tôi?"
"Tôi vốn là muốn kháng nghị đấy, nhưng mà đêm đó biểu hiện của cậu thật sự khiến tôi kinh ngạc, một mình đánh sập tổng bộ chỉ huy của quân địch. Trong lịch sử chiến tranh từ trước đến nay có rất ít người làm được thế, cậu quả thực là anh hùng đó!"
James nhếch miệng cười với Diệp Hoan: "Anh hùng là để dân chúng ủng hộ chứ không phải ngồi trước vành móng ngựa nghe quan tòa tuyên bố tội danh, không phải sao?"
Diệp Hoan nhẹ cả người, trên mặt lập tức tươi như hoa, ôm cổ James vui vẻ nói: "Tuy rằng cách nói đùa của người Mĩ khiến cho anh đây thật khó chịu nhưng tôi nghe hiểu ý anh.
[........]
Như là tìm được tri âm, Diệp Hoan và James rúc vào một góc trò chuyện rôm rả.
Càng trò chuyện, hai người càng cảm thấy hợp nhau. James là quân nhân, Diệp Hoan cũng là quân nhân, tuy rằng khác quốc tịch nhưng không ngăn cản được James tán thưởng người lính trẻ tuổi này. Lần diễn tập ở Tây Bắc kia Diệp Hoan quả thực đã làm rất tốt, không chỉ James mà tất cả tùy viên quân sự của các nước đến quan sát trận diễn tập đó đều khắc sâu ấn tượng với Diệp Hoan. Khách quan mà nói, tên tuổi Diệp Hoan đã lan đi toàn thế giới rồi, chỉ là hắn không hay biết mà thôi.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ bỗng Diệp Hoan nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc gần đó.
Diệp Hoan ngạc nhiên mở to mắt nhìn, Cao Thắng Nam và Liễu Mi sao cũng tới đây vậy?
Một nữ cảnh sát, một tiểu thư hắc bang lại cùng thích tham gia náo nhiệt?
Hai vị mỹ nữ tay cầm ly rượu sâm-banh, bước đi chầm chậm, đúng lúc gặp được Chu Mị. Ba cô gái lại ríu rít một hồi.
Cao Thắng Nam và Chu Mị cười híp mắt, không biết đang nói chuyện gì, Liễu Mi thì chuyển mắt, như vô tình lướt qua Diệp Hoan đang ngồi trong góc.
Diệp Hoan cả kinh, một đối một với ba bà nương này đã khó giải quyết lắm rồi, đêm nay lại tam kiếm hợp bích thế này thì nguy hiểm quá
Diệp Hoan vội vàng quay ngoắt người lại, thân thể co rụt lại, nói nhỏ với James: "Đừng nói với mấy ả kia tôi ở chỗ này..."
James gật đầu, rồi bỗng lớn tiếng nói với Liễu Mi đang đi đến gần: "Tiểu thư xinh đẹp, tôn tử kia ở chỗ này."
Diệp Hoan vừa sợ vừa giận, trừng mắt với hắn, James chớp chớp mắt nhìn Diệp Hoan
Hóa ra lũ tây mũi lõ này cũng không phải đều ngu ngốc.....
Tiệc rượu đang đến cao trào, dưới nhà hàng Kinh Thành, hai chiếc xe thu gom rác lặng lẽ lái đến cửa sau nhà hàng.
Tên bảo vệ lười biếng hươ hươ cây côn điện: "Đợi lát nữa hãy thu rác, trên kia đang tổ chức tiệc rượu, người không phận sự không được phép vào. Mấy tiếng nữa các người hãy quay lại"
Tên lái xe rác bước xuống, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc đồng phục công nhân môi trường, vành mũ bảo hộ che gần hết khuôn mặt. Sau khi gã xuống xe cũng không vội tiến lên mà cảnh giác thăm dò bốn phía, quan sát địa hình quanh nhà hàng, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
"Vị đại ca này, chúng tôi có thể chờ ở chỗ này không?" Người trung niên cười cười, giọng nói phổ thông cứng nhắc.
Tên bảo vệ nhíu mày nhìn hắn: "Anh không phải lão Lý? Thu rác ở nhà hàng này đều do lão Lý phụ trách"
"Lão Lý bị bệnh, nhờ tôi đến thu giúp hắn. Không tin anh có thể gọi điện thoại hỏi hắn"
Tên bảo vệ hồ nghi nhìn người đàn ông rồi lấy điện thoại ra bấm số.
Khi điện thoại sắp nối máy thì người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt tên bảo vệ bỗng ra tay nhanh như chớp.
Một con dao găm chuyên dùng trong quân đội như đột ngột xuất hiện trong không khí, cắm vào cổ tên bảo vệ, lập tức máu tươi ào ra
Tên bảo vệ hoảng hốt, ánh mắt mau chóng tan rã, mềm oặt ngã xuống đất.
Gã đàn ông tiến lên đón đỡ, dìu tên bảo vệ vào phòng thường trực.
Khu vực quanh cửa sau nhà hàng rất yên tĩnh, chỉ có vài tên bảo vệ dáng điệu lười biếng, cầm theo cây côn điện đi tuần tra. Số lượng bảo vệ bị giết tăng nhanh chóng, tất cả đều được lặng lẽ tiến hành., không một ai phát hiện ra.
Gã đàn ông trung niên lấy lại con dao găm, thái độ điềm nhiên chậm rãi đến gần một người bảo vệ khác, móc trong túi quần ra một điếu thuốc nhăn nhúm, nói nhỏ: "Người anh em, cho mượn bật lửa cái?"
Bảo vệ nhìn thấy hắn mặc đồ công nhân vệ sinh môi trường thì hơi cau mày, móc ra cái bật lửa ném cho gã, không kiên nhẫn nói: "Hút mau lên, nhà hàng không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào, mấy tiếng sau hãy đến"
Gã đàn ông tiếp nhận bật lửa rồi gật đầu.
Sau đó....vẫn là con dao găm sáng loáng, vài tên bảo vệ còn không kịp cả kinh ngạc thì đã chết đi.
Lúc này, từ hai xe rác có hơn chục gã đàn ông nhảy xuống, nhanh nhẹn giấu thi thể mấy bảo vệ vào trong lùm cây, rồi lại lấy từ trên xe ra mấy dụng cụ, dùng nước cọ rửa hết vết máu trên mặt đất. Sau đó hơn chục người này tự động xếp thành hai hàng, đứng chờ lệnh.
Gã đàn ông nhìn bọn họ chăm chú, sắc mặt lạnh lẽo, thỉnh thoảng nháng lên những tia sáng hung ác.
Gã lấy trong túi ra một tấm hình
Trên tấm hình là Diệp Hoan mặc quân trang đang nhếch miệng cười vui vẻ, một tay tạo dáng chữ V.
Con dao găm sáng loáng găm lên giữa tấm ảnh.
"Mục tiêu của chúng ta, chính là hắn!"