Khi bước đến bên giường, Diệp Lâm khẽ thở dài.
Trên giường bệnh là một mỹ nữ, xét về dung mạo không thua gì Khương Ngọc Hạ.
Tuy nhiên, giờ đây cô ấy gầy guộc chỉ còn da bọc xương! Trông cô ấy cực kỳ thê thảm.
Diệp Lâm xoay người đi xung quanh giường, đột nhiên ngẩng đầu: "Ông Bá Thiên! Xin hỏi Tạ Phương Minh chăm sóc Nam tiểu thư, giá bao nhiêu?"
“Tôi làm những việc này cho Nam tiểu thư không phải vì phần thưởng!” Tạ Phương Minh lập tức nói: “Mối quan hệ của tôi và ông Bá Thiên là không thể thay đổi, chuyện của ông ấy là của tôi!”
Nam Bá Thiên im lặng, trong mắt hiện lên một tia cảm kích, Tạ Phương Minh đã chăm sóc con gái đã nửa năm, ông quả thực cảm động! Diệp Lâm chế nhạo: "Không lấy xu? Tạ Phương Minh! Vậy ngươi thật đáng chết!"
“Anh… anh đang nói cái gì vậy?” Tạ Phương Minh khó chịu.
Nam Bá Thiên cũng hơi bất mãn, đây là ý gì?
Diệp Lâm mặc kệ ông ta mà chỉ là nhìn về phía Hạ lão: "Hạ lão! Ông châm cứu như vậy là đủng rồi!"
“Ồ?” Hạ lão ngạc nhiên: “Nam tiểu thư tại sao còn không có tỉnh lại, hơn nữa… càng ngày càng nặng...”
“Bởi vì, có người động tay động chân trên người cô ấy!” Diệp Lâm cười nhìn Tạ Phương Minh: “Có người châm cứu vào người cô ấy rồi phong ấn huyệt đạo của cô ấy! Nếu người ngoài cố tình hạ kim thì sẽ phản tác dụng, làm cho cô ấy chết bất đắc kỳ tử! "
Tạ Phương Minh sắc mặt đột nhiên tái nhợt, đầu mồ hôi đầm đìa! Nam Bá Thiên sắc mặt cũng biến đổi, hắn sâu sắc nhìn Tạ Phương Minh.
Trong sáu tháng qua, chỉ có Tạ Phương Minh là cùng con gái tiếp xúc nhiều nhất, ai đã làm chuyện này?
“Họ Lâm, ngươi… Ngươi ngậm máu phun người!” Tạ Phương Minh giả bộ bình tĩnh: “Nói chuyện phải đưa ra chứng cứ chứng minh. Nửa năm nay là ông già này ở đây. Ý của cậu là tôi động tay động chân?”
"Ông không cần sốt ruột, mọi chuyện sẽ sớm rõ ràng thôi.” Diệp Lâm lúc này mới đi tới đầu giường Nam tiểu thư.
Anh đưa tay sờ trán Nam tiểu thư, nhanh chóng dùng hai ngón tay gõ vào vài huyệt đạo trên mặt cô, đồng thời Đồng thời tay trái nắm ba cây kim châm bạc, nhanh như chớp cắm xuống, đâm chuẩn xác vào ba huyệt vị trên mặt cô ấy.
Sau khi hạ ba kim, trán của Nam tiểu thư đột nhiên xuất hiện một vết sưng nhỏ, như thể có thứ gì đó sắp trào ra.
Diệp Lâm giữ ngón tay, lần lượt cầm lấy kim bạc, không ngừng đâm vào huyệt vị trên người Nam tiểu thư.
Tổng cộng 18 kim! Toàn bộ quá trình, thời gian chưa đến nửa phút, tất cả 18 kim đều đã xong!
Giờ phút này, ngay cả Tạ Phương Minh đều trợn to hai mắt, ông ta là cao thủ châm cứu, tự nhiên có thể thấy được Diệp Lâm rất mạnh, vượt xa ông ta!
Lúc này trên trán Nam tiểu thư chậm rãi xuất hiện một vết máu.
Nam Bá Thiên vội vàng tiến lên một bước, trong huyết quang có điểm kim quang, chậm rãi lộ ra.
Diệp Lâm vươn hai tay, kẹp lấy đầu kim, nhẹ nhàng rút ra.
Đây là một nửa cây kim bằng bạc, chỉ khoảng ba phân.
Nam Bá Thiên sắc mặt biến đổi trầm trọng, lo lắng nói: "Đây ... đây là kim bạc phong ấn huyệt đạo của con gái tôi sao?"
“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu.
Nam Bá Thiên lập tức nhìn về phía Tạ Phương Minh! Tạ Phương Minh sắc mặt thay đổi rõ rệt, ông ta phân trần: "Cái kia... Không phải tôi để lại, trên cây kim bạc này cũng không viết tên..."
“Đừng lo lắng, một lát nữa sẽ liền biết!” Diệp Lâm bình tĩnh nói.
Tạ Phương Minh vẻ mặt khiếp sợ, nhưng vẫn không cam lòng nói: "Cậu... Cậu đừng có mà vu oan giá họa cho tôi!"
Diệp Lâm mặc kệ ông ta! Tạo Hóa Thần Châm lại lần nữa xuất ra... Lần lượt chuẩn xác đâm vào ba mươi sáu huyệt vị lớn trên người của Nam tiểu thư.
Kim cuối cùng đâm vào, Diệp Lâm lấy lòng bàn tay vỗ vỗ đầu Nam tiểu thư, thì thào nói: "Tỉnh lại đi!"
