Dịch: Trường Kiến
Biên: Liêu Doanh
"Mau lui!"
Cùng lúc đó vang lên tiếng nổ mạnh, Cảnh Chí Quân không sử dụng thủ ngữ quân sự nữa, gào thét mệnh lệnh.
Các đội viên xoay người bỏ chạy, mượn cành lá rậm rạp yểm hộ, từng viên đạn rít gào xẹt qua đỉnh đầu, các đội viên di chuyển tránh né trong mưa bom bão đạn, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng kêu rên.
Tiếng súng dừng lại chốc lát rồi tiếng bước chân dồn dập đuổi theo tiểu đội đặc chủng, từ xa đến gần.
Lòng Cảnh Chí Quân chìm vào vực sâu, sắc mặt vừa giận vừa sợ, quả nhiên bị Diệp Hoan không may nói trúng, bọn họ bị bọn buôn ma túy bao vây như bao sủi cảo. Tiếng súng và tiếng bước chân tới từ bốn phương tám hướng, rất rõ ràng bọn buôn ma túy đã bố trí mai phục từ sớm, chỉ chờ bọn bọ ngây ngốc chui vào lồng.
Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị (Không cùng chủng tộc với ta, tất có dị tâm), câu tổng kết này của Diệp Hoan quả thực nói không sai, người miền núi Myanmar bị thu phục kia đã trở mặt.
Cảnh Chí Quân dù chạy trốn vẫn liên tục đánh ra thủ ngữ với các đội viên, theo như bố trí lúc trước, ba người Diệp Hoan sẽ dọn đường, tất cả mọi người chạy về phía Tây phá vòng vây.
Dù tình huống nguy cấp, Cảnh Chí Quân cũng không quên quan sát tình huống các đội viên. Chuyện xảy ra quá đột ngột, may là Cảnh Chí Quân sớm cảm nhận được nguy hiểm, ngay trước khi bước vào đoạn đường bọn tội phạm mai phục đã kịp thời dừng bước, bằng không ngày hôm nay hiển nhiên là kết quả toàn quân bị diệt. Cũng may là nhóm đội viên đặc chiến đều có kinh nghiệm sa trường dày dặn phong phú, mặc dù trong lúc hoảng sợ chạy trốn có mấy người bị thương, nhưng vị trí thương tích cũng không phải là chỗ yếu hại, không có người trọng thương, cũng không ai hi sinh, tổng thể cho tới giờ thì tổn thất vẫn chưa lớn.
Truy binh càng lúc càng gần, bọn buôn ma túy này chân chính là những kẻ giết người không chớp mắt, hơn nữa cũng không sợ chiến đấu với quân đội quốc gia. Bọn chúng rất rõ ràng, cho dù tiêu diệt nhóm bộ đội đặc chủng này ở trong rừng, Trung Quốc cũng sẽ không đại động can qua đối với bọn chúng, dư luận quốc tế và xu thế hiện nay không cho phép bọn họ làm như vậy.
Nhóm bộ đội đặc chủng này muốn diệt thì diệt, tổ chức ma túy như chúng mới là vương giả chân chính của rừng rậm này.
Song phương cách xa nhau khoảng một trăm mét, truy đuổi và chạy trốn, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng súng, sượt qua các đội viên trong gang tấc, từng viên đạn rít rào va chạm vào mặt đất, thổi lên một đám bụi, xen lẫn là mấy tiếng kêu rên thống khổ, xem ra lại có đội viên trúng đạn.
"Chấn động lôi!" Cảnh Chí Quân kêu to.
Vài đội viên không chút do dự, ném mấy quả cầu kim loại nhỏ như quả bóng bàn về phía sau rồi lại liều mạng chạy về phía trước.
Không quá mấy giây, phía sau liền truyền đến một tiếng nổ ầm ầm, cùng với tiếng kêu rên thống khổ của bọn truy binh.
Chấn động lôi, một loại bom bạo tạc thể tích chỉ nhỏ như quả bóng bàn, chủ yếu dùng để cắt đuôi truy binh, nguyên lý khiến nó nổ tung là dựa vào tần suất chấn động của bước chân, hơn nữa thể tích nhỏ không dễ bị phát hiện, một khi tiếng bước chân kẻ địch tới gần. Bọn chúng sinh ra tần suất chấn động đạt đến tiêu chuẩn nổ của nó, nó liền nổ tung ngay dưới chân kẻ địch, có hiệu quả sát thương bất ngờ, khiến người chí tử hoặc gây nên tàn phế, khó lòng phòng bị.
