Khương Kiến Công thấp giọng nói: “Bây giờ gặp mặt hả? Chúng ta còn chưa chuẩn bị quà cáp đấy, nếu không thì bố đi mua một chút quà trước đã.”
"Haizz, bố mẹ, bố nghĩ người ta thế nào vậy chứ?" Hoàng Hoàng Lương bĩu môi nói: “Loại nhân vật lớn này, một phút đã có thể kiếm được mấy triệu rồi, quan tâm chút quà cáp của bố sao?”
"Cũng đúng!" Khương Kiến Công mừng rỡ: “Hoàng Lương, vẫn là con biết lo chuyện trong nhà hơn. Nhanh nhanh nhanh, dẫn bố mẹ đi gặp người này một chút đi."
Buổi tối trở về nhà, gương mặt của Khương Kiến Công và Phương Tuệ đều tràn đầy vẻ đắc ý.
"Ngọc Hạ, chuyện tài khoản của công ty, con không cần lo nữa.” Khương Kiến Công quơ cánh tay nói: “Yên tâm đi, không bao lâu nữa thì có thể giải băng mà thô."
"Hả?" Khương Ngọc Hạ ngạc nhiên, không biết tại sao bố mẹ mình ra ngoài một chuyến thì có thể tự tin như vậy rồi?
Khương Kiến Công lặp lại một lần nữa: "Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, Hoàng Lương chính là thư ký riêng kiêm tài xế của con."
"Không được!" Khương Ngọc Hạ lập tức từ chối.
"Không được cũng phải được."
Phương Tuệ cả giận nói: "Ngọc Hạ, Hoàng Lương làm việc chu đáo tỉ mỉ, lại là người của chúng ta nữa! Có cậu ấy ở bên cạnh con giúp đỡ thì bố mẹ cũng yên tâm hơn.
Một công ty lớn như vậy, làm sao có thể xem thường được?”
Khương Ngọc Hạ nổi nóng: “Con nói không được là không được! Nếu như cậu ta nhất định phải đến công ty thì được thôi, ngày mai con sẽ bán công ty đi."
"Con.." Phương Tuệ trố mắt nghẹn họng, không ngờ Khương Ngọc Hạ lại phản ứng mãnh liệt như vậy.
"Bỏ đi bỏ đi, đều là chuyện nhỏ mà thôi." Khương Kiến Công khoát tay nói: “Dự án kia của công ty cũng chia cho Hoàng Lương một ít, chuyện này không thành vấn đề chứ?"
Khương Ngọc Hạ nhìn Diệp Lâm, thấy Diệp Lâm không phản đối thì nhẹ nhàng thở một hơi: “Dự án nhỏ thì có thể."
Khương Kiến Công và Phương Tuệ lầm bẩm vài tiếng rồi đi vào phòng.
Diệp Lâm đi tới ôm lấy Khương Ngọc Hạ từ sau lưng, thấp giọng nói: “Ngọc Hạ! Cảm ơn em."
Cảm nhận được nhiệt độ trên người Diệp Lâm! Khương Ngọc Hạ chỉ cảm thấy cả người mình như nhũn ra.
"Sau này lá gan anh càng lúc càng lớn nhỉ, ai cho anh ôm em?” Khương Ngọc Hạ trợn mắt nhìn Diệp Lâm rồi bật cười.
Đêm nay, Diệp Lâm vẫn phải ngủ trên giường nhỏ, thế nhưng anh đã cách chiếc giường lớn kia không xa nữa.
Sáng hôm sau, Hạ lão gọi điện thoại đến báo tin sức khỏe của cậu Trần đã tốt hơn rồi! Cụ thể chính là tối hôm qua đã có thể hành sự với vợ trong phòng.
Phải biết từ khi Triệu công tử từ Miêu Cương trở về đã thời gian dài như vậy chưa từng làm chuyện đó! Hôm qua thương thế Triệu thiếu mặc dù không có tốt nhưng thân thể lại hiếm thấy ở phương diện này phản ứng, Triệu công tử cao hứng kém chút nổi điên.
Đối với tình huống này, Diệp Lâm đã sớm đoán được.
Anh để Hạ lão đến chính mình nơi này cầm một viên tiểu Quy Nguyên Đan đi đưa cho Triệu công tử.
Đồng thời, lại để cho Hạ lão cùng Triệu công tử thông báo một chút, giữa trưa có cái yến hội, cần anh ta có mặt một chút.
Diệp Lâm còn nhớ rõ Hạ lão nói qua, người Triệu gia tại thành phố Quảng Dương, thậm chí toàn bộ Quảng Dương trong lĩnh vực ngân hàng đều có sức ảnh hưởng kinh khủng.
Cái kia Diêu Hướng Hằng so với Triệu thiếu như thế nào đâu?
---------------
Tại ngân hàng, Thôi Nhất Phàm ngồi trong phòng Diêu Hướng Hằng nói chuyện.
"Xem ra cái thằng chồng phế vật của người phụ nữ đê tiện kia định ra tay từ chỗ cậu rồi!"
Diêu Hướng Hằng cười lạnh một tiếng: " Mời cậu ăn cớm hả? Hừ, ai cũng có thể mời cậu ăn cơm sao?"
"Nhận lời ra ngoài ăn cơm cùng với một tên phế vật vậy ta... Diêu Hướng Hằng còn có cái gì mặt mũi!"
Thôi Nhất Phàm cười khoát tay nói: " Người ta đã cất công mời cậu ăn cơm thì cậu cũng nên cho người ta cơ hội chút!"
"Đến lúc đó, cũng có thể để cho bọn họ triệt để hết hi vọng! Cậu nói đúng hay không?"
Diêu Hướng Hằng ánh mắt sáng lên: " Ý của cháu là bảo trong lúc ăn cơm chúng ta sẽ chỉnh cậu ta trước mặt mọi người để cậu ta xuống đài không được?"
"Không sai!" Thôi Nhất Phàm gật đầu: "Khương Ngọc Hạ! Cái con tiện nhân này hiện trong lòng vẫn đang còn ảo tưởng đâu."
"Lần này, sẽ khiến cho cô ta hoàn toàn mất hết hy vọng! Cháu muốn cô ta biết ngoại trừ cháu ra thì không một ai trên đời này có thể giúp được cô ta cả."
"Như vậy, cô ta mới có thể biết ngoan ngoãn quỳ xuống dưới chân cháu cầu xin!"
Diêu Hướng Hằng cười to, nói: "Nhất Phàm! Vẫn là cháu có cách nhât."
"Tốt, cứ làm như thế."
"Buổi trưa hôm nay, ta muốn để kia họ Diệp, triệt để mất hết thể diện!"