Dưới ánh nhìn của mọi người, Nam tiểu thư khẽ nhúc nhích mi mắt, cô từ từ mở mắt ra sau khi hôn mê hơn một năm! Hiện trường náo loạn, Nam Bá Thiên chạy đến trên giường, tuy rằng cường hãn như vậy nhưng lúc này hai mắt cũng rưng rưng.
Đây là đứa con gái duy nhất của ông ấy, cũng là niềm hy vọng duy nhất của ông ấy! Hôn mê một năm, rốt cục tỉnh lại, có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Nam Bá Thiên.
"Con gái...Con rốt cục tỉnh lại rồi ..." Nam Bá Thiên giọng nói như nghẹn lại.
Nam tiểu thư ngơ ngác nhìn xung quanh, yếu ớt nói: "Bố..."
Nam Bá Thiên rốt cục bật khóc, năm nay mơ thấy chữ này không biết bao nhiêu lần, hôm nay rốt cục có thể nghe thấy!
Lúc này, Diệp Lâm đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Tạ Phương Minh! Ông tìm chết!"
Trong lúc nói chuyện, Tạ Phương Minh vừa vung tay phải, ba đạo kim sắc màu bạc trực tiếp bay tới Nam tiểu thư.
Diệp Lâm nắm lấy tờ giấy bên cạnh, đồng thời chặn ba cây kim bạc.
Nam Bá Thiên sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp phất phất tay, một người bên cạnh xông lên đánh nhau với Tạ Phương Minh.
Tạ Phương Minh này có chút thực lực, dù sao cũng không phải là đối thủ của nam nhân, một lúc sau liền bị người chen ngang, ném tới trước mặt Nam Bá Thiên.
Nam Bá Thiên sắc mặt lạnh lùng vô cùng, ba đạo kim quang màu bạc vừa bay về phía con gái của ông ấy! Nếu không phải có Diệp Lâm, con gái của ông ấy có lẽ sẽ gặp nguy hiểm.
“Tạ Phương Minh! Ông là muốn làm gì!” Nam Bá Thiên lạnh lùng nói.
Tạ Phương Minh thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi không nói gì.
“Ông Bá Thiên! Sao ông không hỏi con gái ông trước.” Diệp Lâm nói nhỏ: “Ngay khi con gái ông tỉnh lại! Ông ta đã ra tay với con gái của ông! Như vậy không rõ ràng sao?
Nam Bá Thiên lập tức nhìn con gái, Nam tiểu thư yếu ớt, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ba! Tông...Tông vào con chính là Tạ Thiên Lâm..."
“Cái gì!?” Nam Bá Thiên tức giận! Tạ Thiên Lâm chính là con trai của Tạ Phương Minh!
Tại thời điểm này, mọi thứ đã rõ ràng.
Chẳng trách Tạ Phương Minh sẽ đích thân tới chăm sóc Nam tiểu thư! Ông ta không phải muốn tới cứu người, mà là muốn làm cho cô ấy vĩnh viễn không thể tỉnh lại được! Bằng cách này thì chuyện này mãi mãi sẽ không bị bại lộ.
Đương nhiên, ông ta không dám gϊếŧ Nam tiểu thư! Bởi một khi mà Nam tiểu thư chết mà ông ta là người phụ trách chăm sóc, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Vì vậy, ông ta đã lén lút động tay động chân với Nam tiểu thư trước sự việc của Hạ lão! Khi Hạ lão châm cứu sẽ kích hoạt chiếc kim châm mà ông ta đặt trong người cô ấy, từ đó đoạt mạng cô ấy.
Nam Bá Thiên sắc mặt lạnh lùng: "Chẳng trách, đã lâu như vậy mà tôi không tra ra được ai đã hại con gái tôi! Thì ra là nguyên nhân xuất phát từ người của Tạ gia! Tạ Phương Minh! Ông thật là độc ác!"
Tạ Phương Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Nam Bá Thiên! Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc! Tôi thừa nhận mình đã thua, nhưng mà oan có đầu nợ có chủ, chuyện này đều do tôi.."
“Hừ, Nam Bá Thiên tôi làm việc từ trước đến nay đều không có chuyện một người làm, một người chịu." Giọng nói của Nam Bá Thiên rất lạnh lùng: “Đây là chuyện của ông nhưng cả nhà họ phải chôn theo cùng.”
Sau đó, Nam Bá Thiên phất tay, lạnh lùng quát: "Toàn bộ người của dòng chính Tạ gia đều gϊếŧ sạch! Những người khác, trục xuất khỏi thành phố Quảng Dương, vĩnh viễn không bước chân vào thành phố Quảng Dương nửa bước!"
“Vâng!” Người đàn ông bên cạnh cúi đầu, xoay người bước ra ngoài.
Diệp Lâm đứng ở bên cạnh, sửng sốt.
Nam Bá Thiên! Uy danh thực lớn nha! Chỉ cần một câu nói đã quyết định sự sống chết của một đại gia tộc
“Cậu Diệp! Xin nhận một lạy củ tôi!” Nam Bá Thiên quay người quỳ xuống trước mặt Diệp Lâm
“Cám ơn cậu đã cứu con gái tôi! Nam Bá Thiên tôi vĩnh viễn không quên!
Cậu Diệp có nhu cầu gì cần đến xin cứ nói với tôi! Chỉ cần là việc trong thành phố QUảng DƯơng này thì không chuyện gì mà tôi không làm được!"