Chấn động lôi có hiệu quả, tiếng bước chân sau lưng dần dần thưa thớt, mà Cảnh Chí Quân vẫn không dám bất cẩn chút nào, hắn biết kẻ địch sẽ không dễ dàng từ bỏ truy sát như vậy, nếu như từ bỏ rồi, chỉ có thể nói rõ bọn buôn ma túy đã bố trí mai phục rất đầy đủ, phía trước còn có kẻ địch hung tàn đang chờ đợi bọn họ.
"Các anh em, thừa thế xông lên!" Cảnh Chí Quân cắn răng, sắc mặt nho nhã thường ngày lúc này hiện lên mấy phần hung lệ.
Không đợi hắn hạ lệnh, các đội viên rải rác chung quanh sớm đã tự giác tụ tập cùng nhau, người bị thương hay người lành lặn đều nắm chặt súng trong tay, quật cường chống chọi với vòng vây của kẻ địch. Bọn họ rất rõ ràng bây giờ là thời khắc liều mạng.
Năm trăm mét về phía Tây, gần nơi phá vòng vây, quả nhiên không ngoài sở liệu của Cảnh Chí Quân, ở một bãi cỏ trũng xuống có hơn trăm tên ăn mặc khác nhau, bọn buôn ma túy triển khai theo đội hình hình quạt, khuỷu tay lăm lăm Ak47. Hơn một trăm họng súng đen ngòm lạnh như băng bốc ra hàn quang sâu kín, như lưỡi kiếm tử thần đang chờ thu gặt sinh mạng...
Tim Cảnh Chí Quân càng trầm càng thấp, cả người lạnh lẽo.
….
Cách tiểu đội Cảnh Chí Quân hai cây số, Diệp Hoan, Hồng Lang, Xạ Lang ghìm súng không nhanh không chậm đi tới.
Chính ủy Cảnh Chí Quân yêu cầu bọn họ giữ khoảng cách với đội ngũ không được vượt quá hai trăm mét nhưng Diệp Hoan lại một lần nữa cãi lại quân lệnh. Hắn cảm thấy khoảng cách hai trăm mét cũng chưa thể cho hắn bao nhiêu cảm giác an toàn, gần như vậy chạy vài bước là đến, loại khoảng cách tiếp ứng này căn bản không có chút ý nghĩa nào. Nếu như phía trước bị mai phục, thì khoảng cách hai trăm mét tất nhiên cũng vừa vặn tiến vào bẫy rập.
"Nhưng mà...hai cây số hình như hơi xa quá đó?" Hồng Lang hiển nhiên không vô kỷ luật giống Diệp Hoan, giờ khắc này hắn rất lo lắng hậu quả việc không chấp hành mệnh lệnh.
"Không xa không xa." Diệp Hoan cười híp mắt nói tiếp: "Nếu như có thể mà nói, tôi hận không thể chạy cách xa đến mười vạn tám ngàn dặm đấy, loại chuyện liều mạng này hoãn được ít nào thì hay ít đấy, bất luận là đánh chết người hay bị người đánh chết, mùi vị của nó chẳng hay ho gì..."
"Vạn nhất mấy người chính ủy thật gặp mai phục thì sao?" Hồng Lang lo sợ nói.
Diệp Hoan lườm hắn một cái, nói: "Các cậu không phải là không tin lời của tôi sao? Thế nào, hiện tại cảm thấy trong lòng không nắm chắc rồi à? Mới vừa rồi còn thất vọng nhìn chằm chằm tôi, cứ như là con người tôi rất tham sống sợ chết, vứt bỏ chiến hữu ấy..."
"Làm sao có thể nói là 'dường như' chứ? Cậu nha, căn bản chính là kẻ tham sống sợ chết, tôi đến bây giờ cũng hoài nghi việc này có phải là cậu cố ý kiếm cớ tị chiến(tránh né chiến đấu)không đây? Đợi lát nữa Chính ủy bên kia thu thập xong bọn buôn ma túy, chúng ta vừa vặn chạy tới, một phát súng cũng không bắn, thuần túy tới chỗ rừng sâu núi thẳm này đi dạo một vòng liền trở về, chúng ta sẽ ăn đủ đấy." Sài Lang nói chuyện vĩnh viễn không hiểu cái gì gọi là khách khí.
Diệp Hoan tức giận nói: "Không bắn phát nào không phải càng tốt sao? Cậu cứ như thích giết người lắm ấy?"
"Không giết người thì lão tử chạy tới rừng sâu núi thẳm này tương thân(ý chỉ hai người độc thân đến gặp mặt)sao?"
Diệp Hoan tay sờ soạng khẩu súng đột kích loại ngắn, nói: "Hiểu cái gì gọi nhân giả chứ? Nhân giả vô địch, súng trong tay lão tử chính là súng nhân nghĩa, trang bị giả vờ giả vịt thì được, tốt nhất đừng thật dùng tới nó..."
Vừa mới dứt lời, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh, tiếp theo tiếng súng dồn dập phá vỡ rừng cây yên tĩnh.
Ba người sắc mặt biến đổi, Diệp Hoan thấp thỏm nói: "Lẽ nào chính ủy bắt đầu thu thập đám gia hoả buôn ma túy kia sao?"
Xạ Lang nín thở ngưng thần nghe ngóng, sắc mặt càng ngày càng trắng xám: "Không đúng! Tiếng súng rất hỗn loạn, không phải tiếng súng đột kích, hơn nữa là từ bên ngoài hướng đánh vào nhóm người Chính ủy!"
Từ bên ngoài hướng vào vị trí Cảnh Chí Quân, ý tứ chính là nói...
Ba người ngây ngốc nhìn nhau rồi như mèo bị giẫm phải đuôi.
"Mẹ kiếp! Thật bị trúng mai phục rồi!"
Hồng Lang không dám tin trừng mắt Diệp Hoan: "Cái miệng thối của cậu..."
Diệp Hoan lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói: "... Miệng của tôi đã làm lễ khai quang ở Giới Đài Tự – Bắc Kinh rồi mà."
Sài Lang mắng: "Khai Quang rắm chó! Chuyện tốt nói không chuẩn, chuyện xấu thì nói đâu trúng đấy! Con mẹ nó, cậu rốt cục có phải người hay không? Nếu như không phải mỗi ngày múc cơm ăn cùng trong một cái nồi, mẹ nó, lão tử sẽ hoài nghi cậu là gián điệp nằm vùng của bọn buôn ma túy đấy..."
Diệp Hoan khóc nức nở nói: "Hai vị đại ca, nói chút đạo lý được không? Lão tử đây là bày mưu nghĩ kế, rất có ánh mắt chiến lược, nhất cử nhất động của kẻ địch đều chạy không thoát suy đoán của tôi, lão tử là nhân tài đó..."
"Đừng lắm lời nữa, hiện tại chúng ta cầm vũ khí xông lên, trước tiên tiếp ứng mấy người chính ủy đi ra rồi lại nói!" Xạ Lang kéo chốt súng răng rắc, sau đó thân thể như một con mèo xông về phía trước.
Hồng Lang cũng kéo chốt súng theo sát phía sau.
Diệp Hoan thật muốn khóc, sao chuyện lại náo động thành thế này, vốn định mai phục người khác, kết quả ngược lại bị người ta mai phục, thời khắc này hắn thật muốn tìm đại cái cớ nào đó tỷ như giúp bọn họ mua đồ ăn khuya mà quay đầu chạy.
Mai phục xong rồi đánh kẻ địch, trúng mai phục bị kẻ địch đánh, rất hiển nhiên là hai loại khái niệm bất đồng, hơn nữa tình huống thứ hai tuyệt đối không sung sướng như tình huống trước...
Diệp Hoan than thở cầm súng bám theo hai tên Lang xông về phía trước, miệng vẫn không quên cứu vãn tình thế.
"Hay là mình cứ đầu hàng trước đã, cứ nói chúng ta là khách du lịch đi khám phá rừng nguyên sinh rồi xin bọn chúng thả chúng ta đi. Đại trượng phu có thể duỗi có thể cong mà..."
"Chạy nhanh lên thằng ranh! Đừng mẹ nó, nói mò vô nghĩa! Bọn buôn ma túy này ngay cả một con lừa đều không buông tha, khách du lịch tính là cái rắm gì!" Xạ Lang cũng không quay đầu lại mắng.
…
Rừng cây phía Tây tiếng súng nổ lớn, Cảnh Chí Quân dẫn các đội viên dựa vào địa hình rừng rậm đang chống cự lại bọn ma túy, nhưng mà bọn buôn ma túy hôm nay rất hiển nhiên đã được huấn luyện chuyên nghiệp chiến đấu trong rừng rậm. Bọn hắn áp dụng cũng là phương thức tác chiến của bộ đội đặc chủng, 3 -3 luân phiên yểm hộ tiến lên, tiết tấu không nhanh không chậm, bức cho nhóm Cảnh Chí Quân liên tục lùi về phía sau.
Sau khi phân binh, Cảnh Chí Quân bên này dù sao cũng chỉ có tám người, có lẽ tố chất từng binh sĩ mạnh hơn so với bọn buôn ma túy, nhưng một con hổ uy mãnh cũng không địch lại bầy sói, lại nói đối phương sớm có chuẩn bị, ngay cả lựu đạn cùng hoả tiễn đồng đều đã vận dụng, dưới áp chế hoả lực cường đại, súng ngắn đột kích và mấy trái lựu đạn trong tay nhóm Cảnh Chí Quân, thực sự không đáng chú ý.
Phía trước hỏa lực rất mạnh, mặt sau cách đó không xa mắt thấy truy binh cũng mau áp đến rồi, Cảnh chí Quân hiện tại rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng ‘trước lang sau hổ’, hai mắt Cảnh Chí Quân tản ra ánh sáng điên cuồng như con thú bị dồn vào đường cùng, mồ hôi lạnh trên trán cháy xuống không ngừng.
Cảnh Chí Quân không sợ chết, thân làm quan quân trong đại đội đặc chủng Lam Kiếm, cho dù là rèn luyện quân sự hay năng lực tác chiến của đều xếp hạng cao trong đại đội, chấp hành qua mấy chục lần nhiệm vụ sinh tử, có thể nói là lão binh trăm trận, tử vong ở trong mắt anh còn vô vị hơn cả nước sôi. Cảnh Chí Quân biết việc anh làm chính là liều mạng vật cổ tay cùng Tử Thần, không chết là may mắn, chết cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà Cảnh Chí Quân coi thường sinh tử của mình cũng không có nghĩa là anh coi thường sự sống còn của thuộc hạ. Bọn họ mỗi một người đều là cha sinh mẹ dưỡng, có máu có thịt, một người hoàn chỉnh sống sờ sờ, cha mẹ đưa họ vào bộ đội, nếu như bởi vì sự bất lực của anh mà biến bọn họ thành từng hũ tro cốt không còn sự sống, từng tấm ảnh trắng đen nằm trên mộ bia lạnh lẽo, Cảnh Chí Quân anh còn mặt mũi nào đi gặp cha mẹ của bọn họ?
"Diệp Hoan tiểu tử kia... Thật bị hắn nói trúng rồi!" Cảnh Chí Quân tâm ẩn ẩn hối hận, nếu như lúc đó anh nghe theo lời Diệp Hoan, làm việc chú ý cẩn thận một chút, có lẽ cả đội sẽ không đi đến hoàn cảnh tuyệt vọng như bây giờ...
Trong rừng rậm tiếng súng vẫn đang vang lên liên hồi, nhóm đội viên đặc chiến cắn răng liên tục nổ súng giáng trả. Nói cho cùng bọn hắn đều là lính đặc chủng, tố dưỡng chiến đấu vẫn mạnh hơn bọn tội phạm vũ trang trước mặt này. Lục quân Trung Quốc không hổ là một trong những đội quân tinh nhuệ có tiếng trên thế giới. Hơn một trăm tên tội phạm nếu muốn tiêu diệt tiểu đội lính đặc chủng thì không dễ dàng chút nào. Chiến đấu hơn hai mươi phút, trên người tám đội viên đặc chiến bị thương không ít, nhưng chiến công cũng không nhỏ, đã tiêu diệt gần hai mươi tên tội phạm. Trong chiến dịch này, bọn tội phạm hiển nhiên là đã bị tổn thất nặng nề.
Nhưng mà nỗi khổ của nhóm người Cảnh Chí Quân chỉ có chính bọn họ mới rõ ràng.
Mỗi người đều đang cắn chặt hàm răng, gắng gượng chống đỡ, bất kể là phương diện thể lực hay đạn dược đều đã có chút miễn cưỡng rồi. Phía trước là hơn tám mươi kẻ địch người trước ngã xuống người sau áp đến, tiếng súng của truy binh ở phía sau càng ngày càng gần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau ba phút nữa tiểu đội sẽ rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng hai mặt bị giáp công, đến lúc ấy, cho dù cả tám người bọn họ đều là Tôn Ngộ Không quảng đại thần thông cũng nhảy nhót không được bao lâu.
Hiện tại hy vọng duy nhất là chờ đợi ba người Diệp Hoan có thể kịp thời xuất hiện, từ sau lưng kẻ địch phá vỡ cục diện tuyệt vọng này, tìm đường sống cho tiểu đội.
Cảnh Chí Quân không khỏi cười khổ mấy tiếng, không nghĩ tới kẻ chuyên gây tai họa lại cũng có một ngày trở thành Chúa cứu thế, ở sâu trong lòng hắn thật ra chưa từng chính thức coi Diệp Hoan là một thành viên trong đại đội đặc chủng Lam Kiếm.
"Chính ủy, chúng ta hết cứu rồi, lấy Quang Vinh ra đi!" Một đội viên lẳng lặng nói.
Quang Vinh, cái tên thật hào hùng đó là tên của một trái lựu đạn được nhét trong vạt áo của mỗi bộ đồng phục tác chiến. Kể từ thời kiến quốc, quân đội đã có truyền thống như vậy, cái truyền thống này bộ đội thời bình đã sớm không áp dụng nữa. Nhưng các chiến sĩ đại đội Lam Kiếm thì vẫn duy trì truyền thống cũ. Dùng tới lựu đạn Quang Vinh không chỉ thể hiện lòng trung thành với quân đội, với quốc gia, càng quan trọng hơn là, nếu như mọi người rơi vào trong tay bọn buôn ma túy trời sinh tính tình hung tàn thô bạo này, bọn chúng sẽ sử dụng vô số cực hình tàn khốc để dày vò tra khảo, mùi vị đó tuyệt đối khiến người ta sống không bằng chết, ngược lại không bằng tự cho mình một cái chết sảng khoái.
Cảnh Chí Quân nghe vậy cả người nhè nhẹ run lên, nhắm vào một tên phần tử vũ trang ma túy, họng súng đột kích phun ra ánh lửa yếu ớt, nổ tung đầu tên tội phạm.
"Đợi thêm một chút, đợi thêm ba phút, sau ba phút... Chúng ta cùng nhau lên đường." Cảnh Chí Quân ngữ khí rất bình tĩnh, phảng phất như tan làm trở về nhà.
Theo lời mệnh lệnh này của Cảnh Chí Quân, tám sinh mạng bắt đầu tiến vào thời gian đếm ngược ngắn ngủi
Trong tiếng súng kịch liệt, ánh mắt Cảnh Chí Quân nhìn về phía tây nơi sâu xa trong rừng rậm.
Diệp Hoan, các cậu đuổi đến kịp chưa? Các cậu có thể giúp các anh em mở ra tử cục này không?
... ...
... ...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, kịch chiến vẫn đang tiếp tục, tiếng bước chân truy binh càng gần, một phút cuối cùng, ánh mắt kiên định của Cảnh Chí Quân lúc này cũng nổi lên tuyệt vọng.
Diệp Hoan... Làm sao còn chưa tới? Tiểu tử này sẽ không phải thấy tình thế không ổn, liền quay đầu chạy rồi chứ? Căn cứ vào hiểu biết của hắn đối với Diệp Hoan, tên gia hoả này không phải không làm được chuyện vô sỉ như thế, phần lớn thời điểm, da mặt Diệp Hoan đều để ở trong túi chứ không đeo trên mặt
"Chính ủy, thời gian đến rồi!" Một đội viên đặc chiến nở nụ cười bi thảm nhìn hắn
Cảnh Chí Quân sâu sắc thở dài một hơi: "Các anh em, lên đường thôi, kiếp sau chúng ta lại..."
Nói còn chưa dứt lời, trong rừng rậm phía tây bỗng truyền ra một loạt tiếng súng kịch liệt, tiếng lách cách quen thuộc của súng đột kích loại ngắn khiến cho mọi người đứng ngây ngốc.
Sát theo đó, vài tiếng lựu đạn ầm ầm nổ mạnh tại phía sau hơn tám mươi tên tội phạm vũ trang, lũ tội phạm hoảng sợ quay đầu lại điên cuồng bắn phá, hiện trường một mảnh hỗn loạn, người người lâm vào khủng hoảng.
Cảnh Chí Quân cùng bảy người chiến sĩ, đều lộ ra biểu hiện kích động.
Viện binh đến rồi!
Thằng nhãi Diệp Hoan rốt cuộc đã tới!
"Các anh em, chúng ta đánh phản công, hội hợp với nhóm Diệp Hoan phá vòng vây!" Cảnh Chí Quân nhấc súng liền thả một băng đạn về phía kẻ địch.
... ...
Nhóm Diệp Hoan chỉ có ba người nhưng đã đóng vai trò quyết định xoay chuyển toàn bộ thế cục cuộc chiến. Bọn tội phạm hiển nhiên không nghĩ tới phía sau của bọn chúng còn có phục binh, hơn tám mươi người đưa lưng về phía đám người Diệp Hoan, khoảng cách chỉ khoảng mười mấy mét, quả thực là mục tiêu sống. Ba khẩu đột kích liên tục bắn phá đã hạ gục hơn mười tên tội phạm.
Thành thật mà nói, Diệp Hoan chưa từng bắn tấm bia nào làm hắn sung sướng như vậy.
Thừa dịp bọn ma túy còn chưa kịp định thần, mấy trái lựu đạn sát theo đó ném ra ngoài, ầm ầm nổ tung trong đám người, lại quật ngã vài chục tên. Kẻ địch mới vừa xoay người chuẩn bị thu thập đám người Diệp Hoan, tám đội viên Cảnh Chí Quân mặt đầy oán niệm, khí thế hung hăng giết tới, lũ tội phạm vốn là lên kế hoạch hai mặt giáp công tiểu đội lính đặc chủng, giờ lại bất hạnh biến thành bị bộ đội đặc chủng Trung Quốc hai mặt giáp công rồi.
Hai mặt giáp công thật không dễ chịu, có câu ngạn ngữ gọi là "Cố đầu bất cố đĩnh 'Chú ý đầu không để ý đít' " đại khái chính là ý tứ như vậy.
Kỹ thuật bắn của Hồng Lang rất chuẩn xác, trông thấy bên trong bọn ma túy có một tên tướng mạo thấp bé bình thường, tên này đang vừa kinh hoảng thất thố liên tục đấm đá mấy người trong đám tội phạm, Hồng Lang liền đoán ra đó là tên cầm đầu, thế là dưới tình huống bốn phía hỗn loạn, Hồng Lang giơ súng nhắm chuẩn, kéo cò súng, tên vóc dáng thấp bé liền nổ tung đầu
Kẻ địch bị hai mặt giáp kích khiến quân tâm tan rã, kẻ địch mất đi người cầm đầu càng hoảng sợ bất an. Hệ thống chỉ huy bị phá hỏng, bọn tội phạm vũ trang lại không phải quân nhân chuyên nghiệp, căn bản không có đầy đủ trình độ chiến thuật, thế là dưới sự toàn lực tấn công của tám người Cảnh Chí Quân, vòng vây của lũ tội phạm cuối cùng vẫn là bị mạnh mẽ xé mở một lỗ lớn. Tám người thừa cơ xông ra ngoài, sau khi cùng đám người Diệp Hoan hội hợp, mười một người cắm đầu chạy vào rừng rậm.
Không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi xác định tạm thời an toàn, Cảnh Chí Quân thở hổn hển, chuyện đầu tiên anh làm là hung hăng đạp Diệp Hoan một cước.
"Thằng nhãi này! Bảo các cậu tiếp ứng ở phía Tây, làm sao tới bây giờ mới đến? Có phải muốn chạy trốn hay không? Lão tử sẽ xử phạt cậu!"
Diệp Hoan cũng thở hổn hển, ngây ngốc ra rồi giãy lên, chỉ vào Cảnh Chí Quân, nói với Xạ Lang: "Nghe rồi chứ? Nghe rồi chứ? Lão già này bị người ta bao vây đến cùng đường, kết quả vừa được chúng ta cứu ra liền muốn xử phạt tôi, đây mẹ nó còn là nói tiếng người sao? Sớm biết thì nên nghe tôi, nghe được tiếng súng liền quay đầu bỏ chạy, sau này báo thù cho bọn họ là được rồi..."
Cảnh Chí Quân ngẩn ra, giận tím mặt: "Cậu, con mẹ nó vẫn đúng là muốn chạy trốn sao? Lão tử... lão tử đập chết cậu!"